Làm nhà xong rồi, Giản Thanh Vân mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian này vẫn là một tay Mạt Tư vừa vội vàng chặt cây xây nhà vừa nấu cơm. Cô biết hắn mệt chết đi, nhưng mỗi lần muốn phụ hắn nấu cơm, hắn đều không cho. Bây giờ nhà gỗ làm xong rồi, hắn cũng có thể thoải mái hơn.
Trong nhà gỗ còn chưa có gì, sau khi làm nhà xong, sang hôm sau Mạt Tư dùng gỗ thừa làm một cái giường, ngày sau nữa lại làm một cái bàn với mấy cái ghế, lúc này căn nhà mới hoàn toàn làm xong.
Rúc trong lòng Mạt Tư, Giản Thanh Vân cười tít mắt nhìn căn nhà mới của họ. Tuy chỉ có hai người bọn họ, nhưng sau này sinh cục cưng ra, có cục cưng và bọn họ là được rồi. Thật ra, trong lòng Giản Thanh Vân cũng có chút không yên, dù sao thì chỉ có bọn họ ở đây, có phải quá cô tịch hay không? Thôi, nếu như không quen thì sau này con lớn hơn, bọn họ lại đến bộ lạc khác là được rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng cô liền an tâm không ít.
"Thanh Vân, về sau chúng ta sẽ ở đây." Mạt Tư cười tít mắt xoa xoa tóc Giản Thanh Vân, lại cúi đầu đặt trên trán cô một nụ hôn.
Giản Thanh Vân cười gật đầu: "Ừ, sau này cục cưng sinh ra, nếu là con gái, em sẽ để nó làm công chúa, nếu là con trai, anh sẽ bồi dưỡng nó thành dũng sĩ của rừng rậm." Cô khát khao rất lớn với tương lai.
Mạt Tư gật gật đầu, lại hôn trán cô một cái.
Bây giờ đã là cuối xuân, giữa trưa thời tiết rất nóng, Giản Thanh Vân lúc này đều trốn trong nhà gỗ ngủ. Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch thì ra ngoài săn thú. Mạt Tư lo lắng cô ở trong nhà gỗ một mình không an toàn nên đều ở nhà với cô.
Buổi chiều, khi tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch trở về, trong miệng nó có ngậm một con thỏ hoang. Bây giờ tiểu Bạch có thể khống chế lực đạo rất tốt, không hề làm con thỏ bị thương.
Mạt Tư còn nhớ rõ trước kia khi còn ở trong bộ lạc, chỉ cần là con mồi còn sống liền nuôi nhốt. Hắn thừa dịp Giản Thanh Vân đi ngủ liền nhanh chóng dựng một cái hàng rào, sua đó thả con thỏ vào nuôi.
Khi làm xong những thứ này thì Giản Thanh Vân tỉnh lại, khệ nệ vác cái bụng ra ngoài. Mạt Tư vội vàng chạy tới đỡ cô: "Sao không ngủ thêm tí nữa đi."
Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, nhìn con thỏ hoang trong hàng rào cách đó không xa, cười nói: " LÀ tiểu Bạch săn về hả anh? Trong tháng này đây là lần đầu nó săn được con mồi sống trở về." Trước kia tiểu Bạch săn mồi đều là cắn phát chết luôn. Cô vẫn hi vọng có thể tóm được con mồi còn sống, như vậy là có thể nuôi nhốt. Về sau nếu có thể gặp được cây lúa thì tốt hơn nữa, có thể trồng lương thực, trồng rau dưa, nuôi nhốt con mồi, không cần phải ra ngoài săn thú rồi.
Tiểu Bạch nghe Giản Thanh Vân nhắc đến tên nó, liền quay đầu nhìn cô gừ gừ trả lời, sau đó lại tiếp tục chơi đùa với tiểu tiểu Bạch. Cái gọi là chơi đùa chính là: Tiểu tiểu Bạch lấy móng vuốt cào cào nó, nó nhẹ nhàng trốn thoát.
Lại qua vài ngày, thời tiết dần trở nên nóng bức. Đây vừa vặn là một mảnh đất trống, thời điểm giữa trưa, toàn bộ căn nhà gỗ đều bị ánh nắng nóng bức chiếu đến, đến thời điểm giữa trưa Giản Thanh Vân căn bản là không ngủ được.
Không có biện pháp, giữa trưa cô chỉ có thể đến gốc cổ thụ ở xung quanh nghỉ trưa.
Giản Thanh Vân nằm trên tấm thảm da thú, nhìn mấy cây cổ thụ, nói thầm: "Nếu có cái võng ở đây thì tốt rồi." Cô nói tiếng Hán, Mạt Tư bên cạnh nghe không hiểu liền lôi kéo cô hỏi lại.
