Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 44:




Đỗ Thu Nương vội vàng lui về sau một bước, Trương Nguyên Bảo lại bắt lấy hai chân nàng, mắt sáng rực, nói “Thu Nương tốt của ta, nàng biết trong lòng ta chỉ có một mình nàng thôi mà! Đời trước chúng ta là phu thê tình thâm, ta nhất thời hồ đồ mới phạm vào chuyện phong lưu, nhưng trong lòng ta vẫn chỉ có nàng thôi. Nàng nhất định là rất hận ta, mới chịu gả cho tên ngốc Phạm Trường An kia. Tên ngốc kia thì có gì tốt chứ…. Nếu nàng nhớ chuyện đời trước, hẳn là biết không lâu nữa nhà họ Phạm sẽ suy tàn, Phạm Trường An sẽ không che chở được nàng nữa. Không bằng, hai ta hợp tác đi! Mọi việc thuận lợi rồi thì không chỉ tiền tài, mà phu thê chúng ta còn có thể trở thành người đứng trên những kẻ khác. Nàng tin ta một lần đi! Ta nhất dịnh sẽ đối xử tốt với nàng!”
Đỗ Thu Nương vừa thấy bộ dáng nịnh nọt của Trương Nguyên Bảo thì đã hết sức buồn nôn, nghe được hai chữ ‘phu thê’ càng thêm muốn nhấc chân đạp chết hắn ngay cho rồi, nhưng Trương Nguyên Bảo nói ‘Không lâu nữa nhà họ Phạm sẽ suy tàn’, nàng lại chần chờ, tuy nàng không nhớ hết chuyện tương lai, nhưng đời trước, quả là sau khi Phạm thừa tướng chết, nhà họ Phạm đã lâm vào hỗn loạn một khoảng thời gian, nhưng không hề tới mức ‘suy tàn’. Những lời này của Trương Nguyên Bảo rốt cuộc có ý gì?
Trương Nguyên Bảo thấy Đỗ Thu Nương lộ vẻ mặt chần chờ, cho là nàng đã dao động, bèn thăm dò, “Nếu nhà họ Phạm bị xử trảm và tịch thu gia sản, chắc chắn Phạm Trường An cũng trốn không thoát, nàng xinh đẹp ngời ngời như vậy mắc gì phải thủ tiết cho hắn chứ?”
Đỗ Thu Nương ngẩn người hồi lâu mới ngập ngừng nói, “Trương Nguyên Bảo, lúc ta gả cho Phạm Trường An thì không hề biết lai lịch của hắn, đời trước ta gả cho ngươi, những chuyện ta biết đều do ngươi nói cho ta nghe. Nhà họ Phạm…. Tại sao lại bị tịch thu gia sản? Hiện giờ nhà họ Đỗ ta có tổng cộng gần mười người, bị liên lụy thì phải làm sao? Phụ thân Phạm Trường An là thừa tướng, sao có thể nói suy tàn là suy tàn chứ?”
Trương Nguyên Bảo đợi thật lâu mới thấy nàng chịu mở miệng, mừng trong lòng, vội đáp, “Ta vừa hứa sẽ đối xử tốt với nàng, sao có thể lừa nàng chứ! Thư sinh kia viết rất rõ là tương lai nhà họ Phạm sẽ bị tịch thu gia sản và chém đầu cả nhà! Nếu không mắc gì ta lại tìm Tả thừa tướng mà không tìm Hữu thừa tướng chứ?”
Trương Nguyên Bảo thấy Đỗ Thu Nương vẫn còn nghi ngờ, bèn lật cuốn sổ kia ra, nhét vào tay nàng nói “Nàng tự mình nhìn đi, xem ta có lừa nàng không?”
