“Tôi lại không biết trong số người bà Triệu quen biết có loại người thô lỗ như vậy.” Vu Giai khẽ híp mắt, ánh mắt chỉ nhìn Hạ Tình.
Người vừa nói chuyện chính là chị dâu thứ hai nhà chồng cậu của Hạ Tình, mái tóc xoăn lọn to rất thình thượng, gương mặt trắng trẻo, môi bôi màu son đỏ thắm, cổ tay đeo một dây chuyền vàng, hai tai đeo đôi bông tai mạ vàng, đeo một chiếc nhẫn nạm đá quý xung quanh, ở cách xa, Vu Giai cũng không biết đấy có phải đá quý hay không.
Cô không muốn gây chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là người khác có thể bắt nạt.
Ban đầu Hạ Tình cố ý không giới thiệu thân phận Vu Giai, đầy ẩn ý dường như biến Vu Giai thành nhân viên chăm hoa, đột nhiên cô thấy tốt hơn.
Hạ Tình không nói câu nào, chị dâu thứ hai nhà cậu chồng lên tiếng giọng địa phương của cô ta rất nặng, nếu như không phải vì Vu Giai đi diễn học tiếng địa phương, thật sự nghe không hiểu gì, lúc này cũng chỉ nghe hiểu hơn nửa.
“Mày là con ti tiện ở đầu, nói chuyện với bọn tao như vậy mày có biết chúng tao là ai không mà mày lại còn dám lên tiếng mắng bọn tao, cũng không nhìn lại mày có thân phận gì, một con trồng hoa lại dám lớn tiếng như vậy.” Người phụ nữ nhịn được nói, lại đi đến muốn động tay.
Nghe người phụ nữ quát mắng Vu Giai, trong lòng Hạ Tình có chút sảng khoái, quát mắng thế nào cũng được, nhưng thật sự động tay, cô ta không ngăn được vội vàng cản người phụ nữ: “Chị dâu thứ hai, dừng tay “
Ánh mắt Vu Giai lạnh lẽo, cô đưa tay bảo vệ Chu Lôi, vòng tay liền bắt lấy tay bàn tay người phụ nữ. Cô đi theo Tú Điền học một đoạn thời gian, lăn lộn trong võ đoàn hơn hai ba tháng, thân thủ lúc này vẫn chưa kém đi.
Người phụ nữ bị bắt tay, vẫn muốn phản kháng.
Vu Giai tách ngón tay cô ta kẽ dùng sức, người phụ nữ lập tức hét toáng lên như mổ lợn. Vu Giai nhìn Hạ Tình: “Chính là dạy dỗ thông gia của bà Triệu, thật đúng không dám để người khác tâng bốc.” Hạ Tình nhằm vào cô, Vu Giai không phải không cảm nhận được, nhưng trước luôn nghĩ đến giao tình hai nhà Vu Triệu, có thể bỏ qua thì bỏ quả, cho dù không nhìn mặt Triệu gia, còn nhìn A Đức.
Người phía sau Hạ Tình thấy người trong nhà bị thua thiệt, hò hét loạn lên lập tức xông tới, giơ ví da trên tay vô sỉ vồ vào người Vu Giai. Hạ Tình liền quát lên bảo ngừng lại, nhưng không ai nghe cô ta, vẻ mặt cô ta hàm hàm liếc qua một lượt.
Vu Giai cũng không đứng im cho người ta vồ, đầy người phụ nữ trước mặt ra thành lá chắn sống kéo Chu Luy chạy. Cô từ nhỏ lớn lên ở đây nắm hoa viện này như lòng bàn tay, chạy mười mấy mét tiến vào trong một ngôi nhà, khóa trái cửa từ bên trong.
Ngôi nhà mặc dù tấm ván phòng đơn sơ, nhưng lúc xây dựng ván phòng tốt nhất, Vu Giai cũng không lo người phụ nữ bên ngoài có thể phá cửa vào.
Trong phòng chất đầy các loại phân bón trồng hoa, còn có công cụ, bình thường dùng làm nhà kho chứa đồ.
