Editor: Na
Beta: Thủy + Ngọc
Bữa ăn của Cốc Trình Hàm đã không diễn ra.
Người nổi tiếng, scandal, giới truyền thông luôn là những thứ không thể tách rời giữa ba người. Cả hai đã gặp phải sự cố đẫm máu như thế này ở bãi đậu xe. Bọn họ bị bắt quả tang tại trận, trông ngốc không thể chịu nổi. Đám người hóng hớt không chỉ có người dân mà còn có cả tá phóng viên ào đến.
Nữ minh tinh hạng ba tìm đến công tử nhà giàu hạng hai chỉ vì tiền và các thứ khác, những công tử ăn chơi trác táng rồi chia tay, bị phóng viên bắt quả tang, Vu Giai nhìn sự việc trước mắt vô cùng cẩu huyết.
Nữ diễn viên khóc lóc om sòm đùa giỡn, gương mặt trang điểm nhòe nhoẹt, càng làm cho dân mạng dở khóc dở cười.
Khi mọi chuyện ngày càng lớn, không một công ty giải trí nào đứng ra bênh vực một ngôi sao nhỏ không có hậu thuẫn hay nền tảng, thì việc bị bỏ rơi là điều hoàn toàn hợp lý, nhất là vì lý do này. Về phần công tử nhà giàu thứ hai, ánh đèn sân khấu xưa nay đều được nhắc tới, nhưng chẳng qua là tình duyên, có lẽ cũng có người ghen tị với anh vì may mắn của anh.
Vu Giai đứng đằng sau và xem trò hề, chào tạm biệt Cốc Trình Hàm rồi lái xe về nhà.
Mặc dù cô không quan tâm đến scandal hay bất cứ điều gì, nhưng cô rõ ràng là ngu ngốc khi xuất hiện cùng Cốc Trình Hàm dưới ánh đèn của giới truyền thông vào thời điểm nhạy cảm như vậy.
Bởi vì kịch bản mà Vu Giai nhận được đã quay xong một tháng trước, Vu Đông không nhận được bất kỳ thông báo nào khác cho cô, nên khoảng thời gian này trở thành khoảng thời gian rảnh của Vu Giai. Cô lái xe đi tìm chỗ ăn rồi đến xí nghiệp của Vu Đoan và Diêm Tuấn Thanh. Tuy nhiên hai người rất bận và không có thời gian để đón tiếp cô. Vu Giai ở lại nửa buổi chiều và nhận được cuộc gọi từ A Đức.
“Bảo bối Tiểu Giai.” Ngay cả dù cách làn sóng điện thoại, giọng của A Đức vẫn bay bổng. “Có chuyện gì ạ?” Vu Giai dựa vào lưng ghế, một chân gác lên đặt ở trên bàn làm việc, tay kia xoay bút, thỉnh thoảng lại vẽ vài nét trên tờ giấy trắng trước mặt. Cô không ngồi yên nổi.
“Tiểu Giai, có muốn tới đây gặp một người không?” Giọng A Đức có chút trêu tức chọc ghẹo. “Ai lớn mặt như vậy?”
Cô âm thầm đánh giá thiếu gia A Đức đặc biệt gọi điện thoại tới. “Tiểu Giai đã đề cập đến người này vào ngày hôm kia.”
Sau đó, A Đức nói một địa chỉ:”Tiểu Giai đến sớm đi, điện thoại của anh gần hết pin… tít tít…” Vu Giai nhìn di động tự động ngắt kết nối, ngẩn người hồi lâu. Hết pin, đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cô đã bị kích thích bởi giọng điệu bí ẩn của A Đức nên cô đi chào Vu Đoan rồi rời khỏi công ty.
Vu Giai đến địa chỉ mà A Đức nói, thấy A Đức không ở một mình, bên cạnh anh còn có một cô gái, tầm mười tám mười chín tuổi, điệu đà và dịu dàng như hoa. Tay của A Đức bị thương, nhìn là biết ngay miếng khăn đang quấn quanh vết thương kia là của phụ nữ. Nó đang rỉ ra những vết máu mờ mờ.
