Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 16: Chấn chỉnh phu cương việc thứ hai:quản giáo thê tử




Phạm Trường An đi theo sau Đỗ Thu Nương, suốt đường về, mấy lần muốn nắm tay nàng, nhưng đều bị nàng văng ra. Đến nhà, Phạm lão phu nhân thấy, bèn hỏi “Sao lại về, không phải nói đi học đường sao?”
“Hôm nay tiên sinh có việc, nên cho nghỉ ạ!” Phạm Trường An trả lời, nghiêng đầu nhìn trộm Đỗ Thu Nương, thấy nàng đang nhìn hắn, thầm nghĩ, rốt cuộc nàng đã chịu để ý đến hắn, bèn cười cười bước theo vào phòng. Không ngờ, lúc hắn sắp bước chân vào cửa thì nàng đã giơ tay lên, đóng sầm cửa phòng lại. Mũi hắn đập vào cửa, suýt nữa thì té ngửa ra sau.
Phạm Trường An ngẫm đi ngẫm lại, đoán có lẽ là hôm qua làm Đỗ Thu Nương đau quá nên nàng mới giận.
Trong học đường hầu như đều là nam tử, không thiếu mấy người hay bàn về chuyện phong nguyệt này nọ, có điều lúc trước bọn họ thấy Phạm Trường An khờ khờ nên không kéo hắn vào nghe. Nay hắn thành thân, có thê tử, lại động phòng rồi, mấy người kia lập tức xem hắn là một thành viên trong nhóm.
Hôm nay, trên đường tới học đường Phạm Trường An gặp Lâu Nam, thư sinh nổi tiếng trăng hoa nhất học đường. Lâu Nam ôm vai hắn nói nhỏ, “Trường An à, nữ nhân ấy mà, là thứ phiền phức nhất trên đời! Ngươi phải chịu khó dỗ dành, dụ nàng vui vẻ thì ngươi mới sống dễ chịu được! Ở nhà, khi nào nên tỏ vẻ đáng thương thì cứ tỏ vẻ đáng thương, không phải ngại!”
Lâu Nam thấy Phạm Trường An gật gật đầu vẻ như cái hiểu cái không, nghĩ: Phạm Trường An ngốc này hẳn sẽ bị nữ nhân nắm mũi dắt đi thôi, bèn đổi giọng, nghiêm túc nói, “Nhưng lúc ở ngoài thì ngươi phải thể hiện uy quyền của trượng phu, chấn chỉnh phu cương để nữ nhân biết giữ gìn mặt mũi cho ngươi trước mặt mọi người!”
Phạm Trường An nhìn Lâu Nam một cái, đột nhiên nhớ tới cảnh mấy ngày trước Lâu Nam bị thê tử của hắn xách dao rượt chạy khắp phố, bèn rùng mình nghĩ: quản giáo thê tử quả là một việc hết sức phức tạp và khó khăn.
Phạm Trường An tự mở cửa phòng bước vào, Đỗ Thu Nương đang ngồi quay mặt vào trong, chỉ chừa lại cái bóng lưng cho hắn.
Phạm Trường An sờ sờ mũi, lấy từ trong túi ra hai bộ y phục mới đặt ở trước mặt Đỗ Thu Nương, dáng vẻ như hiến vật quý, cười nịnh nọt nói, “Thu Nương, nàng nhìn này!”
Đỗ Thu Nương nghiêng đầu nhìn thử. Là hai bộ váy, một bộ áo hồng phấn thêu hoa, dưới là váy dài màu trân châu. di[ễn.đjàn/lê,,quýđôkn Bộ còn lại thì có áo màu xanh dương nhạt và váy trắng thêu bướm, vừa nhìn đã biết là được cắt may hết sức tinh tế. Ở thôn An Bình này, có thể nói là có một không hai. Có điều, nàng mặc hai bộ này vào thì làm việc thế nào? Đều là màu sáng, ra đồng vòng hai vòng là đã dơ hầy rồi!
