“Thế nào? Có bị thương không?” Phạm Trường An vừa vào nhà, Phạm lão phu nhân đã vội vàng đứng dậy hỏi.
“Không sao hết ạ! Từ hôn, sính lễ cũng lấy về rồi. Mọi người đều ổn.” Phạm Trường An đáp.
Phạm lão phu nhân cau mày nói “Trương Tam là đồ tể, đụng tới dao là không thể coi thường được. Đỗ lão hán lại quá kích động. Bình thường Thu Nương là một đứa hiểu lý lẽ sao hôm nay không đứng ra khuyên phụ thân? Nghe nói Thu Nương cũng cầm dao thách Trương Tam phải không? Nha đầu này thật là… nó có thể ngang tàng hơn một đồ tể sao? Vô ý để bị thương thì làm thế nào?”
Phạm lão phu nhân định ra hôn ước này cũng bởi vì nghĩ Phạm Trường An là một đứa quá thật thà, Đỗ Thu Nương lại là cô nương biết tính toán, hai người thành thân, nhất định có thể sống an ổn qua ngày, nhưng nay xem ra Đỗ Thu Nương vẫn còn hơi lỗ mãng. Phạm lão phu nhân khó tránh khỏi có chút bất mãn.
Phạm Trường An thấy tổ mẫu có vẻ không hài long lắm, bèn nói “Tổ mẫu, hay là, chúng ta từ hôn đi!”
“Nói bậy gì đó!” Lão thái thái véo tay Phạm Trường An một cái, nói “Thu nương có chỗ nào không được mà con lại muốn từ hôn?!”
“Nàng lỗ mãng, hung hãn, còn đi náo loạn ở khắp nơi! Là một người chuyên gây phiền phức! Hơn nữa, nàng cũng lớn tuổi….” Phạm Trường An cúi đầu nói.
“Tiểu tử này…..” Phạm lão thái thái vừa rồi còn giận việc Đỗ Thu Nương hành động lỗ mãng, nay nghe Phạm Trường An chỉ trích nàng như vậy, lại hận không thể chọc thủng cái đầu gỗ của hắn ra xem trong đó chứa cái gì.
“Sao con lại nhìn người không rõ vậy? Thu Nương lỗ mãng, hung hãn là vì sao? Mẫu thân nó mất sớm, đệ muội quá nhỏ, phụ thân lại phải làm việc nuôi sống cả nhà rất khó khăn, Thu Nương như thế gọi là hiểu chuyện, biết không?! Thà chấp nhận bị người ta chỉ trỏ cũng muốn bảo vệ đệ muội thật tốt. Vả lại, có lúc nào Thu Nương chủ động gây chuyện không? Đều là do người khác chọc tới nó, nó mới phải đứng ra tranh luận, tự bảo vệ mình thôi! Lúc Thu Nương tới giúp chúng ta một tay, ta đã biết nó là một cô nương có tấm lòng lương thiện. Lớn tuổi? Thu Nương còn nhỏ hơn con một tuổi đó! Từ sáng mai Thu Nương đã là thê tử của con rồi, nếu còn dám ghét bỏ nó, coi chừng ta lấy giày quất con đó!”
“Dạ…….” Phạm Trường An nhỏ giọng đáp, lát sau nói “Thật sự không thể từ hôn ạ? Nếu sau này tổ mẫu không thích nàng, thì Trường An có thể bỏ nàng đúng không?”
“Dù thế nào cũng không thể bỏ!” Phạm lão thái thái nổi giận, đang định ‘khai sáng’ cho Phạm Trường An một trận, thì chợt nghĩ thầm: tiểu tử Trường An này hình như đang bẫy mình? Nói vậy chẳng phải là sau này dù cho bất kỳ tình huống nào cũng không thể bỏ Đỗ Thu Nương, không thể đuổi Đỗ Thu Nương ra khỏi cửa?
“A, tôn nhi sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu.” Phạm Trường An cười nói rồi chạy thẳng ra cửa.
“Tiểu tử này! Nương tử chưa vào cửa đã biết lo cho người ta rồi!” Lão thái thái khinh bỉ một câu, xong lại cười nghĩ: Trường An lớn đến từng này, hình như đây là lần đầu tiên cố tình gài bẫy tổ mẫu mình.
