Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 9:




Đường Tiểu Sơn đại đa số thời gian phải làm việc giúp gia đình, nhưng phàm còn lại một chút thời gian nhàn hạ, hắn sẽ chạy khắp nơi gây họa. Đi vào ruộng câu ếch, trèo lên cây dính ve sầu, cuối cùng luôn luôn là thúc thúc, bá bá nhà khác xách lỗ tai hắn đến cửa: “Đường lão ca (đệ),” bọn họ bình thường muôn miệng một lời nói, “Tiểu nhi nhà ngươi hôm nay lại phá hư mạ nhà ta, làm gãy cành có quả nhà ta…” Đường lão đành phải chịu tội thay, làm trò trước mặt mọi người, nện roi vào mông hắn.
Có một lần hắn về nhà sưng mặt sưng mũi, tố cáo cùng Đường Đại Sơn: “Đại ca, Trương Tam bắt nạt đệ.”
Đường Đại Sơn đau lòng đệ đệ, cuồn cuộn xắn tay áo lên, đi ra ngoài: “Ca giúp đệ đánh nó.”
“Không cần.” Hắn đắc ý nói, “Đệ tự đánh gục hắn.” Hai hốc mắt Trương Tam bị hắn đánh cho thâm đen, từ đó thấy hắn đều đi đường vòng.
Mùa hè, mặt trời chói chang, mấy cái hồ nước lớn nhỏ trong Đường gia thôn, cũng ngang dòng suối nhỏ, Đường Tiểu Sơn thường xuyên đi đến giải nóng, hắn ba tuổi tự học bơi lội, người nhà không để ý, chỉ khi nào Đường Hà thấy có mưa lớn, hoặc đập chứa nước xả nước tưới đồng ruộng, độ sâu của dòng sông Long Giang bên ngoài thôn cũng đến hai, ba thước, nàng cố dặn đi dặn lại hắn, không nên đi ra sông, không muốn phải vớt xác hài tử. Hắn và mấy tiểu tử choai choai đều ỷ mình biết bơi, ngày ngày hẹn hò ra bờ sông, ùm ùm nhảy vào trong nước chơi thật lâu.
Đại bá hàng xóm đang ở trong ruộng cạnh bãi ghềnh làm việc, thấy bọn hắn liền nổi điên lên, mấy lần quát mắng đuổi đi, mà bọn hắn coi như gió thoảng bên tai. Sau đại bá làm xong việc, khiêng cuốc trở về nhà, khuyên hắn lần cuối cùng: “Đường Tiểu Sơn, ngươi cứ bướng bỉnh đi, hôm nay nước sông Long Giang lớn, cẩn thận ‘Giang lão gia’ phát uy bắt ngươi đi!” Không muốn tin, Đường Tiểu Sơn chơi đùa đến đắc ý, bơi tới giữa dòng sông, nước sông chảy xiết, người hắn kiệt sức, nước sông cuồn cuộn cuốn hắn đi, hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, rất nhanh bị nước sông nhấn chìm. Các bạn nhỏ nhất thời bị biến cố làm kinh sợ, vài giây sau mới phục hồi tinh thần, có người lớn tiếng khóc thét, có người kêu la cứu mạng, chỉ một lúc, Đường Tiểu Sơn đã bị nước chảy xiết cuốn xa mười mấy thước. Những người lớn làm việc bên sông đã về nhà hết, cánh đồng bát ngát mờ mịt, cuối cùng không cứu nổi mạng người.
Chu Nam Sinh vừa lúc đi tới bờ sông, muốn qua kênh đá. Kênh này cha hắn không dám qua, vì cha hắn không biết bơi, hắn không giống cha, kênh này trong mắt hắn không coi là kinh người, hơn nữa hắn ở đập chứa nước Thanh Sơn đã luyện bơi tốt, chính là vạn nhất ngã vào sông nước, hắn cũng không coi là việc lớn.
