Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 43:




Khi cô đến nhà Ni thì Ni đang cho em bé bú sữa, tiểu Bảo thì ngồi chồm hổm bên cạnh coi như coi sinh vật lạ.
"Cô đến rồi à, mau vào đi." Ni cười nói nhìn Giản Thanh Vân, cô ấy cũng không tiện đứng dậy, chỉ nhìn Giản Thanh Vân vẫy vẫy tay.
Giản Thanh Vân cũng không khách sáo, ngồi xuống vị trí gần tiểu Bảo.
"Em bé hôm nay thế nào?" Giản Thanh Vân vươn tay nghịch em bé. Em bé bây giờ đã tròn trịa hơn rồi, da trắng nõn, mắt cũng to hơn, là một cục cưng rất xinh xắn.
Ni cười cười: "Nó rất ngoan, không khóc không quấy, không giống như nha đầu tiểu Bảo kia, trước kia nó quấy phá cực kì."
Lại ngồi chơi với Ni hồi lâu sau cô mới vác cái bụng bầu năm tháng chậm rì rì đi về.
Vì mang thai được năm tháng nên bụng có chút nặng, lúc đi đường cô phải đỡ bụng.
Khi mặt trời xuống núi, Mạt Tư vác xẻng trở về thì thấy Giản Thanh Vân đã ngủ rồi. Hắn nhẹ nhàng bước vào nhà cầm mấy quả trứng rồi đi nấu cơm tối.
Khi ăn cơm xong, bên ngoài cũng không quá lạnh, vì vậy cô và Mạt Tư cùng tản bộ một tí xung quanh bộ lạc.
Lúc đi dạo, hình như cô nhìn thấy Bối Nhĩ vào nhà của Vưu Bỉ.
Mạt Tư đỡ cô đi dạo xung quanh bộ lạc, hai người nói nói cười cười rất hạnh phúc.
--- ------ ------ ------ ----
Vưu Bỉ lạnh băng nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cau mày, mở miệng: "Ai cho phép cô vào, cút ra ngoài."
Bối Nhĩ giận quá hóa cười, ngồi sát xuống cạnh hắn: "Tôi tới tìm anh là có chuyện thương lượng, chuyện này rất có lợi đối với anh, không có chỗ hại nào cả. Anh hãy nghĩ kĩ đi."
Vưu Bỉ cúi đầu tiếp tục uống canh thịt, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Bối Nhĩ thấy hắn ta không có phản ứng liền tức giận, nhưng mà nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, cô ta lại cười cười tiếp tục mở miệng: "Vưu Bỉ, tôi biết anh muốn gì. Thật ra không phải anh thích Giản Thanh Vân, thứ anh thích chẳng qua chỉ là những thứ đáng ngạc nhiên mà cô ta làm thôi. Tôi biết rõ anh tới cùng là muốn cái gì."
Vưu Bỉ nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ta, như cười như không, ánh mắt lạnh như băng nói: "Vậy thì cô thử nói xem, tôi tới cùng là muốn làm cái gì?"
Bối Nhĩ cười nói: "Anh có một suy nghĩ rất điên cuồng, đúng không?" Không đợi Vưu Bỉ nói, cô ta lại tiếp tục: "Tôi biết anh muốn làm thủ lĩnh của bộ lạc, sau đó đi chinh phục những quần cư khác để làm bộ lạc càng thêm lớn mạnh, đúng không?"
Vưu Bỉ không nói gì, tay nắm thật chặt để trên đùi đang xếp bằng, cau mày không biết nghĩ gì.
"Nhưng mà, Vưu Bỉ, nếu có Mạt Tư thì người rất khó có cơ hội trở thành thủ lĩnh, điều này hẳn anh cũng biết có đúng không. Hắn chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh, nhưng tôi lại có biện pháp giúp anh loại bỏ đối thủ này. Nhưng sau khi xong chuyện, anh phải đáp ứng điều kiện của tôi." Bối Nhĩ vô cùng tin tưởng người đàn ông trước mặt, cô tin tưởng hắn ta nhất định sẽ đồng ý với cô. Cô hiểu hắn ta, biết hắn ta là người như thế nào, cũng biết hắn ta muốn cái gì.
