Editor: Linh
Vân Hoan gần như là trước tiên quay đầu nhìn Tống lão phu nhân, trên mặt của nàng có kinh ngạc, dù là Tôn di nương cũng rất khó hiểu.
Vân Hoan mờ mịt nhìn Vương phi đang nắm tay nàng, vẫn luôn nói hai người là ông trời tác hợp cho, vốn nên như thế. Còn nói ngày hai người thành
thân bà nhất định phải đến uống ly rượu mừng, nhưng trong lòng nàng tất
cả đều là suy nghĩ: cùng Tống Trường Bình có hôn ước, không phải là
Hướng Vân Cẩm sao?
Phong hồi lộ chuyển, đây là như thế nào?
Bên này Tống lão phu nhân cũng cười hưởng ứng ‘nhất định nhất định’,
Tống phu nhân cũng cười ôn hòa, tất cả đều là không khí vui vẻ cát
tường.
Chỉ có một mình Vân Hoan sinh ra nghi ngờ, nhưng nàng còn chưa kịp cởi
bỏ nghi ngờ này Vương gia và Vương phi đã khởi hành rời đi. Sau đó nàng
cũng trở về Phong Niên, nửa đường nàng cuối cùng không nhịn được nghi
ngờ trong lòng, trên đường rẽ trở về nhà Đại bá.
Đến nơi, Trương thị đang bận việc trong sân, Vân Hoan vội đi lên hỗ trợ, chần chừ một lát cũng không biết xấu hổ hỏi ra miệng.
Trương thị thấy nàng tinh thần không yên, ngừng công việc trong tay nói: “Cô nãi nãi của ta, ngươi đừng hỗ trợ nữa, đây là đậu tương, ngươi để
hạt đậu lại đây, còn câu đậu thì đáo hết đi, ta làm đồ ăn thế nào! Ngươi nói đi, có chuyện gì mà tinh thần không yên như vậy?”
Vân Hoan ngượng ngùng để đậu tương trong tay xuống, hỏi Trương thị: “Bá
mẫu, Hướng phủ và Tống phủ, có phải từng có một cửa hôn ước hay không?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Trương thị cau mày, lập tức lại cười lạnh một tiếng nói: “Tô thị nói với ngươi?”
Vân Hoan vội vàng lắc đầu, rốt cuộc vẫn nói không lên lời, chỉ mơ hồ nói là ở Tống phủ ngẫu nhiên nghe được. Trương thị hơi hơi ngẩn ra, quệt
miệng nói: “Sao nhà bọn họ vẫn còn nhớ rõ cửa hôn ước này?”
Vân Hoan thấy giọng điệu của bà hơi lạ, giống như có ẩn tình, vội truy
vấn. Trương thị thở dài một hơi nói: “Tống phủ tuy rằng là danh môn vọng tộc ở Ung Châu chúng ta, nhưng là năm đó một mạch này của Tống Nguyên
Khánh cũng là suy bại nhất. Ngược lại là cha ngươi, buôn bán làm được
phong sinh thủy khởi. Vừa đúng cha ngươi và Tống Nguyên Khánh là hàng
xóm, hai nhà quan hệ rất tốt. Tống phu nhân sinh nhi tử, lúc hai người
tán gẫu liền nói lên muốn chỉ phúc vi hôn, hôn thư chỉ phúc vi hôn ta
cũng đã thấy qua.”
Nói mấy câu lại khiến Vân Hoan lắp bắp kinh hãi, chấn động không dứt.
Nàng không thể tin được chỉ vào chính mình hỏi: “Cho nên, thật sự là ta
và Tống Trường Bình có hôn ước?” Nhưng phụ thân nói qua, có hôn ước rõ
ràng là Hướng Vân Cẩm mà?”
“Phi, lúc các ngươi đính hôn, Tô thị còn không biết đang ở đâu đâu!”
Trương thị phi một ngụm, nói: “Sau khi nương ngươi và Tống phu nhân mất, có một hồi lão thái thái Tống phủ đến Hướng phủ nhìn ngươi, khi đó
ngươi đã thành Hướng Nhị tiểu thư. Vốn là một chuyện chắc chắn, nào có
nghĩ đến, Tô thị đó dẫn tiện nghi Đại tỷ của ngươi ở bên cạnh lão thái
thái lượn một vòng, hôn ước của hai nhà liền biến thành Tống Trường Bình và Hướng Vân Cẩm!”
“Chuyện trên hôn ước đã được định sẵn, làm sao có thể nói sửa liền sửa?” Hướng Vân Hoan thật sự là không thể tin nổi.
