Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 18: Chấn chỉnh phu cương việc thứ tư:phải biết dùng mưu




Hai tên kia vội vàng bò dậy, lảo đảo chạy tới bên cạnh tiên sinh.
Phạm Trường An bước vội tới trước mặt Đỗ Thu Nương, đỡ lấy cây gậy trong tay nàng, lo lắng hỏi “Nàng có sao không?” Hắn và tiên sinh đi ngang qua chỗ này, thấy một phụ nhân cầm gậy đập như điên vào hai nam nhân bèn nhìn thử xem, ai ngờ, càng nhìn càng thấy giống Thu Nương nhà hắn.
Đỗ Thu Nương vẫn chưa tiêu hết lửa giận, nhưng bên cạnh Phạm Trường An còn có tiên sinh, vả lại người qua đường cũng đã chú ý về phía này, nàng không thể để Phạm Trường An bị mất mặt, hay chê cười, nên phải dừng tay. Nàng thở dài một hơi, miễn cưỡng cười nói “Không sao! Chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Hiểu lầm?” Triệu Kiếm Nhận chạy tới trước mặt Phạm Trường An, vén ống tay áo lên, để lộ những vết đỏ do bị đánh “Nương tử của ngươi được lắm! Chỉ một câu hiểu lầm, đã suýt chút nữa đánh ta và Trương huynh đến tàn phế, ngươi…..”
Trương Nguyên Bảo đột nhiên cắt ngang lời Triệu Kiếm Nhận, chắp tay vái tiên sinh, nói “Để tiên sinh chê cười rồi! Vừa nãy, ở trong hẻm, Phạm đại tẩu bị trượt chân đúng lúc học sinh đi ngang qua bèn vươn tay đỡ giúp. Có lẽ Phạm đại tẩu không thấy rõ mặt nên mới hiểu lầm có người xấu.”
Hắn nói vậy, chẳng khác nào chứng tỏ hắn là người độ lượng, bị đánh còn không chấp nhặt, giải thích giùm cho người đánh.
“Bậy…..” Đỗ Thu Nương đang muốn chửi ‘bậy bạ’, thì ngừng lại, không nói nữa, thật lâu sau, mới nén giận nói “Đúng là chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Đã để tiên sinh chê cười!” Đỗ Thu Nương hơi khom người nói, rồi đi vào hẻm nhặt bức tranh bị rớt lên, tỉ mỉ vỗ hết bụi đất xong mới cất vào trong ống tay áo. Phạm Trường An đứng gần nàng, thấy có hai bọc đồ, tưởng của nàng hết, bèn nhặt cả hai bọc lên cho nàng.
Cái váy trắng viền tơ vàng bị rớt ra một góc, dưới nắng trời gay gắt lóe ra ánh sáng rất chói mắt, khiến Đỗ Thu Nương càng thêm khó chịu, nàng bèn hất cái bọc kia xuống đất, nói với giọng khàn khàn “Thứ bẩn thỉu này không phải của chúng ta! Ném đi!” Nói xong, nàng khập khiễng bước đi trước.
Lúc nãy, lửa giận khiến cho Đỗ Thu Nương không còn suy nghĩ thiệt hơn gì được, giờ qua cơn mới thấy khổ sở. Có lẽ vừa rồi không nên vọng động đánh hai tên kia thì hơn. Phạm Trường An tốt như vậy, nàng lại khiến hắn xấu hổ ngay trước mặt tiên sinh của hắn.
Đỗ Thu Nương đang ảo não lo nghĩ thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra trước mặt nàng. “Trường An…..” nàng dừng bước, ngạc nhiên nhìn Phạm Trường An. Hắn nắm lấy tay nàng, nâng niu trên lòng bàn tay, cực kỳ đau lòng hỏi “Đau không?”