Chu Nam Sinh mơ hồ nghe được phía thượng du truyền đến tiếng kêu cứu của hài đồng, định thần nhìn lại, nước sông cuồn cuộn, chính diện vọt đến một hài tử, không kịp nghĩ nhiều, hắn cởi giày nhảy vào trong nước, hài tử sắp bị nước cuốn xa, trong nháy mắt hắn bắt được hài tử. Sức nước tiếp tục cuốn hai người đi, Chu Nam Sinh dùng một tay ôm hài tử vào trong ngực, hài tử đã bất tỉnh, cái này dĩ nhiên giảm được hài tử dãy dụa, nhưng cũng làm Chu Nam Sinh lo lắng có phải hài tử đã chết không? Cho nên hắn càng ra sức bơi vào bờ, có mấy lần hắn cố túm lấy cành lá hương bồ rũ xuống bên bờ, nhưng lại bị đẩy ra xa, thời điểm hắn sắp kiệt sức, rốt cục thành công bắt được một cành hương bồ. Hắn hít một hơi thật sâu, không dám trễ nải, bàn tay bị cây cỏ sắc bén cắt đến máu thịt lẫn lộn, vội mượn cành lá hương bồ, ra sức leo lên bờ.
Sau khi lên bờ bất chấp nghỉ ngơi, lập tức tẩy rửa bùn cát, nước bẩn trong miệng hài tử, cúi người nghe tim hắn có còn đập không, Chu Nam Sinh nhanh chóng lật người hắn nằm úp sấp trên chân mình, đầu gối dựng lên cao chống vào bụng hài tử, hai tay đè ép vào lưng, một lúc sau, nghe được một tiếng ho, trong miệng hài tử phun ra một vũng nước. Chu Nam Sinh lúc này mới yên lòng lại, vô lực nằm thẳng trên đất.
Các bạn Đường Tiểu Sơn ngay từ lúc Chu Nam Sinh cứu được người lên bờ, nhanh chóng chạy tới đây, thấy hắn dốc lòng làm việc, mà Đường Tiểu Sơn vẫn nhắm hai mắt, cho nên mỗi người vây quanh khóc lớn. Chu Nam Sinh bất đắc dĩ nói: “Các ngươi sờ lồng ngực nó xem, có phải đang phập phồng không?” Hai hài tử lớn gan sờ soạng: “Có.”
“Cho nên nó còn sống, đừng có khóc nữa.” Mùa hè mặc dù nóng bức, nhưng ngâm lâu trong nước, chân lạnh như băng, áo ướt mặc lâu trên người không tốt, mặc dù người còn sống, nhưng cũng phải tìm lang trung xem hài tử có bị nội thương không. Hắn cởi áo hài tử, ôm lấy, hỏi thăm bọn nhỏ: “Hài tử nhà ai vậy? Các ngươi đi trước dẫn đường đi.”
“Nó là Đường Tiểu Sơn.” Bọn nhỏ ầm ầm trả lời, “Chúng đệ đều là người Đường gia thôn.”
Đường Tiểu Sơn? Chu Nam Sinh lúc nãy chưa có cơ hội đánh giá hài tử mình cứu lên, hiện tại vừa nhìn, phát hiện quả nhiên là tiểu biểu đệ của mình. Lần trước, hắn và cha hắn qua Đường gia, lúc ấy xế chiều, Đường Tiểu Sơn cứ vây quanh hắn, quấn hắn hỏi làm sao lên núi chơi gái.
May mình vừa vặn đi ngang qua, trước đó không lâu còn là hài tử vui vẻ, sau chẳng phải là làm khách dưới nước của ‘Giang lão gia’?
Chu Nam Sinh một đường xuyên qua bờ ruộng đi vội, mới vừa vào đến thôn, hắn đụng phải mợ. Đối mặt với phụ nhân gào khóc, hắn có chút luống cuống, chỉ có thể khuyên nhủ: “Mợ đùng khóc, Tiểu Sơn còn sống.”
“Mẹ, trước tiên người để cho biểu ca ôm Tiểu Sơn về nhà đã.” Đường Hà sau khi nghe thấy vội vàng chạy tới, muốn đỡ Đường Lý thị đang vô lực ngồi dưới đất khóc thét. “Con đi tìm lang trung.”
“Được.” Đường Lý thị bò dậy, loạn xạ lau nước mắt, đưa tay muốn đón lấy con mình.
Chu Nam Sinh nhìn trên mặt bà loang lổ nước mắt, ấm giọng nói: “Để con ôm Tiểu Sơn, chúng ta nhanh về nhà đi.”
Đường Hà kéo ống tay áo cho mẹ lau sạch nước mắt trên mặt, “Mẹ, nghe lời biểu ca đi.”