Vu Giai không khỏi nhíu mày. A Đức nhìn thấy cô liền mỉm cười chào. Bây giờ là buổi trưa nên không khí trong quán rất yên tĩnh, anh không la hét ầm ĩ, nụ cười trên môi anh ta rạng rỡ và tỏa nắng, không phù hợp với vết thương trên tay của mình. Cô gái ngồi đối diện với anh cũng nhìn sang, Vu Giai có thể nhìn rõ hơn, cô gái nói rằng cô ấy xinh đẹp, không có gì đáng yêu nhưng cô ấy rất dễ thương, khuôn mặt như búi tóc trắng, đôi mắt được ẩm ướt, giống như con thú nhỏ dễ thương. “Tiểu Giai, để tôi giới thiệu với cô, đây là Hà Uyển Doanh.”
Hà Uyển Doanh?
Vu Giai một lúc kéo ghế ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái đối diện. Hà Uyển Doanh là người vợ đầu tiên mà Lý Tu sắp kết hôn, là người đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, nhưng sau đó anh ấy đã gặp một công chúa từ một đất nước nhỏ, không lâu sau, Hà Cẩm Giang đã gặp tai nạn, liên quan đến một vụ án tham nhũng, hơn nữa là cấp trên điểm danh, Lý Tu đã sử dụng quyền lực của mình để đưa Hà Cẩm Giang ra nước ngoài.
Nhưng ngay sau đó vợ của Hà Cẩm Giang qua đời, nhà họ Hạ phá sản hoàn toàn, lúc này Lý Tu đang rất cao hứng, người đàn ông “xuất sắc” như vậy, bị con gái của một doanh nhân thất bại kéo xuống thực sự khiến Hà Uyển Doanh cào xé lòng.
Vì tội lỗi chỉ có một cô công chúa xinh đẹp và cao quý mới xứng với cái tên làm vợ của Lý Tu, “Hà Uyển Doanh” đề nghị ly hôn, thành toàn cho Kim đồng Ngọc nữ. Đương nhiên có Lý Tu trọng tình trọng nghĩa cho công chúa không danh phận, chỉ cần ở bên cạnh Lý Tu là cô ta đã mãn nguyện rồi, thật sự là phụ nữ mà vẫn lập công tưởng niệm.
Hà Uyển Doanh là người đơn giản nhất trong số rất nhiều phụ nữ của Lý Tu, như A Đức đã nói trước đây, tâm cơ của cô ấy giống như một đứa trẻ lên ba, sạch sẽ vừa yêu vừa ghét.
Vu Giai ngồi xuống, mỉm cười nhìn Hà Uyển Doanh: “Xin chào, Hà tiểu thư.” “Chị Vu Giai, chị cứ gọi em là Doanh Doanh. Chị Vu Giai thật sự rất xinh đẹp.” Cô gái đối diện nhìn Vu Giai, lời khen ngợi trong đó không có nửa phần giả dối.
A Đức đưa thực đơn: “Muốn uống gì, tự gọi.” Vu Giai thờ ơ mở thực đơn, nhìn chằm chằm vào A Đức, hỏi anh ta tình hình thế nào. A Đức mỉm cười, chớp mắt với cô: “Vô tình gặp được. Tôi đang lái xe ở gần đó, khi tôi nhìn thấy Doanh Doanh thì rủ cùng đi uống trà trưa.”
Tin anh để bán nhà à, có cái đ’ nhé.
“Anh A Đức vừa rồi đã cứu em.” Sự thật thoát ra từ miệng Hà Uyển Doanh, nụ cười của cô ấy sạch sẽ ngượng ngùng, còn mang ngưỡng mộ: “Anh A Đức vừa rồi thật tốt, anh ấy đã đánh bại tám người…” Vừa nói thanh âm bỗng nhiên bi thương: “Là em vô dụng, khiến anh A Đức bị thương.” Cô ấy nhìn trên tay A Đức đang quấn một chiếc khăn tay.
Vu Giai sững sờ.
Đây là cái quái gì vậy? Anh hùng cứu mỹ nhân chẳng phải là Lý Tu sao? Tại sao lại bị A Đức cướp lấy? Nhưng thời gian rõ ràng không đúng.
Vỗ đầu, đánh thức Vu Giai khỏi dòng suy nghĩ của mình.
“Em làm sao vậy?” A Đức thu lại móng vuốt, cười mê hoặc.
Vu Giai gần như chớp mắt, tắt ngúm, bị sặc, một trận ho khan.
