Editor: Song Thy
Trong gương, trên má một mảng màu hồng, hơi sưng lên.
Vu Giai nhìn gương mà bôi thuốc lên mặt, thuốc mỡ trong suốt, cũng không có mùi thuốc mà là mùi thơm của hoa cỏ. Thuốc mỡ được bôi lên, trên mặt cảm giác lạnh lạnh, nóng rát đau đớn cũng giảm đi ít nhiều.
Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ*, đoạn thời gian gần đây mọi thứ đều yên bình thuận lợi khiến cô có chút không cẩn thận. Cái tát hôm nay cũng là hậu quả của cô, coi như là bị giáo huấn.
*Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ: người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm. Nguy hiểm thực sự không đáng sợ nhưng đáng sợ là thân ở nơi nguy hiểm mà không biết.
Đắp xong thuốc mỡ, một lát sau, Vu Giai đắp lên mặt một lớp phấn nền dày mới xuống lầu, trước khi tiệc mừng thọ kết thúc, cô vẫn phải xuống đại sảnh tiếp tục dự yến hội, mặc dù hôm nay người sai là Hạ Tình nhưng những chuyện thị phi này từ trước đến nay đều không quan tâm đúng sai, có bái quái để nghe thì đều được.
Ở phòng khách lầu một nhìn thấy Cốc Trình Hàm, Vu Giai có chút kinh ngạc, bất quá cũng rất nhanh nhớ ra nguyên nhân Cốc Trình Hàm xuất hiện ở đây, lại nói cô thật đúng là không có tự giác của một người bạn gái.
Cốc Trình Hàm nhìn Vu Giai.
Vu Giai trang điểm rất hoàn mỹ, chỉ cần không tiến lên bên cạnh cô nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra dấu hồng do bị tát khi nãy.
“Thiếu gia.” Cô cười, vươn tay với Cốc Trình Hàm, trang điểm khác lúc trước nên cô cũng đổi luôn quần áo để phù hợp, váy thắt eo sọc chéo màu cam khiến cô trong đầy sức sống, ngũ quan càng thêm kinh diễm.
Cốc Trình Hàm nắm tay cô đang vươn tới, thuận thế kéo cô đến bên người, nhìn mặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bạn gái quá mức độc lập khiến người bạn trai như hắn quá vô dụng, có cũng được, không có cũng không sao: “Em và người phụ nữ kia có thù oán?”
“Không phải là em có thù oán với người ta mà là người ta có thù oán với em. Lại nói, đáng lẻ em và cô ta phải có quan hệ rất thân thiết, vì dù sao đó cũng là vợ của A Đức.” Vu Giai cười cười: “Đại khái là em có rất nhiều người hận em.” Hai người nắm tay đi về phía đại sảnh: “Tuy rằng, em tự nhận rằng không có đắc tội cô ta, bất quá từ trước đến nay phụ nữ là một sinh vật không thể hiểu được.” Tựa như ở kiếp trước, cô không hiểu tại sao Giang Yến Linh lại ghét cô như vậy, hay tại sao Mục Tú Kim lại vứt bỏ anh cô cam chịu làm tình nhân cho Lý Tu.
A Đức trong lời nói của Vu Giai, Cốc Trình Hàm cũng biết, cái tên này được Vu Giai nhắc đến rất nhiều lần, là trúc mã của cô. Nghe nhiều lần, khiến cho hắn có chút cảm giác ghen tỵ với sự tín nhiệm của Vu Giai dành cho A Đức, dù cách một Hạ Tình, Vu Giai cũng chưa bao giờ nói lời nào không tốt về A Đức, nhiều nhất cũng chỉ tham phiền về hôn nhân của A Đức và Hạ Tình, cảm thán đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, đóa hoa đương nhiên là A Đức.
Lúc sự việc phát sinh, Cốc Trình Hàm cũng không có kịp tới, toàn bộ buổi tối hôm nay đều bị Vu Viễn kéo đi “nhận người”, tuy rằng cùng chung trong một sảnh yến hội, nhưng lại ở khác hướng, hắn chỉ nghe ầm ỉ, lúc sau hỏi thì mới biết được là Vu Giai bị đánh. Hắn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên kéo tay Vu mẫu nói gì đó, Vu Viễn nói cho hắn đó là Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân nói vài lời với Vu mẫu cũng liền cáo từ rời đi, nam nhân của Triệu gia cũng lần lượt rời đi.