Trương Nguyên Bảo tuy nói vậy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Thu Nương như muốn đục thủng một lỗ trên người nàng. Đỗ Thu Nương không thèm nhìn cuốn sổ, nhét lại vào tay Trương Nguyên Bảo mắng, “Trương Nguyên Bảo! Ngươi được lắm! Vừa rồi, rõ ràng ta đã nói ta không biết chữ, ngươi còn cầm cuốn sổ này tới thử ta? Nếu ngươi thực sự có thành ý thì đã không làm như vậy rồi!” Dứt lời, nàng nhấc chân tỏ vẻ muốn đi. Trương Nguyên Bảo vội kéo nàng lại, xin lỗi, “Ta gấp quá, sợ nàng không tin nên mới quên mất!”
Lúc này Trương Nguyên Bảo mới hoàn toàn tin là Đỗ Thu Nương không biết chữ.
Chắc chắn là con người thì ai cũng đều có sự tò mò với chuyện tương lai. Trương Nguyên Bảo cho rằng nếu Đỗ Thu Nương biết chữ, đối mặt với một cuốn sổ này nhất định sẽ động lòng, liếc nhìn thử. Nhưng qua mấy lần thăm dò, nàng cũng nhìn cuốn sổ, nhưng trên mặt là tò mò khát vọng muốn biết và vẻ thất vọng mơ hồ, hơn là sợ hãi khi đọc được nội dung trong đó. Đỗ Thu Nương nổi tiếng thẳng tính, hận nhất bị người khác lừa, nên vừa rồi hắn mới đưa một quyển Kinh thi bình thường để thử. Nhìn nó mà nàng vẫn không hề tỏ vẻ gì kỳ lạ, nếu không do nàng che giấu quá tốt, thì đúng là không biết chữ thật.
Dù là tình huống nào trong hai cái trên thì đối với hắn, kết quả đều giống nhau.
Chẳng hiểu sao Trương Nguyên Bảo lại thấy vẻ mặt Đỗ Thu Nương khi tức giận lại đẹp hơn bình thường nhiều. Hắn thầm than một câu, ‘Phạm Trường An thật phí của trời!’ rồi tiếp tục hát cho xong vở tuồng đã soạn sẵn, “Thu Nương, vừa rồi ta hung với nàng là ta không đúng! Nhưng tất cả chỉ là do cứ nghĩ tới việc nàng vốn phải là thê tử của ta, nay lại gả cho tên ngốc kia, đã cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Ta không cam tâm….. Dù nàng hận ta hay oán trách ta, rốt cuộc nàng vẫn là thê tử của ta, nếu trời cao đã cho nàng cơ hội sống lại, và để ta biết chuyện kiếp trước, vậy thì hãy để ta được bù đắp cho nàng! Dù nàng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì cũng không sao! Chỉ cần ở bên cạnh ta là được! Ngày nào còn Trương Nguyên Bảo ta thì ngày đó Đỗ Thu Nương nàng vẫn sẽ còn sống trong phú quý!”
Đỗ Thu Nương im lặng nghe không nói một lời, chỉ đến cuối cùng mới nước mắt rưng rưng, giống như bị cảm động, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Trương Nguyên Bảo tiếp tục thở dài nói, “Nàng cũng mệt rồi, để ta sai người đưa nàng đi nghỉ. Những chuyện còn lại, ngày khác chúng ta bàn tiếp!” Dứt lời, hắn vỗ tay một cái, trong căn phòng cũ nát bống xuất hiện một đám người, tất cả đều mặc trang phục người làm, còn kính cẩn gọi Trương Nguyên Bảo là ‘thiếu gia’. Bọn họ đang muốn chào Đỗ Thu Nương thì Trương Nguyên Bảo đã khoát tay nói “Dẫn Đỗ tiểu thư về phòng đi! Nhớ hầu hạ cho cẩn thận đó!”
