Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 1:




Trời tờ mờ sáng, tiếng kêu to của côn trùng, ếch nhái dần dần biến mất, trong thôn gà gáy và tiếng chó sủa liên tiếp.
Đường Hà mở mắt, nhìn chằm chằm đỉnh màn một hồi. Chỉ chốc lát, trong sân vang lên tiếng đẩy cửa lạch cạch, sau đó mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện, tiếng múc nước.
Đường Hà thở dài, xuyên qua được một tháng rồi, nàng đã quen thuộc với cảnh nông thôn vào sáng sớm. Không suy nghĩ nhiều nữa, Đường Hà từ trên giường bò dậy, mặc xong quần áo, lưu loát gấp chăn màn gọn gàng. Nhấc lược gỗ từ bàn trang điểm, chải tóc đơn giản, chỉnh lại quần áo, mở của phòng đi ra ngoài.
“Tiểu Hà, dậy rồi à?” Trong sân, Đường Lý thị đang cho gà ăn, cười híp mắt hỏi nữ nhi, “Hôm nay, trong nhà không có việc, dậy muộn một chút không sao. Ngày mùa hôm kia nhìn con thật là mệt mỏi”.
“Mẹ, con không sao”. Đường Hà cười, lấy nước rửa mặt, súc miệng, “Đến giờ là tỉnh, không ngủ được nữa”. Ở hiện đại nàng thường ngủ nướng, hiện tại có điều kiện, nhưng bây giờ đã quen dậy sớm, không thấy mệt.
“Mẹ, tiểu muội, ăn sáng thôi”. Đường Tống thị từ phòng bếp ló đầu ra, “Hôm nay, con dậy sớm nấu cháo khoai lang, đã chín rồi, hương vị rất thơm ngon”. Mới vừa rồi, lời của mẹ nàng cũng đã nghe thấy, trong lòng có chút khó chịu, vẫn là làm cô nương thoải mái, sáng sớm có thể ngủ, không giống mình, trời tờ mờ sáng đã phải dậy nấu cơm, đã thế còn không được một câu khen.
“Chờ cha chồng con về rồi cùng nhau ăn, canh ba ông ấy đã dậy lấy nước vào ruộng.” Đường Lý thị nhìn ra con dâu không thoải mái, nhưng không để ý tới, làm thê tử ai không phải chịu đựng qua?
“Đại tẩu, trước tiên đem cháo lên cho nguội, mọi người làm việc mệt nhọc, về nhà chỉ việc ngồi ăn”. Đường Hà dò xét, thấy trên mặt đại tẩu thần sắc gượng gạo, vội vàng hòa giải, “Mùi thật thơm”. Vào trong bếp, có hai cái bát tô, hơi nóng bốc lên hừng hực.
“Cha lấy nước, sao không gọi con đi cùng?”
“Con là nữ nhi, cha mẹ không muốn sai bảo con”. Đường Lý thị than thở, “Mấy năm trước, nhà chúng ta nghèo, coi con như tiểu tử mà sai bảo, làm con mệt đến liên tục. Thật vất vả, tình hình trong nhà khá hơn một chút, nên để cho con hưởng thụ thật tốt cuộc sống của một cô nương”. Nếu không cũng đã làm mối cho nàng rồi, làm con dâu lại càng vất vả.
“Cha mẹ thật thương con!” Đường Hà cười, tay chân càng không ngừng chuẩn bị tốt cháo khoai lang cùng đại tẩu, lại từ một nồi khác lấy lên mấy bắp ngô nóng hổi, sắp xếp vào giỏ nhỏ rồi mang lên bàn, suy nghĩ một chút, từ trong vò lựa ra chừng mười miếng đậu, cắt nhỏ đặt trên thớt, đập tỏi, bỏ vào trong bát, lại nhỏ thêm vài giọt dầu phộng và xì dầu, quấy xong bưng lên bàn. “Vừa thơm lại vừa cay”, Đường Hà cười, nàng làm bộ không nhìn thấy Đường Lý thị vẻ mặt đau lòng, “Vừa vặn ăn cùng cháo”. Lương thực phụ mặc dù tốt cho sức khỏe, nhưng không phải món ăn quá ngon miệng.
