Giản Thanh Vân phát hiện phụ nữ thời này cũng nhiều chuyện thấy sợ, chủ đề đều là về mấy người đàn ông. Cô ngồi bên cạnh vừa nghe vừa nhanh nhẹn thái trái cây.
Bối Nhĩ ngồi bên cạnh không cam lòng: "Giản Thanh Vân, vì sao cô không dám quyết đấu với tôi?"
Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Bối Nhĩ: "Vì sao tôi lại phải quyết đấu với cô?"
Bối Nhĩ chớp mắt, lập tức nói:"Đương nhiên là vì Mạt Tư! Đến cả dũng khí để quyết đấu với tôi cô cũng không có, làm sao xứng đôi với hắn!"
"Nếu bởi vì tôi không muốn quyết đấu với cô mà hắn vứt bỏ tôi, thì tôi còn muốn hắn để làm gì?" Giản Thanh Vân hỏi lại, cô thật không hiểu cách nghĩ cách nghĩ của phụ nữ thế giới này.
Rốt cục thì Bối Nhĩ cũng không nói gì nữa.
Giản Thanh Vân biết cô ta vẫn chưa buông tha đâu, cũng biết chắc chắn cô ta sẽ cầu ái với Mạt Tư.
Thầm thở dài, cô cảm thấy Mạt Tư sẽ sự tuyệt Bối Nhĩ. Còn nếu hắn không cự tuyệt Bối Nhĩ, vậy thì thật sự hắn một điểm tác dụng cũng không có, không bằng cô dẫn theo tiểu Bạch đến nơi khác sống còn hơn. Có không gian tùy thân, ở bất cứ địa phương nào cô cũng có thể sống tốt! Hoàn toàn không cần phụ thuộc vào hắn! (#mèo: cô cút khỏi bộ lạc đi = ="! editor tôi quyết định ghét cô.)
Đến buổi chiều, mấy người phụ nữ vào trong rừng hái quả dại và cắt cỏ lông cũng đã trở lại. Mọi người cùng nhau đem quả dại đã cắt đi phơi khô. Trời nhá nhem tối, Giản Thanh Vân trở về nhà bắt đầu nấu đồ ăn.
Trong không gian có đồ ăn tươi mới và quả dại, cô lấy ra một chút, sử dụng mỡ động vật để xào rau, lại nấu canh trứng cà chua. Trứng là hôm qua Mạt Tư về. Sau đó cô bắt đầu nướng thịt trên đống lửa.
Sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Mạt Tư và tiểu Bạch cũng trở về. Mạt Tư còn cầm về hai con mồi còn sống. Giản Thanh Vân ném tụi nó vào bên trong hàng rào. Sau đó ném con mồi của của tiểu Bạch vào trong không gian, trong không gian bây giờ đã chất rất nhiều con mồi rồi, toàn là con mồi của tiểu Bạch.
Bây giờ mấy đứa bé cũng không đến đây ngủ nữa, đại khái là vì đêm qua Mạt Tư không cho tụi nó vào nhà.
Giản Thanh Vân và Mạt Tư bưng bát ngồi trước cửa nhà ăn tối, nhìn thấy phía xa hình như Bối Nhĩ đang cãi nhau với một người đàn ông.
Cô biết người đàn ông kia, hắn chính là chồng hiện tại của Bối Nhĩ, chỉ là cô không biết hắn ta tên gì thôi.
Mạt Tư cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Bối Nhĩ và người đàn ông kia, hắn quay đầu hỏi Giản Thanh Vân: "Bọn họ sao vậy?"
Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, bày tỏ mình không biết. Bất quá cô cũng đoán được đại khái.
Mặc dù Bối Nhĩ cãi nhau với người đàn ông kia nhưng mọi người cũng không tiến lên vây xem, chỉ ngồi xổm trước cửa nhà mình nhìn bọn họ.
Giản Thanh Vân tựa hồ nghe được phía xa xa người đàn ông kia chất vấn Bối Nhĩ: "Vì sao? Em xem trọng tên đàn ông khác rồi hả?"
Không biết là vô ý hay cố ý mà Bối Nhĩ nhìn về phía Mạt Tư, gật gật đầu.
Người đàn ông kia càng thêm tức giận: "Là thằng nào?"
Bối Nhĩ cũng rất thành thật mà trả lời: "Tôi thích Mạt Tư rồi, cho nên anh đi đi, không được ngủ cùng tôi trong căn nhà này nữa!"
Tất nhiên Mạt Tư cũng nghe thấy lời Bối Nhĩ nói, hắn mờ mịt nhìn Giản Thanh Vân hỏi: "Thanh Vân, sao lại thế này?"
