Dư Huy Âm tức giận nhìn hẳn một cái, cố nặn ra một gương mặt tươi cười đáp: "Đúng vậy! Tôi chỉ nói với anh thôi, dù sao thì anh cũng sẽ không mual"
Gương mặt tươi cười đó biến mất rất nhanh, Dư Huy Âm vẫn khá bất mãn với thái độ. và cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó của Tô Dật.
Tô Dật cũng không giận cô ấy, mà chỉ ngồi xổm xuống trước một gian hàng, trên quầy hàng này có bày một ít đồ bäng đồng và đồ bãng ngọc, rực rỡ muôn màu, rất đẹp.
Dư Huy Âm cũng chỉ có thể đứng lại, cô ấy cũng muốn nhìn thử xem Tô Dật có thể bày ra trò gì, cô ấy liếc mắt cái là nhận ra trên quầy hàng này toàn là đồ thủ công hiện đại.
Điều quan trọng nhất là, trên người Tô Dật còn chẳng có nổi một đồng tiền.
"Chiếc ly ngọc này bán thế nào?" Tô Dật nhìn chãm chằm vào một chiếc ly ngọc trong suốt rồi hỏi.
Người bán hàng rong nhìn thoáng qua Tô Dật, rồi lại nhìn Dư Huy Âm đang đứng chờ đăng sau hẳn, trên mặt người bán hàng nở nụ cười: "Chàng trai, đây chính là chiếc ly ngọc thời Càn Long, cậu xem chất lượng này, kiểu dáng, những bài thơ khắc trên nó này..."
"Ba trăm, bán không?" Tô Dật cắt đứt lời người bán hàng rong.
"Cậu... Cậu tới đây quấy rối hả?" Nụ cười trên gương mặt người bán hàng rong khựng lại ngay lập tức, ông ta còn chưa báo giá mà Tô Dật đã trả ông ta ba trăm, như này thì ông ta còn giở trò kiểu gì được nữa?
Tô Dật nhìn ông ta mà không nói gì, ánh mắt hắn tỏ ra vui vẻ.
Người bán hàng rong bị Tô Dật nhìn chăm chú đến nỗi da đầu hơi tê dại, như thể chút bí mật nhỏ nhoi trong lòng ông ta đều đã bị chàng thanh niên này nhìn thấu.
"Quên đi, tôi bán cho cậu." Người bán hàng rong thở dài nặng nề, đây chỉ là một món đồ thủ công băng thủy tinh, giá thành cùng lắm cũng chỉ chừng ba mươi tệ, cũng chỉ để lừa mấy tay mơ không biết gì hết.
Giá ba trăm thì cũng coi như là kiếm hời được một ít rồi, ít nhất đến bây giờ quầy hàng vẫn chưa thu được đồng tiền nào.
Tô Dật quay đầu lại, Dư Huy Âm cũng quay mặt đi, người này sẽ không trơ trến mượn tiền cô ấy đó chứ?
Dư Huy Âm nói: "Nếu như anh thật sự cần tiền thì tự mà nhận lấy thẻ đi."
Đưa thẻ cho hắn hẳn không nhận, giờ mua đồ lại vay tiền cô ấy, như này là sao hả?
Tô Dật cũng không để ý Dư Huy Âm, mà chỉ đưa ngón tay về phía Dương Chính Thành đi theo đăng sau, rồi ngoắc ngón tay với ông ấy.
Dương Chính Thành vừa nhìn Tô Dật chăm chăm vừa chỉ vào mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Đã bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm rồi mới có một kẻ ngoäc ngón tay với ông ấy một cách ngông cuồng như thế.
Tô Dật gật đầu với Dương Chính Thành, ý bảo là mình gọi ông ấy.
"Này... Ông Dương, thăng nhóc này cũng kiêu ngạo quá rồi!"
"Tôi thật sự muốn đi tới tẩn cho thăng nhóc. này một trận đây!"
"Chưa từng gặp một đứa nào quá đáng như: thết"
Đám người đằng sau lưng Dương Chính Thành đều đang tức giận đến nỗi xắn tay áo, từ trước tới nay chưa từng thấy một thanh niên nào. như Tô Dật.
“Theo tôi qua đó đi.' Dương Chính Thành vươn tay bảo bọn họ bình tĩnh một chút chớ nóng giận, sau đó từ tốn đi tới bên cạnh Tô Dật.
Tô Dật đứng dậy nói: "Ông mua món đồ này cho tôi, tôi dạy ông một chữ, thế nào? Tôi sẽ không nhận ông làm học trò đâu."
Tôi sẽ không nhận ông làm học trò?
Suốt cả buổi Dương Chính Thành vẫn không thốt nên lời, nói như vậy, nghe cứ như ông ấy cực kỳ muốn bái Tô Dật làm thầy vậy.
"Cậu thật sự hiểu được chữ trên tấm bia đá chứ?" Dương Chính Thành vẫn không chịu buông tha, lỡ đâu, lỡ đâu Tô Dật hiểu được chữ trên bia đá thật thì sao?
'Tô Dật nhấc chân đi, chỉ là một chiếc ly mà thôi, chẳng qua là hắn cảm thấy trông nó rất đẹp, có lấy nó hay không cũng chẳng làm sao.
"Được! Chỉ cần cậu có thể dạy tôi chữ trên tấm bia đá, thì cậu cứ mua gì tùy ý đi, tất cả mọi thứ." Dương Chính Thành cũng muốn biết Tô Dật có thật sự hiểu được chữ trên tấm bia đá không, ông ấy đã nhớ kỹ cách viết chữ những đoạn văn trên tấm bia đá thần bí kia, đợi lát nữa ông ấy sẽ viết ra một tờ giấy cho Tô Dật đọc.