Vừa rồi nàng chỉ lo đánh người cho hả giận nên không không cảm thấy gì, giờ phục mới phát hiện cây gậy kia rất thô ráp, rất nhiều mảnh xước nhỏ đã đâm vào bàn tay nàng, khiến giờ nó sưng vù lên.
Tay đứt ruột xót…..
“Trường An, sao chàng không đi với tiên sinh?” Đỗ Thu Nương cố gắng giật tay lại, giả vờ chuyển đề tài.
Phạm Trường An lại hỏi “Đau không?” Hắn muốn nhổ mấy cái gai nhỏ trong tay nàng ra, nhưng cứ loay hoay mãi không biết phải nhổ thế nào.
Sắc mặt Phạm Trường An cực kỳ khó coi, dù không mắng chửi gì, nhưng Đỗ Thu Nương vẫn nhạy bén nhận ra, hắn đang vô cùng không vui.
“Không đâu!” Đỗ Thu Nương rất sợ Phạm Trường An không nói lời nào như vậy, hắn đang siết tay nàng thật chặt.
Thật ra nàng đang rất lo lắng, không biết hắn có thấy mất mặt không?
“Không đau? !” Phạm Trường An thừa dịp Đỗ Thu Nương thất thần, lập tức rút giật mạnh một mảnh xước ra. Nước mắt nàng lập tức vọt ra như lũ quét, hét to một tiếng. Mặt hắn càng đen hơn, buông tay nàng ra, yên lặng bỏ đi.
Đỗ Thu Nương khổ sở ôm bọc đồ, lặng lẽ bước tiếp. Chẳng mấy chốc Phạm Trường An lại chạy về, không biết đã tìm ở đâu ra một cây kim thêu. Hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống ven đường, cẩn thận dùng kim thêu móc từng mảnh xước ra. diễ!.đà//n/lê/qu'ýmđônRất nhiều người đi qua đều nhìn hắn chằm chằm, nhưng hắn vẫn thản nhiên như không, cực kỳ nghiêm túc khự từng mảnh xước trên tay cho nàng. Khự hết rồi, hắn lại móc một hộp cao thuốc ra, cẩn thận bôi lên. Cảm giác mát lạnh khiến nàng lập tức bớt đau hẳn.
“Trường An….” Đỗ Thu Nương kêu. Từ đầu đến cuối Phạm Trường An không hề nói một lời nào, bôi thuốc xong, lại lập tức cầm lấy cái bọc trong tay nàng, đi thẳng.
Đỗ Thu Nương đi theo phía sau Phạm Trường An, lo lắng không yên. Hắn mắng nàng vài câu nàng còn thấy tốt hơn cứ im lặng như vầy nhiều. Lúc trước hắn không nói lời nào là do hiền, nay là do tức giận.
Về tới nhà, Phạm Trường An nhanh chóng chạy vào lục tìm gì đó khắp nơi, rốt cuộc lôi ra một đống đồ, nói với Đỗ Thu Nương, “Đi!”
Hai người đi tới cánh rừng nhỏ gần nhà thì ngừng lại. Phạm Trường An vẫn im lặng cắm đầu cắm cổ bận rộn, chỉ khi cần giúp đỡ mới nói với Đỗ Thu Nương mấy chữ “Giúp một tay.” Hai người bận rộn gần nửa canh giờ, mà nàng vẫn chưa biết hắn muốn làm gì. Nàng đang định hỏi bỗng hắn “Suỵt” một tiếng ra hiệu cho nàng im lặng, rồi kéo nàng núp vào một chỗ kín.
Đỗ Thu Nương vểnh tai nghe ngóng, chỉ một lát sau, đã nghe thấy giọng Triệu Kiếm Nhận.
“Nguyên Bảo, hôm nay huynh không nên bỏ qua cho cái ả đanh đá đó! Nghĩ thiệt nhiều chiêu đối phó ả như vậy, còn không bằng nghĩ cách lôi ả ta lên giường chơi cho đã còn hơn! Làm ả ta sướng lên là lập tức ngoan ngoãn nghe lời huynh liền chứ gì! Nữ nhân thì chỉ có vậy thôi! Ta không tin, bản lĩnh trên giường của huynh lại không bằng tên ngu kia!”