Hà Uyển Doanh lại đưa nước, lại khăn ăn, giọng nói nhẹ nhàng gọi “Chị Vu Giai” khiến Vu Giai mềm lòng.
A Đức trông như đang xem một chương trình hay, đợi đến khi Vu Giai ngừng ho, cười đến mức không nhìn thấy mặt trời. “Tiểu Giai, làm phiền em thanh toán hóa đơn hôm nay, hôm nay phải vội vàng đi ra ngoài, quên mang tiền.”
Mượn cớ!
“Anh thực sự không có tiền.” Để chứng minh sự vô tội của mình, A Đức đã moi hết túi của mình ra cho Vu Giai xem.
“Vậy thì anh bán thân đi.” Vu Giai không nhúc nhích: “Chúng ta cũng không đặt quá nhiều, hai ngày rửa đĩa chắc là đủ rồi. Nếu không đủ, em sẽ gọi các chị em của nhà họ Trần đến chuộc lại anh.”
Khi Vu Giai nói, Hà Uyển Doanh cúi đầu xuống, đỏ mặt, đầu cô ấy gần như chạm mặt bàn.
“Em bị sao vậy, Doanh Doanh?”
Giọng của Hà Uyển Doanh như muỗi vo ve: “Xin lỗi, chị Vu Giai, anh A Đức làm mất ví khi cứu em. Em… Em…” Cô ấy không nói những lời sau đó, hai tay nắm chặt váy, mặt đỏ rực như bị bỏng.
A Đức an ủi: “Anh với Vu Giai chỉ nói đùa thôi, Doanh Doanh em đừng coi là thật.” Hà Uyển Doanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt cô ấy như có lỗi và xấu hổ, cô ấy cắn môi, cái má tròn xoe như búi tóc, đôi mắt to ngấn nước khiến cô ấy rất hạnh phúc.
Vu Giai biết rằng bật cười là không lễ phép, vì vậy cô đành nén lại: “Doanh Doanh không phải lo lắng cho A Đức, anh ta mặt dày lắm, hai ngày đối với anh ta chẳng là cái gì đâu.”
Bọn họ dành nguyên một buổi chiều trong quán cà phê.
“Tiểu Giai đưa Doanh Doanh trở về đi.” Đứng ở cửa tiệm cà phê, A Đức nói.
Loại cô gái mềm mại trong sáng như tờ giấy trắng này thật sự không phù hợp với tính cách của anh, một cô gái luôn sợ vấp ngã, sợ sệt không thôi, yêu đương với người này quá mệt mỏi. Anh ta vẫn thích một cô gái như Vu Giai, người có tính cách tươi sáng, không sợ bị đánh.
“Được.” Vu Giai đáp lại, A Đức thật nhàm chán, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc kết hợp hai người. Hà Uyển Doanh khiến mọi người thích là một chuyện, nhưng nói về tình yêu, hay thậm chí là làm vợ của người yêu lại là một chuyện khác. Theo quan điểm của Vu Giai, tính cách của Hà Uyển Doanh là được cha mẹ cô chiều chuộng suốt đời, những thứ khác thật lòng không thích hợp.
“Tạm biệt, anh A Đức.” Hà Uyển Doanh hơi buồn, nhưng A Đức mỉm cười vẫy tay và bước đi.
Cúi người giúp vị Hà tiểu thư kia thắt dây an toàn, Vu Giai ngồi lại chuẩn bị khởi động xe.
“Chị Vu Giai…” Hà Uyển Doanh nghịch cúc áo trên ngực cô, thật lâu cũng không nói gì. Vu Giai vứt xe ra khỏi bãi đậu xe, xoay vô lăng lái ra khỏi bãi đậu xe: “Doanh Doanh sống ở đâu?”
Hà Uyển Doanh nhấp môi hai lần, đỏ mặt: “Em, em…”
“Có cần gọi điện thoại về nhà không?” Vu Giai xem xét đưa điện thoại. Đoán rằng hoàn cảnh của Hà Uyển Doanh nên thuộc loại người luôn được đưa đón bằng xe riêng, thậm chí không thể nhớ địa chỉ nhà.
Ít nhất, Hà Uyển Doanh vẫn nhớ số điện thoại ở nhà, sau khi bấm số, sau đó nhanh chóng được kết nối. Hà Uyển Doanh cầm điện thoại nói chuyện hồi lâu, Vu Giai nghe thấy giọng nói ở cuối cuộc điện thoại thấy rất lo lắng.
