Vu Giai ở trong bệnh viện một một ngày, Cốc Tú đối với cô rất ân cần. Cô không hiểu nguyên nhân Cốc Tú thay đổi thái độ, cô đến bệnh viện, hoàn toàn là dựa vào quan hệ với Cốc Trình Hàm. Đối với một kẻ như Cốc Tú, nếu bỏ Cốc Trình Hàm sang một bên, Vu Giai cảm thấy hai người này có phần không hợp nhau.
Cốc Trình Hàm đưa cô xuống lầu, ánh trăng đêm nay thật đẹp, ngày hôm qua có tuyết rơi, vẫn còn chưa tan hết, ánh trăng bên trên sáng ngời.
Cốc Tú đã thuê một người chăm sóc cao cấp, vậy nên không ảnh hưởng đến việc Cốc Trình Hàm tiễn cô ra ngoài.
Sau khi ra khỏi khoa nội trú, cái lạnh duy nhất của cuối đông đầu xuân phả vào mặt, Vu Giai không khỏi ôm chât chiêc áo len duy nhất trên người, liếc nhìn Cốc Trình Hàm, “ Thiếu gia cậu đưa tôi đến đây là được rồi, tôi có xe, nhưng nửa tiếng nữa mới về nhà.”
Vốn dĩ Cốc Trình Hàm cũng chẳng phải người nhiều chuyện, đứng ở cửa toàng nhà nhìn theo Vu Giai. Vu Giai mặc một chiếc áo khoác len dày màu đỏ, choàng một chiếc khen len màu trắng kem, đứng dưới ánh trăng, giống như một đóa hồng mai dưới tuyết, mỹ nhân diễm lệ với một nét cứng rắn.
Vu Giai tìm thấy xe của mình trong bãi đậu xe trước tòa nhà, cô vẫy tay với Cốc Trình Hàm,” Thiếu gia cậu mai về sớm đi”. Cô đeo một đôi giày tuyết, không lo tuyết rơi trên mặt đất, vừa bước nhanh đến chiếc xe vừa lấy chìa khóa từ trong túi ra. Chờ đến lúc cô ngồi vào chỗ, liền khởi động xe, liếc lại nhìn một cái.
Cốc Trình Hàm đứng trước tòa nhà nhìn cô, hình bóng phản chiếu ánh sáng từ tòa nhà phía sau, Vu Giai đột nhiên cảm thấy thật giống một bức tranh vẽ, trong tranh có một người đàn ông khuynh thành.
Cốc Trình Hàm nhìn chiếc xe của Vu Giai mất hút trong bóng đêm. Anh trở lại phòng bệnh, Cốc Tú vẫn chưa ngủ, đêm nay chỉ còn một chai dịch thể cuối cùng. Người chăm sóc cao cấp thấy anh trở lại, liền ghi chép số liệu nhịp tim và huyết áp hàng giờ lên mặt máy đo rồi đi ra ngoài.
Cốc Tú đang hỏi thăm bà trên giường, nắm lấy tay cô,” Tiểu Giai, về rồi à.”
Cốc Trình Hàm gật đầu, bắt lấy tay mẹ, cảm thấy nhiệt độ thấp hơn nhiều so với bình thường, bèn lấy tay ủ ấm. Tâm tư của mẹ, anh cũng biết được ít nhiều, đây cũng là nguyên nhân thái độ của mẹ anh đối với Vu Giai thay đổi rất nhiều.
“ Tiểu Giai là một cô gái tốt.” Cốc Tú nói, với một giọng thở hổn hển nhẹ.
“ Con biet1.” Cốc Trình Hàm nói,” Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, Yên tâm chữa bệnh. Chờ đến khi mẹ khỏi bệnh, không phải mẹ muốn chúng ta cùng đi hồ Tây sao.”
Gương mặt Cốc Tú hiện lên vẻ mong chờ, nụ cười hiện lên trong ánh mắt bà, “ Nhắc đến hồ Tây, khiến mẹ nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa mẹ với cha con. Thời trẻ không biết trời cao đất dày, chỉ nghĩ rằng mình đã gặp được người mình muốn tin tưởng cả đời, rồi lúc biết tin người ấy có vợ. Sau này, mẹ lại khiến con khổ rất nhiều.” Cốc Tú nhìn Cốc Trình Hàm với một cảm giác tội lỗi, có hoài niệm.” Nhưng, mẹ không hối hận, Tiểu Giám, mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra con. Con là niềm tự hào của mẹ.”
Cốc Trình Hàm đặt tay lên mặt bà, giọng nói trầm thấp mà nghẹn ngào,” Con biết, con biết mà mẹ. Nếu như không có con, có phải mẹ sẽ có cuộc sống tốt hơn không.” Mặc dù ngoại hình Cốc Tú không phải quá xinh đẹp, cũng ở tầm trung, nếu như không mang theo đứa nhỏ, muốn gả vào một gia đình giàu có cũng không là vấn đề gì cả, cũng không bị bệnh vì làm việc quá sức.
“ Mẹ có tiểu Giám, là đáng giá, đáng giá rồi.” Cốc Tú nói, mắt nhìn lên trần nhà. Trang trí của phòng bệnh cao cấp cũng không như căn phòng bình thường đơn điệu. Trần nhà có hình khối, màu lam sẫm trang trí nhiều ánh đèn nhò, giống như những vì sao dưới màn đêm, yên tĩnh an nhiên.
Bỗng gương mặt bà hiện lên vẻ rạng rỡ.
