Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 18: Trộm hương




Editor: Linh.
Lúc đó, bàn tay này tát vào trên mặt nàng, cho tới bây giờ, vẫn đau rát như cũ. Lúc đó nàng còn nghĩ, có lẽ đây là người thân nhất với Tống Trường Bình, nàng khắc chết Tống Trường Bình, chẳng trách bà ta muốn tức giận như vậy.
Cũng không nghĩ tới, người này từ đầu đã không phải chính chủ, chỉ là một di nương trẻ tuổi mà thôi.
Vân Hoan sững sờ một chút, lúc này mới nghĩ đến, chính là tình cảm của vị di nương này và Tống Trường Bình cũng thật tốt. Về phần cái tát tai kia, coi như là đời trước nàng nợ Tống Trường Bình, nàng nhịn.
“Lão thái thái biết Nhị tiểu thư vẫn còn ở phòng bếp, trong lòng rất là băn khoăn. Đặc biệt phái ta đến đây mời Nhị tiểu thư tới phía trước, tốt gặp mặt một lần đấy.” Tôn di nương dắt tay nàng liền muốn đi ra ngoài.
Vân Hoan không chút dấu vết rút tay của mình ra, “ Thừa lão thái thái nhắc tới. Chính là ta vừa mới bận xong, cả người toàn mùi khói dầu, sợ đến trước mặt Lão thái thái, hun Lão thái thái cũng không tốt.”
“Vậy cũng thật là khéo rồi! Vừa rồi Lão thái thái nói muốn gặp Nhị tiểu thư, Đại thiếu gia liền nói, Nhị tiểu thư là người cẩn thận, sợ là không đồng ý cứ như vậy đến!” Tôn di nương vỗ tay một cái, cười nói: “Hai người các ngươi ngược lại nghĩ đến giống nhau. Đại thiếu gia đã nói, Nhị tiểu thư là khách quý, tuyệt đối không được làm khách quý khó xử!”
Vân Hoan còn đang kinh ngạc, Tôn di nương dẫn nàng ra phòng bếp, trong sân có một nha hoàn xinh đẹp đứng đó, trong tay nâng một bộ váy thân thêu hoa đào bằng chỉ bạc,
“Ta đang lo trong phủ không có quần áo mới có thể cho Nhị tiểu thư mặc, Tam tiểu thư nhà ta nói nàng có một bộ váy mới làm ra, vừa được đưa đến. Nếu Nhị tiểu thư không để ý, nàng liền đưa cho Nhị tiểu thư. Ta coi màu sắc và hoa văn này, Nhị tiểu thư mặc nhất định sẽ rất đẹp!”
“Lúc nói lời này, Tôn di nương mang theo chút lẳng lơ, cũng không vào xem kỹ, thấy Vân Hoan cũng kinh ngạc, trong đáy lòng khôn ngoan hơi chút kiên định. Đi thêm hai bước chính là phòng khách, bà ta đẩy Vân Hoan vào trong phòng, cười nói, “Bên trong đã chuẩn bị khăn và nước rửa mặt, Nhị tiểu thư cứ dùng. Bên ngoài nhóm chủ tử mong muốn được mở mang tầm mắt, muốn nhìn một chút xem là thần tiên hạ phàm nào có thể làm ra mĩ vị như vậy đấy!”
Mãi đến khi Vân Hoan cầm bộ quần áo này đứng ở trong phòng, nước trong thùng bốc lên hơi nước, nàng có một tia hoảng hốt, phảng phất như có người lót đường xong xuôi cho nàng rồi, đẩy nàng từng bước một đi về phía trước.
Cái loại cảm giác này chợt lóe lên, Vân Hoan không bắt được.
Bên ngoài có người chờ, Vân Hoan ngay cả tốc độ rửa mặt chải đầu đều nhanh hơn rất nhiều. Chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, Tôn di nương đang ngồi rảnh rang, thấy nàng ra hai mắt lập tức sáng ngời, nói: “Bộ quần áo này giống như là được làm riêng cho Nhị tiểu thư vậy. Tôn lên làn da trắng của ngươi, thật đúng là chọc người thương yêu!”