Giản Thanh Vân còn chưa kịp trả lời Mạt Tư thì người đàn ông kia đã nổi giận đùng đùng chạy tới: "Mạt Tư, tôi muốn quyết đấu với cậu!"
Giản Thanh Vân hai tay gắt gao bưng chặt cái bát canh cà chua trứng, trong lòng bàn tay lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Cô có chút khẩn trương, sợ Mạt Tư đồng ý trận quyết đấu này.
Mạt Tư nhìn Giản Thanh Vân, tựa hồ nhìn thấy sự bất an của cô, liền vươn tay xoa đầu cô một phen, lúc này mới ngẩng đầu nói với người đàn ông kia: "Môn Đạt, tôi cự tuyệt quyết đấu cùng cậu!" Hắn chỉ quyết đấu vì người hắn quan tâm.
Môn Đạt chớp mắt, quay đầu nhìn Bối Nhĩ. Bối Nhĩ cau mày, một bộ dáng rất bất mãn.
Trái lại Giản Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhếch miệng cười, tâm tình tồi tệ kéo dài từ chiều đến giờ cuối cùng cũng tốt lên. Cô ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Mạt Tư, cười nói: "Mạt Tư....."
Mạt Tư nhìn cô ừ một tiếng, sau đó tiếp nhận cái bát không trong tay cô, cũng không thèm nhìn Môn Đạt và Bối Nhĩ ở phía đối diện.
Mạt Tư đem bát không đi rửa sạch, Giản Thanh Vân cũng đi theo ra bờ hồ chải đầu. Dưới tình hình chung cô thường đến hồ nước trong không gian chải đầu, nhưng cũng có đôi khi sẽ đi theo Mạt Tư tới hồ nước phía sau bộ lạc để chải.
Bối Nhĩ ngơ ngác đứng trước cửa nhà gỗ, nhìn Mạt Tư và Giản Thanh Vân ở phía xa, bàn tay nắm chặt lại. Môn Đạt đứng bên cạnh nhìn Bối Nhĩ một cái, muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nắm tay Bối Nhĩ đi về căn nhà gỗ của mình.
"Bối Nhĩ, anh sẽ đối xử tốt với em. Mạt Tư sẽ không buông tay người phụ nữ kia đâu." Môn Đạt dắt tay Bối Nhĩ trở về nhà gỗ, sau đó vào trong bưng thịt nướng ra đưa cho cô ta.
Bối Nhĩ yên lặng nhận lấy thịt nướng, từ từ bắt đầu ăn.
Giản Thanh Vân xem chuyện này như một khúc nhạc đệm, mỗi ngày cô vẫn cùng hái quả dại, cùng cắt cỏ lông với mọi người. Mỗi lần nhìn thấy cô Bối Nhĩ cũng không nói gì, tuy nhiên cũng không còn địch ý như trước. Cô thấy mọi người của thế giới này rất đơn thuần, sẽ không mang thù, hơn nữa cô và Bối Nhĩ cũng không có thù hận gì.
Trên cơ bản mỗi ngày có thể xây được hai căn nhà gỗ, bây giờ bộ lạc có khoảng hơn trăm căn nhà gỗ rồi, mỗi cặp vợ chồng đều ở một căn, còn thừa hơn bốn mươi căn thì mấy người đàn ông độc thân cùng chen chúc mà ở.
Mạt Tư lại đề nghị chỉ cần năm mươi người ở lại xây nhà gỗ, còn lại toàn bộ đều đi săn thú để lưu trữ cho mùa đông.Tất cả mọi người đều đồng ý. Trong bộ lạc có khoảng hai trăm người đàn ông, tất cả đều thay phiên nhau xây nhà.
Mấy ngày nay đến thời điểm đi ngủ, Giản Thanh Vân thường gối lên cánh tay Mạt Tư, Mạt Tư thì ôm eo cô. Ban đầu cô còn chưa quen lắm với động tác thân mật này, nhưng mấy ngày sau cũng quen dần. Mà mấy ngày nay Mạt Tư đều không có đụng chạm vào cô. Cô thấy hắn nhíu mày, trong miệng lại than thở cái gì đó, hỏi hắn nói cái gì thì hắn chỉ nhếch miệng cười.
Giản Thanh Vân thấy hắn không đụng chạm mình thì cũng nhẹ nhàng thở ra. Đối với việc vợ chồng tuy cô không chán ghét nhưng cũng không thích, có thể tránh thì tận lực tránh cho rồi.
Vài ngày sau, sau khi hai người ăn tối xong, Mạt Tư đi tới bên hồ nước rửa chén, Giản Thanh Vân cũng đi theo để chải đầu.
Mạt Tư vừa rửa bát đũa vừa quay đầu nhìn Giản Thanh Vân bên cạnh.
