Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 48:




Giản Thanh Vân cười tít mắt đùa với tiểu Cáp Lỗ, tiểu Cáp Lỗ đã được bảy tháng, có thể ngồi thẳng người mà không ngã xuống rồi.
Lát sau tiểu Cáp Lỗ đã ngủ thiếp đi. Giản Thanh Vân thừa dịp con ngủ liền đến bên hồ lấy chút nước về nấu. Cái hồ này mới đào mấy tháng trước, để đến giờ cũng đã ngập đầy nước.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, có lẽ tuyết cũng sắp rơi rồi. Lương thực dự trữ cũng đầy đủ, trong không gian cũng có nhiều thịt khô và thịt hun, rau dưa trái cây cũng nhiều. Lại thêm hai con heo rừng đang nuôi nhốt, còn có mấy con thỏ và gà rừng, đầy đủ để bọn họ ăn qua mùa đông rồi.
Trời tối rất nhanh, Giản Thanh Vân bận bịu nấu cơm chiều, lát sau liền có mấy giọt mưa rớt xuống. Mưa một trận trời càng thêm lạnh. Cô bỏ canh gà đã nấu vào nồi sứ rồi đạy lại, thịt nướng cũng gần chín, chỉ chờ Mạt Tư và bọn tiểu Bạch về là ăn được.
Nhân lúc không có việc gì làm, Giản Thanh Vân đốt một đống lửa trong nhà. Trời quá lạnh, cô sợ tên nhóc kia chịu không nổi. Nhà gỗ rất lớn, ở giữa có vị trí trống, cẩn thận một chút sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lửa được đốt lên, trước cửa đã nghe tiếng gầm của tiểu Bạch và tiếng chít chít của tiểu tiểu Bạch.
Giản Thanh Vân đẩy cửa gỗ ra liền nhìn thấy Mạt Tư trước cửa, trên vai hắn còn khiêng một con mồi.
Mạt Tư ném con mồi trên vai vào trong lều cỏ, trong lòng ôm mấy quả trứng cực kì hứng thú lôi kéo Giản Thanh Vân vào trong nhà gỗ. Tiểu Bạch thì mang theo tiểu tiểu Bạch vào lều cỏ của mình.
Vừa vào trong nhà, Giản Thanh Vân liền đưa cho Mạt Tư một bộ đồ da thú sạch sẽ, cởi da thú ẩm ướt trên người hắn xuống. Mặc dù da thú không thấm nước nhưng trên bề mặt có đọng nước, đang từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Khi ăn cơm, Giản Thanh Vân nói Mạt Tư đừng ra ngoài săn thú nữa, lương thực dự trữ đã đủ cho bọn họ ăn rồi. Mạt Tư cũng gật đầu đồng ý, chủ yếu là hắn sợ khi trời mưa, một mình Giản Thanh Vân ở nhà bận bịu quá.
Mưa nhỏ sang hôm sau liền chuyển thành bông tuyết, bên ngoài gió lạnh rít gào, trong phòng có ánh lửa nên cũng rất ấm áp.
Tiểu Cáp Lỗ sáng sớm đã thức dậy, trợn tròn mắt nhìn ngọn lửa
bập bùng, lâu lâu trong miệng lại nói vài câu, bất quá không ai biết nó nói cái gì.
Giản Thanh Vân đang muốn rời giường lại bị Mạt Tư giữ lại: "Em ngủ thêm chút đi." Nói xong hắn đứng dậy ra ngoài làm bữa sáng.
Giản Thanh Vân cũng không tranh giành với hắn, chỉ ôm tiểu Cáp Lỗ xi đái, lại cho nó bú sữa.
Ăn bữa sáng xong, hai người ngồi trong nhà gỗ chơi đùa với tiểu Cáp Lỗ, tiểu Cáp Lỗ thì nhìn mẹ mình cười ngây ngô.
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái lại qua nửa năm, mùa đông cũng qua rồi. Mùa đông này Giản Thanh Vân và Mạt Tư trôi qua rất tốt. Cả mùa đông Mạt Tư đều không đi săn thú, chỉ có tiểu Bạch ngày ngày ra ngoài săn mồi, tiểu tiểu Bạch thì ở chung với Giản Thanh Vân, cùng ăn đồ chín. Bây giờ, tiểu tiểu Bạch lại dài thêm một cái đuôi nữa, tổng cộng là ba cái. Giản Thanh Vân rất kinh ngạc, cảm giác tiểu tiểu Bạch là hồ ly chín đuôi trong truyền thuyết. Nhưng mà đợi nó mọc đủ chín cái đuôi không biết đên tận khi nào.
Mùa xuân đến, Giản Thanh Vân lại xới đất, gieo hạt cải và hạt cà chua lên. Bây giờ cô chỉ có hạt cải và hạt cà chua thôi.
Khi mùa xuân đến, Mạt Tư cũng tiếp tục ra ngoài săn thú, cô ở nhà chơi với tiểu Cáp Lỗ.
Bây giờ tiểu Cáp Lỗ đã một tuổi, dù biết đi chập chững, biết gọi cha, gọi mẹ, tiểu Bạch, chỉ có điều giọng nói ngọng nghịu.
