Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 45:




Đỗ Thu Nương nhìn mặt nha hoàn kia, phát hiện là một nha hoàn rất thanh tú! Da trắng như tuyết, mày liễu quyến rũ, mắt long lanh ẩn tình! Hồi lâu sau, Đỗ Thu Nương há hốc mồm ngơ ngác nói “Huynh…. Huynh….”
Trương Bác Hưng vừa thẹn vừa cáu, lại sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, đành nhắm mắt diễn tiếp, lập tức quỳ xuống, vội vàng nói, “Hôm nay nô tỳ mới được phái tới hầu hạ tiểu thư, tay chân còn vụng về, xin tiểu thư bao dung, nô tỳ, nô tỳ không hề cố ý!”
Tiếng nói này, giọng điệu này….
Trương Bác Hưng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp đong đầy nước, dáng vẻ như hoa lê đẫm mưa, dù là nữ nhân nhìn thấy cũng không đành lòng chứ nói chi là nam nhân.
Đỗ Thu Nương hoảng thần một lúc, khi thấy Trương Bác Hưng cau mày nhắc nhở, mới sực tỉnh, trong lòng vừa chua xót vừa có cảm giác an tâm hơn hẳn, sợ người khác nhìn ra sơ hở, bèn tát vào mặt Trương Bác Hưng một cái, mắng “Tiện tỳ! Tay chân vụng về như vậy ta giữ ngươi lại có ích gì? Chủ nhân của ngươi bắt nạt ta không nói, cả ngươi cũng muốn bò lên đầu lên cổ ta hả? Rốt cuộc đây là cái nơi quái quỷ gì, bốn phía đều là tường đồng vách sắt cao ngút trời, các ngươi bay vào hay sao? Ta muốn ra ngoài, muốn về nhà!”
Trong mắt người khác thì Đỗ Thu Nương đang phát điên giận cá chém thớt lên người ‘tiểu nha hoàn’ tội nghiệp. Vì vậy mấy nha hoàn bên cạnh đều nhìn ‘tiểu nha hoàn xui xẻo’ với ánh mắt đồng tình, bị mụ điên kia đánh vẫn không dám rên một tiếng.
Duy chỉ có Trương Bác Hưng là hiểu những điều Đỗ Thu Nương muốn nói. Thứ nhất, Trương Nguyên Bảo đã bắt ép nàng cái gì đó. Thứ hai, chỗ này rất kỳ lạ, khắp nơi đều là tường cao. Thứ ba, nếu tường đồng vách sắt vậy bọn họ vào bằng cách nào? Thứ tư, nàng…. Rất nhớ Phạm Trường An, muốn trở lại bên cạnh hắn.
Trương Bác Hưng đang định đáp lại, thì Trương Nguyên Bảo bỗng nhiên xuất hiện, đành phải cúi thấp đầu xuống.
Trương Nguyên Bảo đến bên cạnh Đỗ Thu Nương dỗ dành, “Sao tự nhiên lại tức dữ vậy? Đừng nháo, là ta không đúng, không nên thử nàng….”
Trương Nguyên Bảo nói chuyện với Đỗ Thu Nương, nhưng ánh mắt dính chặt lên người Trương Bác Hưng. Vừa rồi nhìn từ xa, hắn đã cảm thấy dáng dấp nha đầu này rất khá, càng lại gần càng không dời mắt được, phiền nỗi Đỗ Thu Nương còn đang bên cạnh, đành phải nhịn, nói, “Bọn nô tài không thích thì dạy dỗ vài câu là được, tại sao phải khóc?” Dứt lời, hắn vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt Đỗ Thu Nương. Nàng nghiêng người né đi, khiến tay Trương Nguyên Bảo rơi vào khoảng không. Hắn cũng không giận, nói tiếp, “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà trước đi rồi nói tiếp!”
Đến khi Đỗ Thu Nương và Trương Nguyên Bảo đi thật xa, Trương Bác Hưng mới dám ngẩng đầu lên. Nhưng ngay trong khoảng khắc đó, Trương Nguyên Bảo lại quay đầu nhìn ‘tiểu nha hoàn xinh đẹp’ với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Hừ!” Trương Bác Hưng nổi da gà đầy người, thầm than: chắc kiếp trước hắn làm chuyện có lỗi với Phạm Trường An nên kiếp này phải trả nợ. Trước giờ, hắn hận nhất là bị người khác nói giống nữ tử, giờ lại phải giả nữ để cứu thê tử bảo bối của Phạm Trường An. Cứ nhớ lại ánh mắt háo sắc của Trương Nguyên Bảo là Trương Bác Hưng lại có xúc động lăng trì Trương Nguyên Bảo không dưới một trăm lần! Thuận tiện nguyền rủa luôn Phạm Trường An.