“Ta…. Ta…… Tối qua…… ta làm hư y phục của nàng….” Trên đường từ học đường về, Phạm Trường An mơ hồ nhớ lại lời mình đã hứa, bèn vào một tiệm may nổi tiếng ở trấn trên chọn thật lâu mới mua được hai bộ này. Hắn cảm thấy không ai có thể thích hợp với hai bộ y phục này hơn Đỗ Thu Nương được nữa.
“Tặng nàng!” Phạm Trường An đẩy y phục về phía Đỗ Thu Nương, nói.
“Chàng mua?” Đỗ Thu Nương ngạc nhiên nhìn Phạm Trường An, cám giác ruột nàng đang đứt ra từng khúc. Hai bộ y phục này vừa nhìn đã biết không rẻ, hắn lại mua luôn một lần hai bộ.
“Ừ….. Nàng mặc chúng chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!” Phạm Trường An nói. Đỗ Thu Nương nghe vậy, muốn mở miệng trách cũng không đành. Hắn đặt bàn tay lên tay nàng, nói “Thu Nương, nàng đừng giận! Hôm qua ta đã làm nàng đau, nhưng sau này không có nữa đâu……” Mặt hắn trông cực kỳ đáng thương.
Phạm Trường An vừa nói xong, hai người đều đỏ mặt, ngại ngùng. Đỗ Thu Nương chỉ tay vào hai bộ y phục, run rẩy hỏi, “Chàng mua hết bao nhiêu tiền?”
“À….” Phạm Trường An nghĩ nghĩ, lại móc túi tiền nhỏ của mình ra xem, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy trống không, bèn nói “Hình như, một bộ bốn trăm văn…..”
“Bốn trăm văn? Vậy hai bộ là tám trăm?!” Đỗ Thu Nương nghĩ có lẽ ruột nàng đang chảy máu đầm đìa trong bụng rồi. Đúng là đồ phá của! Tám trăm văn đủ chi dùng cho cả nhà nàng trong hơn nửa tháng đó!
Đỗ Thu Nương nhớ tới sự phô trương hôm qua, nhìn túi tiền rỗng tuếch của Phạm Trường An, hợp với nỗi tức về quyển ‘Xuân cung đồ’ kia, bèn hung hăng nhéo hông hắn một cái.
Phạm Trường An bị bức phải chạy ra khỏi phòng. Đỗ Thu Nương lập tức đóng rầm cửa lại, quyết tâm không cho hắn vào.
Phạm Trường An thấy Phạm lão phu nhân đang đứng trước sân nhìn sang, bèn cười hì hì hai tiếng, sờ sờ đầu đi ra sau nhà, chẻ củi. Hắn vừa bổ củi vừa mím miệng nghĩ: nữ nhân quả nhiên là thứ phiền phức nhất trên đời! Đỗ Thu Nương lại là người phiền phức nhất trong một đám phiền phức! Chẳng phải Lâu Nam đã nói, một khi nữ nhân tức giận chỉ cần mua tặng món đồ nàng thích là có thể làm cho nàng vui ra mặt sao? Ngược lại, Đỗ Thu Nương không chỉ không vui mà còn giận hơn. Nàng quả nhiên là khác người.
Mới thành thân ngày thứ hai đã bị thê tử đuổi ra khỏi phòng. Phạm Trường An ngước mặt nhìn trời, ưu thương nghĩ, còn đường quản giáo thê tử của hắn thật là nhấp nhô!
Túi tiền của Phạm Trường An vẫn còn nằm trên bàn. Đỗ Thu Nương càng nhìn càng thấy tiếc đứt ruột. Y phục đẹp thì có ích gì? Còn không bằng đổi hai bộ vải bố mặc, vừa bền vừa không sợ dơ.
Thật ra, nàng không chỉ xót tiền, mà tức giận còn là vì thấy có lỗi. Hắn mua cho nàng toàn thứ tốt nhất, trong khi hắn lại mặc một bộ đồ đầy mụn vá. Hắn cứ vậy thì còn tiền đâu mà lo chuyện thi cử nữa?