Phạm Trường An chạy một mạch về phòng mình, vội vàng lôi cái ống trúc giấu dưới gầm giường ra. Bên trong ống trúc là tiền đồng hắn để dành từ nhỏ tới giờ.
Phạm Trường An cầm ống trúc trong tay, chợt nhớ lại lời Đỗ Thu Nương nói lúc nãy ‘Phạm Trường An, ta nhất định phải gả cho ngươi!’, toét miệng cười ngây ngô.
Vừa rồi, hắn không hề có ý định đi từ hôn, chỉ vì nghe tổ mẫu nói Thu Nương đến nhà đồ tể Trương đòi lại sính lễ, nên hoảng hốt nghĩ: nàng và Trương Tam sắp đánh nhau, hắn phải chạy tới giúp nàng một tay! Nếu Trương Tam dám động đến dù chỉ là một sợi tóc của nàng, hắn cũng sẽ cho Trương Tam tàn phế luôn!
Thấy Thu Nương không sao, hắn mới định bàn với nàng hoãn ngày thành thân lại. Hắn nghĩ, thành thân là chuyện lớn cả đời cần có thời gian chuẩn bị cho đầy đủ mới được. Trước giờ, người trong thôn thành thân vốn cực kỳ đơn giản, không nhiều lễ nghi như ở thành trấn, hai bên quyết định xong, cô nương xách cái bao đi theo trượng phu về nhà là xong. Nhưng Thu Nương không giống, Phạm Trường An muốn cho nàng một lễ thành thân thật hoàn chỉnh.
Phạm Trường An cầm ống trúc đi thẳng đến phòng bếp, tìm một con dao lớn. Lúc Phạm lão phu nhân nghe thấy tiếng động thì Phạm Trường An đã chặt ống trúc thành hai khúc, tiền đồng văng tung tóe đầy đất.
Phạm lão phu nhân kinh hãi nghĩ thầm, ống trúc này là do mẫu thân đã qua đời của Trường An cho nó từ khi còn bé, Trường An luôn rất quý, ai đụng cũng không cho, giờ lại chịu bổ ra?
Lúc nhỏ, mỗi ngày Phạm Trường An đều bỏ vào ống trúc một đồng. Sau hắn lớn lên, có thể tự kiếm tiền, thì tiền kiếm được sẽ đưa cho tổ mẫu, nhưng vẫn giữ lại một phần nhỏ để bỏ vào ống trúc ba đồng mỗi ngày. Năm này qua tháng nọ, tính ra, hiện nay Phạm Trường An cũng đã là một tiểu phú ông rồi.
Trường An cần tiền để làm gì? Phạm lão phu nhân thầm nghĩ.
Phạm Trường An nhặt hết tiền đồng lên, dùng một sợi dây xâu lại thành chuỗi, toét miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng, gãi gãi đầu nói “Tổ mẫu, tôn nhi muốn vào thành mua ít đồ!”. T𝐫uyện chính ở ( T𝖱U𝐌T𝖱UY Ệ𝖭.V𝖭 )
Hoàng hôn buông xuống, đa phần các cửa hàng trong trấn Trường Bình đã đóng cửa. Phạm Trường An nhẫn nại gõ cửa từng tiệm một, vừa cúi chào vừa chắp tay xin lỗi. Thấy vậy, dù là chưởng quầy khó tính cũng không nỡ nặng lời với hắn.
Có mấy đại thẩm thấy Phạm Trường An tuấn tú, dáng vẻ hiền lành, bèn chọc hỏi, “Tiểu bối, ngươi mua mấy thứ này làm gì?”
Phạm Trường An ngại ngùng đỏ bừng mặt, nghiêm túc đáp “Để thú tức phụ nhi!”
Mấy đại thẩm kia thấy hắn ngoan ngoãn dễ thương, bèn nửa bán nửa cho!
Phạm Trường An tốn chừng một canh giờ mới mua hết những thứ cần thiết. Giấy đỏ, nến đỏ, pháo trúc, đèn lồng…. Hai tay hắn xách đầy đồ, coi bộ không còn chỗ để nhét nữa, mới vội vàng chạy về nhà.