Chu Luy chạy thở hổn hển, mặt đỏ bừng, hai tay vịn đầu gối: “Chị tiểu Giai.”
“Đừng lo.” Vu Giai cười xoa đầu cô ấy, lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số, một tay ôm Chu Luy ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng cô giúp cô bình tĩnh.
Chu Luy rất ngoan, trong lúc cô gọi điện không ồn ào không làm khó. Đến khi Vu Giai cất điện thoại, cô bé nép vào ngực Vu Giai, hai tay ôm chặt lấy eo cô, nhỏ giọng nói: “Chị Tiểu Giai, em sẽ sợ.”
Ngoài phòng, cánh cửa và vách tường bị đập tiếng vang rung trời.
Giọng khuyên bảo của Hạ Tình truyền tới, đáng tiếc không ai nghe cô ta. Vu Giai mỉm cười thêm dầu vào lửa vài câu, tấm ván phòng không hề cách âm, vì vậy người bên ngoài càng tức giận.
Sau khi khiêu khích vài câu, Vu Giai không để ý đến mấy người bên ngoài đó nữa, kéo mấy túi phân bón chất phía sau cánh cửa, cười nói với Chu Luy: “Lôi lôi nhắm mắt lại, chị Tiểu Giai cho em xem phép thuật.”
Chu Luy không chớp mắt nhìn cô, trong mắt lóe lên tò mò, biểu thị ý tứ với Vu Giai từ từ nhắm mắt.
Vu Giai lục lọi góc phòng một lúc, kéo vòng treo trên đất một một cái, tiếng ken két vàng lên, một mặt tấm ván trên tường đột nhiên nứt ra, xuất hiện một cánh cửa sắt. Vu Giai kéo Chu Lôi đi vào, phía sau cửa sắt là một căn phòng hai mươi mét vuông, nhưng tưởng ở đây không phải gỗ mà được xây bằng xây măng thật sự.
Vu Giai nhấn công tác mở điện trên tường, đèn sáng lên, cửa sắt phí sau lưng các cô đóng lại.
Từ tấm ván trong tường nứt ra bắt đầu xuất hiện cửa sắt, Chu Luy rất tò mò, hưng phấn đánh giá tất cả phòng này, cũng chưa đi đến chạm thử.
Đây là một căn phòng bài trí hiện đại, có ghế sô pha, có ti vi, có máy vi tính, còn trồng thêm mấy chậu cây ban đêm, trên sàn nhà không chút bụi bẩn, xem ra thường xuyên có người quét dọn.
Vu Giai đến mở máy vi tính:”Lôi Lôi, chơi trò chơi không? “
Vu Giai cùng không gọi điện cho người nhà, cũng không gọi cho Chu Bắc Hà. Thông gia của Hạ Tình ở đây la lối om sòm, quả thật không để mặt mũi cho Hạ Tình, nhưng Vu Giai nghĩ để mặt mũi A Đức không khó coi. Điện thoại bắt may, cô gọi cho A Đức.
Lúc nhận được điện thoại của Vu Giai, A Đức đang ngồi ở phòng khác nói chuyện với người nhà, dù sao cũng là ngày đầu tiên của năm mới, tất cả con cháu của Triệu gia đều tập họp đầy đủ, anh lớn của A Đức cũng kết hôn rồi, cháu trai cháu gái không ít, phát xong lì xì, có người rời đi, A Đức cũng không rời đi. Hai chín tết anh ta mới từ An Thành quay về, lúc này đang ngồi nói chuyện với Triệu phu nhân Lý Văn Lan bên cạnh.
Từ trước đến giờ Lý Văn Lan đều thương con trai nhỏ nhất, ban đầu vì lợi ích của Triệu gia để cho A Đức lấy Hạ Tình, được nửa năm bà ta không hài lòng với người con dâu Hạ Tình, trong lòng cảm thấy thiếu nợ con trai. Lần này A Đức quay về, Lý Văn Lan thấy con trai gầy như thế, trong câu đều có ý dặn con trai cả hai đứa chăm sóc con trai nhỏ.