Phòng tuy cũ nát, nhưng đồ dùng vẫn còn khá tốt. Đỗ Thu Nương chỉ liếc mắt một vòng, thì không có tâm tình xem nữa. Nàng biết rõ Trương Nguyên Bảo đang diễn trò, nhưng nàng cũng giống hắn. diễ',n.đàn/lê,q.ưuý,đôn Hôm nay phải xem trong hai người ai diễn thật hơn thôi. Từ khi Trương Nguyên Bảo đọc một ít chuyện tương lai cho nàng nghe, thì nàng biết mình đã không còn đường sống. Đầu tiên là uy hiếp, tiếp theo là dụ dỗ bằng lợi ích, sau đó là nỗi khổ da thịt, các biện pháp đều đã được hắn thử hết. Nàng chỉ có thể giả bộ như không biết chữ, kéo dài một chút thời gian. Nàng tin chắc Trương Nguyên Bảo vẫn chưa chiếm được vật hắn muốn, nếu không hắn cũng không phải dùng khổ nhục kế như vậy.
Đỗ Thu Nương nhìn bầu trời qua khung cửa sổ hồi lâu, cuối cùng nằm vật lên bàn khóc ròng, “Cái tên Phạm Trường An chết bầm này, ngươi hại ta thảm như vậy! Nguyên Bảo…. Nguyên Bảo….” Tuy ngoài miệng mắn chửi, nhưng trong lòng nàng thật sự đang rất nhớ tới tên ngốc của mình, không biết lúc này hắn đã phát hiện nàng mất tích hay chưa?
Nha đầu núp ngoài cửa nghe Đỗ Thu Nương gào khóc, cứ một hồi ‘Nguyên Bảo, Nguyên Bảo’ lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại tràn đầy tình cảm, một hồi lại ‘Phạm Trường An, Phạm Trường An’ không có gì mới, nên báo lại với Trương Nguyên Bảo, chỉ nói “Đỗ cô nương kia cứ vừa kêu tên ngài vừa gào khóc mãi, nghe giọng dường như rất hối tiếc!”
Trương Nguyên Bảo nghe vậy, khẽ mỉm cười, phất tay cho nha hoàn kia lui xuống.
Đêm đó, Trương Nguyên Bảo ra lệnh cho người làm chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon đưa đến phòng Đỗ Thu Nương chứ không lộ mặt. Mấy ngày tiếp theo hắn cứ sáng sớm ra cửa, gần trưa đã về, rồi tới phòng Đỗ Thu Nương nói chuyện, lúc kể chút chuyện lý thú nghe được bên ngoài, lúc lại hỏi những chuyện lúc hai người làm phu thê ở kiếp trước chứ không hỏi thêm về chuyện khác.
Trương Nguyên Bảo thấy thái độ của Đỗ Thu Nương với hắn càng ngày càng thay đổi, nghĩ rằng: ngày Đỗ Thu Nương mắc câu không xa nữa rồi!
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng Đỗ Thu Nương cũng chủ động mở miệng mời Trương Nguyên Bảo tới. Nàng vừa thấy hắn bước vào đã nói, “Ngày mai, ở Kiến Châu sẽ có một trận bão tuyết lớn, trăm năm hiếm gặp, khiến mười đứa nhỏ ăn mày trong thành bị chết rét.”
Trương Nguyên Bảo thầm vui như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên nói, “Thu Nương, nàng nói mấy chuyện này với ta làm gì….”
“Chàng nói đúng! Ta và Phạm Trường An chỉ là phu thê tạm, không cần phải vì hắn mà liên lụy hết cả nhà. Nguyên Bảo, ta chỉ mong chàng hãy nhớ lời chàng đã hứa, luôn đối xử thật tốt với ta! Nếu không nhà họ Trương sẽ đoạn tử tuyệt tôn, còn chàng sẽ chết không có chỗ chôn!” Đỗ Thu Nương nói.