Vân Hoan cười nhẹ, đi theo phía sau Tôn di nương, cũng là có chút không yên.
Lúc Tôn di nương vén mành vào phòng, trong phòng đúng là khung cảnh náo nhiệt, Vân Hoan thật dễ dàng bắt được giọng nói của Triệu Du Hoán, trong thanh âm ồn ào, thẳng tắp vọt vào trong lỗ tai Vân Hoan.
“Lão thái thái ngài đừng lo lắng, Trường Bình đó, không chừng ngày mai sẽ dẫn về cho ngài một người cháu dâu. Đến lúc đó một năm ôm hai, chỉ sợ Lão thái thái ngài sợ bọn họ ầm ĩ đấy!”
“Ngươi cái con khỉ này, hiểu nhất là dỗ lão nhân gia ta đây vui vẻ!” Một lão phụ nhân khỏe mạnh cười trả lời, Vân Hoan nghĩ, đây chắc là Tống lão phu nhân rồi.
“Nói đến thê tử, mấy ngày trước đây Thục phi còn cùng bổn vương nói về Đại thiếu gia. Nói là hồi nhỏ gặp qua ngươi một lần, ngươi còn quy củ đọc thuộc lòng bài ‘tương tư’ cho nàng nghe.”
“Ta cũng nhớ được chuyện này!” Tống lão phu nhân cười nói: “Khi đó hắn mới năm tuổi, vốn đúng là thời điểm thích chơi đùa, hắn lại chỉ lo đọc sách. Khi đó Thục phi nương nương còn chưa xuất giá đâu, thấy hắn một người nho nhỏ ngồi pử trong đình, trong miệng lẩm nhẩm cái gì ‘vật ấy nhất tương tư’, nàng thuận miệng liền hỏi câu, ‘ngươi biết cái gì là tương tư sao?’, các ngươi đoán hắn trả lời thế nào?”
Tống lão phu nhân tự mình phụt một tiếng cười trước, vỗ tay nói: “Hắn trả lời Thục phi nương nương, chờ hắn cưới nương tử, liền biết cái gì là tương tư. Cũng không biết là ai dạy hắn, làm Thục phi nương nương vui vẻ một hồi lâu.”
Trong phòng toàn là tiếng cười, chỉ có Tồn Trường Bình khổ não: “Tổ mẫu, chuyện này người đã nói bao nhiêu lần rồi...”
“Ngươi hồi nhỏ có bao nhiêu chọc người thương yêu a, không giống bây giờ, lạnh như băng, cả ngày cũng không thấy ngươi cười.” Tống lão phu nhân oán giận nói.
Vân Hoan nghe Tống lão phu nhân oán giận, lập tức nghĩ đến Tống Trường Bình ở trước mặt nàng cười xấu xa, mỉm cười, cười bỡn cợt, tươi cười này sinh động vô cùng. Nghĩ như vậy, Tống Trường Bình đối nàng ngược lại nhân từ, chít ít là bằng lòng nở nụ cười.
“Đang nói cái gì vậy, sao ai cũng cười lăn lộn rồi.” Tôn di nương ngắt tiếng cười của mọi người, dẫn Vân Hoan đi vào trong, vừa đi vừa cười nói: “Lão thái thái, người ngài muốn gặp ta dẫn đến cho ngài rồi đây!”
Vân Hoan chỉ cảm thấy trong nháy mắt tất cả ánh mắt đều dồn lên người nàng, dù là Tống Trường Bình cũng chuyển qua nhìn nàng. Trên bàn rượu yên tĩnh một lát, Vân Hoan đã bước nhanh lên trước, vén áo thi lễ nói: “vãn bối Hướng Vân Hoan gặp qua Lão thái thái.”
“A, nhìn bé yêu này xem, bộ dạng thật xinh đẹp!” Lão thái thái trống không nâng đỡ một phen, nói: “Cha ngươi không ở, ngược lại làm một tiểu cô nương như ngươi bận một ngày.”