Giản Thanh Vân miêu tả đơn giản cái võng cho Mạt Tư nghe, hắn liền đăm chiêu gật đầu.
Ngủ dưới bóng cây cũng không quá nóng bức, chỉ lát sau Giản Thanh Vân đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đến lúc tỉnh lại, liếc mắt một cái đã thấy cái võng sắp hoàn thành. Giản Thanh Vân trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Mạt Tư đang bận việc. Mạt Tư đang dùng dây mây trong tay bện thành võng, thấy cô tỉnh lại liền quay sang híp mắt cười rồi lại tiếp tục làm việc.
Trong ánh mắt chăm chú của Giản Thanh Vân, chiếc võng rất nhanh liền hoàn thành. Không khác gì những cái võng trước kia, chỉ có điều to hơn nhiều, ngủ càng thêm thoải mái. Mạt Tư sợ khi cô ngủ sẽ rơi xuống, vì vậy cố định võng trên bốn cây đại thụ, như vậy khi ngủ cho dù cô có xoay lật như thế nào cũng không rớt được.
" Mạt Tư, cảm ơn anh." Giản Thanh Vân nhìn cái võng trước mặt, trong lòng có chút chua xót. Mạt Tư rất rất rất rất tốt với cô, từ khi mới gặp cô, hắn đã đối xử tốt với cô rồi. Cô lại chưa làm được gì cho hắn, thậm chí tám tháng trước, cô còn không muốn mang thai con cho hắn.
Mạt Tư xoa xoa tóc cô, cười nói: "Đây là anh nên làm, em mau nằm thử xem thế nào."
Võng rất lớn, vô cùng thoải mái, căn bản không sợ rơi xuống. Giản Thanh Vân nằm trên võng, nắm chặt tay Mạt Tư, cảm thấy thật mỹ mãn.
Mùa hạ có võng liền thoải mái hơn nhiều. Buổi trưa cô ngủ trên võng, buổi chiều lại dắt tay Mạt Tư đi dạo xung quanh. Người mang thai phải hay vận động mới có lợi.
Hai tháng trôi qua rất thanh, trong khoảng thời gian này cô thường có cảm giác đau bụng, mỗi lần đều tưởng là sắp sinh, nhưng khi nằm trên giường hồi lâu mà lại không thấy động tĩnh gì.
Hôm nay Giản Thanh Vân ăn trưa xong, Mạt Tư lại đỡ cô đi dạo một chút, đi rất rất chậm.
"A..." Đột nhiên Giản Thanh Vân cảm giác bụng rất đau, còn có thứ gì đó chảy ra ngoài. "Mạt... Mạt Tư, em
đau quá."
Mạt Tư cũng nóng nảy, vội vàng ôm cô trở về nhà gõ. Bọn tiểu Bạch nhìn thấy cũng chạy theo mấy ngày nay tiểu Bạch không ra ngoài săn thú, đều chờ ở nhà.
Mạt Tư nhẹ nhàng đặt Giản Thanh Vân lên trên giường, xoa nhẹ gương mặt cô, nói khẽ: "Em cố chịu một chút, anh đi nấu nước nóng." Nói xong vội vội vàng vàng xông ra ngoài.
Cô nằm trên giường, hai tay nắm chặt mép giường, đau đến nỗi nhanh mất sức rồi.
Mạt Tư vội vàng nấu nước, lại vội vàng chạy vào. Đối với chuyện sinh đứa bé, Giản Thanh Vân đã dặn dò hắn nhiều lần, hắn đều nhớ rất rõ ràng. Bây giờ súng thật đạn thật, sau khi cởi quần Giản Thanh Vân ra, hắn lại bắt đầu muốn lùi bước. Hắn sợ....Trước kia trong bộ lạc, phụ nữ khi sinh con tỷ lệ tử vong rất cao, hắn thật sự sợ....
Giản Thanh Vân hét càng ngày càng lớn, thì ra sinh con thật sự rất đau, cô nhớ rõ trước kia có đồng nghiệp từng sinh con nói với cô, đau đẻ là loại đau nhất trên thế giới.
Cô cũng không biết mình đau trong bao lâu, chỉ biết là mình sắp hư thoát [*] rồi. Mạt Tư vừa run rẩy vừa giúp cô lau mồ hôi trên trán.
[*] Hư thoát: là tình trạng tụt đường huyết do thiếu nước.
Trong cả quá trình, Mạt Tư nhiều lần đút nước cho cô, lại không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng không còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa, bên tai cũng truyền đến tiếng kinh hô của Mạt Tư: "Ra rồi, ra rồi."
