Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 5: Hồi sinh




Phạm Trường An đi vòng qua người Đỗ Thu Nương, ngồi trước mặt lão thái thái, hỏi “Tổ mẫu thấy khá hơn không ạ?”
Hôm qua thật sự là một ngày khủng khiếp đối với Phạm Trường An.
Khuya đêm hôm qua, lão thái thái đột nhiên hít thở không thông, giống như bị cái gì đó chẹn ở cổ họng không hít khí được, chẳng bao lâu thì ngất đi. Phạm Trường An hoảng hốt, vội vàng chạy đi kiếm Lâm đại phu. Hắn tới nhà Lâm đại phu gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở, đành cấp tốc chạy về lại, thấy mặt lão thái thái đã bắt đầu tím tái, bèn nghĩ giờ mà qua thôn bên mời Hác đại phu đi đi về về rất tốn thời gian, chi bằng cõng lão thái thái tới nhà Hác đại phu luôn.
Đúng lúc Phạm Trường An cõng Phạm lão thái thái ra cửa thì trời xẹt lên tia chớp, trong đầu hắn bỗng hiện lên lời Đỗ Thu Nương ‘Mấy ngày tới có lẽ Lâm đại phu sẽ không có ở nhà. Thêm nữa, nếu muốn tìm Hác đại phu ở thôn bên thì đừng chạy sang thôn bên, hãy tới nhà thôn trưởng thôn ta kiếm. Đừng cõng lão thái thái chạy lung tung, buổi tối trời vừa lạnh vừa ẩm, lão thái thái chịu không nổi đâu!’
Phạm Trường An rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định để tổ mẫu ở nhà, một mình xông vào trong làn mưa, chạy tới nhà trưởng thôn, quả nhiên tìm được Hác đại phu, mời Hác đại phu về cứu tổ mẫu một mạng.
“Nghe Trường An nói, nhờ có con nhắc nhở, nó mới tìm được Hác đại phu, cứu ta một mạng!” Tình trạng lão thái thái khá tốt, nắm tay Đỗ Thu Nương cười nói.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An bị lão thái thái gạt sang một bên, cười nói “Ngài đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi!” Lão thái thái cười đáp, “Đại phu nói, ta bị lạnh nhiều ngày, hàn quá sinh nhiệt, khiến cho khí huyết ứ trệ, hôm qua phun ra được hai búng máu bầm, kinh mạch đã thông lại, coi như là gặp họa được phúc!”
Lão thái thái chỉ vào Phạm Trường An nói “Tôn tử ngốc này của ta định cõng ta chạy trong mưa, nếu mắc mưa thêm, cái mạng già này của ta chắc không giữ nổi rồi!”
Phạm Trường An cúi đầu, mặt đỏ bừng, yên lặng nghe lão thái thái nói, không phản bác một lời.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An có vẻ là lạ bèn kêu thử “Phạm Trường An?”
Phạm Trường An “Ừ” một tiếng, rồi…… té cái rầm xuống cạnh giường của lão thái thái.
“Trường An là một tiểu quỷ nhát gan, sợ gió, sợ mưa, sợ sấm sét, nửa đêm gặp yêu quái, ba đầu bốn chân….”
Phạm Trường An ngủ không yên, trong mơ cứ nghe có người lặp đi lặp lại khúc hát này bên tai.
Đỗ Thu Nương cột hai bím tóc thật cao, dẫn theo một đám nhóc vây quanh hắn, chỉ vào hắn cười ha ha. Hắn nhìn Đỗ Thu Nương, thầm nghĩ: tiểu nha đầu này thật xinh đẹp, da trắng như tuyết, mắt sáng sao, không ngờ lại là kẻ đáng ghét thích bắt nạt người khác!
Hắn không chơi chung với mấy hài tử trong thôn, Đỗ Thu Nương lại càng kết luận hắn là kẻ nhát gan.
Nha đầu này, chỉ biết hát bậy!
Nhưng mỗi lẫn vung lên quả đấm, hắn lại không nỡ xuống tay.
“Phạm Trường An, Phạm Trường An!” Lại tới nữa! Nha đầu này luôn thích gọi tên hắn hai lần liên tục.
Phạm Trường An bịt chặt lỗ tai, hừ hừ nói “Đừng kêu nữa! Nha đầu hung hãn!”
“Cái gì? Ngươi nói ai là nha đầu hung hãn?!” Đỗ Thu Nương nhìn bát cháo nàng vừa bưng lên cho Phạm Trường An, hận không thể tạt nguyên bát cháo lên mặt hắn. diưễn.đ,/'àn/lê/qu'',ý,đôn Mới sáng sớm kéo nàng tới đây xong hắn lại sốt cao lăn đùng ra, nhà chỉ có hai người thì đều bệnh hết, nàng không thể thấy chết không cứu, đành mò tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Phạm Trường An! Ngươi giỏi lắm! Trong mơ mà còn gọi nàng là ‘nha đầu hung hãn’!