Trên đường về, tâm tình Phạm Trường An vô cùng tốt. Hắn nhìn trăng sáng trên đầu, thấy nó cực kỳ giống mắt Đỗ Thu Nương mỗi khi cười, bèn nghĩ không biết dưới ánh nến đỏ mặt nàng sẽ đẹp đến chừng nào nữa.
Khi Phạm Trường An vào thôn thì trời đã tối hẳn. Hắn chạy về nhà cất một mớ đồ xong mới vọt sang nhà Đỗ lão hán. dpiễn.đàn/lê,qu-mý'đ.lôn Nhà Đỗ lão hán tối thui hết, chỉ có phòng Đỗ Thu Nương là vẫn còn ánh nến, hắn ngồi xuống một tảng đá gần đó, nghiêng đầu ngắm nhìn bong dáng Đỗ Thu Nương chiếu lên cửa sổ. Gió mát thổi qua, thỉnh thoảng có vài tiếng ve kêu, lòng hắn bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Phạm Trường An đang nghiêng đầu cười khúc khích, thì thấy bóng người trên cửa sổ bỗng lớn hẳn lên.
Hỏng rồi! Thu Nương muốn mở cửa sổ!
Phạm Trường An thầm kêu một tiếng không xong, tiện tay cầm lấy đèn lồng lên, định chạy.
Đỗ Thu Nương cười hì hì, chống cằm nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Phạm Trường An, hỏi “Phạm Trường An, ngươi ở đây làm gì?”
Thật ra, hắn tới để tìm Đỗ Kim Bảo…… Phạm Trường An thầm rơi lệ, đều do hắn mải mê nhìn bóng Thu Nương nên mới bị lộ.
Đỗ Thu Nương thấy dáng vẻ ngu ngơ của Phạm Trường An, cười hì hì, nhảy vèo qua cửa sổ.
Thật ra, nàng cũng rất hồi hộp, cứ nghĩ tới việc thành thân là đã khẩn trương tới mức hít thở không thông, đang nằm tưởng tượng xem ngày mai Phạm Trường An sẽ trông như thế nào, thì hắn đã xuất hiện, còn ngồi lâu như vậy.
“Hơn nửa đêm ngươi tới nhà ta làm gì?”
“Ta….. Ta tìm Kim Bảo…..” Phạm Trường An lại bắt đầu nói lắp.
“Tìm Kim Bảo làm gì?” Đỗ Thu Nương hỏi tới, sau đó chú ý tới cái rương đang nằm bên chân Phạm Trường An. Hắn dịch người một chút dường như muốn che cái rương đi khiến nàng lại càng tò mò về vật ở bên trong đó.
Đỗ Thu Nương thừa dịp Phạm Trường An không chú ý, lập tức lại gần cái rương mở ra xem thử. “Đây là……” Sau khi thấy vật cất trong rương, nàng bỗng ngây ngẩn cả người.
Trong đó là một bộ giá y đầy đủ toàn màu đỏ rực rỡ: y phục cho tân nương, mũ phượng và khăn trùm. Dưới ánh trăng, những hạt trân châu trên mũ phượng càng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Đây là….. Đây là cho ta?” Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi.
“Ừ!” Phạm Trường An gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói “Sáng mai nàng mặc nó lên, rồi ở nhà chờ ta tới đón, không được chạy loạn!”
Từ mai hắn sẽ là tướng công của Thu Nương, cho nên ngay từ lúc này hắn phải thể hiện uy nghiêm của trượng phu mới được!
Phạm Trường An siết chặt nắm tay, tự cổ vũ mình, nghiêm túc dặn dò, “Nếu dám chạy loạn, coi chừng ta đánh mông nàng!” Nói xong, hắn lập tức xoay người bước đi, để lại Đỗ Thu Nương với vẻ mặt kinh ngạc và bộ giá y hoa lệ.
Một hồi sau Đỗ Thu Nương mới phục hồi lại tinh thần, đứng trước cái rương bỗng chốc trở nên thật quý báu, mắng nhỏ “Đồ ngốc! Ngươi phải nói cho ta biết ngươi mượn ở đâu bộ giá y sang trọng như vậy chứ!”