Đối với người em trai này, kém tuổi rất nhiều, hai người anh của A Đức đến bây giờ đều chiều chuộng như con cháu, A Đức đến nay không gây rắc rối, cũng bằng lòng để mọi người chăm sóc anh ta, rất vui vẻ nhận lời mẹ.
Phòng khám A Đức ở An Thành rất thuận lợi, mặc dù anh ta không muốn mượn thực lực của gia đình, nhưng phòng khám bệnh có thể nhanh chóng buôn bán thuận, Triệu gia hỗ trợ phía sau. Xuất thân và dòng dõi khiến cho cho bạn có dấu ấn mạnh, tắm chuồng vốn không dễ dàng.
Chuông điện thoại vang lên, A Đức nhìn tên Vu Giai hiện lên màn hình, liền bắt máy. Vu Giai gọi điện thoại lúc này, anh ta cảm giác không phải chỉ là đơn giản chúc tết, quả nhiên chuyện Vu Giai nói không liên quan gì đến việc chúc tết.
Từ sau khi kết hôn, A Đức có cảm giác, anh ta dần dần hời hợt với Vu Giai.
Gọi điện thoại xong, A Đức nói với người trong phòng khác rằng mình có chuyện phải ra ngoài.
Lý Văn Lan ân cần hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, cần anh cả con bọn họ giúp một tay không?”
“Không phải chuyện lớn gì đâu, mẹ không cần lo lắng.” A Đức cười hôn lên mặt Lý Văn Lan một cái: “Buổi trưa con vẫn muốn quay về ăn cơm, muốn ăn tôm hấp rượu.”
Lý Văn Lan cười: “Mẹ biết rồi, việc này sẽ nói nhà bếp làm, trưa về sớm chút nhé.”
“Con biết rồi, mẹ.”
Triệu gia ở cạnh Vu gia, A Đức cũng thường xuyên đến vườn hoa, biết đi đường tắt. Anh ta lật lan can, từ khi nhận được điện thoại nhanh chóng đến, chỉ mất năm sáu phút. Vào vườn hoa liền nghe thầy tiếng thông gia Hạ gia, giongj một người trong đó rất nặng vang to nhất.
A Đức theo giọng nói tìm đến, thông gia Hạ gia kia dường như đã mệt mỏi, lúc này chỉ còn lại hai người không buông tha cho căn phòng.
Vu Giai tiến vào một lúc, không có âm thanh gì, Hạ Tình khuyên can một lúc, không biết trong lòng nghĩ cái gì, lại không khuyên nữa, nhìn chị dâu thứ hai nhà cậu chồng và một người chị họ nhà cô chồng vừa mắng vừa đập cửa.
Thấy tình hình này A Đức kìm lòng nhíu mày: “Cô đang làm gì”
Hạ Tình không ngờ gặp A Đức, bị dọa giật mình: “Tại sao anh lại ở đây, em nói…” Mặt cô ta vui vẻ, đi đến thân mật kéo cánh tay A Đức: ” Không phải anh ở nhà với mẹ sao, còn nói chuyện với anh cả bọn họ nữa, ra ngoài khi nào nào, sớm biết anh cũng đến đây, em sẽ đi với anh.” Cô cười ôn nhu, nhu tình quyến luyến, khác hoàn toàn với khi đối diện với Vu Giai.
A Đức nhìn cánh tay bị kéo của anh ta, rốt cuộc cũng không giữ thể diện cho cô trước mặt thông gia kia ư, ngẩng đầu nhìn thông gia của Hạ gia, những người này giữa tháng mười hai đã đến rồi, ở một mạch đến bây giờ, năm mới cũng không về.
“Nơi này không phải tư sản Triệu gia, đập hỏng nhà là phải đền đấy.”
Mấy người thông gia Hạ gia cũng không xấu hổ, hoặc xin lỗi, ngược lại tố cáo với A Đức.