Đỗ Thu Nương cau mày, nhéo lỗ tai Phạm Trường An một cái. Phạm Trường An bị đau, không thể không mở mắt ra, ngay lập tức, đập vào mắt hắn là khuôn mặt phóng to của Đỗ Thu Nương với đôi mắt trợn to như chuông đồng, vừa xách lỗ tai hắn vừa mắng “Phạm Trường An chết bầm! Đã tỉnh còn giả bộ ngủ, mau ngồi dậy ăn cháo đi!”
‘Nha đầu hung hãn quả là nha đầu hung hãn! Đáng ghét!’ Phạm Trường An nói thầm.
Ngửi thấy mùi cháo thơm, bụng Phạm Trường An lập tức kêu rột rột mấy tiếng. Đỗ Thu Nương lập tức nhìn hắn với vẻ mặt hả hê.
Phạm Trường An ăn cháo rất yên tĩnh và lịch sự, không húp soạt sột như Đỗ Kim Bảo và Đỗ Ngân Bảo, dù đói, nhưng vẫn ăn rất tao nhã. Đỗ Thu Nương thấy vậy thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn vốn là thiếu gia của một gia đình giàu có nào đó, vì gặp biến cố lớn nào đó nên mới phải đến sống ở một thôn nhỏ như thôn An Bình này.
“Phạm Trường An, tại sao mỗi lần thấy ta ngươi cứ cà lăm suốt vậy? Ngươi rất sợ ta hả?” Đỗ Thu Nương hỏi.
“Phốc….”
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An suýt phun cháo trong miệng ra thì lập tức đứng dậy phủi phủi người, nhìn hắn với vẻ ghét bỏ.
Phạm Trường An bị sặc, khụ thật lâu mới đỡ, cố nén đến mức mặt đỏ bừng.
Đỗ Thu Nương đành nói “Biết ngươi sợ ta rồi! Thôi! Cháo còn ở trong nồi, tối ngươi hâm nóng lại rồi ăn là được. Ta về đây!”
“Nha đầu hung hãn!” Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương đã đi xa, mới dám rống lên, còn vung quả đấm, sau đó cúi đầu….. tiếp tục ăn cháo.
Trên đường về nhà, đầu Đỗ Thu Nương như được rọi sáng, bỗng nhớ ra điều nàng đã quên mất là gì.
Trương Thu Hoa là nha hoàn của nhà Tô viên ngoại trên trấn Trường Bình, năm nay đã hai lăm hai sáu tuổi, theo lẽ thường chủ nhân sẽ kiếm trượng phu cho nàng ta, tệ lắm là một gã sai vặt. Sao lại để người thân của nàng ta chuộc về? Chuộc về thì cũng được đi, nhưng nha hoàn nhà viên ngoại dù gì cũng được coi trọng hơn nhưng thôn nữ như nàng mấy phần, hẳn là có thể tìm một mối tốt ở trấn Trường Bình, cớ gì phải chạy tới thôn An Bình lấy một lão hán đã chết thê ?!
Năm đó, nàng thấy phụ thân vui vẻ, nên không suy nghĩ nhiều. Phụ thân nàng cũng là người thật thà, cảm thấy cô nương kia hẳn là do lớn tuổi mới không ai thèm lấy. Nhưng giờ nhớ lại, hình như lúc đó nàng đã từng đi ngang qua nhà viên ngoại gì kia, nghe nói, lão viên ngoại kia còn háo sắc hơn cả quỷ háo sắc…..

Điều không thể tin nhất trên đời chính là mấy lời từ miệng của những bà mai! Chỉ có chính mắt mình nhìn thấy mới có thể là thật!
Phải đi trấn Trường Bình một chuyến mới được.
Đỗ Thu Nương vừa về đến nhà thì đã có một tin tức tốt đập xuống đầu, nhà họ Trương nói muốn suy nghĩ lại.
Đỗ lão hán đứng trước cửa nhà, vẻ mặt khó coi. Đỗ Kim Bảo thì lảng ra xa xa, sợ bị phụ thân giận cá chém thớt, thấy Đỗ Thu Nương về, bèn kéo nàng nói nhỏ “Đại tỷ! Tỷ chạy đi đâu vậy? Không lo ở nhà làm bữa sáng, phụ thân giận lắm đó! Vừa rồi bà mai lại tới, nói Trương cô nương kia không muốn gả, phụ thân nghe xong mặt đen như đít nồi, buồn bực ngồi im nửa ngày rồi đó!”
“Biết vì sao không?” Đỗ Thu Nương hỏi nhỏ.
“Bà mai nói cũng không rõ, có điều….” Đỗ Kim Bảo dừng một chút rồi tiếp “Hình như là nhà họ Trương nghe ai đó đồn, nói đại tỷ hung hãn…”
“Hừ!” Ai hung hãn chứ? Như nàng gọi là biết đạo lý!
Đỗ Thu Nương không cần nghĩ cũng biết là do Tô quả phụ gây rối, có điều như vậy càng tốt, nàng còn phải cám ơn Tô quả phụ ấy chứ!