Tay Vưu Bỉ bất giác nắm chặt, nhướn mày hỏi: "Biện pháp của cô là gì? và điều kiện là gì?"
Bối Nhĩ cười nói: "Biện pháp rất đơn giản, khiến hắn bị đuổi khỏi bộ lạc là được. Đương nhiên, tôi biết anh rất để ý đến Giản Thanh Vân, nhưng mà bây giờ bộ lạc đã rất ổn định rồi, tôi tin tưởng bây giờ cô ta không thể làm ra được chuyện gì khiến người ta thán phục nữa. Không bằng đuổi bọn họ ra khỏi bộ lạc, như vậy thì vị trí thủ lĩnh không là của anh thì là của anh chứ. Về sau không có bọn họ, mọi người sẽ càng tin tưởng anh hơn. Chứ nếu như bọn họ còn ở đây, cho dù anh có đạt được vị trí thủ lĩnh đi chăng nữa thì hơn một nửa người chắc hẳn không nghe lời anh nói."
Vưu Bỉ nhắm mắt trầm tư. Lúc lâu sau mới mở mắt, trong mắt đã không còn mê mang như trước, còn lại chỉ là tình thế bắt buộc đối với cái bộ lạc này: "Được, nói điều kiện của cô đi!"
"Chờ sau khi anh lên làm thủ lĩnh, tôi muốn làm vợ của anh, làm nữ chủ nhân của bộ lạc."
--- ------ ------ ------ ---------
Lại mấy ngày nữa trôi qua, gần đây hình như bọn họ đang thảo luận về chuyện tuyển chọn thủ lĩnh. Giản Thanh Vân cảm thấy rất kì quái, vốn mọi người không gấp với chuyện này lắm, tại sao bây giờ lại thảo luận rôm rả như vậy rồi? cảm thấy là lạ, không biết vì sao trong lòng cô có chút bất an.
Buổi tối, sau khi Mạt Tư săn thú trở về, hai người ăn tối trong nhà gỗ xong, Giản Thanh Vân nói: "Mạt Tư, anh nói với mọi người chuyện tuyển chọn thủ lĩnh hả? Mấy ngày nay luôn nghe thấy mọi người nói chuyện tuyển chọn thủ lĩnh, xem ra mọi người rất hưng phấn, đều mong chờ ngày chọn thủ lĩnh."
Mạt Tư cũng không biết, hắn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, lắc đầu nói: "Gần đây anh cũng không nói đến chuyện tuyển chọn thủ lĩnh, cũng không biết bọn họ nghe được ở đâu. Mà anh thấy, nếu mọi người đã hào hứng như vậy thì mấy ngày nữa giải quyết chuyện này luôn đi."
Giản Thanh Vân không gật cũng không lắc, chỉ sững sờ không biết là đang nghĩ gì.
"Sao vậy em?" Cảm thấy người trong lòng bất thường, Mạt Tư liền hỏi.
Giản Thanh Vân lắc đầu cười nói: "Em cũng không biết sao nữa, mấy ngày nay em luôn cảm thấy bất an thôi."
Mạt Tư cười cười xoa bụng cô: "Đừng đoán mò, chắc chắn là vì em đang có thai. Anh còn thấy có người phụ nữ sau khi có thai, tính tình liền trở nên rất đang sợ. Cho nên, anh nghĩ em có thai nên mới thế."
Giản Thanh Vân gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Ngày hôm sau, mọi người đều nhất trí quyết định ba ngày sau sẽ là ngày tuyển chọn thủ lĩnh.
Trời tối cùng ngày, mọi người trở về rất sớm, trên không trung lượn lờ khói bếp. Giản Thanh Vân mang ghế gỗ ra ngồi trước cửa nhà, cười tít mắt nhìn Mạt Tư nướng thịt nướng thơm lừng. Xa xa truyền tới tiếng bước chân, Giản Thanh Vân quay lại nhìn, liền hơi nhíu mày: "Sao cô lại tới đây?"