“Lúc đó Đại bá ngươi và cha ngươi gần như là thủy hỏa bất dung, là ta
tìm cha ngươi hỏi. Lúc đó cha ngươi nói, khi đó Tống lão phu nhân tìm Tô thị muốn ngày sinh tháng đẻ của ngươi, kết quả hợp ngày sinh lại, phát
hiện ngươi và Tống Trường Bình bát tự không hợp. Nếu hai người cố tình
kết hợp nhất định có kiếp nạn gặp máu. Ngược lại Hướng Vân Cẩm bát tự có tướng vượng phu. Tống lão phu nhân tin lời này liền cùng cha ngươi
thương lượng...”
“Bát tự? Lại là bát tự đáng chết!” Vân Hoan tức giận mắng.
Chẳng trách, chẳng trách đời trước nàng gả nhầm vào Tống phủ, người Tống phủ biết được là nàng, nghiến răng nghiến lợi, hận người chết không
phải là nàng.
Mạng tương khắc, nàng lại tới cửa khắc hắn – chính là đúng dịp đó, hắn lại chết.
Nhưng là vì sao bây giờ Tống phủ vẫn muốn lật lại hôn ước này, hay là không sợ hắn bị tương khắc?
Trương thị thấy nàng sắc mặt khác thường liền an ủi: “Lúc đó cũng là cha ngươi nghe nói Tống Trường Bình thân thể không tốt, sợ ngươi gả đi chịu khổ, muốn giữ ngươi lại bên người chiêu tế (chọn người ở rể), kế thừa
gia nghiệp. Sau này ta biết được thân mình Tống đại thiếu gia quả thật
không tốt, còn cảm thấy may mắn, may mắn người gả không phải là ngươi.”
“Nhưng là hôm qua Tống lão gia mới ở trước mặt Vương gia và Vương phi
nói ta và Tống đại thiếu gia chỉ phúc vi hôn...” Vân Hoan lộ vẻ sầu thảm cười khổ một tiếng. Nàng đột nhiên nghĩ tới hình như lúc nhỏ nàng đã
gặp qua một vị lão thái thái uy nghiêm. Khi đó, đúng là nàng bị Tô thị
nuôi thành ngang ngược, không coi ai ra gì, trái lại Hướng Vân Cẩm, vĩnh viễn đều là đoan trang hiền thục, tiến thối rõ ràng...
Nàng không oán lão thái thái chọn Hướng Vân Cẩm, cùng là tiểu thư Hướng
gia, mặc cho ai cũng sẽ chọn Hướng Vân Cẩm ngoan ngoãn. Lựa chọn này,
kết quả là do số mạng, vẫn là bởi vì đối tượng kia là Hướng Vân Hoan
điêu ngoa bốc đồng?
“Làm sao có thể? Tống lão phu nhân tin nhất là huyền hoàng chi thuật*!”
Trương thị không thể tin được ngừng lại, trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, không khỏi lẩm bẩm nói: “Hôm qua hình như Đại bá phụ ngươi
cùng ta nói qua, hôm qua lúc ông ấy ở Phong Niên gặp được Tống lão gia,
hai người uống hai ly rượu, Tống lão gia thuận miệng hỏi ngày sinh tháng đẻ của ngươi...”
(*) Huyền hoàng chi thuật: là nhưng gì huyền bí kì ảo, giống như mình đi coi bói xem về số mạng ấy.
Tô thị...
Năm đó, ngươi động tay động chân làm cái gì?
Vân Hoan xoay người lập tức chạy về Hướng phủ.
Từ cổng vòm đi vào, đi qua hành lang quanh co, tất cả bọn hạ nhân nhìn
thấy Nhị tiểu thư đã nhiều ngày chưa nhìn thấy, vẻ mặt tràn đầy sát khí, không tự giác nhượng bộ lui binh.
Vân Hoan một đường chạy chậm, thẳng đến khi chạy đến Hành Vu uyển của
Vương thị nàng mới thở ra. Đẩy cửa vào là tầng tầng lớp lớp cây dây leo
bò dọc khắp sân.
Mấy ngày không đến nơi này, Hành Vu uyển đã đổi thành một quang cảnh
khác. Nhưng Vân Hoan vẫn bước vào, nơi mà mẹ ruột nàng đã từng ở, thời
điểm đêm khuya yên tĩnh, nơi Hướng Hằng Ninh thích đến nhất, cũng là nơi này.
