Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 10:




Trương Thanh Trúc là bảo bối của Trương gia. Mẹ Thanh Trúc liên tục sinh ba nữ nhi mới có hắn, Trương gia từ đó cảm thấy hãnh diện, rất quý trọng hắn, trong nhà nếu có hai quả trứng gà, ít nhất một nửa cho hắn ăn, bên trên hắn có ba tỷ tỷ, nhiều năm đãi ngộ bất bình đẳng, đều nhẫn nhục chịu đựng, cùng một loại với cha mẹ bọn hắn, nâng niu đệ đệ trong lòng bàn tay, chính là xuất giá rồi, vẫn len lén đào chân tường nhà chồng trợ cấp hắn. Đến khi hắn và Đường Hà, hai người gần gũi từ thuở nhỏ, chuẩn bị thành thân, Trương Thanh Trúc mặc dù không kháng cự, nhưng lại thiếu hăng hái. Như vậy, một đen cô nương chỉ biết vùi đầu vào làm việc, lớn lên không tồi, có thể có cái gì thú vị? Mẹ hắn bảo hắn: “Con ta, con là mệnh hưởng phúc, lúc đầu ba tỷ tỷ con chưa xuất giá, tự có bọn họ giúp đỡ con, hiện tại trong nhà chỉ một mình con, mẹ nơi nào chịu để cho con ra ruộng làm việc cực nhọc được? Tự nhiên muốn tìm cho con một nữ tử có khả năng. Nếu bàn về có khả năng, ai có thể vượt qua Đường gia khuê nữ?”
Như thế hắn chấp nhận, hắn không phải người xấu xa, ngược lại có hai phần tình ý si mê, từ đó thân mật với ‘Đường Hà’ hơn những người khác. Công việc trong ruộng hắn ít phải làm, so với những thanh niên phải lao động dưới nắng thì trắng hơn không ít, mà bản thân hắn chú trọng, mỗi ngày ra cửa luôn chỉnh đốn, chính là một thân gọn gàng, so với người bên cạnh luôn đắc ý hơn. ‘Đường Hà’ là một người cuồng dại, Trương Thanh Trúc đan tặng nàng vòng hoa đội đầu, là nàng có thể say mê vui sướng trong lòng, nàng đâu biết toan tính trong lòng Trương Thanh Trúc đây?
Trương Thanh Trúc cảm thấy, ‘hoang đường’ không phải không tốt, nhưng hắn không muốn cái loại tốt này. Hắn nghe qua lão tú tài nghiện rượu trong thôn nói, yểu điệu thục nữ, cây mơ nấu rượu, lấy tài năng của hắn, phải kết duyên với mỹ nhân thông thạo thú vui mới được.
Sau lại, Tạ Tuyết Mai đến tuổi xuất giá, nghe theo chủ tử trở lại Đường gia thôn, dõi mắt trong thôn một đám hán tử ngăm đen, mồ hôi chật vật, chỉ nhìn trúng Trương Thanh Trúc tuấn tú, Trương Thanh Trúc gặp nàng, hai mắt tỏa sáng, mặt mũi xinh đẹp không nói, lại biết ăn mặc, bốn phần đoan chính, bảy tám phần phong lưu.
Hai người gặp nhau, đang lúc Tạ Tuyết Mai hái Lan Hoa Chỉ, không hài lòng, sóng mắt lúng liếng, Trương Thanh Trúc cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, nên thường xuyên qua lại, hai người ‘không phải quân không lấy chồng’, ‘không phải quân không lập gia đình’.
Mẹ Thanh Trúc ban đầu tức giận, chỉ vào Tạ Tuyết Mai mắng: “Dụ dỗ nam nhân.”
Tạ Tuyết Mai lúc làm nha hoàn đã tích lũy kinh nghiệm phong phú, xoay người điềm đạm đáng yêu, khóc lóc kể lể với Trương Thanh Trúc: “Hận không gặp lúc chưa thành thân.”
Đầu óc Trương Thanh Trúc tự nhiên mơ mơ màng màng, ép cha mẹ, nhất định phải cưới nàng, nếu không hắn tan nát cõi lòng, liều chết, không có cách nào tận hiếu. Không cưới được thê tử bắt đầu ngỗ nghịch mẹ, mẹ Thanh Trúc giận đến muốn ngất đi, vọt tới nhà Tạ Tuyết Mai, trong miệng mắng nàng: “Đồ đĩ bì ổi!” Giật tóc nàng muốn đánh.
