Editor: Na
Beta-er: Thủy + Ngọc
Sau khi về nhà và tìm lý do để đuổi Hạ Gia Du đi, Vu Giai lấy thuốc bôi lên eo. Eo cô nhỏ đến mức chỉ chừng bằng lòng bàn tay. Khi cô soi trước gương, eo bị bầm tím một mảng, nhưng mà xương có lẽ không sao, bởi vì đè vào thì chỉ cảm thấy hơi đau nhức một tí.
Cô nằm dài lười biếng trên chiếc ghế đẩu trong phòng khách, nghĩ về những điều cô đã trải qua ở kiếp trước và những điều cô thấy trong sách. Có lẽ công việc của Hạ Gia Du sẽ chậm một chút. Nếu như thông thường, một số thứ ban đầu rất khó có thể dễ chịu. Bây giờ nếu cô đề nghị hủy bỏ hôn ước mà không có lý do gì thì tất cả lỗi đều sẽ đổ về phía cô. Dù sao Hạ Gia Du của bây giờ vẫn chưa biết đến Lý Ngải. Hạ Gia Du không phải là một con người vô dụng, chỉ cần anh ta vẫn có chừng mực thì có lẽ cô sẽ từ từ rồi tính tiếp.
Cô nghĩ về sự thăng trầm của Hạ Gia Du, điều khiến cô oán hận nhất ở kiếp trước không phải là chuyện Hạ Gia Du và Lý Ngải kết hôn. Tuy đã đính hôn nhưng rốt cuộc vẫn chưa kết hôn thế nên Hạ Gia Du gần như có quyền đi thích những người phụ nữ khá. Vì tai nạn giao thông nên chân của cô không thể đứng vững được nữa. Lúc đó cô không hiểu nổi sự thay đổi của Hạ Gia Du. Nhưng hành động của vợ chồng nhà họ Hạ mới là thứ khiến cô khó chịu hơn cả. Kiếp trước khi cô bị tai nạn xe cộ, bọn họ nhận ra Lý Ngải mới là con dâu thực sự thì thái độ liền thay đổi cái vèo, còn nhanh hơn cả những lần đổi mặt của diễn viên kịch trong kinh kịch Tứ Xuyên.
Cô không bao giờ có thể hiểu được nhưng sau đó cô nhìn thấy trong sách nói rằng, lúc đó phòng khám của Hạ Phù đang gặp khủng hoảng tài chính và anh trai của Lý Ngải là Lý Tu đã hỗ trợ rất nhiều tiền. Câu chuyện được mô tả dưới góc nhìn của nam chính Lý Tu. Khi ấy cả Hạ Gia Du và Lý Ngải đều không thể đến được với nhau vì nhiều lý do. Nhưng cuối cùng đã nhận được sự đồng ý của vợ chồng nhà họ Hạ vì số tiền hỗ trợ vô cùng lớn từ anh trai Lý Ngải. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, thiếu gia nhà họ Hạ đã thoát khỏi sự ác độc của vị hôn thê là cô. Hắn cùng người mình yêu sống một cuộc đời hạnh phúc từ đó về sau.
Xuyên suốt cuốn sách, sự thành công của nhân vật chính Lý Tu hoàn toàn là nhờ những người phụ nữ khác nhau. Người phụ nữ đầu tiên trong dàn hậu cung của anh ta là một vị sếp trưởng thành. Lúc đó là nam chính là bảo vệ của công ty và vô tình gặp được vị sếp đó. Sau nhiều lần hữu duyên, nhân vật chính bắt đầu kiêu ngạo rồi vô tình cứu nguy cho công ty của người sếp đang gặp nguy hiểm. Sau thì chuyện gì sẽ xảy ra nào? Khỏi đoán, đương nhiên là lên giường rồi. Thế là anh ta được tái sinh.
(Ngọc: ủa, cái qq j đang xảy ra z????)
Lúc này, cuốn sách sẽ đi về đâu?