Nghe những lời mắng chửi, tố cáo Vu Giai của bọn họ, sắc mặt A Đức rất khó coi, tức giận lên tiếng: “Các người nghĩ rằng đây là chỗ nào? “
Hạ Tình nghe vô cũng không vừa tai: “Chồng, tại sao anh lại nói chuyện với chị dâu thứ hai và chị họ như vậy.” Đối mặt A Đức lúc này, Hạ Tình luôn có một loại cảm giác trên thế, cô ta biết ban đầu tại sao cô ta gả vào Triệu gia, không phải là Triệu gia muốn cậy gia thế cậu cô ta, như vậy khiến cô ta được tôn trọng trước Triệu gia hai phân.
Nhưng thực sự mà nói, ban đầu đám cưới, quả thật mục đích Triệu gia muốn cậy thế cô cậu, nhưng hai nhà Triệu Hạ ngang nhau, thật sự không thể nói ai cậy thế ai, nói thẳng ra hai nhà cùng hợp tác có lợi ích, Triệu gia vì quyền thế, Hạ gia vì tiền tài.
Nhưng Hạ Tình cũng không nghĩ thấu như vậy, nếu như cô có thể nghĩ đến vậy, có lẽ hôn nhân của cô ta và A Đức sẽ không phải đi đến bước đường này.
Giọng cô ta không nhịn được không khỏi mang ý dọa người.
A Đức cau mày:”Thời gian không còn sớm, các người cũng lâu chưa về, về nhà đi.” Anh ta không hề muốn cãi nhau với Hạ Tình ở đây, gia thế cùng phải nể mặt, cho dù trước giờ A Đức không kiềm chế, nhưng gốc rễ anh ta vẫn là con nhà quyền thế. Cho dù hai nhà Triệu Vu có giao tình tốt, dù sao đây không phải là Triệu gia.
Đáng tiếc Hạ Tình cũng không phải người biết điều, hoặc nhìn mắt người khác, thấy thái độ nhẫn nhịn của A Đức, càng ương bướng ra, kéo A Đức nói sự việc lại một lần nữa, không tránh khỏi đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa. Thông gia Hạ gia cũng ở bên cạnh bênh vực, nói xấu Vu Giai và Chu Lôi.
Tình huống cụ thể thế nào, Vu Giai cũng không có nói với anh ta, nhưng tình bạn hơn hai mươi năm, A Đức biết Vu Giai là người thế nào, kiềm chế sự tức giận trong lòng, đưa đám người Hạ Tình về Triệu gia.
Chuyện gì sẽ giải quyết trong nhà sẽ không làm trò cười cho người khác.
Vu Giai không biết A Đức và Triệu giải quyết chuyện này thế nào, chắc chắn Hạ Tình không còn ở vườn hoa, cô và Chu Lôi đi ra. Chu Lôi thích trò chơi, vẫn là Vu Giai nói sau khi về nhà cũng có thể trò chơi giống vậy, cô bé mới bắt đắc dĩ rời khỏi “Mật thất”.
Vu Giai cũng không nói chuyện này với người nhà, theo cô thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì, còn dính đến A Đức, có hơi mang tiếng xấu, là người bạn tốt, là không cần phải tán dường như vậy.
Chu Bắc Hà nói chuyện rất hợp với Vu Viễn, hết lòng tán thưởng Vu Đoan, trực tiếp ở lại đến mười năm mới về lại An Thành.
Mồng một đầu năm, Vu Giai nhận được điện thoại chúc tết của Cốc Trình Hàm, hai mươi ba đột nhiên nghe tim Cốc Tú bị bệnh nằm viện. Lúc Vu Giai chạy đến bệnh viện, Cốc Tú đã từ phòng phẫu thuật đi ra, nằm ở trên giường của bệnh viện, đeo mặt nạ dưỡng khí, thân thể gầy hơn so với lần trước gặp Vu Giai, đơn giản là da bọc xương, da thịt tái nhợt vàng vọt, thuốc mê phẫu thuật còn chưa hết, nằm yên lặng trên giường bệnh giống như một con bướm khô héo.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Cốc Trình Hàm, trong phòng trừ Vu Giai mang đồ đến cũng không thấy người nào đến thăm nom. Trong giới nghệ thuật từ trước đến giờ anh cũng thiếu bạn.