“Lừa nàng ta lên giường? Chuyện như vậy cũng chỉ có huynh mới làm thôi!” Trương Nguyên Bảo nhếch mép nói, “Ta muốn nữ nhân kia phải quỳ gối trước mặt ta cầu xin ta chơi ả kìa!”
Tiếng hai tên kia càng ngày càng gần. Đỗ Thu Nương nghiêng đầu nhìn Phạm Trường An thử thấy hắn vẫn thản nhiên như không, hình như là đã dự đoán được hai tên kia sẽ đi ngang qua đây.
“Ê, trên cây có chữ kìa!” Trương Nguyên Bảo nói “Nét chữ không tệ….”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Trương Nguyên Bảo ngạc nhiên nói, “Kiếm Nhận, hình như là tên của huynh đó!”
“Vậy à….” Triệu Kiếm Nhận nghi ngờ hỏi “Sao tên ta lại ghi ở đây?”
Đỗ Thu Nương thầm nhủ, gần một bước nữa đi, chỉ cần một bước nữa thôi…..
“A…..” Đúng lúc này, một tiếng hét thảm vang lên. Đỗ Thu Nương sung sướng muốn vỗ tay, lại bị Phạm Trường An đè xuống. Hắn ra hiệu kêu nàng im lặng nghe.
Trương Nguyên Bảo nhìn trời hô “Ai? Ai dám làm bẫy trong rừng?!”
Chẳng có một tiếng đáp lại.
Đỗ Thu Nương cố nín cười.
Hôm trước trời mưa, bùn đất đã ướt nhẹp lầy lội sẵn, Phạm Trường An còn cố tình cho thêm một ít thứ vào trong hố, nên giờ không chỉ có bùn nhão mà còn có…….mùi hôi. Đó là một cái hố có chứa nước tiểu và phân!
Đỗ Thu Nương vừa tưởng tượng ra bộ dáng đầu đầy phân của Trương Nguyên Bảo, vừa nghe tiếng mắng tức tối của hắn, tự nhiên thấy sảng khoái lạ thường.
Có điều cái hố cũng không sâu, chẳng mấy chốc hai tên kia đã dễ dàng leo lên được.
Mấy lần Đỗ Thu Nương muốn bò dậy ném đá vào, nhưng luôn bị Phạm Trường An đè xuống, chờ hai tên kia hùng hổ đi thật xa, hắn mới buông tay nàng ra.
Phạm Trường An không đợi Đỗ Thu Nương kịp oán trách đã kéo nàng chạy theo đường tắt tới bờ sông, núp trong bụi cỏ lau.
Không bao lâu sau, hai tên kia cũng lén lén lút lút chạy tới.
“Để lão tử biết ai chơi dám chơi lão tử, lão tử nhất định giết chết hắn!” Triệu Kiếm Nhận vẩy vẩy ống tay áo, lửa giận không có chỗ phát tiết, kiềm nén tới mức mặt mũi méo mó hẳn, “Trương Nguyên Bảo, huynh nói có phải là do Phạm Trường An làm không?”
Trong đầu Trương Nguyên Bảo thoáng hiện ra khuôn mặt ngơ ngác của Phạm Trường An, và vẻ mặt hung hăng của Đỗ Thu Nương, căm giận nói “Một kẻ ngu và một ả điên, có thể nghĩ được cái bẫy chu đáo như vậy sao? Trên cây khắc tên huynh, có phải huynh đã đắc tội ai không?”
“Hừ!” Triệu Kiếm Nhận nhổ nước bọt nói, “Khôn hồn thì đừng để lão tử tìm ra!”
“Mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, đừng để người khác thấy!” Trương Nguyên Bảo cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, nói tiếp, “Nếu để người khác thấy chúng ta với bộ dạng thế này, thì ta thà chết còn hơn!”
Nói xong, hai tên lập tức nhảy xuống sông, chớp mắt, đã tự lột trần truồng, giặt sạch y phục xong vứt lên bờ, rồi tiếp tục tắm rửa.
Phạm Trường An đưa tay che mắt Đỗ Thu Nương lại, chờ hai tên kia hụp xuống nước mới buông ra.
Mới đầu, Trương Nguyên Bảo còn cảnh giác, thỉnh thảng ngó lên bờ canh chừng. Phạm Trường An cũng rất kiên nhẫn, chờ cho đến khi Trương Nguyên Bảo yên tâm hẳn, không lo dòm chừng nữa mới lẳng lặng cầm gậy khều y phục của hai tên kia tới, xong xuôi, kéo Đỗ Thu Nương lén lút rời khỏi. Đi được một đoạn xa rồi hắn bèn kéo nàng chạy nhanh về thôn theo đường tắt. Tới cổng thôn, hắn mới đi chậm lại. Hai người đã sửa sang lại y phục, y phục cực kỳ sạch sẽ, không có chút dấu vết bùn đất nào. diưmễn.dđàn.lê/qu[ýđôn Nàng vẫn cầm trong tay cầm một bọc đồ giống như thường ngày lúc từ trấn trên về.
Trên đường gặp mấy thôn dân, ai cũng nhìn hai người với ánh mắt thân thiện. Phạm Trường An vẫn như bình thường, không lên tiếng chỉ cười cười tỏ vẻ, ngược lại Đỗ Thu Nương lanh lẹ chào đại thúc, đại thẩm đủ hết.
Đến nhà, Phạm Trường An trực tiếp cầm bọc đồ của Đỗ Thu Nương chui vào phòng bếp, lôi y phục của hai tên kia ra, ném thẳng vào trong lửa.
Phạm lão phu nhân thấy hai người đồng thời bước ra từ phòng bếp, ngạc nhiên hỏi, “Nãy giờ hai đứa bận rộn cái gì ở trỏng hả?” rồi nói với Đỗ Thu Nương, “Còn con nữa, giờ con chưa nấu cơm chiều, định bỏ đói tướng công mình à?”
“Dạ, trên đường về gặp chút chuyện nhỏ nên mới về trễ ạ.” sỗ Thu Nương giải thích, “Con vào phòng thay đồ rồi ra nấu ngay!”
Cửa phòng vừa đóng, Đỗ Thu Nương lập tức thả lỏng, buông mình trên ghế. Phạm Trường An cũng mệt mỏi, dựa vào thành ghế của nàng, mặt đỏ bừng.
Hai người nhìn nhau, hồi sau, đột nhiên không hẹn mà cùng cười phá lên.
Lúc nãy, Phạm Trường An đã khiến Đỗ Thu Nương phải nhìn hắn bằng một con mắt khác. Hắn tuyệt đối không phải là một kẻ ngu ngốc như người ta vẫn nói. Hắn vừa có sức mạnh vừa có đầu óc, nếu không đã không nghĩ ra được kế hoạch hoàn chỉnh đến từng ly từng tí như vậy.
Tất cả đều là vì nàng, hắn tức giận cũng bởi vì nàng bị kẻ khác bắt nạt.
Cảm giác được yêu thương, bảo vệ thế này thật khiến người ta sung sướng từ đầu tới chân!
Trương Nguyên Bảo trần truồng sẽ rời khỏi sông bằng cách nào đây? Đỗ Thu Nương không dám nghĩ tiếp, chỉ tới đó thôi cũng đã thấy sảng khoái rồi!
“Phạm Trường An!” Đỗ Thu Nương hô một tiếng, vươn tay ôm lấy Phạm Trường An, rồi hôn một cái thật kêu lên mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.