Trương Bác Hưng gãi gãi đầu, nghĩ: làm huynh đệ, hắn giúp Phạm Trường An không tiếc cả mạng sống, nhưng Phạm Trường An lại vì lão bà mà đâm hai đao vào tim hắn không hề do dự! Khốn kiếp! Đồ của nữ nhân ôm sát quá, muốn xé nát khỏi bận luôn cho rồi!
Bộ dáng này của hắn, ngàn vạn không thể cho người khác thấy…. Trương Bác Hưng tỉnh táo nhủ thầm.
Trương Bác Hưng quyết định sẽ đi tìm hiểu địa hình xung quanh, đang cúi đầu bước thì bị ma ma quản lý gọi lại, nói Đỗ tiểu thư kêu hắn vào phòng, dặn phải lanh lẹ một chút, dù bị ấm ức cũng ráng mà nhịn.
Trương Bác Hưng thấy ánh mắt lo lắng của ma ma, cảm giác giống như Đỗ Thu Nương sắp lột da hắn tới nơi. Trương Bác Hưng thầm than một tiếng: cái danh hung hãn của Đỗ Thu Nương quả thật đã lan rất xa, không những vậy còn ăn rất sâu vào trong suy nghĩ của mọi người rồi.
Trương Bác Hưng vừa vào cửa, Đỗ Thu Nương đã quất hắn một roi, mắng, “Tiện nhân kia, ngươi ăn mặc lả lướt như vậy muốn quyến rũ ai hả?”
Trương Bác Hưng cảm thấy trên người vô cùng đau xót, suýt nữa đã rên ra tiếng bằng giọng thật. May mắn Đỗ Thu Nương kịp thời che miệng hắn lại, rồi tự “A” một tiếng vô cùng thê lương. Sau đó nàng chỉ chỉ tay ra ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát quả thật có bóng Trương Nguyên Bảo đi lướt qua, còn giả bộ ho khan hai tiếng.
Trương Nguyên Bảo nhìn xuyên qua lớp giấy dán trên cửa sổ, chỉ thấy Đỗ Thu Nương đang ra sức vung roi, còn tiểu nha đầu thì kêu rên một cách yếu ớt, tiếng rên càng ngày càng nhỏ dần. Vừa rồi hắn thấy nha hoàn kia dáng dấp quyến rũ, muốn thông đồng, nhanh chóng cởi hết đồ của nàng ta ra tận tình âu yếm, nay đành thầm tiếc nha đầu này xui xẻo, chọc phải ả nữ nhân đanh đá nổi tiếng, tự đẩy mình vào miệng cọp. Vì việc lớn trước mắt Trương Nguyên Bảo đành nén tật háo sắc xuống, lại ho khan hai tiếng, nói vọng vào, “Thu Nương, dạy dỗ nha hoàn cũng phải chú ý thân thể, đừng để mình bị mệt!” Mấy lời này không biết là đang lo lắng cho Đỗ Thu Nương hay là ‘tiểu nha hoàn đây’.
Hai người nhìn nhau một cái, Trương Bác Hưng hắng giọng gào lên, “Tiểu thư, xin đừng….” rồi tắt tiếng. Đỗ Thu Nương tiếp lời, “Chẳng lẽ ta không dạy nổi một đứa nha hoàn? Chàng cứ đi làm việc của mình đi!”
Trương Nguyên Bảo thầm nghĩ: tiểu nha đầu kia nhất định phải trầy da tróc vẩy rồi, sau đó lắc đầu một cái, bước đi.
Lúc này Trương Bác Hưng mới thở phào một hơi, chạy lại bàn rót nước uống. Hắn nhìn cái chỗ bị roi quật, quả thật đã rách da tróc thịt, buồn bã nói, “Phu thê nhà ngươi thật là, một thì buộc ta dùng giả nữ dùng mỹ nhân kế, một lại bắt ta chịu nỗi khổ da thịt. Ta đường đường là một Tuần phủ đại nhân, lại lưu lạc tới mức này! Ta trêu ai chọc ai chứ?”
Đỗ Thu Nương thấy vết thương trên người Trương Bác Hưng vốn có hơi đau lòng, nhưng nghe Trương Bác Hưng dùng giọng nhỏ nhẹ mà nói dù không có người ngoài, thì không nhịn được cười ra tiếng, nhờ đó những lo lắng hãi hùng trong mấy ngày qua cũng bay đi mất theo tiếng cười.