"Cáp Lỗ, lại đây." Giản Thanh Vân cười tít mắt ngoắc ngoắc tiểu Cáp Lỗ.
Tiểu Cáp Lỗ vui cười hớn hở, chập chà chập chững đi tới, trong miệng còn bi bô: "ôm ôm.....ôm ôm....."
Giản Thanh Vân đợi tiểu Cáp Lỗ đi tới liền ôm nó lên, cười nói: "Cáp Lỗ ngoan nhất luôn, thông minh quá đi."
Đang chuẩn bị chơi trò đi đường tiểu Cáp Lỗ tiếp, thì bên kia rừng rậm truyền đến âm thanh sột soạt.
Giản Thanh Vân kinh hoảng, quay đầu nhìn lại thì thấy vài người đang chạy vào. Mấy người kia nhìn thấy Giản Thanh Vân rõ ràng cũng hoảng sợ, kêu lên: "Ở đây có người."
Giản Thanh Vân đếm đếm, thấy tổng cộng chín người, năm người đàn ông, hai người phụ nữ, một đứa be trai và một bé gái, bọn họ măc da thú, trên người bẩn thỉu dơ dáy, cô mở miệng hỏi: "Các người là ai?"
Trong đó có một người phụ nữ nói: "Chúng tôi đến từ bộ lạc khác, bộ lạc đột nhiên chết rất nhiều người, chỉ còn mấy chục người vội vàng chuyển đi, bởi vì trải qua mùa đông nên chỉ còn mấy người chúng tôi. Đúng rồi, tại sao ở đây chỉ có hai người?" Người phụ nữ vừa nói vừa chỉ chỉ Giản Thanh Vân và tiểu Cáp Lỗ trong lòng cô. Lại hiếu kì nhìn kĩ quần áo Giản Thanh Vân và căn nhà gỗ phía sau, cả mảnh đất được cày xới phía sau, những thứ này đối với bọn họ là cực kì mới mẻ.
Giản Thanh Vân nói: "Còn có chồng tôi, anh ấy ra ngoài săn thú rồi."
Người phụ nữ ấy quay đầu nói chuyện với đám người, lát sau, cô ấy quay đầu lại nói: "Chúng tôi đã thương lượng, hy vọng có thể di chuyển đến đây, cô có đồng ý không?"
Giản Thanh Vân sửng sốt, không nghĩ tới bọn họ lại muốn định cư ở đây. Nhưng suy nghĩ một chút, bây giờ tiểu Cáp Lỗ đã một tuổi rồi, ở đây chỉ có cô và Mạt Tư, đối với sự phát triển của nó cũng không có lợi. Để cho bọn họ ở lại cũng được, về sau có thể từ từ phát triển thành bộ lạc nhỏ. Đương nhiên, nếu như ở đây trở thành bộ lạc nhỏ, cô sẽ không đề xuất tuyển thủ lĩnh nữa. Một là gặp một người thuộc phần tử hiếu chiến như Vưu Bỉ, hai là cảm thấy ở đây có hay không có thủ lĩnh cũng không có gì khác nhau.
Nghĩ tới đây cô liền gật đầu đồng ý cho họ ở lại.
Người phụ nữ vui mừng quá đỗi, liền cúi người cảm ơn Giản Thanh Vân.
Mấy người kia hình như rất đói, nhìn thấy con mồi trong lều cỏ liền không nhịn được đôi mắt lóe sáng. Người phụ nữ kia nhìn Giản Thanh Vân một cái, nhưng vẫn không nói chuyện Giản Thanh Vân thấy vậy vội nói: "Mọi người đói bụng không, cứ ăn những con mồi kia đi."
Mấy người lúc này mới cầm con mồi trên mặt đất lên, trực tiếp ăn sống.
Giản Thanh Vân nhìn không được liền ôm tiểu Cáp Lỗ trở về nhà gỗ.
Đến khi Giản Thanh Vân đi ra, đã không thấy năm người đàn ông và đứa bé trai đâu, cô nghĩ hẳn là họ ra ngoài săn thú rồi.
Còn lại hai người phụ nữ, họ vô cùng hứng thú với nơi này. Nhà gỗ, đất trồng rau, nơi nuôi nhốt con mồi, hồ nước, các cô ấy đều dạo qua một vòng.
Thậm chí vào cả nhà gỗ để thăm.
Lâu rồi Giản Thanh Vân không cùng người ngoài tiếp xúc, vì vậy rất nhanh liền thân với hai người. Hai người họ, một người tên Hoa, một người tên Lan. Cô bé kia là con của Hoa, tên tiểu Mân.
Đến tối, khi Mạt Tư trở về, nhìn thấy có thêm người xuất hiện cũng không giật mình. Đại khái là hắn dự đoán sớm hay muộn cũng có người di chuyển đến đây.
Bọn họ cũng rất ngạc nhiên với việc Mạt Tư nướng thịt, mỗi người cũng bắt đầu thủ đốt lửa nướng thịt ăn, không ăn sống con mồi như trước nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.