Đường Lý thị thất hồn lạc phách, không nghĩ ra dặn dò nữ nhi, chỉ đi trước dẫn đường, một đường rơi lệ, một đường lặp đi lặp lại: “Vạn nhất con ta có làm sao ta cũng không sống nổi… Nam Sinh, con là đại ân nhân của Đường gia… Đại ân nhân…”
Đường Hà mắt nhìn hai người bọn họ, vành mắt cũng hồng. Sau khi xuyên qua tới nay, nàng thật ý coi Đường gia là người một nhà, nàng hoàn toàn không tưởng tượng được Đường Tiểu Sơn ra ngoài lại gặp điều bất trắc.
Bắt một hài tử bên cạnh dẫn đường, chờ Đường Hà mời lão lang trung về đến nhà, đã qua gần nửa canh giờ, Đường Lý thị đặt Đường Tiểu Sơn nằm ở giường của bà và Đường lão, vì tay chân hắn lạnh như băng, bà ôm cái chăn thật dày đắp cho hắn. Lão lang trung tới nhà, bà vừa lo âu vừa chuyển qua luống cuống tay chân. Thật vất vả lang trung mới xem bệnh xong, nói một tiếng “Không đáng ngại.” Lại kê đơn thuốc.
Trong lòng ổn định, Đường Hà mới chú ý tới một thân quần áo Chu Nam Sinh. Cho đến bây giờ Đường Lý thị chỉ chú ý trông coi nhi tử, nơi nào để ý tới hắn một thân chật vật, nửa canh giờ hành hạ, nhiệt độ cơ thể hắn đã hong khô quần áo. Không chỉ như thế, chân hắn còn trần trụi… Giày hắn để ở bờ sông bên kia, trước sau không có cơ hội nhặt về. Cho dù lòng bàn chân nông dân da dày, nhưng một đường chân không đi qua cát sỏi, bụi gai, lại còn cỏ bên bờ sông cứa vào người, chân hắn để trần từ đầu đến cuối đã rướm máu rồi.
Đường Hà có thể tưởng tượng, hắn không vì tình cảm thân thích mới cứu Tiểu Sơn, nguy cấp trước mặt, nào có kịp nhìn rõ đấy là ai? Mạo hiểm tính mạng cứu người, đến bây giờ cả miếng nước còn chưa được uống, vẫn giúp nàng bận trước bận sau. Người thanh niên bình thường này, lại có tấm lòng cao quý đến vậy!
Đường Hà nhìn hắn, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Cám ơn huynh cứu Tiểu Sơn, nếu không mẹ muốn điên rồi.” Nước mắt của nàng cũng muốn rơi xuống, nàng cố gắng, nuốt nước mắt trở về.
“Hẳn là phải như thế.” Nam Sinh nhìn nàng, “Không cần quá thương tâm, ta thấy Tiểu Sơn rất khỏe mạnh, qua hai ngày nữa sẽ bình phục.”
Chu Nam Sinh mặt mũi trước sau bình tĩnh, Đường Hà tin tưởng chuyện sẽ như hắn nói, lập tức trong lòng buông lỏng. “Quần áo huynh ngâm trong nước nửa ngày, cẩn thận bị phong hàn, ta đi nấu nước cho huynh, huynh rửa một chút, ta tìm quần áo của Đại ca tới cho huynh thay.” Hôm nay không đúng lúc, Đường Tống thị đưa Đào Đào về nhà mẹ đẻ, Đường lão và Đường Đại Sơn đang làm ruộng, không nhận được tin tức, cũng không có nhà, chỉ còn mình nàng chủ trì cục diện.
Chu Nam Sinh do dự, lắc đầu nói: “Trên ruộng làm việc, mồ hôi ướt quần áo là chuyện thường, đừng ngại chuyện này. Chẳng qua muốn phiền muội, cho ta mượn một đôi giày của biểu ca.”
Đường Hà biết hắn muốn tránh hiềm nghi, tuy là thân thích, nhưng một nam tử trưởng thành như hắn, hiện thời ở nhà nàng tắm, sẽ không giải thích được chuyện hồ đồ.
Thật ra thân thích ở trong nhà rửa mặt là chuyện không thể bình thường hơn. Đường Hà không ghét gì hơn sự cổ hủ của thời cổ đại. Nhưng không dám thuyết phục hắn nữa, đành để hắn trước tạm rửa sạch hai chân, sau lại tìm tất của Đường Đại Sơn cho hắn. Đường Đại Sơn cao ngang hắn, chân cũng một loại lớn nhỏ, giày cực thích hợp. “Lòng bàn chân còn phải bôi thuốc trị thương, một lát ta đi bốc thuốc cho Tiểu Sơn, ta mua cho huynh luôn.”