Đường Lý thị cuối cùng không nói gì, Đường gia mấy năm trước tình trạng không tốt, đậu phụ chỉ để làm món ăn buổi tối, bữa sáng không được lấy ra ăn, huống chi còn dùng cả dầu phộng. Rốt cuộc, điều kiện hiện tại tốt hơn nhiều lắm rồi, nhưng vẫn tiếc khi ăn.
“Con dâu, nên gọi Đào Đào thôi”. Đường Lý thị nhìn phía Đông mặt trời đang lên, “Cha con sắp trở về”.
“Vâng”! Đường Tống thị đi về phía phòng mình.
Đường gia có hai hàng phòng ốc, một cũ một mới, phòng bếp nằm ở giữa, vừa lúc vây quanh một sân rộng. Ba năm trước, xây phòng mới cho lão Đại cưới thê tử, tổng cộng có năm phòng gạch, hướng về phía Nam, chính giữa là sảnh đường, phòng lớn bên trái là phu thê Đường lão ở, phía bên phải thì cho con trai cả Đường Đại Sơn ở, bên cạnh là hai gian phòng nhỏ, theo thứ tự cho nhị nữ nhi Đường Hà và tiểu nhi tử Đường Tiểu Sơn. Đối diện là hàng phòng ốc cũ, giống bên dãy phòng mới, ở giữa là sảnh đường, hai bên là phòng ở, nhưng chỉ có bốn phòng. Là do mấy năm trước Đường lão nhìn thấy nữ nhi lớn dần, tự mình cố gắng xây dựng lên, không có người ở, sau đổi thành chuồng nuôi heo và phòng chứa củi, hai gian khác thì chia ra nuôi gà vịt.
Một lúc sau, Đường Tống thị ôm nữ nhi Đường Đào Đào đi đến phòng bếp. Đường Đào Đào vẫn chưa đến hai tuổi, hai má phúng phính, chải hai búi tóc hai bên, một thân váy áo đỏ, rất giống Ngọc Nữ trong tranh Kim Đồng Ngọc Nữ treo ngày tết. Đường Hà rất thích bé, hận không thể cấu véo bé cả ngày! Đường Đào Đào cũng thích Đường Hà, ở trong lòng mẹ kêu một tiếng ‘bà nội’, liền hướng cô đưa tay muốn bế.
“Đào Đào dậy rồi”. Đường Hà đón lấy Đào Đào, hung hăng hôn một cái, “Một đêm không gặp, mà cô đã nhớ lắm rồi, Đào Đào có nhớ cô không”?
“Nhớ”! Đào Đào khiến cho Đường Hà thật vui vẻ, “Ngủ đều mơ thấy cô hết”.
“Cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt”. Đường Lý thị bật cười, “Không mơ thấy bà nội sao”?
“Bà nội cũng mơ đến”. Đào Đào ỏn ẻn làm nũng, “Bà nội và cô đều cho Đào Đào ăn ngon”.
Thì ra là thay đổi biện pháp đòi ăn đây! Ba người đều cười lớn.
“Tiểu Đào nghịch ngơm quá”. Đường Hà véo cái mũi Đào Đào, đặt bé ở trên ghế, “Chờ cô làm món ngon cho con”.
Nhà nông không có gì ăn vặt, Đường Hà nhớ đến món trứng tráng, có dinh dưỡng mà tiểu hài từ lại thích.
Đường Lý thị rất đau lòng, tráng trứng tốn nhiều dầu, tiểu hài tử mọi nhà, húp cháo đã là tốt rồi.
“Vậy con luộc trứng nhé”! Đường Hà theo mọi người trong nhà, cầm bảy quả trứng gà, “Mỗi người một quả”.
“Cái này không được đâu, hôm kia ngày mùa mệt mỏi, con nói mọi người phải tẩm bổ, cũng không sao, hiện tại nông nhàn, không còn việc gì nặng, không thể ăn nữa”. Đường Lý thị tiến lên trước muốn đoạt lấy, mang trứng gà thả lại trong giỏ xách, “Đồ cưới của con, còn có Tiểu Sơn cưới vợ, tiền để dành chỉ trông vào việc bán trứng gà, mau cất đi”.