Trương Nguyên Bảo luôn miệng đồng ý, còn nhắc lại, “Được được! Nếu ta làm trái lời thề, nhà họ Trương ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không còn ai duy trì hương khói tổ tiên! Còn ta sẽ chết không có chỗ chôn!” Dứt lời, hắn vươn tay muốn ôm lấy Đỗ Thu Nương. Nàng lập tức đánh tay hắn, nói, “Hiện giờ dù gì ta cũng đang là nhi tức của một thừa tướng, nếu chàng không thể thị đậu làm quan, thì hãy cách xa ta một chút!”
Trương Nguyên Bảo cười đắc ý, vừa rót trà cho Đỗ Thu Nương vừa nói, “Thư sinh kia chỉ nói mấy ngày tới sẽ có bão tuyết ở Kiến Châu, nhưng cụ thể ngày giờ lại không nói rõ, lúc ấy ta còn nửa tin nửa ngờ. Không ngờ nàng lại nhớ được hay vậy!”
“Mai là sinh nhật phụ thân ta, bão tuyết lại xảy ra đúng ngày này. Nhớ khi đó, Kim Bảo, Ngân Bảo chạy ra ngoài chơi, suýt nữa thì không về được nên ta có ấn tượng rất sâu.” Đỗ Thu Nương nhìn Trương Nguyên Bảo một cái, lại nói, “Mẫu thân chàng mỗi khi trời âm u nhiều mây là sẽ ho khan, ngày hôm đó, mẫu thân chàng phát sốt, đại phu lại không tới được, chính ta đã mạo hiểm bão tuyết chạy tới nhà đại phu mua thuốc, rồi canh giữ hai ngày hai đêm bên giường không chợp mắt, mẫu thân chàng mới khỏe lên.”
Nói xong, Đỗ Thu Nương lại muốn khóc. Trương Nguyên Bảo nghe vậy sững sờ một chút, nhỏ giọng nói, “Giờ mẫu thân ta hết hẳn tật ho khan rồi! Sau khi vào kinh ta đã mời đại phu giỏi nhất đến khám cho mẫu thân, trị dứt bệnh luôn!”
Hôm sau, quả nhiên Kiến Châu có bão tuyết, thời gian địa điểm, số người thiệt mạng giống hệt Dtn đã nói. Lúc này, Trương Nguyên Bảo mới tin Đỗ Thu Nương nói thật. Bèn đề nghị với nàng, hãy kể hết những việc nàng nhớ cho hắn nghe, hắn sẽ ghi chép lại. Đỗ Thu Nương hừ lạnh một tiếng, không đồng ý. Trương Nguyên Bảo vừa cầu xin vừa dụ dỗ hồi lâu, Đỗ Thu Nương lại nói thực sự nhất thời không nhớ hết được, lại sợ nhớ lẫn lộn tùm lum lại, nên không thể kể hết trong một lúc được.
Trương Nguyên Bảo nghe xong lập tức sốt ruột, nghĩ thầm: có câu ‘đêm dài lắm mộng’ sao hắn lại không biết? Lần trước thư sinh ngu kia cũng vì muốn được lợi từ hắn nên mới hẹn lần hẹn lữa kéo cho tới chết vẫn không chịu nói chuyện quan trọng nhất cho hắn.… Kiến Nguyên năm bốn mươi sáu, hoàng thượng băng hà, sau đó, rốt cuộc vị hoàng tử nào sẽ kế thừa ngôi vị?
Huống chi, mấy ngày nay Phạm Trường An gần như đã lung tung khắp kinh thành tìm người, kinh động đến cả thái tử. Tuy hắn rất tự tin sẽ không một ai phát hiện được nơi hắn nhốt Đỗ Thu Nương. Nhưng đánh nhanh thắng nhanh vẫn tốt hơn cứ dây dưa mãi.