Cốc Trình Hàm cũng không lý giải được mối liên hệ giữa các thế gia nhà giàu này, rõ ràng người trong nhà bị đánh, lại còn phải cùng người ta nói nói cười cười, đúng thật là nghẹn khuất. Nói một tiếng với Vu Viễn, hắn rời khỏi đại sảnh lên lầu tìm Vu Giai, lúc tới lầu một đang do dự có nên tiếp tục đi lên nữa hay không thì liền nhìn thấy Vu Giai đang đi xuống.
Đối với ý nghĩ của hắn, Vu Giai nghe xong cũng không có cười, nghiêng đầu nhìn hắn chốc lát, ôm cánh tay hắn, hương thơm mềm mại nhẹ nhàng khiến cho Cốc Trình Hàm ngây ngất.
“Ăn miêng trả miếng, đúng là rất thống khoái, nhưng nhà em có thói quen dùng phương thức này để xử lí. Không thay đổi được, chúng em đã được dạy như vậy từ nhỏ đến lớn, quan niệm này đã sớm ăn sâu bén rễ, bất quá, thiếu gia tới, em thật sự rất cao hứng.” Vu Giai cười hì hì, ôm cánh tay hắn quơ quơ.
Lúm đồng tiền như hoa của cô gần ngày trước mắt khiến cho Cốc Trình Hàm có chút hoa mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Vu Giai: “Không đau?”
“Không đau.” Vu Giai ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có ánh sáng đang lưu động, nghịch ngợm lại linh hoạt, “Bởi vì bên này không phải là bên mặt bị đánh nha.”
Cốc Trình Hàm nhìn cô, cạn lời, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Vu Giai một lúc lâu, tự biết đầu tóc không thể để loạn, cuối cùng chỉ có thể nhéo nhéo tai cô để trả thù.
Vành tai nhỏ nhắn trắng nõn bị hắn nhéo nhẹ, lập tức run lên rồi biến thành màu hồng nhạt, Vu Giai lấy tay che tai lại, mở to mắt nhìn hắn: “Đừng nhéo tai của em.”
Cốc Trình Hàm nhìn chằm chằm cô, nụ cười từ đáy mắt của hắn dần dần hiện cả lên trên mặt: “Chẳng lẻ tai của em rất mẫn cảm?” Nhân lúc Vu Giai không chú ý, liền duỗi tay ra sờ sờ vào vành tai đang lộ ra bên ngoài của cô, cũng không có biểu hiện ra điều khác thường.
Vu Giai tức giận mà trừng hắn, buông hai tay đang che tai xuống, cầm lấy tay hắn, vươn ngón tay gãi gãi trên cổ tay của Cốc Trình Hàm.
Cốc Trình Hàm giật mình mà rụt cánh tay về.
Vu Giai ngẩng cao đầu nhìn hắn: “Thiếu gia cũng giống như em, trên người mỗi người đều có một nơi không muốn bị mọi người động đến sao.”
Cốc Trình Hàm bật cười, tất cả cũng chỉ là một loại tình thú giữa hai người yêu nhau, bộ dáng hiện tại của Vu Giai giống như đang nói một chân lý quan trọng, bất quá bộ dáng này cũng rất đáng yêu.
Vu Giai cũng cảm thấy ngữ khí của mình có chút nghiêm trang, kéo tay hắn: “Thảo luận những cái này với anh làm gì chứ? Đi mau, yếu hội cũng sắp kết thúc rồi.”
Hai người tay trong tay trở lại đại sảnh yếu hội, vừa tiến vào đã bị trêu ghẹo một phen. Vu Giai tự nhiên hào phóng ứng phó, không có nữa điểm ngượng ngùng, phảng phất bộ dánh đáng yêu trước mặt Cốc Trình Hàm vừa rồi không phải là cô.
“Vu tiên sinh cùng phu nhân thật là có phúc, năm trước vừa có con dâu, năm này lại có thêm rể hiền.”
“So ra cũng còn kém Lý phu nhân, tôi nghe nói tháng trước Lý phu nhân vừa có cháu trai, nhiều con nhiều cháu, phúc khí đầy nhà.”
“Ha ha….”