Lễ thành thân của Đỗ Thu Nương là cái lễ thành thân đặc biệt nhất của thôn An Bình trong mười mấy năm qua, đến mức, cho tới vài năm sau, các đại thẩm trong thôn vẫn còn nhắc tới.
Ngày này cũng là ngày bắt đầu cuộc sống ‘bi thảm đầy máu vào nước mắt’ của Đỗ Thu Nương.
Ngày đó, Đỗ Thu Nương mặc một bộ giá y vô cùng hoa lệ. Tất cả các nữ nhân trong thôn đều chưa thấy qua bộ giá y nào rực rỡ đến vậy. Nàng ngồi trong phòng chờ Phạm Trường An tới đón. Các cô nương, đại tẩu, đại thẩm có mặt đều muốn sờ thử bộ giá y một lần cho thỏa ước mơ. Mãi đến lúc nàng cảm giác dường như đã bị bọn họ sờ hết cả người không còn chừa chỗ nào, thì Phạm Trường An xuất hiện.
Về sau, theo lời Đỗ Nhược Lan kể lại thì ngày đó Phạm Trường An mặc một bộ y phục dành cho tân lang cũng đỏ rực rỡ xuất hiện trước cửa nhà. Các cô nương đại tẩu đại thẩm vốn đang ảo tưởng lột bộ giá y của Đỗ Thu Nương xuống mặc thử cho đỡ nghiền bỗng im lặng hoàn toàn trong nháy mắt. Có lẽ bởi vì bọn họ đều có cùng một ý tưởng là: trực tiếp đổi với Đỗ Thu Nương, tự mình gả cho Phạm Trường An luôn.
Ngày đó, Phạm Trường An khiến tất cả nữ nhân của thôn An Bình giật mình. Ai ai cũng cảm thán, không ngờ Phạm Trường An luôn không bắt mắt kia cũng có ngày chói mắt đến vậy. dơ,;iễn.đàn/lê/qquý,đ.'ôn Nhưng cái người chói mắt này lại đi cưới một cô nương lỡ thì nổi tiếng trong thôn, dù cô nương lỡ thì này tướng mạo cũng không kém. Một đám nữ nhân không ăn được nho thì nói nho xanh kia cho ra kết luận: đóa hoa tươi Phạm Trường An phải cắm trên bãi phân trâu Đỗ Thu Nương rồi!
Lúc Đỗ Thu Nương nghe kể xong, suýt tí nữa đã phun một búng máu vào mặt Đỗ Nhược Lan.
Khi Phạm Trường An đưa Đỗ Thu Nương ra tới cửa, hắn lập tức mở khăn đỏ trên đầu nàng ra, rồi trước mặt bao nhiêu người, nắm chặt tay nàng, dắt nàng đi, một đường từ tây thôn tới đông thôn. Trước mặt hai người là đội ngũ chiên trống kèn la vô cùng náo nhiệt mở đường, sau lưng một cái kiệu hoa bốn người khiêng.
Người vốn nên ngồi trong kiệu hoa lại đang đi bộ theo Phạm Trường An, nghênh đón ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Chiêng trống trước mặt, kiệu hoa sau lưng, đồ cưới xung quanh, tướng công bên cạnh.
Ngày đó, rộn ràng khắp cả thôn.
Đời trước, lúc Đỗ Thu Nương gả cho Trương Nguyên Bảo, ai cũng nói nàng trèo cao, ngay cả nhà họ Trương cũng cho là vậy. Ngày thành thân, Trương Nguyên Bảo không có tới đón nàng, là nàng tự mình ôm một bọc hành lý nhỏ theo Đỗ Kim Bảo đưa tới cửa nhà họ Trương.
Vì vậy, cho đến chết, nàng vẫn luôn tiếc nuối.
Đời này, lúc thành thân, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi trên đường lớn của thôn An Bình, nàng không hề hoảng hốt như trước. Bên cạnh nàng, có tướng công sóng vai dắt tay, cho nàng sự tôn trọng lớn nhất.
Quan trọng hơn, Phạm Trường An đã thực hiện cái ước mơ từ lúc còn nhỏ của nàng.
Đỗ Thu Nương bỗng nhớ lại lời nói đùa lúc trước.