Lúc này Trương Bác Hưng mới nói tình hình mấy ngày nay cho Đỗ Thu Nương nghe.
Hôm Đỗ Thu Nương bị bắt đi, Phạm Trường An chờ mòn mỏi tới lúc mặt trời lặn vẫn không thấy nàng về, chạy tới nhà Phạm lão thái thái tìm, hỏi ra mới biết nàng đã về từ lâu. dơ,ơiễn.đàn/lê,q,ơuý,đôn Phạm Trường An vội cho ngươi đi kiếm khắp nơi, mới thấy xác của người khiêng kiệu ở ngoại ô kinh thành, cách đó không xa là một cái xác của nữ tử bị đốt cháy, dáng dấp rất giống Đỗ Thu Nương.
Mọi người đều cho rằng dạo gần đây trộm cướp hoành hành ngang ngược, chỉ sợ Đỗ Thu Nương đã chết oan chết uổng trong tay bọn chúng, chỉ có một mình Phạm Trường An là không tin, kiên trì không ngủ không nghỉ tiếp tục tìm kiếm.
“Giờ muội đã thành người nổi tiếng rồi đó! Đến cả thái tử cũng biết Phạm Trường An có một thê tử được hắn xem như châu như bảo suýt nữa phát điên vì nàng.” Trương Bác Hưng nói, vừa nhớ lại vẻ mặt âm trầm đáng sợ của Phạm Trường An lúc đó, không ăn không uống tìm Đỗ Thu Nương, còn kinh động tới thái tử, thái tử thấy không nỡ, đành phải phái thêm người tìm giúp, lấy cớ là có khâm phạm bỏ trốn, phải lục soát từng nhà.
Đỗ Thu Nương nghe xong lỗ mũi đau xót, muốn khóc: tên ngốc Trường An này, một khi đã quyết thì mười con bò cũng kéo không lại. Trong mấy ngày nàng ở đây, lúc nào bên tai cũng văng vẳng tiếng Phạm Trường An kêu nàng, ‘Đỗ Thu Nương, Đỗ Thu Nương!’ hận không thể mọc cánh tay tới bên cạnh hắn.
“Tìm muội nhiều ngày không thấy, ai cũng nghĩ nhất định là muội không còn trong kinh, cứ quầy rầy dân chúng như vậy mãi không phải là cách, thái tử bèn rút người về. Cũng trong ngày đó, Phạm Trường An nói với ta hắn đã tìm thấy tung tích của muội!”
Nói tới đây, Trương Bác Hưng không thể không bội phục Phạm Trường An. Ngoài mặt thì hắn giả bộ như đã chán nản muốn bỏ cuộc, mục đích để bọn bắt cóc lơi lỏng cảnh giác, trong tối lại ngầm phái người nhìn chằm chằm Trương Nguyên Bảo, nhờ đó mới thăm dò được tung tích của Đỗ Thu Nương, rồi có cái màn giả nữ này.
Trương Bác Hưng sợ ở lâu trong phòng Đỗ Thu Nương sẽ khiến người ta nghi ngờ, nên chỉ sơ lược mấy câu về kế hoạch cứu người, nói Phạm Trường An đã có sắp xếp hết rồi, Đỗ Thu Nương chỉ cần ổn định Trương Nguyên Bảo đừng để hắn nổi điên hại nàng là được, không lâu nữa Phạm Trường An sẽ cứu nàng ra.
Trương Bác Hưng đang muốn nói nữa thì Trương Nguyên Bảo đã phái nguời tới mời Đỗ Thu Nương ra ăn tối chung.
Đỗ Thu Nương nhướng mi nhìn Trương Bác Hưng, cười nói, “E rằng Trương Nguyên Bảo kia đã thèm thuồng huynh nên mới nghĩ cách tới cứu người. Huynh cẩn thận một chút, không chừng tối nay hắn sẽ mò lên giường huynh đó!”
“Hắn dám?!” Trương Bác Hưng oán giận nói, “Hắn dám mò tới, lão tử sẽ thiến hắn!”
Đỗ Thu Nương cười cười đi ra cửa, cố ý rống thật to cho bên ngoài nghe, “Tiện tỳ, xem ngươi còn dám đi khắp nơi quyến rũ nam nhân nữa hay không?!” dứt lời mới sụ mặt mở cửa đi ra.