“Mẹ, không có chuyện gì”. Đường Hà không cùng mẹ tranh giành, kiên nhẫn giải thích, “Trong nhà nuôi hơn ba mươi con gà, gà mái đẻ trứng có mười bảy con, mỗi ngày có thể thu mười bảy quả trứng, người trong nhà một ngày ăn hết bảy quả, không phải còn mười quả sao?”
“Gà mái cũng có thời điểm nghỉ, sao có thể ngày nào cũng thu mười bảy quả, ta còn muốn giữ lại trứng, ấp thành gà con, có thể bán lấy tiền”. Đường Lý thị không đáp ứng, “Không thể, trứng gà của ta không thể cứ ăn vào trong bụng một cách vô ích”.
“Cái này không phải ăn không, trứng gà bổ thân thể, cha mẹ làm việc mệt mỏi, phải bồi dưỡng, Đào Đào muốn lớn lên, cũng phải bồi dưỡng”. Điều kiện hạn chế, một hai tháng khó có thịt ăn mặn một lần, nhưng ăn trứng gà, chuyện này nhất định phải tranh thủ. Xem ra chỉ có thể lựa chọn phương pháp đáng thương thôi. “Những năm trước đây, điều kiện chúng ta không tốt, phải thắt lưng buộc bụng mà sống, cha mẹ ăn không được ngon, mặc không được đẹp, là chúng con không hiếu thuận,” Đường Hà oán giận lên mình. “Mấy năm nay chúng ta chăn heo, nuôi gà vịt, có dư lương thực, cùng nhau bán kiếm chút bạc, con thấy tình hình tốt lắm, cha mẹ giống nhau, đều không muốn lãng phí, đây đều là vì chúng ta phải chịu đựng, con khó chịu… Con nhắm mắt lại cũng muốn cha mẹ sống thật tốt. Thừa dịp hiện tại, coi như nhà chúng ta có dư. để cho cha mẹ ăn chút ít, đó là con cái hiếu thuận cha mẹ. Chúng con cũng được cải thiện theo, đó là cha mẹ thương yêu chúng con”.
“Hài tử ngoan, con thật hiếu thuận, cha mẹ cũng biết, đúng là cha mẹ để con phải chịu khổ. Ăn! Sau này mỗi ngày đều ăn!” Đường Lý thị đỏ vành mắt, nhét trứng gà vào trong tay nữ nhi, “Sau này Tiểu Hà muốn ăn gì ta đều nghe theo, chính là không cần hù dọa ta nữa. Lần trước, con từ trên núi té xuống, bị thương ở đầu, bất tỉnh hai ngày ba đêm…” Đường Lý thị vừa nói vừa rơi nước mắt. “Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu con không tỉnh lại, cả đời này ta không muốn sống nữa”.
“Để cho mẹ phải lo lắng, cũng là lỗi của nữ nhi”. Đường Hà thực đau lòng, không thể vì đạt được mục đích mà làm cho mẹ thương tâm! Dù sao nữ nhi của bà đã đi thật, Đường Hà năm 2012 chiếm thân thể nàng, nên phải làm tròn bổn phận nữ nhi. “Sau này con sẽ không để mẹ phải thương tâm nữa, con sẽ hiếu thuận mẹ”.
“Đúng nha mẹ, tiểu cô đã tốt lên, mẹ yên tâm, sau này lên núi đốn củi để Đại Sơn đi cùng, không để cho tiểu cô phải gặp nguy hiểm nữa”. Đường Tống thị theo khuyên một lúc, để Đào Đào lau nước mắt cho bà nội, tiểu hài tử nãi thanh nãi khí an ủi, cuối cùng cũng làm Đường Lý thị cười. Sau ba người lại an ủi một phen, mới làm cho Đường Lý thị bình tĩnh trở lại.
Thật ra thì Đường Tống thị đối với tiểu cô này tình cảm thật phức tạp, năm đó nàng đến lão Đường gia, cảm giác mình gả đến thật tốt, một hàng phòng gạch đen, cả Đường gia thôn không nhiều, nàng cảm thấy lão Đường gia dư giả, kết quả sống một thời gian mới biết được, lão Đường gia thật keo kiệt!