“Chị Vu Giai, mẹ muốn nói chuyện với chị.” Hà Uyển Doanh đưa điện thoại qua.
Vu Giai nhận lấy, đặt điện thoại lên đầu xe, chuyển sang chế độ lái xe: “Hà phu nhân, xin chào.” Lần theo địa chỉ mà bà Hà đã nêu, khi Vu Giai đến nơi, cô thấy một nhóm người đang đứng ở đó. Hà Uyển Doanh xuống xe lao vào vòng tay của một phụ nữ xinh đẹp tuổi trung niên, Vu Giai nghĩ đây là bà Hà, trên người bà Hà có nét dịu dàng của tiểu gia bích ngọc ôn uyển, giống như giọng nói trong điện thoại di động.
“Con là Vu Giai phải không? Cảm ơn con rất nhiều vì đã đưa Doanh Doanh về.” Người đàn ông trung niên đang nói chuyện bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp trung niên hơi mập, với cái bụng bia thường thấy ở đàn ông ở độ tuổi này. Ngoại hình không giống với hầu hết mọi người. Người đàn ông béo tốt bụng là vậy, nhưng hơi dữ dằn, ngay cả khi ông ta đang cười.
Vợ chồng ông nồng nhiệt mời Vu Giai vào nhà, thật tình khó chối từ, Vu Giai không thể làm gì khác hơn là đi vào.
Hà Uyển Doanh không nói nhiều, bà Hà nói chuyện với Vu Giai suốt đường từ ngoài cổng vào. Bà cảm ơn Vu Giai vì đã đưa con gái về nhà. Bà ta phàn nàn rằng con gái mình đã bỏ trốn mà không nói với gia đình, mặc dù là oán trách, nhưng trong giọng nói tràn ngập cưng chiều.
Vu Giai không khỏi cau mày khi nghe, loại này giống như là đối đãi trẻ sơ sinh được dùng để dạy một đứa con gái trưởng thành? Có vẻ như khí chất ngây thơ của Hà Uyển Doanh không thể tách rời với bà Hà.
Nhà họ Hà và nhà họ Vu đều ở thành phố Nam, tuy không cùng ngành nhưng họ vẫn tỏ ra rất thân thiết. Vợ chồng Hà đã giữ lại Vu Giai để ăn tối, đã gọi tên quen thuộc, gọi cô là “Vu Giai” một cách trìu mến.
“Doanh Doanh thường không có bạn cùng tuổi, đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé giống một người như thế này. Vu Giai lớn hơn vài tuổi, hào phóng và xinh đẹp. Nếu Doanh Doanh có một nửa là con, dì sẽ rất hạnh phúc. Khi ở bên ngoài, còn Vu Giai nhìn lâu một chút, Doanh Doanh đứa trẻ này tính tình đơn giản, không xấu xa…” Bà Hà kéo Vu Giai nói chuyện, Vu Giai mỉm cười đáp lại, trong lòng có chút nóng nảy. Lời nói của bà Hà làm sao có thể kín đáo, không nói một lời, đó là một lời khen ngợi con gái bà, như thể bà được Hà Uyển Doanh coi như phước báo mà bà đã gieo trồng trong tám kiếp.
Tám giờ rưỡi tối, Vu Giai đứng dậy rời đi. Qua lần tiếp xúc này, cô thực sự cảm thấy Lý Tu và Hà Uyển Doanh là một cặp hoàn hảo, dường như không có người bình thường nào trong nhà họ Hà ngoại trừ Hà Cẩm Giang, nhưng Hà Cẩm Giang là một người rất lẩm cẩm.
Bà Hà không muốn Vu Giai rời đi, chân thành muốn giữ lại. Vu Giai mỉm cười và từ chối, cô thở dài nhẹ nhõm sau khi lên xe, quay đầu nhìn vợ chồng Hà đang đứng ở cửa nhà họ Ha và Hà Uyển Doanh. Trong lòng quyết định chú ý, nếu như không phải là cần thiết, Hà Uyển Doanh, cô sẽ cố gắng không tiếp xúc đến.