Ăn cơm tối xong, Phạm Trường An vào phòng, thấy Đỗ Thu Nương đã cất hai bộ y phục đi. Thấy hắn, nàng lạnh mặt nói “Sau này không được xài tiền lung tung nữa!”
“Ừ.” Phạm Trường An lập tức đáp, hớn hở vì Đỗ Thu Nương đã chịu nói chuyện lại. Hắn vội vàng đi nấu nước, tắm rửa sạch sẽ. Lúc hắn quay lại, nàng đã nằm trên giường đưa lưng ra ngoài, giả bộ ngủ. “Thu Nương, ta tắm xong rồi!” hắn cố ý báo một tiếng, thấy nàng vẫn không động, thầm nghĩ: nàng ngủ rồi? Vậy hắn phải làm sao?
Phạm Trường An cúi đầu nhìn về phía dưới bụng, buồn rầu nghĩ: triền miên đêm qua, hắn chỉ nhớ nửa khúc sau, cảm giác mãnh liệt như vậy, khiến người ta chỉ vừa nghĩ tới đã thấy ngứa ngáy. Hôm nay hắn cứ nhìn trời cả ngày, chỉ mong cho mau tới đêm. Nhưng trời tối, nương tử lại ngủ mất!
“Thu Nương…..” Phạm Trường An khẽ gọi. Đỗ Thu Nương vẫn không nhúc nhích. Hắn mím môi, trèo lên giường, đang định nằm xuống, bỗng thấy dưới gối lành lạnh, bèn rút vật kia ra nhìn thử xem là cái gì. Khi thấy được cuốn sách mặt hắn lập tức đen hẳn: sao nó lại chạy tới đây? Không phải hắn đã giấu xuống tận đáy rương sao?
Đỗ Thu Nương nằm nghiêng người, vừa nãy nghe mùi hương sau khi tắm trên người Phạm Trường An, mặt đã nóng rần lên, nhưng vẫn cố nằm yên chờ hắn lên giường. diư.ễn.đà;mbn.lê/quý.đôn Quả nhiên, chỉ một lát sau, nang đã nghe thấy tiếng động, nhưng hắn vừa định nằm xuống lại bật dậy. Nàng bèn nghiêng đầu liếc trộm xem hắn đang làm gì.
Phạm Trường An vò đầu bứt tai nhìn cuốn sách, không biết nó đã bay lên giường từ lúc nào, một hồi sau, lại bắt đầu rón rén tìm chỗ giấu. Hắn lần mò hồi lâu, mới chọn được một chỗ mà hắn tự cho là kín đáo: dưới chân bàn.
Phạm Trường An trái lo phải nghĩ, cảm thấy dưới chân bàn là chỗ an toàn nhất rồi, đang định chèn cuốn sách xuống dưới chân bàn thì trước mặt bỗng tối sầm. Hắn cả kinh, ngẩng đầu lên, lập tức thấy Đỗ Thu Nương đang đầu bù tóc rối, âm u gọi “Phạm Trường An!”
Cuốn sách trong tay Phạm Trường An lập tức rớt xuống đất. Tầm mắt hai người không hẹn mà cùng rơi trên tờ giấy bị lật ra kia, tranh có cái cũng rất tầm thường: ‘Lão hán đẩy xe’, nhưng có thể nói là ‘xuân sắc vô biên’!
Nến tắt.
Phạm Trường An đứng cúi đầu, dáng vẻ hối lỗi.
“Sách này là Kim Bảo đưa cho chàng?” Đỗ Thu Nương quát hỏi, nhưng mặt lại đỏ bừng lên. Cái gì đây, tiểu cữu tử tặng tỷ phu một quyển ‘Xuân cung đồ’ làm quà chúc mừng?