Trong nhà nuôi gia súc, trên ruộng trồng hoa màu, ngay cả trong sân cũng có cây đậu, đều mang lên trên chợ bán. Bán có bạc, nhưng mà thức ăn mặn nửa năm cũng không trông thấy một lần. Lúc nàng bế Đào Đào, mẹ chồng sẽ coi chừng cái hũ, không để nàng ăn vụng. Còn tiểu cô, được mẹ chồng chân truyền, không bỏ được ăn, không bỏ được mặc, chỉ có duy nhất một cây trâm bạc mà mình cứng rắn cùng kín đáo đưa cho nàng.
Chính là cho cũng không thấy nàng mang, bởi vì nàng làm việc cả ngày dài, ngày mùa bận rộn thu hoạch, trồng cấy, nhàn rỗi thì đốn củi nuôi heo, cho gà ăn. Mẹ chồng so sánh liền nói thầm đại tẩu lười biếng. Tiểu cô gánh vác toàn bộ việc nặng, nàng có chịu khó so ra cũng vẫn kém a!
Một chút là trách móc, nhưng phần nhiều là đồng tình, bản thân tiểu cô sống hoàn toàn không có một chút nào sung sướng giống tiểu cô nương đang tuổi lớn.
Đường Tống thị mơ hồ cảm thấy, mẹ chồng phải có trách nhiệm đối với chuyện này.
Mẹ chồng thường xuyên kể chuyện cũ. “Năm đó chúng ta nghèo rớt, hai gian phòng sát vách, một gian đường sảnh thờ tổ tiên, ta và lão đầu tử, Đại Sơn, Tiểu Hà chen chúc chung một gian trong nhà. Nam oa chín tuổi và nữ oa năm tuổi ngủ chung một gian phòng, bị người trong thôn cười giễu cợt. Ta và lão đầu tử không có cách nào, cắn răng làm gạch cho Đại Sơn xây xong phòng, trong nhà đột nhiên không còn một đồng. Trải qua hết lần này tới lần khác, ta mang thai Tiểu Sơn, ăn không đủ no, may mà Tiểu Sơn khỏe mạnh đến lúc sinh. Lúc ở cữ không có cái ăn… thật vất đổi được năm quả trứng gà với người trong thôn, Tiểu Hà đánh vỡ hai quả, giận quá ta cho hai cái bạt tai, Tiểu Hà đau đến mức khóc oa oa, ta cũng khóc, cảm thấy một con đường sống cũng không có.”
“Tuyết Liên nương cách vách bảo ta bán Tiểu Hà, nói là bán lên trấn trên làm nha hoàn cho nhà giàu, có áo mặc, có cơm ăn, lại có bạc giúp gia đình, như vậy một nhà già trẻ cũng có đường sống. Ta thật động tâm, Đông Mai nhà bên cạnh không phải làm nha hoàn được chủ nhà coi trọng, đã thành di nương sao? Đeo vàng đeo bạc không phải là nở mày nở mặt sao, ta tìm người môi giới, nói nếu ký văn khế cầm cố (có thể chuộc lại được) được hai lượng bạc, ký văn tự bán đứt được năm lượng. Năm lượng bạc! Trong nhà có thể ăn năm sáu năm! Ta cũng vậy, không bỏ được, nói ký văn khế cầm cố đi, Tiểu Hà làm nhà hoàn cho người ta cũng là làm việc, ở nhà cũng là làm việc, có ăn có mặc, mười năm sau có thể lập gia đình. Sau Tiểu Hà bị người môi giới dẫn đi, ta nghĩ ta bán con mình hai lượng bạc, len lén theo bọn họ, thấy Tiểu Hà đang khóc tức tưởi. Ta không bỏ được! Tiểu Hà mặc dù là nữ hài tử, nhưng cũng là khúc ruột của ta, trước con bé có một tỷ tỷ đã mất, đây cũng là số trời, ta quản không được, nhưng Tiểu Hà rất ngoan, ta phải nuôi! Từ xưa đến nay, cha mẹ nuôi con cái là chuyện đạo lý hiển nhiên, không có chuyện con cái bán mình nuôi cha mẹ!”
“Ta khẽ cắn răng, xông ra kéo Tiểu Hà trở về, quỳ xuống cầu người môi giới, tiền ta trả lại, đừng dẫn nữ nhi ta đi.”
“Cả đời người, luôn có rất nhiều chuyện hối hận, một lần này, ta nửa điểm không hối hận. Tiểu Hà của ta, gánh vác được công việc của nam hài tử. Con bé đi theo cha, đi theo huynh đệ, tay chân khỏe mạnh, giúp đỡ cha mẹ được phần nào”.