Loại yến hội này từ trước đến nay đều là khen ngợi lẫn nhau, cho dù quan hệ có gay gắt thì trên mặt cũng sẽ tươi cười, không giống như Hạ Tình. Bất quá, Vu Giai nghĩ, sau khi trở về Hạ Tình sẽ không được thoải mái một thời gian.
Vu Giai suy đoán cũng không sai, sau khi Triệu phu nhân về nhà cũng không sốt ruột mà ‘xử lí’ Hạ Tình.
Triệu phu nhân ngồi trên sô pha ở phòng khách, ngón tay xoa xoa ấn đường, sắc mặt rất không tốt.
“Mẹ.” Triệu Đại thái thái muốn tới giúp đỡ mát xa, bị Triệu phu nhân duỗi tay ngăn cản. Triệu phu nhân ngẩng đầu, dựa vào chỗ dựa lưng mềm mại trên ghế sô pha, mặt đầy mệt mỏi: “Hôn sự của A Đức quyết định quá mức nhanh chóng, không có xem xét kĩ càng, ai ngờ sẽ có loại sự việc như ngày hôm nay….” Triệu phu nhân đau lòng con trai, ngữ khí không khỏi có chút ý tứ oán trách.
Nghe vào trong tai Triệu Đại thái thái, lại có chút chói tai, tuy nói đều lớn lên trong lòng của cha mẹ, nhưng cũng không bất công giống như Triệu phu nhân, cả nhà trên dưới đều không bằng chú em, chưa bao giờ nghĩ tới mọi người vì sự nghiệp của gia đình này mà vất vả, chú em lại chưa bao giờ hỗ trợ, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng. Dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Triệu phu nhân, chỉ có thể hùa theo ý tứ của Triệu phu nhân.
Nhìn Hạ Tình cũng không phải là môn đăng hộ đối, không phải là cô ham mê quyền quý, ghét bỏ gia thế của Hạ Tình, thật sự là hoàn cảnh trưởng thành của Hạ Tình và A Đức không giống nhau, tiếp thu nền giáo dục cũng khác nhau, giữa hai người không hề có đề tài nói chuyện, huống hồ nhìn Hạ Tình cũng không phải là một người có tính tình ôn nhu, A Đức lại rất phong lưu, vì những thứ hoa hoa thảo thảo bên ngoài mà hai người đã cải nhau không biết bao nhiêu lần.
Lúc trước vì tránh sóng gió, mới đồng ý cửa hôn sự này, bây giờ sóng gió qua đi, lại yêu cầu ly hôn không phải là có ý tứ qua cầu rút ván sao? Triệu gia không thể làm được loại chuyện như vậy, hôn sự của A Đức vẫn phải duy trì, cho dù hai người đã bất hòa với nhau.
“Ngày mai đưa Hạ Tình xuất ngoại, ở bên ngoài ngây ngốc ba bốn năm đi.”Triệu phu nhân nói, bà xử lí mọi việc luôn sát phạt quyết đoán, cũng không có tâm tư bẩn thỉu: “Ta coi trọng một bộ váy không tồi số 098 đang được trưng bày ở Tuần lễ thời trang Paris của tháng này, chọn màu làm, lựa kích cỡ của Tiểu Giai rồi đưa qua đi. Rồi con chọn chút lễ vật, ngày mai cùng ta qua Vu Gia.”
“Vâng ạ.”
Hôm sau, Triệu gia mẹ chồng nàng dâu đi qua Vu gia, cũng không gặp được Vu Giai. Sáng sớm Vu Gia đã cùng Cốc Trình Hàm đi tới nơi quay chụp, bộ phim khoa học viễn tưởng kia còn chưa đóng máy.
Giâng Kiêm lập tức nhận cho Vu Giai ba nhân vật, hai nữ chính và một nữ hai.
Vu Giai quay liên tục hơn sau tháng, quay xong, Giang Kiêm lại nhận thêm cho cô ba bộ phim nhựa, ở giữa lại có các loại quảng cáo, tuyên truyền, Cốc Trình hàm cũng bận đóng phim, hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, Vu Giai tính tính, trong sáu tháng thời gian bọn họ ở chung với nhau còn không đến một tháng.
Khoảng thời gian này xảy ra một chuyện lớn, đối với Vu Giai mà nói mà một tin tức rất lớn, Lý Tu nghiện ma túy.
Vu Giai tỏ vẻ, kịch bản mà cô xem qua không hề có chuyện này.