Đứng trong hành lang, Vu Giai thấp giọng nói với Cốc Trình Hàm: “Bác sĩ nói thế nào?”
Sắc mặt Cốc Trình Hàm tiều tụy, râu mọc đầy dưới cằm, quần áo cũng có nhếch nhác anh khẽ gật đầu: “Phẫu thuật đã không hiệu quả, bác sĩ nói đại khái còn hai ba ngày nữa.” Lúc nói chuyện anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, một lúc lâu mới cúi đầu xuống, Vu Giai thấy mắt anh sáng trong suốt.
Vu Giai không biết nên an ủi thế nào, cũng dứt khoát không nói gì.
Trên mặt Cốc Trình Hàm có nặn ra nụ cười: “Ngược lại là cảm ơn cô đến đến bệnh viện.” Ban đầu vì kiếm anh, cũng vì mơ ước anh vào giới nghệ thuật, trong giới tốt xấu lẫn lộn, thì ra bạn cũng không thân, bây giờ trừ Vu Giai anh cùng không tìm thấy người bạn tốt nào.
Lần này mẹ bị bệnh, trừ Vu Đông gọi điện thoại an ủi, Hàn Tín giúp làm thủ tục nhập viện, chỉ có Vu Giai đến viện thăm hỏi. Làm người như anh, thật sự thất bại.
Vu Giai cùng anh ngồi trên ghế băng trong hành lang một lúc, nhìn một cái đã đến giờ ăn trưa, đi bên ngoài mua cơm rồi quay lại
Từ khi Cốc Tú bị bệnh nằm viện đến bây giờ, Vu Giai không thầy ký giả truyền thông báo đài nào quan tâm, không thể không nói năng lực của Hàn Tín vô cùng mạnh, lúc này cũng không có ký giả truyền thông chặn ở bệnh viện muốn phỏng vấn, xung quanh rất yên tĩnh.
Vu Giai xách hộp cơm vào phòng bệnh, Cốc Tú đã tỉnh, đang truyền nước biển. Bà ấy đã không thế ăn, thấy Vu Giai trên mặt bà nở một nụ cười, giơ tay muốn gọi cô, nhưng có chút bất lực.
“Dì tỉnh rồi,” Vu Giai mỉm cười, đặt cơm hộp trên bàn trong phòng bệnh, đến bệnh bên giường nhìn Cốc Tú: “Dì vui vẻ dưỡng bệnh, dì cùng không cần để ý cháu, giữa chúng ta không lạnh nhạt như vậy.” Cô khẽ nâng tay Cốc Tú lên.
Tay Cốc Tú thật sự lạnh, những mạch máu màu xanh nổi rất rõ trên mu bàn tay: “Tiểu Giai.”,Giọng bà ấy yếu ớt, nhìn Vu Giai trong mắt sáng ngời, mang một loại hy vọng.
Vu Giai cảm giác tay Cốc Tú hơi dùng lực nắm chặt tay cô, cô ngồi ở mép giường, tay còn lại giúp bà ấy kéo chăn lên người. Lúc trước Cốc Tú luôn gọi cô “Vu tiểu thư” cố ý lạnh nhạt, bây giờ cách gọi ngược lại được đổi. Nhưng so đo những thứ đó với người bệnh lúc này, không phải tính cách của Vu Giai.
“Dì à.”
Cốc Trình Hàm ngồi giường bên cạnh, nắm tay còn lại của Cốc Tú, anh đã cạo râu, mặc dù không thay quần áo trên người, nhưng bộ dạng hốc hác vừa này không giống với thường ngày. Nếu như không phải lo lắng Cốc Tú tỉnh lại, thấy anh ta tiều tụy, sẽ càng lo hơn, Cốc Trình Hàm không có tâm trí lo cho bản thân.
“Mẹ, không còn nói gấp, chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Anh nở một nụ cười, ấm áp không hề sốt ruột: “Tiểu Giai còn chưa ăn cơm, để cô ăn trước cơm rồi nói chuyện với mẹ.”
Cốc Tú mỉm cười, buông lỏng tay Vu Giai, giọng bà yếu ớt, đứt quãng.