Trong nhà Tạ Tuyết Mai có cha mẹ và ca ca đã cưới vợ, vì nàng thuở nhỏ bị bán làm nha hoàn, nên bọn họ không có tình cảm sâu sắc với nàng, ngại nàng làm bại hoại gia phong, không bảo vệ nàng, ngược lại ở một bên lớn tiếng quát đánh. Tạ Tuyết Mai cảm thấy lớn chuyện, hận người nhà tình cảm lạnh nhạt, trực tiếp nói với mẹ Thanh Trúc: “Con có hai mươi lượng bạc của hồi môn, nếu Thanh Trúc cưới con, bạc kia đương nhiên quy Trương gia chi tiêu.”
Mẹ Thanh Trúc quả nhiên động tâm, bà vừa ý Đường Hà, nhưng cảm thấy cha mẹ Đường Hà keo kiệt, của hồi môn một hai lượng bạc là cùng, dù sao chưa có văn thư đính ước, không phải là hai nhà có thể gả cưới tự do sao? Bằng cách này, Trương gia vừa đánh trống vừa thổi kèn, đón Tạ Tuyết Mai vào cửa.
Tân hôn bắt đầu, Trương Thanh Trúc tất nhiên đường làm quan rộng mở. Không được hoàn mỹ chính là một chút áy náy với Đường Hà, trong lòng bất an, hơn nữa nghe nói nàng rơi xuống khe núi, hắn muốn tìm Đường Hà nói hai câu: “Ta xin lỗi muội, sau này tự có người khác đối tốt với muội.” Đáng tiếc Đường Hà không cho hắn cơ hội làm tình thánh, mắt không thèm liếc hắn, làm hắn buồn phiền một thời gian, vì cơ hội hai người gặp mặt không nhiều lắm, hắn đành gác lại.
Nhưng mẹ Thanh Trúc càng ngày càng bất mãn con dâu. Tạ Tuyết Mai nói có hai mươi lượng đồ cưới quy Trương gia chi tiêu, sau khi cưới bà đòi hỏi nàng ta, nhưng năm lần bảy lượt nàng ta ra sức khước từ. Mà mẹ Thanh Trúc lực chiến đấu vạm vỡ, keo kiệt đến ba bốn lượng bạc chi tiêu. Chính là như vậy, Tạ Tuyết Mai con khóc lóc kể lể với nam nhân nhà mình: “Gả cho nam tử, mặc quần áo, ăn cơm. Ta từ nhỏ bị cha mẹ bán đi làm công cho người ta, gả cho chàng vốn tưởng chung thân đáng tin cậy, mặc quần áo, ăn cơm bản thân mình phải tự bỏ tiền.”
Trương Thanh Trúc nào muốn gánh cái tội không chăm sóc thê tử, nghiêm mặt đi chất vấn cha mẹ, mẹ hắn không dám nói mình vừa bắt đầu đã chứa tâm tư với đồ cưới con dâu, cho nên ngậm bồ hòn làm ngọt, vụng trộm che giấu.
Nhưng bà là mẹ chồng, gây khó dễ con dâu còn nhiều thủ đoạn mà. Không nói đến việc trong nhà giặt quần áo, quét sân, cho gà ăn, nấu cơm, những thứ này chỉ là việc vụn vặt, chính là trong ruộng cấy mạ, gánh phân tưới rau, không thiếu việc cho Tạ Tuyết Mai làm.
Tạ Tuyết Mai trước kia trời sáng sẽ phải dậy hầu hạ người, nhưng chuyện đó và chuyện làm việc nặng trên ruộng là hai việc khác nhau, nàng ta làm công việc đến rối tinh. Mẹ Thanh Trúc ban đầu cao hứng, cố bới lông tìm vết để hà khắc với nàng, sau thấy nàng không được việc, thật lòng nổi giận: “Trương gia ta đúng là xui xẻo, cưới được con dâu lười.” Mẹ Thanh Trúc tổng kết kinh nghiệm đấu tranh với Tạ Tuyết Mai, cùng nhi tử khóc lóc kể lể, “Con ta ban đầu là mệnh hưởng phúc, kể từ khi cưới người thắt lưng cao (người lười), bị mệt mỏi cả ngày. Nếu như ban đầu cưới khuê nữ Đường gia thì tốt rồi!”