Vu Giai đang ngồi ngẫm lại thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Một giọng nói trong trẻo và đầy ấm áp cùng với ánh nắng từ ngoài cửa truyền vào, “Tiểu Giai, có ở nhà không, mau mở cửa cho anh trai yêu quý nào.”
Giọng nói quen thuộc này… Là A Đức!
Vu Giai lười nhác xoay người đứng dậy. Nhưng động tác bất ngờ khiến vùng eo bị kéo căng, cảm giác đau đớn lại ào đến khiến cho cô phải rủa thầm. Mãi một lúc sau mới vừa lê từng bước vừa chống eo đi ra mở cửa.
Có một mỹ nam đang đứng ở cửa, nhưng trên tay anh ấy lại xách hai túi ni lông lớn, phá hỏng hình tượng tổng thể mất rồi. Sự chú ý đầu tiên của mỹ nam là ở phần eo đang chống đỡ của cô, đặt hai chiếc túi xuống đất, đến giúp cô: “Tiểu Giai, em bị sao vậy? Em đang tập thể dục hay nhào lộn à?” Miệng thì vẫn luyên thuyên, nhưng lại vô cùng ân cần, quan tâm dìu cô vào phòng khách, để cô lười biếng nằm sấp trên ghế. Anh xoay người đem hai cái túi lớn ở cửa vào trong phòng bếp. “Vu đại ca gọi cho anh, nói rằng Tiểu Giai sẽ tham dự cuộc họp thường niên của công ty vào buổi tối, hay là để anh làm vệ sĩ cho em nhé.”
Vu Giai nhìn A Đức đang bận rộn trong bếp, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, khẽ nở một nụ cười. Nếu cô và Hạ Gia Du là thanh mai trúc mã, thì cô và A Đức là bạn thân của nhau. Khi ở bên A Đức, cô luôn thả lỏng và thoải mái cực kì.
A Đức loay hoay trong bếp hơn mười phút. Khi bước ra, anh ấy cầm một cốc nước đường nâu đã pha trong tay, đưa cho cô: “Đây là do Vu đại ca đặt.” Anh ấy lấy gối đưa cho cô, rồi xắn tay áo lên: “Eo bị thương chỗ nào để anh xoa bóp cho.”
A Đức học đại học ngành nghiên cứu y học, hơn nữa còn là y học Trung Quốc. Chỉ là sau khi tốt nghiệp anh ấy không chăm chỉ làm việc. Theo lời anh ấy nói, anh ấy ngoan ngoãn trở thành người kế nghiệp. Còn tiền bạc thì đều để lại cho các chị em của anh. Nhưng Vu Giai vẫn rất tin tưởng vào y thuật của A Đức, cô chỉ vào nơi bị bầm tím, nhấp một ngụm nước đường nâu trong khi đang lười biếng nằm trên ghế.
Lực tay của người đàn ông luôn mạnh hơn phụ nữ. Vu Giai cảm thấy áp lực của ngón tay A Đức đè lên eo qua lớp áo sơ mi, không những không còn đau mà sự ê nhức ở xương cũng giảm bớt rất nhiều. Vu Giai vừa mới khen ngợi vài câu thì đã bị A Đức cướp lời. Chuyện anh vừa nói ra khiến cô sốc tận óc. Thế là nước đường nâu có một chuyến du lịch khởi hành từ trong ly nước, quá giang trong vòm họng Vu Giai và hạ cánh tại chiếc áo khoác đang vắt trên ghế. Mặt cô nóng bừng, “Anh, sao anh biết?” Cô không nói cho ai về kỳ kinh của mình.
Thế mà ông thần này lại thản nhiên nói: “Vu đại ca nói với anh đấy. Anh sợ nghe không rõ, cho nên đã hỏi lui hỏi tới tận sáu lần lận.” Giọng nói của anh ấy xen lẫn tiếng cười.