“Ngày thường phụ thân luôn treo ân tình của Lão thái thái bên miệng, Lão thái thái đại thọ, ta vốn nên góp chút công sức.” Vân Hoan quy củ trả lời, bên ngoài bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, tổng cộng tám, trên tay mỗi người bưng một mâm đồ ăn.
Các nàng bưng lên một món ăn, Vân Hoan liền thanh cổ họng gọi tên một món ăn.
“Gà hầm, chúc Lão phu nhân bình an cát tường, vạn sự như ý!”
“Rau hẹ xào thịt, chúc Lão phu nhân thọ tỷ nam sơn, phúc thọ lâu dài!”
“Táo đường bát bảo, chúc Lão phu nhân tới may mắn, cuộc sống ngọt ngào!”
“Một chén vằn thắn, nguyện Lão thái thái, vĩnh bảo chân nguyên, trường sinh bất tử!”
“.....”
Liên tục gọi tên tám món ăn, dù là Tống Trường Bình cũng không biết nàng đang làm gì. Tống tứ tiểu thư thấp giọng nói thầm: “Nào có làm đồ ăn chúc thọ cho người ta, bưng lên đồ ăn khó coi như vậy. Ngươi xem đây đều là cái gì? Rau hẹ? Táo đường bát bảo? Còn có vằn thắn? Chậc chậc, vị cô nương này xem chúng ta như người nông thôn hả?”
“Cát tường nghe rất thoải mái.” Tống tam tiểu thư bảo vệ nói.
Sao biết chờ Vân Hoan đọc xong, Tống tam tiểu thư quay đầu nhìn Lão thái thái, cũng là sinh sôi bị giật mình. Cũng chỉ là tám món ăn bình thường mà thôi, sao Lão thái thái lại rơi nước mắt rồi?
“Tốt, tốt...” Lão thái thái nắm tay Vân Hoan, trong lúc nhất thời quả thật nghẹn ngào không thể nói ra lời.
Vân Hoan chỉ làm như không thấy nước mắt nơi khóe mắt bà, thấp giọng giải thích: “Vãn bối không có lễ vật gì quý trọng có thể tặng cho Lão thái thái. Chỉ mong ‘bát tiên thái*’, còn có thể hợp ý Lão thái thái!”
(*) Bát tiên thái: Thái là đồ ăn/món ăn, chắc câu này là tám món ăn cho tiên. Vì edit hẳn ra nó k đc hay lắm nên mình giữ nguyên.
Thật ra, nàng cũng chỉ gặp may mà thôi. Trước đó vài ngày, nàng ngẫu nhiên nghe thấy Tống Trường Bình nói Tống lão phu nhân và Tống lão thái gia quen biết ở Lương Châu. Nhiều năm trước sau khi lưu lạc tới Ung Châu, liền chưa từng về lại cố hương.
Từ nhỏ đã rời nhà, có lẽ bọn họ sớm có thói quen sinh hoạt và tập tục của Ung Châu, nhưng mỗi khi ngủ mơ, có lẽ sẽ nhớ lại gia hương.
Giống như một đời trước của nàng, nàng vì cuộc sống, trôi dạt khắp nơi, nhớ cũng chỉ là một chuỗi kẹo hồ lô Ung Châu mà thôi.
Trùng hợp chính là, đời trước, nàng vừa vặn làm qua thọ yến cho một phú thương Lương Châu. Dựa theo phong tục của bọn họ, thọ yến không cần cái khác, quan trọng nhất chính là tám món thức ăn tạo thành ‘bát tiên thái’!
Vì tám món này, lúc đó nàng tìm bao nhiêu công sức thỉnh giáo bao nhiêu người tài để học. Lúc đó chỉ cảm thấy ảo não, kiếp này lại dùng tới.
Tặng lễ không cầu quý, chỉ cần đưa đến mong muốn trong đáy lòng người ta.
Hướng Vân Hoan chặt chẽ nhớ kỹ điểm này, hơn nữa còn thành công. Trận này của nàng, không thắng tiếng hoan hô tán thưởng của cả sảnh đường, chỉ thắng một chữ của Lão phu nhân.
“Tốt.”
