Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 31:




Đỗ Thu Nương giật mình không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng nhảy xuống xe ngựa chạy vào nhà.
Lúc này có một giọng nữ còn to hơn cả giọng Đỗ lão hán vang lên, “Đỗ lão hán, lão đừng có nhắc mãi lỗi lầm của người ta chứ! Lý Oa chỉ là hài tử, nó làm sai là do ta không dạy dỗ tốt, nên có trách thì trách ta này! Đền tiền hay chăm sóc lão gì ta sẽ bao hết, dù có đánh văng ra ngoài, ta cũng sẽ canh trước cửa cho tới lúc nào lão chịu gật đầu tha thứ cho nó mới thôi!”
Đỗ Thu Nương ngạc nhiên nghĩ thầm: đây chẳng phải là giọng Lý thẩm sao?
Lý thẩm, có thể nói là một người rất đặc biệt, hay đúng hơn là khác biệt với cả cái thôn An Bình này. Năm nay Lý thẩm đã ba mươi lăm nhưng vẫn chưa gả cho ai, nghe đồn hồi mười lăm tuổi, cũng từng đính hôn với biểu ca mình, nào ngờ ngay trước lúc thành thân vị biểu ca kia lại bỏ trốn theo nữ nhân khác, thành ra lỡ làng. Lý thẩm ở vậy tới vài năm trước thì nhặt được một đứa nhỏ bị bỏ rơi trước cổng thôn, từ đó nuôi dưỡng nó như hài tử ruột của mình. Lý thẩm vốn là người hiền lành, mấy năm này vì bảo vệ hài tử mới dần trở nên mạnh mẽ như vậy.
Đỗ Kim Bảo gãi gãi đầu nói “Tỷ, Lý Oa bị bắt hỏi, chỉ khóc nói không thể nhìn Lý thẩm sống khổ sở nên mới muốn trộm một ít mạ đi bán. Lý thẩm đón nó về cũng đã trách phạt không ít, cho nên đệ…..”
“……” Một đứa nhỏ bảy tám tuổi đã hiểu chuyện như vậy, dù là nàng, cũng không biết nói gì cho phải.
Đỗ Thu Nương vào sân, gật đầu với Lý thẩm xem như chào hỏi rồi bước vào trong. Đỗ lão hán thấy nàng chỉ lạnh nhạt hỏi “Sao lại tới đây?”
Thái độ này hình như hơi lạ…… Đỗ Thu Nương thầm nghĩ.
“Bình thường không phải ngươi luôn khỏe như trâu sao? Sao lúc đó sao không cố chịu thêm một tí nữa? Làm hại nữ tế của ta không thể tham gia cuộc thi!” Đỗ lão hán nghỉ một hơi rồi tức giận nói tiếp “Tú tài thôn bên đi thi về cứ nói miết chuyện của ngươi, giờ thì cả cái thôn này ai ai ai cũng biết chuyện tốt của ngươi! Bản mặt mo của phụ thân ngươi cũng sắp đỡ không nổi rồi!”
Đáng ghét…… Nam nhân mà cũng ham đi nói lung tung như vậy! Đỗ Thu Nương thầm mắng một câu. Đỗ lão hán lại tiếp “Tính ra nữ tế cũng biết quan tâm ngươi, thôi, lần này không thi thì lần sau thi, vẫn còn cơ hội!”
“Dạ.” Đỗ Thu Nương cười nịnh nọt, nhìn tay Đỗ lão hán, khuyên “Phụ thân, nhà Lý thẩm cũng không giàu có gì cho cam, chỉ là chút mạ thôi, phụ thân hãy…..”
“Ta có làm gì thẩm ta sao? Cũng chẳng bắt phải bồi thường gì hết! Tất cả là tự thẩm ta tự biên tự diễn đấy chứ! Ngươi mau kêu thẩm ta đi đi, đừng lượn lờ trước mặt ta, phiền chết!” Đỗ lão hán cắt ngang lời Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương bất đắc dĩ nhìn phụ thân nàng, thầm nghĩ: phụ thân nóng tính quá! Có điều thấy phụ thân vẫn còn sức sống như vậy nàng cũng yên tâm rồi.