Mỗi khi mẹ chồng nói tới đây, tiểu cô đều mang vẻ mặt phức tạp. Đường Tống thị không biết rõ, đó là kiêu ngạo hay là chán nản. Chẳng qua nàng mơ hồ cảm thấy, tiểu cô liều mạng như vậy, là muốn chứng minh mình hữu dụng?
Đường Hà cũng phỏng đoán như vậy. Sau khi tỉnh lại trong thân thể ‘Đường Hà’, nghe Đường Lý thị liên miên cằn nhằn chuyện xưa, nàng có thể tưởng tượng, năm đó hài tử kia suýt bị quẳng đi, làm thế là để chứng tỏ mình, chứng minh mình hữu dụng, có thể kiếm tiền nuôi mình, nuôi mọi người trong gia đình. Có lẽ cho đến lúc chết, trong nội tâm nàng vẫn còn sợ hãi mình bị quẳng đi.
Đường Hà buồn bã, ‘Đường Hà’ lên núi đốn củi vô ý té xuống khe suối, vô tình chết sau khi bị thương nặng, được mang về nhà, bị linh hồn của mình chiếm tiện nghi. Nàng quyết định sống thật tốt, thay thế ‘Đường Hà’, đối xử tử tế với người nhà của nàng.
Thật ra thì Đường Hà ở Đường gia có địa vị đặc biệt. Điểm này, từ lúc nàng dưỡng thương đã nhìn ra được. Sau khi nàng tỉnh lại, Đường Lý thị mỗi ngày dám thịt một con gà, cho nàng ăn liên tiếp mười ngày. Sau lần đó, mỗi ngày sẽ có hai quả trứng gà cho nàng bồi dưỡng, chuyện này ở Đường gia là chuyện không thể tưởng tượng nổi! Đường Hà ăn thịt gà, ăn trứng gà, những người khác chỉ có thể ăn khoai lang, ngô, khoai tây, món ăn ăn với cơm chỉ có củ cải muối chua, rau dưa thu hoạch không thường được ăn, vì muốn mang đi bán, hơn nữa xào nhiều sợ lãng phí dầu.
Đường Tống thị vì chuyện đó lẩm bẩm mấy tiếng, bị Đường Đại Sơn cho một bạt tai. “Đúng là nông cạn! Không có em gái, giờ này ngươi cũng không có phòng gạch ở! Đừng nói mười ngày ăn thịt gà, chính là em gái ta ăn đủ một năm ta cũng không hai lời!”
Đường Đại Sơn là người đàng hoàng thật thà, ngày thường cũng ân cần hỏi han Đường Tống thị, nàng có khi nào bị hắn đánh qua? Che chỗ mặt bị đánh sưng, rốt cuộc cũng không dám nói nữa.
Đường Hà không ăn một mình, nàng để Đào Đào ăn cùng. Đường Hà luôn luôn thích Đào Đào. Năm thứ hai gả tới đây, Đường Tống thị sinh Đào Đào, Đường Lý thị thất vọng, không phải là nam hài, mất hứng một thời gian ngắn, về sau Đường Hà khuyên bà: “Con gái cũng là con Đường gia, không phải con cũng là con gái sao?” Sau lần đó, Đường Lý thị nghĩ thông suốt, coi như yêu thương Đào Đào, nhưng Đào Đào thân nhất nhà, ngoại trừ cha mẹ, chính là Đường Hà.
Đặc biệt sau lần bị thương này, Đường Hà đối với Đào Đào càng ngày càng tốt. Tiểu hài tử cũng biết phải trái, rất gần gũi thân thiết Đường Hà, làm mẹ bé cũng phải ghen tỵ. Đường Hà ăn ở rộng lượng chưa từng có, làm việc khác cũng thay đổi.
Thật ra thì người trong nhà có cảm giác giống nhau, chẳng qua mọi người cảm thấy, Đường Hà ở Quỷ Môn Quan một lần, thay đổi là chuyện bình thường.
Nhờ tiểu cô có phúc, Đường Tống thị nghĩ thầm, mình gả tới đây ít năm, rốt cục đã nhìn thấy cuộc sống khá giả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.