Dưới ánh trăng, Giản Thanh Vân thấy ánh mắt của Mạt Tư chuyên chú mà lại cực nóng.
Sắc mặt của cô đỏ ửng, dùng khăn lau khô nước trên mặt, nói với Mạt Tư: "Trời tối rồi, chúng ta sớm trở về nghỉ ngơi thôi."
Mạt Tư ừ một tiếng, hai người cùng nhau trở về căn nhà gỗ nhỏ.
Bây giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ ngủ, tiểu Bảo ở chung với Ni, mấy đứa bé trai thì ở chung với mấy người đàn ông độc thân.
Giản Thanh Vân treo khăn mặt lên trên một sợi dây thừng được làm ra từ sợi mây, dọn dẹp đơn giản lại căn phòng. Trong quá trình làm việc, Mạt Tư vẫn nhìn cô chằm chằm, thậm chí cô có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng phía sau lưng.
Vừa mới nằm xuống, Mạt Tư lập tức xoay người nằm đè lên người cô, cô kinh hãi a một tiếng, Mạt Tư lại dùng miệng chặn miệng cô lại, hai tay hắn cũng bắt đầu không an phận.
Trong đầu Giản Thanh Vân trống rỗng, mấy ngày nay đang trong kỳ nguy hiểm, cô tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với hắn. Nghĩ tới đây, cô mạnh mẽ bắt lấy bàn tay không an phận của Mạt Tư, thở dốc nói: "Mạt Tư, hôm nay không được!"
Mạt Tư cũng không để ý đến sự kháng nghị của cô, một tay cố định lại hai tay của cô.
Mạt Tư đã vén quần áo của cô lên, Giản Thanh Vân có thể cảm nhận được da tuyền đến cảm giác man mát, toàn thân liền không nhịn được mà run rẩy: "Mạt Tư, dừng lại." Cô còn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng để mang thai.
Tựa hồ cảm giác được cô run rẩy, Mạt Tư ngẩng mặt nhìn cô, chân mày cau lại, trong mắt là nồng đậm bất mãn.
"Mạt Tư, mấy ngày nay không được." Giản Thanh Vân lặp lại một lần nữa, giọng điệu kiên định.
Cực đại phía dưới khiến cô có chút run rẩy kinh hãi, rất sợ hắn không để ý đến sự phản đối mà cường ngạnh muốn cô.
Không biết trải qua bao lâu, đến khi Giản Thanh Vân cứ nghĩ hắn sẽ cứ thế mà tiến vào, thì hắn lại xoay người nằm nghiêng bên cạnh cô, trong mắt mang theo khó hiểu và tức giận.
Giản Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, cuống quýt sửa sang lại quần áo.
Mạt Tư nghiêng đầu nhìn về phía cửa nhà gỗ, không để ý tới Giản Thanh Vân nằm bên cạnh. Hắn đang dùng hành động nói cho cô biết: hắn đang tức giận!
Giản Thanh Vân có chút buồn rầu, không phải là cô không muốn, chỉ là bây giờ cô còn chưa muốn sinh con. Bây giờ bộ lạc còn chưa có ổn định, mà cô cũng chưa chuẩn bị tốt tư tưởng làm mẹ.
Thầm thở dài, kéo kéo chăn da thú trên người đắp cho mình và Mạt Tư, không biết qua bao lâu mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Trong mơ màng, cô cảm giác có người nhẹ nhàng nâng đầu mình gối lên một cánh tay, bên hông cũng có một cánh tay gắt gao ôm chặt lại.
Cô mơ mơ màng màng thở dài, trở người lại, đầu cọ xát vào vòm ngực ấm áp ấy, nhếch nhếch khóe miệng, lại nặng nề ngủ say.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bên ngoài đang mưa như trút nước. Hôm nay mọi người không chặt cây xây nhà gỗ mà toàn bộ ra ngoài săn thú.
Trời mưa rất lớn, là trận mưa lớn nhất từ khi cô tới thế giới này.
May mà mỗi khi trời tối đều cất quả dại và thịt khô vào trong hầm ngầm, cho nên bộ lạc không tổn thất chút lương thực nào. Trái lại mấy con thỏ có vẻ không chịu nổi mưa to gió lớn, Giản Thanh Vân thừa dịp không ai chú ý liền thu nó vào trong không gian, còn mấy con thú thân thể to lớn thì không cần phải lo lắng rồi.
Mưa to mấy ngày liền. Hai ngày nay tiểu Bạch đều không ra ngoài săn mồi mà ru rú trong một căn lều cỏ Giản Thanh Vân và mọi người dựng lên. Đã nhiều ngày nay tiểu Bạch không ngừng nhìn về phía núi đá bên kia, Giản Thanh Vân không biết tới cùng là nó đang nhìn cái gì.