“Lão bà tử ta bao nhiêu năm không được ăn đồ ăn Lương Châu rồi...” Tống lão phu nhân trước uống một ngụm canh tiên, cúi đầu nháy mắt, suýt nữa rơi lệ xuống.
Vân Hoan thầm hoan hô một tiếng, trên mặt ra vẻ bình thường, cười nói: “Đây ít nhiều cũng có Tống đại thiếu gia nhắc nhở ta. Hắn mới là người có tâm, vì Lão thái thái thọ yến, hắn vội trên vội dưới, tốn không ít tâm đâu.”
“Đều tốt, đều tốt!” Tống lão phu nhân lặng lẽ lau đi nước trên khóe mắt, quay đầu vui mừng phát tiền thưởng cho mọi người, dù là Vân Hoan cũng được một hà bao thêu vô cùng tốt. Vân Hoan từ chối hai lần, Tô di nương một phen đè tay nàng lại, nói: “Nhị tiểu thư nhận lấy đi, khó được Lão thái thái vui vẻ!”
Vân Hoan thấy thế, đành nhận lấy, trong lòng nghĩ vì sao cả sảnh chỉ nghe thấy giọng của Tôn di nương, lại không thấy Tống phu nhân. Sau này mới biết được, một bên nam nhân nhìn gầy yếu mà giỏi giang chính là Tống lão gia, phu nhân bên cạnh ông nhìn không lớn, bộ dáng nhiều lắm cũng chỉ hơn ba mươi.
Vân Hoan âm thầm cân nhắc khả năng nữ nhân ba mươi tuổi sinh ra nhi tử hai mươi tuổi, không ngờ ánh mắt mình lưu lại trên người Tống phu nhân lâu lắm, khi Tống phu nhân ngẩng đầu, Vân Hoan đang nhìn bà chằm chằm, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Một bên này, Tống lão phu nhân lại dẫn Vân Hoan đến trước mặt Vĩnh Bình vương. Vĩnh Bình vương hơi khen trù nghệ của nàng, lại hỏi hai câu tình huống cha mẹ trong nhà, sau đó lại cùng người khác nói chuyện.
Trên bàn cơm một phen đưa đẩy chén, Vĩnh Bình vương cũng hướng về phía Vân Hoan nâng chén thăm hỏi, tửu lượng Vân Hoan không tốt, nhẹ nhấp hai ngụm, liền đã có chút choáng váng. Cứng rắn đứng ở nơi đó, trong lòng luôn ai oán: bận việc một ngày, nàng trừ bỏ lúc rảnh rỗi ăn hai miếng điểm tâm, cả ngày cũng chưa được ăn bao nhiêu này nọ. Lúc này trên bàn cơm, mỹ thực trước mặt, nàng cũng không thể thoải mái ăn, sợ tổn hại thể diện.
Trong lòng nàng chỉ mong thọ yến này mau kết thúc, thống thống khoái khoái ăn một chén mì nóng. Một bên Tống tam tiểu thư cũng lén lút gắp cho nàng một khối bánh ngọt phù dung, thấp giọng nói: “Hoan nhi tỷ tỷ ăn khối điểm tâm này lấp bụng, một lát nữa tiệc rượu xong rồi, tỷ đến phòng ta chơi, ta chuẩn bị đồ ăn khác cho tỷ. Chỉ có tỷ muội chúng ta, bảo đảm tỷ ăn thống khoái!”
Thân thiện như vậy, ngược lại thật sự ngoài dự đoán của Vân Hoan, lúc này nàng mới nhớ tới quần áo mình đang mặc cũng là của nàng ấy, vội thấp giọng trả lời: “Còn chưa cám ơn quần áo của Tam tiểu thư.”
“Ta gọi Tử Nhan.” Tống tam tiểu thư thấp giọng đáp, bên miệng treo lên nụ cười nói: “Quần áo này tỷ đừng cám ơn ta, cám ơn Đại ca ấy, ta cũng chỉ mượn hoa hiến phật thôi.”
“A?”