Đỗ Thu Nương ra ngoài nói với Lý thẩm phụ thân nàng không để bụng đâu, Lý thẩm mới yên tâm về nhà.
Xong chuyện Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương về nhà của hai người, đi xa về Đỗ Thu Nương bỗng có cảm giác nhà mình tuy rách nát nhưng lại rất thân thiết.
Tối hôm đó Phạm Trường An ôm Đỗ Thu Nương muốn ‘ăn thịt’ nhưng bị nàng đá thẳng xuống đất. Hắn không bỏ cuộc, cười hì hì mấy tiếng, lại bò lên giường quấn lấy nàng tiếp, cho đến khi được ăn một bữa no nê rồi mới thỏa mãn ôm nàng ngủ một mạch tới lúc mặt trời lên cao mới thức dậy.
Cuộc sống lại trở về với sự bình thản vốn có.
Mấy hôm nay, cứ hễ ra đường là Đỗ Thu Nương lại nghe có người chỉ trỏ sau lưng, nói Phạm Trường An cưới nàng thiệt là xui xẻo, chẳng những không được lợi lộc gì, còn bị liên lụy không thể tham gia khoa cử. Mấy lúc như vậy, nàng đều lơ đi coi như không nghe thấy, giận quá thì trừng đám người lắm miệng kia một cái, bọn họ sẽ lập tức ngậm miệng ngay.
Về phần Lý Nhiên, từ khi phát hiện Phạm Trường An vẫn bình yên vô sự về được thôn An Bình, không những vậy tình cảm của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương có vẻ tốt hơn cả trước kia thì đã yên tâm tới cửa chơi, gặp Đỗ Thu Nương còn cười hì hì, ra vẻ là huynh đệ tốt với Phạm Trường An.
“Trường An, tẩu tử không làm gì huynh chứ?” Lý Nhiên ghé sát vào tai Phạm Trường An hỏi nhỏ. Phạm Trường An cười hắc hắc mấy tiếng, rồi lập tức bẻ gập cổ tay Lý Nhiên, sau đó hất hắn ngã xuống đất, tặng kèm hai quyền thật mạnh, mới trợn mắt nói “Lý Nhiên, ngươi là tiểu nhân thấy sắc quên nghĩa, ngày đó suýt nữa ta phải nhảy xuống sông Hoàng Hà mới rửa sạch oan khuất được! Ngươi là đồ không có nghĩa khí!”
Lý Nhiên đau đến nhe răng, chậm rãi bò dậy, thấy khuôn mặt tức đến mức đỏ bừng của Phạm Trường An, thầm nghĩ: hẳn là ngày đó Trường An đã ăn không ít đau khổ, nên cũng không giận, chỉ ôm vai Phạm Trường An cười hì hì, nói “Trường An, huynh đừng như vậy! Lúc ấy quả thật là do ta sơ sót, có điều nhờ vậy mà huynh ‘nổi tiếng’ rồi đó huynh biết không! Thuyền hoa ở Kiến Châu đã treo chân dung của huynh lên, về sau nếu huynh lại tới đó, sợ rằng đứng bên bờ cũng không được nữa chứ đừng nói là lên thuyền!”
Đỗ Thu Nương cảm thấy Phạm Trường An luôn cô độc từ nhỏ không có bằng hữu, nay xuất hiện Lý Nhiên, dù hơi khôn khéo, nhưng làm người không tồi, lại đối với Phạm Trường An cũng khá tốt, nên mới cho Lý Nhiên tiếp tục tới chơi.
Trong tay còn chút bạc, Đỗ Thu Nương nhìn căn nhà rách nát của mình, lại nhìn cái ‘quan tài’ của nhà Trương Nguyên Bảo, buồn bực nghĩ: quan tài nàng không muốn ở, nhưng nhà quá rách nát cũng không được, giờ nên chuyển nhà hay nên sửa nhà lại?