Trước mặt là Bối Nhĩ, "thả rông" nửa trên, nửa dưới quấn da thú. Cô ta đi tới trước mặt hai người, cười tít mắt nhìn Giản Thanh Vân, sau đó quay đầu nhìn Mạt Tư nói: "Mạt Tư, tôi tìm anh có việc, anh có thể đi với tôi không?"
Mạt Tư cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục nướng thịt trong tay: "Có chuyện gì thì cô nói luôn ở đây đi."
Bối Nhĩ ngẩn mặt ra, lại lập tức cười nói: "Chuyện này rất quan trọng, anh đi theo tôi một chút thôi."
"Không đi!" Giọng điệu của Mạt Tư có chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì mau nói."
Bối Nhĩ nhìn Giản Thanh Vân sắc mặt bất thiện ngồi bên cạnh, cười nói: "Nếu như vậy thì ngày khác chúng ta nói sau." Nói xong cô ta liền quay người bước đi không ngoảnh đầu lại.
Giản Thanh Vân trừng mắt nhìn bóng lưng cô ta, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an, kéo kéo Mạt Tư ngồi bên cạnh hỏi: "Mạt Tư, không biết có chuyện gì mà em cảm thấy Bối Nhĩ có chút kì quái."
Mạt Tư cười nói: "Cô ta thì có gì kì quái. Với lại cô ta thì có thủ đoạn gì chứ. Được rồi, em đừng lo lắng nữa. Có đói bụng không? Đừng gấp, đợi tí nữa là ăn được rồi."
Giản Thanh Vân nhìn bóng lưng phía xa của Bối Nhĩ, chỉ hi vọng đây là ảo giác của mình.
Buổi tối ngày hôm sau lại xảy ra chuyện lớn.
Tối hôm đó Giản Thanh Vân cũng như mọi ngày: ngồi trước cửa nhà gỗ sưởi ấm và chờ Mạt Tư trở về. Ba ngày này tất cả mọi người đều ra ngoài săn thú, săn cho đủ cả bộ lạc ăn trong vòng mấy ngày. Dù sao thì đàn ông trong bộ lạc có rất nhiều, muốn tuyển chọn thủ lĩnh phải tốn mấy ngày trời.
Chưa đợi được Mạt Tư trở lại, cô đã đợi được một tin tức xấu: Mạt Tư đánh Bối Nhĩ!
Là Vân Manh hốt hoảng mang tin tức này đến nói với Giản Thanh Vân.
Nhìn Vân Manh vẻ mặt kinh hoảng trước mặt, Giản Thanh Vân có chút hoang mang. Mạt Tư làm sao có thể đánh Bối Nhĩ? Tới cùng là xảy ra chuyện gì? "Vân Manh, này... là xảy ra chuyện gì vậy? Mạt Tư... làm sao anh ấy có thể đánh Bối Nhĩ được cơ chứ?"
Vân Manh lắc đầu: "Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, nếu không chúng ta qua xem đi."
Lúc này Giản Thanh Vân mới đỡ eo đứng lên, lo lắng đi về phía Vân Manh chỉ.
Là bên cạnh rừng rậm, bọn Mạt Tư khi đi săn về phải qua chỗ này. Chung quanh đã tụ tập rất nhiều người, Bối Nhĩ thì đang chửi ầm lên, đôi má cô ta sưng phồng, trên người cũng có nhiều chỗ bị thương. Mạt Tư sắc mặt lạnh lùng đứng đối diện Bối Nhĩ.
Giản Thanh Vân vội vàng kéo Mạt Tư qua hỏi: "Mạt Tư, anh có sao không? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạt Tư nhìn thấy cô, trước tiên kéo cô ra phía sau rồi mới nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa trở về rồi nói sau."
Giản Thanh Vân lại nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch, xem ra là còn chưa trở về. Trong lòng cô bắt đầu sốt ruột, nếu có tiểu Bạch ở đây, phỏng chừng cũng không đến mức phát sinh chuyện này."