Cuối cùng, Trương Nguyên Bảo mỗi ngày đều lôi cuốn sổ thư sinh kia đã viết ra, đọc mấy việc trong đó cho Đỗ Thu Nương nghe, hi vọng sẽ kích thích trí nhớ của nàng, giúp nàng mau nhớ lại hơn. diưn.đà' n.lê.quý.đ;mô/n, Không ngờ biện pháp này có vẻ được việc, lần nào nghe xong Đỗ Thu Nương cũng bổ sung được thêm một hai điều thư sinh kia chưa nhắc tới, mặc dù chỉ là mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng không chắc sẽ không có ích trong tương lai.
Một ngày kia, Trương Nguyên Bảo đang đọc dở chừng, thì người làm báo có việc phải đi. Hắn đi vội vàng, bỏ đại cuốn sổ ở chỗ Đỗ Thu Nương, đợi khi xong việc trở lại, thì phát hiện Đỗ Thu Nương đang cầm cuốn sổ thất thần.
Trương Nguyên Bảo đen mặt, xuất hiện không một tiếng động tựa như ma quỷ ngay trước mặt Đỗ Thu Nương. Hắn vốn cho rằng nàng sẽ vô cùng sợ hãi vì bị bắt quả tang. Nào ngờ nàng chỉ hơi kinh ngạc, rồi cầm cuốn sổ ném thật mạnh vào mặt hắn, tức giận nói, “Trương Nguyên Bảo, ngươi được lắm! Luôn miệng nói tin tưởng ta, nhưng vẫn xem ta là kẻ ngu! Tuy ta không biết chữ nhưng số thì vẫn biết đếm một ít! Hôm đó tên cuốn sổ ngươi bảo ta đọc rõ ràng chỉ có hai chữ, nay lại biến thành bốn chữ? Chứng tỏ ngươi không hề tin tưởng ta chút nào! Ta đúng là có mắt không tròng mới tin lời ngươi!”
Đỗ Thu Nương mắng xong, lập tức chạy như điên ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hồi hộp toát mồ hôi ướt đẫm cả lưng: đúng là vừa rồi nàng đang đọc lén. Không ngờ rằng thư sinh kia lại biết được mấy chuyện xảy ra sau Kiến Nguyên năm ba mươi sáu, có viết cả mấy chuyện lớn sẽ xảy ra vào Kiến Nguyên năm bốn mươi sáu, như vậy có lẽ thư sinh kia đã sống lâu hơn nàng mười năm! Nàng không biết hết mặt chữ, nhưng cũng đọc được lõm bõm, nhờ đó đã biết thêm rất nhiều chuyện.
Quan trọng là, dường như thư sinh kia cũng nhận ra Trương Nguyên Bảo có ý đồ xấu nên đã viết ra rất nhiều chuyện là nửa thật nửa giả, chẳng hạn như việc nhà họ Phạm chẳng hạn. Đời trước nàng không có kiến thức rộng rãi, mấy ngày nay nhờ Trương Nguyên Bảo mà nàng biết thêm được rất nhiều. Do đó nàng ‘đền đáp’ Trương Nguyên Bảo bằng nhiều việc cũng nửa thật nửa giả, có khi sai một ly đi ngàn dặm, nếu Trương Nguyên Bảo thật sự nghe theo, e rằng chết một vạn lần cũng không đủ.
Nhưng nếu những chuyện sau đó thư sinh kia viết đều là sự thật thì sao?
Đỗ Thu Nương lo lắng không thôi, thầm nghĩ nhất định phải hủy cuốn sổ này đi mới được. Lúc này, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình tỉnh táo lại mới thấy có một đám nha hoàn vọt ra, vây quanh nàng.
Đỗ Thu Nương hừ lạnh một tiếng, muốn chạy ngược trở lại, ai ngờ lại bị đẩy một cái, may mắn nha hoàn đứng gần nàng nhất đã kịp thời vươn tay đỡ nàng. Đỗ Thu Nương cảm giác lòng bàn tay của nha hoàn này toàn là vết chai, cả kinh định la lên, thì người nọ đã kéo tay nàng nói thầm “Đừng sợ, là ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.