“Ừ….” Phạm Trường An run rẩy đáp, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thu Nương, lại lập tức cúi đầu. Tính ra, hắn cũng là vô tội. Hôm qua, Đỗ Kim Bảo lén lút kéo hắn qua một góc, rồi dúi cuốn sách này vào tay hắn. Vừa nhìn vào mấy bức vẻ trong đó, mặt hắn đã đỏ rần, không dám nhìn nữa, vội vàng hét vào trong ngực. Vốn hắn không tính xem, nhưng đây là lần đầu tiên của hắn, biểu hiện không tốt sợ nàng sẽ ghét bỏ, bèn lén lút lật vài trang xem thử để lấy kinh nghiệm….. Hắn thề, hắn chỉ xem sơ qua có một lần duy nhất, nhưng khổ nỗi từ nhỏ hắn đã có tài đọc qua một lần là nhớ ngay, cho nên đêm qua, dù say, hình như…… hắn vẫn phát huy không tồi.
Hắn cũng định giấu, nhưng nàng đã nói nếu hắn không khai thật sẽ không cho lên giường ngủ một tháng.
Phạm Trường An lén nhìn Đỗ Thu Nương một cái, dưới ánh nến, môi nàng như anh đào, đỏ tươi mê người, quyến rũ khó nói thành lời. Hắn nuốt nước miếng, nghĩ thầm: Tiểu cữu tử, tỷ phu đành xin lỗi đệ vậy!
Đỗ Thu Nương đang mải lo tức giận, nghĩ: Đỗ Kim Bảo cũng đã đến tuổi thành thân, nhưng cứ cà lơ phất phơ chơi miết, không chỉ không lo học điều hay, nay lại dạy hư Phạm Trường An! Quan trọng hơn là, Đỗ Kim Bảo không biết chữ, lấy đâu ra quyển sách này?
Phạm Trường An lặng lẽ nắm tay Đỗ Thu Nương, nói nhỏ “Thu Nương, trễ rồi, chúng ta ngủ đi!”
Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An một cái, giật lấy cuốn sách, trèo lên giường. Hắn vươn tay ra sờ nàng thì bị nàng đánh văng ra, nói “Sau này không được xài tiền lung lung, không được chạm vào những thứ bát nháo thế này! Nếu không ta….. ta….” Nàng cứ ‘Ta… ta’ nửa ngày vẫn không nói tiếp được. Hắn thấy vậy, vòng tay muốn ôm nàng lại bị nàng hất ra mắng “Đàng hoàng một chút coi, ta còn đau lắm!”
Lúc này Phạm Trường An mới chú ý thấy bên hông Đỗ Thu Nương có rất nhiều vệt xanh tím. Hẳn là đêm qua hắn say rượu không biết khống chế sức mới để lại nhiều dấu như vậy. Hắn đau lòng duỗi tay vỗ vỗ thân thể nàng. Nàng vốn đang gồng cứng người, cuối cùng dưới những cái vỗ nhẹ nhàng của hắn, dần dần thả lỏng ngủ thiếp đi. Hắn cười cười, kéo nàng sát vào lòng, ngửi mùi thơm trên người nàng, cũng nhắm mắt bắt đầu mộng đẹp.
Phạm Trường An mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ, Lâu Nam bị thê tử của mình cầm dao rượt chạy khắp phố. Lâu Nam đang chạy trối chết thì gặp được hắn, bèn vội vàng nắm tay hắn, nước mắt nước mũi lưng tròng nói “Trường An, ngươi mau dạy ta bản lĩnh quản thúc thê tử đi, uy quyền của ta không còn bao nhiêu nữa rồi!”
Phạm Trường An tỉnh lại vẫn hoảng hốt hồi lâu, sờ sờ bên cạnh, không thấy Đỗ Thu Nương, vội bật dậy chạy đi tìm. Lúc này, nàng đã làm xong bữa sáng, thấy hắn bèn cười nói “Trường An, mau rửa mặt súc miệng đi rồi ăn cơm!”
Chỉ cần nàng vui là được, phu cương, uy quyền gì đó có nghĩa gì đâu! Phạm Trường An nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.