Nếu như cưới Đường Hà thì tốt rồi, thê tử khuôn mặt mỹ lệ từ từ bị rám đen, ngón tay ngọc xanh mướt từ từ trở nên thô ráp, tiếng nói dần dần chua hơn. Mẹ chồng con dâu hai người thường xuyên nhìn mèo chửi chó mắng nhau, Trương Thanh Trúc ở chính giữa nhận hết bực bội, sao còn có thể cảm nhận được ban đầu ôn hương nhuyễn ngọc, tình ý ôn tồn đây.
Lúc này hắn nhớ lại Đường Hà đủ loại tốt, chịu khó chịu khổ, hiếu thuận với trưởng bối, không vừa lòng chính là thường ngày quá trầm tĩnh, nhưng có thể tính là dịu dàng quan tâm.
Mẹ Thanh Trúc nhìn thấu suy nghĩ hắn, thêm mắm thêm muối kích động hắn, “Con bỏ cái kẻ vô dụng kia đi, cưới Tiểu Hà, con bé từ nhỏ lớn lên với con, cho tới bây giờ là thực lòng, con chịu quay đầu lại, khẳng định con bé cực kỳ vui mừng.”
“Làm gì có đạo lý mới thành thân mấy tháng đã hưu thê.” Trương Thanh Trúc có hai phần tình nghĩa với Tạ Tuyết Mai, trên miệng không chịu, trong lòng là một loại ý nghĩ, khi hắn quay đầu lại, Đường Hà nguyện ý chờ hắn.
Chưa từng nghĩ, Đường Hà gặp hắn lạnh như băng, thậm chí còn cho hắn một cái tát, nhất thời trong lòng vừa sợ vừa hận. Tạ Tuyết Mai ở bên cạnh chê cười, “Mình cưới người mới còn lưu luyến người cũ không thôi, cho rằng bản thân mình dễ coi phải không?” Ban đầu nàng không phải không có người khác để gả, làm sao lại hết lần này đến lần khác mê đắm, mắt chọn phải một thứ đồ không có suy nghĩ như vậy đây?
Trương Thanh Trúc nghe vậy, thẹn quá hóa giận, một cái tát đánh ngã thê tử trên mặt đất. Tạ Tuyết Mai lúc nào thì bị hắn đánh qua? Từ trên mặt đất bò dậy, hướng về phía hắn khóc lóc la mắng, dẫn đến rất nhiều người trong thôn vây xem, Trương Thanh Trúc càng ngày càng hối hận.
————–
Đường Hà cầm thuốc, lại một đường chạy về nhà, trong nhà Đường Lý thị đang trông chừng tiểu nhi tử, Đường Tiểu Sơn tỉnh lại, thấy mẹ liền chui vào ngực, lớn tiếng khóc, nói: “Mẹ, con rất sợ a!”
Đường Lý thị vui buồn lẫn lộn, nước mắt chảy xuống, “Ngươi đồ bướng bỉnh, ngươi muốn hù chết ta rồi! Lúc nãy từ trong tay ‘Giang lão gia’ chạy trốn, sao không thấy ngươi sợ?”
“Con không dám nữa.” Bị lũ cuốn cảm giác sợ hãi còn ở trong lòng, “Sau này con không đi bơi nữa.”
“Con ngoan.” Đường Lý thị ôm hắn không chịu buông tay, một phen nước mắt, một phen nước mũi.
“Mẹ, liệu cha có đánh con không?” Đường Tiểu Sơn khóc xong, bắt đầu lo lắng hậu quả gây họa.
“Ông ấy dám!” Đường Lý thị an ủi hắn, “Có mẹ che chở con, yên tâm.”