Còn việc Lý Tu theo đuổi Hà Uyển Doanh, có lẽ việc tác thành họ là một điều tốt, tùy theo mức độ ăn ý của vợ chồng Hà đối với con gái, nếu biết rằng Lý Tu đã đính hôn với người phụ nữ khác, trước và sau khi hẹn hò với Hà Uyển Doanh, trong mối quan hệ, thậm chí sau khi kết hôn…
Chiếc Cadillac màu đỏ lái ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Hà Uyển Doanh nghĩ về trải nghiệm ngày hôm nay, gặp gỡ những người bạn mới, có một trải nghiệm huyền thoại như vậy. Đó là sự kích thích mà cô ấy chưa từng trải qua. Khuôn mặt của Vu Giai hiện lên trong tâm trí cô ấy, rất nhanh biến thành A Đức. Mặt cô ấy ửng hồng, may mà đèn đường không sáng lắm.
Bà Hà đặt tay lên tay chồng, hôm nay tinh thần phấn chấn: “Vu Giai thực sự là một cô gái lịch sự và xinh đẹp. Cô ấy rất có khí chất để cùng con gái chúng ta trò chuyện. Cẩm Giang, nhà của chúng ta ở thành phố Nam, nhà họ Vu cũng ở đó, mối quan hệ không phải là xa lạ.”
Như lời bà ta nói, Hà Cẩm Giang đáp lại, đối với vợ, ông ta luôn đáp ứng mọi mong muốn của bà ta. “Ngày khác anh mời Vu Giai tới nhà làm khách, cũng không tính là thất lễ.”
Vu Giai không biết rằng sau khi cô quyết tâm không can thiệp vào nhà họ Hà, nhà họ Hà đã rất nhớ cô.
Mặc dù nhà họ Hà cũng ở chung 1 thành phố, nhưng cũng không cùng hướng với nhà họ Vu, khoảng cách cũng không gần, cô cũng không vội nên lái xe từ từ. Đi ngang qua cầu Giang Ninh trong thành phố, cô nhìn thấy những bóng người lững thững trên cầu, nhìn cũng quen nên nhìn lại, tốc độ xe dần chậm lại rồi dừng lại bên đường, cô ra khỏi xe và nhìn trên cầu, quả nhiên là người quen.
Nói là người quen thì có vẻ không đúng lắm vì người đó là Cốc Trình Hàm.
Vu Giai nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Lúc này anh ấy không có người đại diện nào đi theo, cứ một mình đi loanh quanh trên cầu. “Thiếu gia thưởng ngoạn cảnh đêm, hay là gặp chuyện không may nên muốn nhảy xuống sông?”
Có một giọng nói trong trẻo và vui tươi, xen lẫn với cái mát mẻ của màn đêm. Cốc Trình Hàm nhìn lại và thấy Vu Giai đang đứng dưới ngọn đèn đường. Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của cô bị ánh đèn đánh gục, càng đoan trang hơn.
Hiện tai, có vẻ như tâm trạng Cốc Trình Hàm không được tốt lắm, hắn hơi hốc hác và xuống sắc, đầu bù tóc rối, điều quan trọng là hắn vẫn còn cầm trên tay một chai rượu, Vu Giai có thể ngửi thấy mùi của rượu trên cơ thể của hắn.
“Là cô sao?” Cốc Trình Hàm đứng dựa vào lan can trên cầu, nhìn thấy cô, cảm giác chán nản và phẫn nộ rốt cuộc cũng tốt chút.
Vu Giai lại đi về phía trước vài bước, nhìn bình rượu trong tay, trên mặt nở nụ cười giễu cợt: “Thiếu gia say rượu, bị paparazzi bắt gặp thì sẽ nổi lắm đấy.” Cô nghiêng đầu nhìn hắn: “Thất tình rồi sao? Đổ vỡ rồi? Định nhảy xuống thật à?” Cô nhìn mặt nước tối đen: “Dù đã là tháng ba nhưng nước vẫn khá lạnh.” Cô ân cần đề nghị: “Mặc thêm áo đi rồi hẵng nhảy.”
Cốc Trình Hàm bật cười trước những gì cô nói: “Cô nói đúng đấy. Nhưng mà cô rảnh để quan tâm một tên như tôi à?”
Vu Giai đi tới bên hắn: “Sắp tới mùa hè rồi, anh không tính đi bơi, cắm trại, du lịch hay gì à?” Cô liếc hắn một cái: “Thiếu gia như anh? Được mỗi vẻ ngoài mà cũng muốn vứt đi cho bằng được.”