“Sửa đi!” Đến tối, Phạm Trường An sau khi nghe Đỗ Thu Nương nêu ý kiến thì vừa ôm nàng vừa nói “Để lúc tổ mẫu trở lại có thể tìm được đường về nhà.”
“Tự nhiên ta thấy nhớ tổ mẫu quá.” Đỗ Thu Nương nói. Phạm lão phu nhân đi đã lâu, tuy mỗi tháng đều gởi một phong thư về báo bình an, nhưng nàng thăm dò mấy phen xem thử Phạm lão thái thái đang ở đâu thì đều không có kết quả.
Ngay sáng hôm sau, Đỗ Thu Nương đã đi tìm thợ, lập tức bắt đầu việc sửa nhà. Đỗ Thu Nương lại đứng canh trước cửa nhà, thỉnh thoảng lại nêu yêu cầu muốn sửa chỗ nào, còn việc đồng áng có Phạm Trường An lo, mỗi ngày hắn sẽ về nói cho nàng biết mạ đã lớn được bao nhiêu.
Ngày sửa nhà xong, rất nhiều thôn dân tới vây xem. Đối với ‘nhà giàu mới nổi’ Phạm Trường An, phần lớn mọi người là hâm mộ, tất nhiên cũng có nói xấu này nọ nhưng Phạm Trường An không quan tâm, chỉ lo bày mấy mâm rượu mời thôn dân tới ăn mừng. Lần này, Đỗ Thu Nương lại được nở mày nở mặt, trong lòng rất đắc ý.
Không bao lâu sau, Lý Nhiên lại tìm tới cửa, nói với Phạm Trường An, “Trường An, nhà của Trương Nguyên Bảo giờ đã thành của huynh phải không? Phụ thân ta mời người xem phong thủy, nói mảnh đất kia có phong thủy rất tốt, nên muốn ta mua, nếu ta không mua được, phụ thân nhất định sẽ đánh gãy chân ta!”
Chuyện Lý Nhiên không vào trường thi cũng bị lộ ra, gần đây cuộc sống của hắn cũng chẳng dễ chịu gì. Phụ thân hắn nhân cơ hội này kêu Lý Nhiên đi mua đất, mong Phạm Trường An sẽ nể tình mà chịu bán. Dĩ nhiên, mấy vấn đề này một mình Phạm Trường An không thể tự quyết, phải hỏi lại Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương vừa nghe chuyện, lập tức mừng thầm, nghĩ: được quá đi chứ! Nàng còn đang ước gì bán được cái nhà kia đi để đỡ phải bỏ không lâu thành hoang tàn đây!
Vì Lý Nhiên là bằng hữu của Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương cũng không giấu giếm, nói rõ ràng bố cục của cái nhà đó cho Lý Nhiên nghe. Lý Nhiên nghe xong, cười hắc hắc nói “Không sao, phụ thân ta nói muốn dỡ bỏ căn nhà đó đi để lấy chỗ xây chuông nuôi heo chứ người không có ở!”
Một căn nhà đẹp đẽ đang yên đang lành lại bị phá bỏ để xây chuồng heo, phụ thân Trương Nguyên Bảo vốn là một đồ tể đã giết hàng trăm ngàn con heo khi biết tin nhà mình bị heo chiếm mất, suýt nữa phun một búng máu, thầm than: báo ứng, tất cả là báo ứng!
Có bạc, Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương lại nghĩ tới việc mua thêm đất. Theo ý Phạm Trường An thì sắp tới vụ xuân, trồng thảo dược bán là hay nhất, hắn đã đi dạo khảo sát cẩn thận thị trường thảo dược ở Kiến Châu, kết luận cái này có thể kiếm được tiền.
Phu thê hai người bận rộn một quãng thời gian khá lâu, đến khi xong xuôi tay Đỗ lão hán vẫn chưa lành hẳn.