Bối Nhĩ đứng ở đối diện gào to: "Mạt Tư, anh thật nhẫn tâm, tôi chỉ nói tôi không ngại Giản Thanh Vân mà ở cùng với anh, anh liền đánh tôi như vậy. Anh... Anh thật quá đáng!"
Mạt Tư chỉ nhìn chằm chằm cô ta mà không nói gì. Bây giờ hắn có nói cái gì thì chuyện cũng đã rồi.
Bối Nhĩ bụm má nhìn Mạt Tư và Giản Thanh Vân đứng đối diện, bỗng nhiên quay đầu nói với đám người đứng chung quanh: "Mạt Tư đánh tôi, mọi người cũng nhìn thấy được. Bây giờ hắn phải rời khỏi bộ lạc, nếu không sau này hắn lại đánh phụ nữ thì làm sao đây, một thằng đàn ông như vậy sao có thể ở lại bộ lạc được."
Giản Thanh Vân ngẩn ra, trong đầu có điều gì đó lóe lên.
Mọi người chung quanh có người đồng ý Mạt Tư phải rồi đi, có người lại không đồng ý.
Phía xa truyền đến tiếng kêu hưng phấn của tiểu Bạch, có lẽ là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch đã trở về.
Giản Thanh Vân nghe thấy tiếng gầm của tiểu Bạch thì thở phào nhẹ nhõm, trái lại Bối Nhĩ đứng đối diện thì sắc mặt trắng xanh ngay lập tức. Cô at rất không dễ đang mới tìm được ngày thượng cổ mãnh thú không có bên cạnh Mạt Tư để mà gây chuyện, không ngờ là ngay lúc này tiểu Bạch lại trở về.
Tiểu Bạch chạy về rất nhah, trên lưng còn cõng tiểu tiểu Bạch hai đuôi. Nó nhìn thấy Mạt Tư va Giản Thanh Vân đều có ở đây lại hưng phấn gào lên hai tiếng. Bây giờ tiểu Bạch vô cùng to lớn, bốn chân đứng trên mặt đất là cao bằng Giản Thanh Vân rồi. Bây giờ trong rừng con mồi rất nhiều, tiểu Bạch ăn đến nỗi khắp người toàn mỡ, xem ra là càng thêm sung sức rồi.
Tiểu Bạch rất nhanh liền chú ý tới sự không thích hợp ở chung quanh, lại nhìn thấy chủ nhân của mình đang tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ phía đối diện, nó cũng nhìn người phụ nữ đó mà gầm lên đầy hung tợn.
Sắc mặt Bối Nhĩ lại càng xanh hơn, sắc mặt đám người đứng chung quanh cũng xanh trắng một mảnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tiểu Bạch đáng sợ như vậy.
Bối Nhĩ nhìn Mạt Tư, tự cấu chính mình một cái, nói mình nhất định phải bình tĩnh, tiểu Bạch cũng không có cái gì đáng sợ, dù sao thì sống gần tiểu Bạch lâu như vậy mà cô ta còn chưa thấy tiểu Bạch ăn thịt người, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tất cả mọi người đều không chú ý tới, Vưu Bỉ đang yên lặng đi về nhà gỗ của mình. Hắn quay đầu nhìn Bối Nhĩ một cái, trong mắt mang theo một tia thương hại.
Bối Nhĩ làm bộ trấn tĩnh khụ một cái, lại không được tự nhiên mà nhìn Mạt Tư, lúc này mới mở miệng nói: "Mạt Tư, anh không thể phá hủy quy củ của bộ lạc, anh phải rời khỏi bộ lạc ngay! Mọi người đều nhìn thấy anh động thủ đánh tôi."
Mạt Tư và Giản Thanh Vân còn chưa kịp phản ứng thì tiểu Bạch đã gầm thét mà xông về phía trước. Đám người xung quanh thét chói tai chạy tứ tán.
Bối Nhĩ vẫn chưa thấy rõ tiểu Bạch trước mặt đã nghe thấy tiếng xương cốt của mình vang lên tiếng vỡ vụn. Cô ta trừng mắt thật to, trong ánh mắt đều là khó hiểu và không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.