Tô Dật chỉ đứng cạnh đó lặng lẽ nhìn, nghe. hai ông già nói vậy hắn cũng không nói gì.
Một người trong đó thấy Tô Dật nhìn chăm chú thì hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu xem có hiểu không?"
Tô Dật cười chẳng đáp, không để ý đến ông. ấy mà chỉ tiếp tục đi về phía trước.
"Này! Thái độ này của anh là sao đấy! Không. nghe thấy ngài Dương gọi anh sao?" Một người nhân viên công tác trẻ đứng cạnh đó gào lên quát Tô Dật luôn.
Dư Huy Âm mới vội vàng tiến lên trước xin lỗi ông già gọi Tô Dật: "Thưa ngài, thật ngại quá, người bạn này của tôi mới từ quê tới nên không biết phép tắc cho läm."
Tô Dật nhìn Dư Huy Âm, ánh mắt hắn sáng trong veo, hẳn đáp: "Tôi không quen biết gì ông ta, ông ta gọi tôi thì sao tôi lại bắt buộc phải trả lời? Tôi không muốn trả lời ông ta đó, nên cô không cần phải xin lỗi."
Nếu là người khác thì khi được một người già hỏi hẳn là ít nhiều gì người ta cũng sẽ tỏ ra tôn kính, và trả lời một cách lễ phép.
Nhưng Tô Dật là một lão quái vật sống trên đời không biết bao nhiêu năm rồi, tuy răng bề ngoài trông vẫn còn trẻ, nhưng trong mắt hắn thì ông già này còn trẻ hơn.
Tôn trọng người già sao?
Không tồn tại.
Tâm trạng Dư Huy Âm bùng nổ luôn, cái tên này, cô ấy thì giúp hòa giải, còn hăn lại vẫn ngu ngốc hồ đồ nói những lời như thế, như vậy chẳng phải đắc tội với người ta sao?
'Trông phong thái của hai ông lão này, đương. nhiên không phải là người bình thường rồi, việc gì phải đắc tội vậy chứ.
Ông lão kia cũng bị thái độ của Tô Dật chọc giận, ông ấy không kìm được mà nói: "Chàng trai trẻ, tôi chỉ thấy là cậu nhìn chăm chú, tưởng răng cậu đọc được chữ viết trên đó, nếu như cậu. không đọc được thì đừng nên ở đây giả vờ giả vịt
Tô Dật nhìn ông ta một cái, như đang nhìn một người bạn vô tri, hắn thở dài bất đắc dĩ: "Đương nhiên là tôi đọc được, nhưng nếu tôi nói nội dung được khắc trên đó thì chắc là ông cũng không dám tin đâu."
"Cậu nói đi! Có cái gì mà tôi không dám tin chứ?" Ông già hoàn toàn không thể tin nổi người trẻ như Tô Dật mà lại có thể hiểu được những chữ trên bia đá kia, dù sao thì những chữ này. cũng mới được phát hiện lần đầu tiên, trước đây chưa từng được đề cập ở bất cứ một di tích cổ nào.
Tô Dật cười đáp: "Phía trên tấm bia đá có một đoạn được khắc là, gặp được một người đạo sĩ già tên là Hồng Quân, cũng gọi là có tí duyên, nhưng hẳn ta hơi lắm chuyện quá, thực lực vẫn hơi yếu."
Người xung quanh ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn Tô Dật chăm chăm.
Chuyện nghìn lẻ một đêm hay là tiểu thuyết mạng đây?
"Tôi nói rồi các người vẫn không tin, vậy chẳng còn cách nào nữa" Tô Dật cười cười, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Tân Lâm hiếm khi có được cơ hội thế này, nên anh ta cũng đi theo nói răng: "Anh nói vậy. chắc là đang lừa kẻ ngốc đúng không? Ai mà thèm tin chứ? Gặp được đạo sĩ Hồng Quân, lại còn chê người ta thực lực quá yếu? Anh có còn nói quá lên nữa được không hả?"
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, dù sao thì Dư Huy Âm ghét anh ta, nếu dùng chiến thuật bình thường thì Dư Huy Âm không thể nào chấp nhận anh ta được, vậy anh ta cứ dứt khoát phát hủy hình tượng của Tô Dật trước mặt Dư Huy Âm thôi.
Mọi người cá chết lưới rách, đừng ai hòng chiếm được trái tim mỹ nhân! "Tân Lâm vừa dứt lời, ông già kia đã mở miệng nói: "Lời cậu nói, tôi cũng hơi tin!" Nói xong thì liếc mắt nhìn Tân Lâm thật sâu.
Gái quái? Trong thoáng chốc, Tân Lâm không dám nói tiếp nữa.
Như này có được coi là tự anh ta làm mình bị măng không nhỉ? Chính anh ta cứ phải so bì với thăng ngu này thì trách ai được nữa?
Tô Dật dừng lại một lúc, hắn quay đầu nhìn thoáng qua tấm bia đá rồi nói tiếp: "Ở giữa có một đoạn, tôi sẽ không nói, đoạn được khắc ở. đằng sau là, đúng là mình vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, kết thúc thời đại này rồi, không biết phải chờ bao lâu nữa thế giới này mới có thể có những sinh linh hoàn toàn mới. Hai ông già không khỏi hít một hơi khí lạnh. Kết thúc một thời đại? Rốt cuộc là thời đại nào?
Trong thoáng chốc bọn họ không biết mình có nên tin lời chàng trai trẻ này nói hay không.