Một ngày kia, Đỗ Thu Nương làm mấy món Đỗ lão hán thích ăn bỏ trong một cái hộp to mang về thăm nhà. Bất ngờ, vừa vào nhà nàng đã thấy Lý thẩm đang ra ra vào vào có vẻ rất quen thuộc. Đỗ lão hán thì đứng ở cửa, nhìn Lý thẩm với đôi mắt phát sáng.
Đỗ Thu Nương thấy trên người Đỗ lão hán lại có ánh sáng phấn chấn như nam tử mới lớn.
Ngay cả Phạm Trường An cũng nhận ra có gì đó là lạ, chọt chọt hông Đỗ Thu Nương nói, “Thu Nương, nhạc phụ…. Lạ lắm!”
Đỗ Nhược Lan vừa nẻ hạt dưa vừa nói với Đỗ Thu Nương, “Đại tỷ, hẳn là lần này chúng ta có kế mẫu thật rồi!”
Đỗ lão hán ngoan cố và Lý thẩm tính tình bưởng bỉnh sau mấy lần ‘giao chiến’ đã nảy sinh ra tình cảm. diplễn.đàn.lê/qsvjuý.đôn Lý thẩm cũng là người phóng khoáng, nói thẳng với Đỗ lão hán luôn, “Nếu lão thích ta thì chúng ta thành thân, hài tử của lão cũng là hài tử của ta! Còn nếu không thích, thì thôi, giúp lão xong tháng này, ta sẽ đi!”
Đỗ lão hán nghe xong, muốn nói là có, nhưng vẫn quyết định nên hỏi ý Đỗ Thu Nương đã.
“Phụ thân, Lý thẩm là người không tệ, nữ nhi rất thích!” Đỗ Thu Nương đặt tay lên mu bàn tay Đỗ lão hán nói, “Nữ nhi vừa nhìn Lý thẩm đã thấy Lý thẩm rất giống mẫu thân, vừa ngay thẳng, lại chịu khó siêng năng!”
“Nhưng thẩm ta còn có một nhi tử.” Đỗ lão hán thăm dò.
“Phụ thân sợ gì chứ! Lý Oa và Ngân Bảo tuổi cũng không cách nhau bao nhiêu, Lý Oa lại là một hài tử hiểu chuyện, vào nhà chúng ta rồi nhất định mọi người sẽ sống rất hòa thuận!”
Đỗ Thu Nương tuy nói vậy, nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút lo lắng. Chuyện của Lý Oa nàng chỉ nhớ mang máng, hình như là vào lúc Lý Oa được mười hai tuổi thì phụ mẫu ruột tìm tới, một hai đòi giành hài tử với Lý thẩm. Khi đó, nàng đang ở Kiến Châu, sau về thăm nhà, mới nghe Ngân Bảo kể lại, lúc đó Lý Oa đã khóa chặt cửa, nói với phụ mẫu ruột rằng, “Ta không có phụ thân, chỉ có một mẫu thân, là người đã nuôi ta khôn lớn thôi!”
“Phụ mẫu ruột của Lý Oa vốn là nghèo khó, sau phát tài muốn nhận Lý Oa về hưởng phúc. Lý Oa lại không chịu đúng là ngốc thật!” Đỗ Ngân Bảo bình luận. Nhưng nàng nghe xong, lại cảm thấy hài tử này có tình có nghĩa.
Nếu đời này phụ mẫu ruột của Lý Oa cũng tìm tới cửa thì sao? Lý Oa có thể đưa ra quyết định tương tự không?
Chỉ mong nàng không nhìn lầm người.
Đỗ lão hán nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm, lão cũng muốn tái giá, nhưng chỉ sợ bị hài tử phản đối, bởi vì lần trước đã phạm sai lầm, lần này phải cẩn thận hơn mới được.