Giản Thanh Vân nghe tiếng trẻ sơ sinh oa oa khóc to, lúc này mới hẹ nhàng thở ra, toàn thân xụi lơ, rốt cục cả thân thể và tinh thần chịu không nổi liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối mịt, Giản Thanh Vân nhìn qua cửa gỗ thấy bên ngoài bập bùng ánh lửa. Mạt Tư đang ngồi cạnh nấu thứ gì đó. Bên cạnh cô là một đứa bé được bao bọc trong quần áo của cô. Đứa trẻ nhiều nếp nhăn, đỏ rực, đang nhắm chặt hai mắt say ngủ. Quần áo trên người cô cũng được thay mới, hiển nhiên là Mạt Tư thay cho cô trong khi cô ngủ.
Lại nhìn cục cưng bên cạnh, trong lòng Giản Thanh Vân là một mảnh mềm mại, nghĩ muốn vươn tay chạm vào con lại sợ con tỉnh giấc. Cô cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn cục cưng bên cạnh.
Lúc lâu sau, Mạt Tư bưng một bát canh gà đến, nói khẽ: "Em dậy rồi? Mau ăn chút gì đi, cục cưng khóc rất lâu, bây giờ cũng ngủ rồi." Mạt Tư nói xong, bưng bát canh gà tới cạnh giường, đút cho cô từng chút một.
Khẩu vị của Giản Thanh Vân rất tốt, uống hết một chén canh gà. Uống canh gà xong thể lực cũng khôi phục được một ít. Nhìn thấy Mạt Tư đang cười tít mắt nhìn mình, cô liền đỏ mặt, cười nói: "Anh mau ăn đi kìa." Đang nói, cục cưng bên cạnh liền òa khóc.
Giản Thanh Vân luống cuống, vùng vẫy muốn ngồi dậy, Mạt Tư vội vàng đỡ cô dậy để cô dựa vào mền da thú mềm mại phía sau. Nhìn cục cưng khóc oa oa, cô cũng không biết phải ôm con như thế nào. Vươn tay ra một lúc lâu, rốt cuộc là vẫn nhẹ nhàng cẩn thận bế cục cưng lên.
Chắc là cục cưng đói bụng rồi. Giản Thanh Vân nhìn cục cưng trong lòng, lại nhìn người đàn ông phía đối diện, rốt cục vẫn kéo áo lên, nhẹ nhàng nhét một đầu nhũ hoa vào trong miệng cục cưng. Mạt Tư không những không tránh, ngược lại ánh mắt nồng nhiệt nhìn vợ mình cho con bú.
Hình như cục cưng rất đói lại mút như thế nào cũng không ra sữa, không khỏi nóng nảy, lại càng mút mạnh hơn, khiến Giản Thanh Vân đau đến hít một ngụm khí lạnh. Bị cục cưng ép buộc giày vò không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có sữa, cục cưng bắt đầu bú say sưa ngon lành.
Thừa dịp cục cưng bú sữa, Giản Thanh Vân liền vụng trộm kiểm tra, là bé trai. Cô ngẩng đầu nhìn Mạt Tư cười: "Cục cưng là con trai."
Mạt Tư gật gật đầu, nhìn cô đầy cưng chiều.
Nhìn con trai bú ngon lành, hai mắt hắn bắt đầu không nhịn được ngắm dần lên phía trên. Đã mười tháng hắn không chạm vào cô, bây giờ nhìn thấy bộ ngực cô, dục vọng không thể khống chế được bắt đầu làn tràn.
Giản Thanh Vân nhận ra Mạt Tư không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm ngực mình. Cô đỏ mặt, nhẹ quát hắn một tiếng.
Cục cưng nhanh chóng bú no nê, Giản Thanh Vân ôm cục cưng nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nghe thấy cục cưng ợ một cái rồi mới nhẹ nhàng đặt nó xuống giường. Đây là đồng nghiệp trước kia dạy cô, phòng ngừa cục cưng tràn sữa.
Cục cưng bú no rồi ngủ. Giản Thanh Vân yêu thương nhìn con, hỏi Mạt Tư phía đối diện: "Mạt Tư à, chúng ta gọi con là gì?" Phải đặt tên cho cục cưng chứ.
Mạt Tư nghĩ nghĩ, cười nói: "Gọi là Cáp Lỗ đi."
Giản Thanh Vân biết Cáp Lỗ nghĩa là ngoan cường, cứng rắn. Mạt Tư hi vọng cục cưng của bọn họ khi trưởng thành là một người đàn ông ngoan cường, mạnh mẽ, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng mà, cục cưng phải cùng họ với Mạt Tư: "Mạt Tư, chúng ta gọi con là Mạt Cáp Lỗ đi."