“Ta còn cảm thấy kỳ quái, Đại ca ngày thường lạnh nhạt như vậy, vừa rồi lại lắp bắp mời ta hỗ trợ. Hóa ra quần áo này, là cho Hoan nhi tỷ tỷ ngài nha.” Tống Tử Nhan nói xong không khỏi cười ra tiếng. Nhớ tới vừa rồi nàng nói không giúp, nhớ tới bộ dáng Tống Trường Bình bị ngộp thẹn quá hóa giận, quả thật là thú vị vô cùng. Từ nhỏ nàng đã cảm thấy Đại ca và khối băng giống nhau, không nghĩ tới, hóa ra trá tim nóng bỏng, đã đặt trên người người khác rồi.
“Quần áo này?”
“Quần áo này là Đại ca cố ý mua, nhờ ta mượn danh nghĩa đưa cho tỷ tỷ ngài!” Tống Tử Nhan cười cười, ngẩng đầu nhìn Tống Trường Bình đang cùng Triệu Du Hoán nói chuyện, nhưng ánh mắt lại thường thường nhìn về phía Hướng Vân Hoan. Tống Tử Nhan chẹp chẹp miệng, thấp giọng nói: “Đại ca sợ ta khi dễ tỷ.”
Mặt Vân Hoan xoẹt một cái lập tức đỏ, liền lại không dám nhìn về phía Tống Trường Bình. Khi ba công tử này kính rượu nàng, nàng một ly lại tiếp một ly, theo bản năng uống vào. Chờ đến khi nàng ý thức được, mấy ly rượu này đều đã vào trong bụng nàng.
Vân Hoan cảm thấy bản thân nhất định là không ổn rồi, vội vàng mượn cớ đi phòng bếp xem đồ ăn, đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Đường trong hoa viên đều được lát đá, Vân Hoan tìm đường đi, lảo đảo hai lần, suýt nữa té ngã. Bên người lại có một người đến đỡ nàng một phen, một vị thuốc dễ ngửi trộn lẫn hương vị đặc thù trên người nam nhân phả vào mặt.
“Vừa rồi bảo nàng ở trong phòng chờ ta, sao nàng lại đi hả?”
Rượu mang đến cảm giác nóng dường như có thể lan tràn khắp thân thể nàng, từng đợt sóng nhiệt đánh úp lại, Vân Hoan ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Tống Trường Bình gần ngay trước mặt.
Tống Trường Bình có một đôi mắt cực kì đẹp, Vân Hoan liếc mắt một cái liền bị hút vào trong, bên trong mang theo chút trách cứ, càng nhiều hơn là thấp thỏm.
Hắn cũng thấp thỏm không yên. Vân Hoan thở dài, không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới năm ấy lúc lưu lạc vào nhầm thuyền hoa, một đám ăn chơi trác táng chọn mỹ nhân, một vài bộ dáng ngả ngớn.
Mượn cam đảm say rượu, nàng đột nhiên cũng muốn làm thiếu gia phong lưu, duỗi tay nắm cằm Tống Trường Bình, nở nụ cười ha ha, nói: “Tống mỹ nhân, ngươi thích ta, đúng không?”
“.....” Ánh trăng nhẹ nhàng chảy xuôi, Tống mỹ nhân vẫn không nhúc nhích nhìn Hướng Vân Hoan.
Lúc trước vừa gặp đã thương, gặp lại chung tình, ta gặp, rối loạn quân tâm.
(*) Quân: ở đây chỉ tướng công, tình lang nhé.
Hắn rối loạn, nàng đâu?
“Hướng Vân Hoan...” Tống Trường Bình giật giật môi, một chữ ‘đúng’ lưu ở bên môi, thế nào cũng không chịu nói ra miệng.
Người trước mắt cũng giật giật, đột nhiên cười rộ lên, thừa dịp Tống Trường Bình không chú ý, đặt môi lên môi hắn, xẹt qua.
“Ta còn hôn ngươi một cái, Tống Trường Bình...” Nàng hắc hắc cười hai tiếng, cười đến giống như tặc trộm được hương, rồi sau đó, cứ vậy nghiêng người ngã xuống.
Tống Trường Bình bị trộm hương hơi giật mình ôm người trong lòng, một lúc sau, tức giận kháng nghị: “Hướng Vân Hoan, nàng thế nhưng say!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.