Đường Hà ở một bên không biết nên khóc hay nên cười. Còn có tinh lực lo lắng có bị đánh hay không, xem ra đã khôi phục sức khỏe. Nàng không nói thêm gì, lui ra ngoài, đến phòng bếp sắc thuốc. Vì sắc thuốc phải trông chừng, mặc dù nhớ đến Chu Nam Sinh bị thương, nàng chỉ kiềm chế, toàn tâm toàn ý canh giữ cạnh ấm sắc thuốc.
Sau khi sắc thuốc xong, bưng đến trong phòng, Đường Tiểu Sơn khóc mệt lại ngủ thiếp đi, Đường Hà theo như lời dặn của lang trung, dặn dò Đường Lý thị cho uống thuốc cần chú ý những việc gì. Sau đó lấy thuốc trị thương mới mua về và khăn vải sạch sẽ, cầm giỏ trúc đã thả mấy chén bánh muối và một lọ gia vị nước tương, nàng rảo bước đến nhà Đường Chu thị. Đến cửa nhà bà, thì đúng lúc gặp bà đang đưa Chu Nam Sinh ra.
“Bà Tam, biểu ca muốn đi sao?”
“Đúng vậy, nói là trong nhà có công việc, không chịu chờ lâu.” Đường Chu thị cũng muốn cháu ngoại trai ở chơi lâu thêm lúc nữa, “Hôm nay giằng co một phen, phải được chăm sóc mới phải.”
“Con da dầy, vết thương nhỏ này, không quan trọng.”
“Bị thương ở lòng bàn chân, vừa đi cũng muốn đau.” Đường Hà khuyên hắn, chí ít cũng bôi chút thuốc lên, nhiều hơn nữa ở lại mấy canh giờ chờ thuốc phát tác.” Đường Hà là thực lòng cảm thấy có lỗi với hắn. “Ta làm chậm trễ quá lâu, chưa kịp tiếp đãi huynh bữa cơm nghiêm chỉnh, trong lòng thật sự băn khoăn. Đây là bánh muối mẹ ta mới chưng, huynh ăn một hai chén đi, lấp đầy bụng một chút.”
Chu Nam Sinh muốn cự tuyệt, Đường Chu thị ở một bên phụ họa, “Nam Sinh, nghe bà cô đi, ở lại một lúc nữa.”
Chu Nam Sinh đành phải nghe lời ở lại. Đắp thuốc vào lòng bàn chân, lại dùng khăn vải quấn lên, đầu kia, Đường Hà đã dọn bánh muối lên bàn, Chu Nam Sinh quả thật đói bụng, khách sáo hai câu, cầm đũa, liên tiếp ăn mấy chén.
Đường Hà thấy hắn ăn hết, muốn thu dọn chén bát, lại liếc thấy trong lòng bàn tay hắn có vết đỏ, nghĩ đến mới vừa rồi thấy hắn cầm đũa không yên, trong lòng suy đoán, trực tiếp kéo tay hắn qua, lật xem lòng bàn tay, quả nhiên là máu thịt lẫn lộn. Tay đứt ruột xót (giống kiểu ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’ của VN mình í), Đường Hà không nhịn được hít vào một hụm khí lạnh, oán giận nói: “Tay bị thương làm sao không nói?”
Chu Nam Sinh có chút kinh ngạc đến ngây người, sửng sốt vài giây, rút tay về, lại tính che giấu, ho khan vài tiếng, “Không có chuyện gì, vết thương nhỏ.”
“Thuốc trị thương còn dư lại, đắp lên đi.” Đường Hà đưa thuốc cho hắn, “Cẩn thận vết thương viêm nhiễm.” Mắc bệnh uốn ván là chết người đó!
Chu Nam Sinh cuống quít xua tay cự tuyệt, nói không thuận tiện. “Ta tự mình bôi, tự mình bôi là được.”
Không thuận tay trái, hắn làm sao tự mình bôi thuốc lên tay phải được? Đường Hà biết người nọ là cái gì mà tuân thủ nam nữ đại phòng, quan niệm trên mặc dù đáng ghét, hiện tại cũng không phải là thời điểm cãi cọ, vội kêu Đường Chu thị hỗ trợ hắn.
Đường Chu thị ở bên cạnh, vừa xem một chút cái này, lại vừa xem một chút cái kia, thật là càng xem càng thỏa mãn, cảm thấy đây là một đôi tiểu nhi, nữ tướng, có mấy phần ý tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.