Theo quan điểm của A Đức, dù là Vu Giai hay Vu Đoan thì hai anh em nhà họ Vu đều rất thú vị. Vu đại ca nhìn bề ngoài trông có vẻ là người nghiêm khắc và tỉ mỉ trong công việc. Sau khi ra trường, anh ấy đã tiếp quản công việc của gia đình. Vu Đoan đã làm rất tốt, không ngoa khi gọi anh làcon nhà người ta. Nhưng khi liên quan đến chuyện của em gái mình thì Vu Đoan như biến thành người khác. Giống như hôm nay vậy, A Đức bị Vu Đoan khủng bố cuộc gọi đến hoài nghi nhân sinh. Nguyên nhân là vì bố mẹ anh ấy đang đi du lịch, không có ai ở nhà chăm sóc cho Vu Giai. Điện thoại trong tay A Đức suýt chút nữa là đi chầu ông bà khi anh lần đầu chứng kiến Vu Đoan như thế. Mặc dù anh quen biết Vu Đoan đã lâu nhưng đây là lần đầu được thấy một mặt khác như này.
“Anh ấy, anh ấy nói sao cơ?” Vu Giai mặt đỏ như trái gấc, ước chừng nhiệt độ trên mặt không khác nước sôi là mấy. A Đức đứng dậy cầm lấy cây lau nhà lau sạch sẽ nước đường nâu trên mặt đất: “Ở trong mắt Vu Đoan, anh như người nhà ấy.” A Đức thậm chí còn nghi ngờ trong lòng Vu Đoan, không biết anh ta có xem bản thân mình với Tiểu Giai cùng giới tính không nữa. Mặc dù ý nghĩ này rất kì quặc nhưng anh thực sự đã nghĩ như thế. “Buổi tối muốn ăn gì nào? Chúng ta ăn sớm đi, e rằng lát nữa họp thường niên sẽ muộn lắm đấy.” A Đức nói, kiểm tra thời gian, chuẩn bị rửa tay làm đồ ăn.
Sự bất an của Vu Giai chỉ kéo dài trong hai phút. Cô đã quen với việc chơi với A Đức vào các ngày trong tuần, nhiệt độ trên mặt cô đã trở lại bình thường. Nghe A Đức đề nghị, cô lập tức sáng mắt lên: “A Đức, anh làm phải không?”
A Đức tự xưng là mỹ nam. Nhưng quả thực anh ấy là một mỹ nam thật. Số lượng bạn gái đếm không xuể, những người quen biết anh ấy đều biết anh là một người đàn ông tốt, có ngoại hình đẹp và tài nấu ăn ngon.
A Đức đeo tạp dề vào: “Em đang ốm, phải nấu một bữa đầy đủ chất dinh dưỡng cho em mới được.”
Đi ngang qua biệt thự bên cạnh, thấy trong sân nhà họ Hạ ồn ào, anh tưởng rằng Vu Giai cũng ở đó. Cơ mà cô lại đang ở nhà. Anh nhìn vết thương ở eo của cô một cái là biết ngay chuyện này có liên quan đến đám người bên kia. Cả anh và Vu Đoan đều không thích Hạ Gia Du cho lắm, họ đồng ý rằng Hạ Gia Du quá khoe khoang và hợm hĩnh. Nhưng mà là người Vu Giai thích nên cả hai người bọn họ đành phải duy trì sự thân thiết, dù chỉ là bề ngoài mà thôi.
Ba món mặn và một món canh đã được bày trên bàn. Tính đến tình trạng thể chất của Vu Giai, chúng không có nhiều dầu mỡ và tất cả đều rất thanh đạm. Vu Giai đã ăn gần no. Số thức ăn còn lại được A Đức gói lại: “Đây là bữa tối.” Vu Giai vỗ bàn than thở. A Đức nói: “Mặc dù trong cuộc họp thường niên em không được ăn nhiều nhưng em chắc chắn sẽ phải uống rượu. Mà ăn nhiều dễ bị say lắm. Tiểu Giai, em nên lên lầu trang điểm đi. Bây giờ còn khoảng một tiếng rưỡi nữa là được tám giờ rồi đấy.” Nghe thấy thế, Vu Giai đành miễn cưỡng lên lầu.