“ Tiểu Giám thích Tiểu Giai à?” thấy Cốc Trình Hàm muốn nói, Cốc Tú lại tiếp tục,” Mẹ biết, trước đây là do mẹ sai. Đến từ Nam thành, mẹ biết nhà Tiểu Giai rất giàu có, rồi nghĩ đến những người phụ nữ nhà quyền quý, sẽ oan ức cho con, Nhưng tiểu Giai lại là một cô gái tốt. Tiểu Giám của mẹ cùng là người đàn ông xuất sắc, hiện tại chúng ta nghèo, không có nghĩa là sau này Tiểu Giám không thể vươn lên trong sự nghiệp, mẹ thấy Tiểu Giai cũng không phải đứa nhỏ đi lợi dụng kẻ khác. Mẹ biết con muốn nói gì, nếu không phải mẹ nghĩ nhiều, cũng chưa đến nửa năm, có lẽ trước khi mẹ đi sẽ nhìn thấy con kết hôn. Con đừng có chối, con từ bụng mẹ chui ra, là con trai mẹ, con nghĩ gì, mẹ còn không biết ư. Con là một đứa nhỏ hiếu thảo, Tiểu Giám à.”
Cốc Tú nói dài như vậy, không còn yếu ớt như trước đó, nhưng Cốc Trình Hàm chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hồi quang phản chiếu, Hồi quang phản chiếu.
“ Mẹ,.ẹ.” Anh hét lên, “ Chúng ta sẽ nói về điều đó sau. Nói từ từ, đừng lo lắng, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.”
“ Đừng sợ, tiểu Giám.” Cốc Tú cười nhẹ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, “ Mẹ biết rằng thời gian của mình đã hết. Có một số việc, nếu không nói bây giờ, sẽ không có cơ hội nói nữa. Mẹ đã trì hoãn con nửa năm, mẹ không muốn con vì mẹ mà bỏ lỡ người con thích, nếu con thích Vu Giai, hãy theo đuổi và đưa cô ấy về làm dâu nhà họ Cốc. Nếu con đã quyết định chuyển về Chung gia, không cần để ý tới họ, con cứ sống cuộc đời của con, quyền lực Chung gia vẫn chưa kiểm soát được cuộc sống của con. Hy vọng duy nhất của mẹ là mong con mãi khỏe mạnh, một kiếp bình an hạnh phúc.’
“ Mẹ”
“ Mẹ là một người phụ nữ bình thường, kiếp này làm nhiều điều sai trái, cũng làm nhiều việc thiện, chỉ nghĩ đến yêu chồng dạy con. Nhưng gặp sai người, chồng mình lại là chồng kẻ khác, may mắn con trai vẫn còn.” Giọng Cốc Tú dần yếu đi, bắt đầu xen lẫn tiếng thở hổn hển.
Cốc Trình Hàm nhấn mạnh vào chiếc chuông đầu giường. Cốc Tú chịu bao đắng cay khổ cực để nuôi anh, anh đều biết. nDe963 con có cuộc sống và học hành tốt hơn, Cốc Tú từng nhận rất nhiều công việc, rửa bát, hướng dẫn mua sắm ở siêu thị, dọn dẹp, bà làm hầu hết mọi việc. Mãi đến khi Cốc Trình Hàm lớn lên và đi học Trung học, bà mới thỏa mái hơn mt65 chút.
Vu Giai lái xe về nhà, chưa kịp ngồi yên, đã nghe cáo phó của Cốc Tú, cô sững sờ, tái mặt, vội mặc quần áo rồi lái xe đến bệnh viện.
Trên băng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, Cốc Trình Hàm cúi đầu, khuôn mặt úp vào lòng bàn tay, tiếng bước chân trầm trầm của Vu Giai khiến đại sảnh vô cùng trống trải và cô đơn.
Vu Giai đến trước mặt Cốc Trình Hàm, gọi anh nhẹ nhàng, cô chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như vậy, cảm thấy mọi lời an ủi trong miệng cô đều trống rỗng cùng vô vị, “ Thiếu gia”, cô nhìn thân thể Cốc Trình Hàm đang ngồi xổm, và anh vẫn giữ nguyên tư thế đó từ đầu.
Cô không nói nữa, duỗi tay ra, cuối cùng cúi xuống ôm anh.
Lúc này không nên nói gì thì hơn.
Cô có thể hiểu tâm trạng hiện tại của Cốc Trình Hàm. Kiếp trước lúc cha qua đời cô cũng như vậy. may mắn thay, kiếp này sức khỏe cha cô rất tốt, sau nhiều lần kiểm tra cũng không phát hiện điều gì bất thường. Lần này cô nghĩ mình sẽ không gặp phải nỗi đau tương tự.
Cơ thể cô bị siết chặt, thậm chí xuyên qua lớp quần áo mùa đông, Vu Giai vẫn cảm thấy sức lực bàn tay đang ôm cô, sau đó cô nghe thấy tiếng khóc.
Cốc Tú đã đem đi chôn cất, còn tâm trạng Cốc Trình Hàm rất tệ, dường như bất kì điều gì cũng không vực anh dậy được. Vu Giai biết cần rất nhiều thời gian, Hàn Tín cũng chẳng nói gì, chỉ lo việc xung quanh Cốc Trình Hàm cho tốt.
Giang kiêm không có kịch bản mới, Vu Giai cũng không thúc giục anh ta, cũng không tìm mối quan hệ để đóng phim. Cô thích diễn xuất, nhưng cô không thích bầu không khí và phong cách hiện tại của vòng quan hệ này. Mặc dù Vu Đông vẫn duy trì những người mới, nhưng đó không phải quy tắc bất thành văn.