Chu Nam Sinh sâu xa, liếc nhìn nàng một cái, cảm ơn, “Phiền toái biểu muội rồi!”
“Hẳn là việc nên làm.” Xoay người muốn đến phòng bếp làm cho hắn chén nước gừng tiêu hàn.
Chu Nam Sinh ngăn cản nàng, “Không vội, đi bốc thuốc cho Tiểu Sơn quan trọng hơn, ta mang thư tới cho bà cô, sợ bà chờ sốt ruột.”
“Cũng được.” Nàng muốn đi bốc thuốc, mẹ nàng thất hồn lạc phách, không bằng để Đường Chu thị chăm sóc hắn. “Chúng ta đi cùng đường, huynh đi cùng ta luôn đi.”
Đến nhà Đường Chu thị, Đường Hà hai lời ba câu, đơn giản kể lại chuyện cho bà nghe, lão nhân gia liên tục kinh hô, nghĩ mà sợ, lại rơi nước mắt, “Chuyện này khiến người ta lo lắng, hài tử bướng bình ơi, vạn nhất chuyện này xảy ra… may mắn, may mắn, ông trời phù hộ.”
“Bà Tam, bà nấu cho biểu ca một chén nước gừng nhé.” Đường Hà vừa nói rõ mấy câu, phải mau chóng đi lấy thuốc, nàng hấp tấp cáo biệt. “Biếu ca, hôm nay trong nhà bối rối, tiếp đãi không chu đáo, huynh tha lỗi nhé, ngày khác nhất định trịnh trọng tạ ơn.”
“Đều là người một nhà, không cần khách sáo. “Chu Nam Sinh ấm giọng khuyên nàng, “Mau đi đi.”
Đường Hà vội vội vàng vàng đi trên đường, nhưng có người ngăn lại.
“Tiểu Hà.” Người đến là người đã lâu không tiếp xúc, Trương Thanh Trúc. “Mới vừa rồi ta thấy muội cùng nam nhân ở chung một chỗ, hắn là ai vậy?”
Đường Tiểu Sơn rơi xuống nước, được biểu ca nhà mình cứu, trong thôn có đến một nửa người biết, tự nhiên cũng đoán ra đó là biểu ca Đường Hà, nhưng người không biết, thấy thanh niên nam nữ… đi song song, vẫn có chút liếc xéo.
Chẳng qua tên này không hiểu, nam nhân cái rắm! Đường Hà trong lòng mắng lời thô tục, không đợi nàng mở miệng, Ta Tuyết Mai đi theo chanh chua nói: “Còn có thể là ai, không phải nam nhân thô tục sao? Không phải Đường Hà thích nhất câu dẫn nam nhân sao?” Nói xong nàng ta hung hăng trừng Đường Hà một cái, tiến lên lôi kéo Trương Thanh Trúc. “Xem một chút, người này bộ mặt chanh chua! Ngươi còn tưởng rằng ngươi là thanh mai trúc mã trong lòng người ta sao? Đừng quên, ngươi đã sớm cưới ta! Ta mới là người ngươi khiêng kiệu hồng về Trương gia bái đường!”
“Ngươi hồ nháo cái gì!” Trương Thanh Trúc gạt tay nàng ta, “Cút về nhà đi!”
“Ta không cút!” Tạ Tuyết Mai thét chói tai, chỉ vào Đường Hà tức giận mắng, “Nàng mới phải cút!”
Một đôi quái đản, hừ! Mặt Đường Hà u ám, muốn vòng qua bọn họ lên đường.
“Tiểu Hà.” Trương Thanh Trúc giơ tay muốn kéo nàng, “Ta không có ý tứ gì khác.”
“Bốp!” Đường Hà giơ tay, cho hắn một bạt tai, “Cút ngay!”
“A!” Tạ Tuyết Mai mắt thấy nam nhân nhà mình bị đánh, muốn xông lên đánh nhau với nàng. Trương Thanh Trúc bị đánh sững sờ, nhưng theo bản năng ngăn cản thê tử mình, ngẩng đầu ngây người nhìn Đường Hà, “Tiểu Hà.”
“Không gần gũi, không thân thích, không có đạo lý nào lại gọi khuê danh nữ tử.” Đường Hà lạnh lùng nói, “Sau này đừng làm ra chuyện tổn thương danh dự ta, nếu không, không chỉ là một cái tát đâu.”
Nói xong, bỏ mặc hai người, miệt mài lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.