Đỗ lão hán có mùa xuân thứ hai, lòng rất chộn rộn, tay còn chưa khỏi hẳn đã cưới Lý thẩm về. dịmmễn.đàn/lê/quzhý.đôpmn Theo đó Lý Oa cũng sửa tên, gọi là Đỗ Đồng Bảo, nhà họ Đỗ bỗng nhiên có thêm một nhi tử. Mấy nam nhân bình thường hay qua lại với Đỗ lão hán đều vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nói, “Nhà họ Đỗ quả là được tổ tiên phù hộ! Nữ nhi nữ tế càng ngày càng giàu không nói, cả Đỗ lão hán mà cũng cưới được một cô nương đúng nghĩa! Có điều phải nuôi nhi tử thay cho người ta, thật không đáng!”
Mới đầu, khi nghe thấy mấy lời như vậy Đỗ Đồng Bảo luôn im lặng không lên tiếng, chỉ biết trốn trong phòng khóc trộm. Sau Đỗ Kim Bảo bắt gặp bèn dẫn Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo và mấy tiểu huynh đệ chơi thân vọt tới nhà mấy kẻ dẫn đầu nói huyên thuyên, đánh một trận tóe lửa. Đỗ Kim Bảo dù bị thương đầy người, vẫn vô cùng oai phong đứng trước cửa nhà bọn họ nói to, “Đỗ Đồng Bảo là đệ đệ của Đỗ Kim Bảo ta, là người nhà họ Đỗ! Ai dám nói lung tung nữa thì cả nhà họ Đỗ sẽ không tha cho kẻ đó! Không tin thì cứ thử đi, xem ta có xé nát cái miệng của kẻ đó hay không!”
Phương pháp đơn giản và thô bạo như vậy lại khiến cả thôn An Bình đều ngậm miệng. Tối hôm đó, Đỗ Thu Nương nhận được tin chạy gấp về nhà thì thấy Lý thẩm, không bây giờ phải gọi là Lý thị, đang cầm roi mây, còn bọn Kim Ngân Đồng quỳ thành một hàng trước mặt. Lý thị vừa quật roi thật mạnh lên người ba đứa vừa mắng “Ai dạy ba đứa đi đánh nhau? Như vậy có khác gì bọn lưu manh đầu đường xó chợ không? Quỳ đó hết cho ta, lúc nào biết mình sai ở đâu rồi thì mới được đứng lên! Ngay mai đi xin lỗi người ta với ta!”
Đỗ lão hán đứng dựa cửa, nói nhỏ “Ta thấy ba đứa nó làm không sai……” còn chưa dứt câu đã bị Lý thị hung hăng trừng một cái, lập tức ngậm miệng.
Đỗ Thu Nương đứng một bên thấy vậy rất muốn cười ra tiếng: hiện giờ người đóng vai ác vai hiền đã đổi rồi. Lý thị làm gì muốn phạt ba đứa nhỏ thật, chỉ tỏ vẻ cho người ngoài xem thôi!
Đỗ Thu Nương thấy ba huynh đệ đều cúi đầu mím môi không nhận sai quỳ thật lâu bèn lén kêu Đỗ Nhược Lan đưa bánh màn thầu cho cả ba ăn đỡ đói. Đỗ Nhược Lan còn lén giơ ngón cái với Đỗ Kim Bảo nói “Kim Bảo, lần đầu tiên tỷ thấy đệ oách như vậy đó! Làm tốt lắm! Đáng lẽ nên xé nát miệng của mấy kẻ lắm điều kia luôn mới đúng!”
Đỗ Thu Nương kéo tay Đỗ Nhược Lan xuống, nghiêm mặt nói “Kim Bảo, lần này đệ làm tốt lắm, nhưng lần tới không được như vậy nữa, dạy hư Ngân Bảo và Đồng Bảo thì làm sao?”
Lý thị và Đỗ lão hán núp ngoài cửa thấy bọn nhỏ như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đều rất vui mừng.
Thời gian thắm thoát thoi đưa, đến đầu tháng mười một, đã có kết quả kì thi Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.