“Mới sáng sớm chạy đi đâu? Bệnh mới khỏi đã chạy lung tung! Có giỏi thì đừng về nữa!” Đỗ lão hán thấy Đỗ Thu Nương, lập tức quát lên.
Đỗ Thu Nương le lưỡi, đuổi Đỗ Kim Bảo đi ra đồng, còn mình thì vội vàng vào làm việc nhà.
Hàng ngày, Đỗ Thu Nương có rảnh là lại tới nhà họ Phạm giúp một tay, nấu cơm này nọ, khiến Phạm lão phu nhân cảm động không thôi, vừa cám ơn vừa thuận miệng nói xấu Phạm Trường An, lần nào nghe, nàng cũng híp mắt cười đắc ý.
Dần dần, mỗi lần Đỗ Thu Nương tới nhà họ Phạm đều sẽ gặp Phạm Trường An đang cầm một quyển sách ngồi trước cổng nhà, thấy nàng, hắn sẽ đứng dậy đi vào cùng.
Đến nhà Phạm Trường An thì phải đi xuyên qua một cánh rừng nhỏ. Hôm nay, Đỗ Thu Nương đang băng qua cánh rừng như thường lệ, bỗng có một người nhảy xổ chặn đường.
“Đỗ tiểu nương tử đi đâu vậy?”
Răng trắng mặt sáng, đôi mắt đưa tình, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ thư sinh, cả hỏi cũng tao nhã lễ độ, nếu là một tiểu nha đầu bình thường, chắc chắn sẽ say lòng. Nhưng giờ phút này, Đỗ Thu Nương lại chỉ thấy buồn nôn.
Kẻ trước mặt nàng, không phải Trương Nguyên Bảo thì còn có thể là ai ?!
Đỗ Thu Nương nhíu mày, chán ghét nói “Tránh ra!”
“Đỗ tiểu nương tử sao vậy?” Trương Nguyên Bảo không ngờ người luôn được thích như mình cũng có ngày bị ghét bỏ. Bình thường, mỗi lần thấy hắn, Đỗ Thu Nương đều sẽ ngọt ngào kêu một tiếng ‘Trương đại ca’, không ngờ hôm nay lại lạnh lùng như vậy. d'ưiễn.đpàn/lê/qumơý.đmôn Đỗ Thu Nương tuy hơi lớn tuổi, nhưng so với những tiểu nha đầu khác, lại có một vẻ quyến rũ riêng. Mặc dù hắn đi học trong trấn Trường Bình, đã gặp nhiều tiểu thư nha hoàn gì đó, nhưng mỗi lần thấy Đỗ Thu Nương vẫn không thể không kinh ngạc bởi sắc đẹp của nàng.
Hắn từng cho rằng Đỗ Thu Nương có ý với mình. Nhưng giờ trong mắt nha đầu này chỉ đầy vẻ chán ghét ?!
Hắn? Trương Nguyên Bảo? Bị người chán ghét?
Không thể nào!
“Tránh ra! Chó ngoan không chắn đường!” Đỗ Thu Nương thấy Trương Nguyên Bảo vẫn cứ đứng trước mặt nàng, bèn hung hăng nói.
“Ngươi……” Trương Nguyên Bảo ngẩn ra. Hắn bị ghét thật!
Trương Nguyên Bảo hoàn toàn không thể tiếp nhận chuyện này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là sẽ kéo Đỗ Thu Nương lại để hỏi, ‘Đỗ tiểu nương tử, có phải nàng đã hiểu lầm gì ta không?’
Trương Nguyên Bảo vừa mới kéo tay Đỗ Thu Nương lại, còn chưa kịp nói ra câu kia thì đã bị nàng đẩy ra, rồi nghe mắng, “Bỉ ổi! Uổng công ngươi là người đọc sách, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Đúng là.. chó không đổi được tính!”
Trương Nguyên Bảo vô cùng kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ thong dong. Hắn lại tiến lên ôm lấy Đỗ Thu Nương. Nàng bất ngờ không kịp phản ứng, bị hắn ôm chặt vào trong ngực. Ở khoảng cách gần, Trương Nguyên Bảo có thể ngửi được mùi thơm thiếu nữ trên người Đỗ Thu Nương. Hắn khoái chí, ôm nàng càng chặt hơn, nói “Đỗ tiểu nương tử, nhất định là nàng đã hiểu lầm ta cái gì rồi……”
“Súc sinh!” Đỗ Thu Nương lập tức đẩy mạnh Trương Nguyên Bảo ra, nhưng sức nàng làm sao so với hắn. Lúc này, bỗng có một bóng người chợt lóe, tống mạnh một đấm vào sống mũi Trương Nguyên Bảo.
Trương Nguyên Bảo còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã hôn mê bất tỉnh.
Tình thế đột ngột chuyển biến, Đỗ Thu Nương kinh ngạc nhìn người trước mặt, “Là ngươi?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.