Theo lời Trương Bác Hưng thì hiện giờ Đỗ Thu Nương vẫn đang ở trong kinh thành. Lúc đầu nàng cứ tưởng bị nhốt ở một nơi hoang dã nào đó, không ngờ là hoàn toàn sai lầm. Chỗ này, mới nhìn thì thấy đổ nát hoang phế thật, nhưng vào trong mới phát hiện nơi nơi đều toát ra sự phú quý sang trọng. Ngay cả nha hoàn gã sai vặt cũng có vẻ được dạy dỗ kỹ hơn hẳn nha hoàn gã sai vặt bình thường, dù nàng hỏi gì cũng không chịu đáp lại dù chỉ một chữ.
Nàng luôn thấy có gì đó là lạ giờ mới hiểu, thì ra nàng đang ở trong hành cung của Thục phi nương nương, đại nữ nhi của Tả thừa tướng.
Nơi này là hành cung Tả thừa tướng đặc biệt xây riêng cho Thục phi nương nương, chỗ đặc biệt của nó là bề ngoài trông rất giống nhà của dân chúng bình thường, nhưng bên trong thì xa hoa không chịu nổi. Mấy năm nay vẫn luôn để không, Thục phi sợ bị người ta lên án là lãng phí bèn kêu Tả thừa tướng cứ cho người vào ở.
Đỗ Thu Nương bị nhốt trong một góc của hành cung, gọi là ‘Nhà lá’. Có lẽ Trương Nguyên Bảo muốn nàng từ bỏ ý tưởng chạy trốn mới động tay động chân với cái sân trước cửa phòng khiến nàng nghĩ mình đang ở một nơi cực kỳ hoang vắng. Phạm Trường An lục khắp kinh thành cũng không thấy nàng là vì, nơi này ngay cả thái tử cũng không dám đi vào kiếm người nữa chớ nói chi là hắn.
Tả thừa tướng cho Trương Nguyên Bảo vào ở, chỉ e cũng không ngờ Trương Nguyên Bảo dám có gan làm loạn như vậy, giấu thê tử của nhi tử Hữu thừa tướng ở đây.
Trương Nguyên Bảo đáng chết….
Sắc mặt Đỗ Thu Nương trầm xuống, thấy Trương Nguyên Bảo chỉ hận không thể lột da hắn. diơ,ễn.đàn/lê,q,uơý,đ,ơn Nhưng giờ người ta là dao thớt nàng là thịt cá đành phải giả bộ giận dỗi dụ Trương Nguyên Bảo uống mấy ly rượu xin lỗi. Trương Nguyên Bảo cũng không nghi ngờ, chỉ giả vờ hứa nàng muốn hắn làm gì hắn cũng chịu vì hắn không đúng này nọ.
Đỗ Thu Nương hành hạ Trương Nguyên Bảo đủ rồi mới nở nụ cười, lại biên ra một vụ thiên tai không có chút chứng cớ nào đó nói với Trương Nguyên Bảo, để hắn vui vẻ bước đi.
Trương Nguyên Bảo vừa ra khỏi phòng lập tức hừ một tiếng khinh bỉ, mắng Đỗ Thu Nương sắp chết còn làm bộ làm tịch, vừa mắng vừa nhớ tới tiểu nha đầu quyến rũ thấy lúc chiều.
Tiểu nha hoàn bị Đỗ Thu Nương quất roi, lúc lảo đảo chạy từ trong phòng ra, thì Trương Nguyên Bảo đang đứng ở ngoài, thấy tiểu nha hoàn khóc mà lại xinh đẹp như hoa lê đẫm mưa, chỉ nhìn thoáng qua đã khiến lòng hắn nhộn nhạo mãi. Hắn thầm nghĩ: Tần Viễn quả là chơi được, ngay cả nha hoàn cũng đưa tới loại tuyệt sắc như vậy. Để tiểu nha đầu kia bị hành hạ uổng phí trong tay Đỗ Thu Nương thì thật là phí của trời!
Trương Nguyên Bảo nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc bị sắc đẹp làm mê muội, ngay đêm đó tìm quản sự hỏi thăm chỗ ngủ của Trương Bác Hưng, tay trái xách theo vàng bạc châu báu, tay phải lại kèm thêm thuốc bôi ngoài da loại tốt, âm thầm đi đến phòng Trương Bác Hưng.
Trương Nguyên Bảo đứng ngoài phòng, nhìn bóng giai nhân chiếu trên cửa. Nàng đang đứng đối diện cửa sổ cởi áo, giơ tay nhấc chân đều rất lộ vẻ phong tình, chỉ nhìn bóng thôi cũng đã khiến nơi đó của hắn căng phồng. Hắn vốn đã không chịu nổi, đột nhiên người trong phòng lại rên rỉ một tiếng mềm tới tận xương. Hắn không khống chế được nữa lập tức đẩy cửa bước vào.
Tình cảnh trước mắt khiến hắn sắp chảy cả máu mũi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.