Sau khi Tô thị vào Hướng phủ, cái gì giá trị có thể chuyển đều đã chuyển đi, thừa lại, tất cả đều là chút ký ức năm xưa.
Vân Hoan dè dặt cẩn trọng mở hộp gấm Hướng Hằng Ninh đặt trên tủ ra, đập vào mắt là hôn thư của Hướng Hằng Ninh và Vương thị, xuống chút nữa,
lại là một thiếp canh lâu năm...
(*) Thiếp canh: ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh.
Vì sao năm đó sau khi Tống lão phu nhân chuyển thiếp canh của nàng về,
Tô thị và Tống lão phu nhân còn nói chuyện một hồi. Lúc đó nàng ngủ bên
cửa, mơ mơ màng màng, hoàn toàn không nghe rõ bọn họ nói gì.
Lúc đó, chỉ biết là thiếp canh màu đỏ này hình như có liên quan đến
nàng, những gì cùng nàng có liên quan, nàng thường giấu trong hòm của
cha, để nương nhìn thấy.
Giấu mười mấy năm, hôm nay, nàng lại nghĩ tới.
Nhưng là trong nháy mắt mở ra, nàng lại cười ha ha – mặt trên rõ ràng
viết tên họ, quê quán, ngày sinh tháng đẻ và tên họ tổ tông ba đời của
nàng, nhưng ngày sinh tháng đẻ này không phải là của nàng. Vân Hoan một
hơi nghẹn ở ngực, lên không nổi, cũng không thể đi xuống.
Người khác trăm phương ngàn kế sửa thiếp canh là vì lừa một mối hôn sự.
Nhưng Tô thị, mạo hiểm lớn như vậy, chỉ vì thay Hướng Vân Cẩm đoạt việc
hôn nhân mà lúc trước nàng ta cho rằng tốt.
Nhà cao cửa rộng là lương phối của nữ tử, nàng ta cho rằng nàng ta đánh
bàn tính vang bốp bốp, nhưng ngày càng gần, nàng ta lại phát hiện vị hôn phu của nàng ta thật ra là một con ma ốm, cho nên muốn dùng tất cả biện pháp để nàng đi làm dê núi thế tội?
Trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ đến một tầng này, nếu không phải Vương phi nhắc đến chuyện
chung thân, nàng vĩnh viễn không biết sự thật bên trong.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Vân Hoan cất thiếp canh
này vào trong tay áo, xoay người liền thấy Hướng Vân Cẩm cười như không
cười đứng ở phía sau nàng.
“Nghe nói Nhị tiểu thư mặt đầy sát khí một đường chạy tới Hành Vu uyển,
không biết, còn cho rằng xảy ra chuyện lớn gì đâu. Sao vậy? Ở chỗ Đại bá ngươi không thoải mái, lại muốn quay về đây ở?”
“Ngươi ngay cả đi đường cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng à, sao cũng
phải đi ở phía sau người khác vậy?” Vân Hoan bỗng nhiên bị hoảng liền
cao giọng đáp trả về.
“Ai không thể lộ ra ngoài ánh sáng!” Hướng Vân Cẩm sắc mặt khẽ biến, oán hận nhìn Vân Hoan nói: “Chỉ ngươi ra được ánh sáng? Thân là người Hương gia, chỉ biết thừa dịp phụ thân không ở nhà, liên hợp với người khác
bắt nạt nương và cậu, chiếm Phong Niên không tha cũng thôi, ngươi còn
dám ở bên ngoài câu tam đáp tứ.”
Hướng Vân Cẩm vừa nói đến chuyện này liền tức giận. Mẫu thân rõ ràng nói qua, Tống Trường Bình là một ma ốm, thể nào cũng không để chống đỡ nổi
mấy tháng nữa. Trước đó mấy người Tống phủ còn phái người đến mơ hồ lộ
ra ý thành thân sớm. Mẫu thân chỉ nói nàng còn nhỏ, từ chối rồi.
Vì không gả cho ma bệnh này nàng ta còn xin Ôn Ngọc Lương hỗ trợ, nếu
như đến lúc đó không còn cách nào khác, nàng ta cũng chỉ có thể trói
Hướng Vân Hoan gả vào. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, Hướng Vân Hoan
liền chỉ có thể là người Tống gia, cùng nàng ta không có quan hệ gì nữa.
Mấy ngày trước, nàng ta ở trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy Tống Trường
Bình, hắn tuy gầy yếu chút, nhưng nhìn thế nào cũng thấy là nam nhân
phong lưu phóng khoáng, sao có thể là người bệnh không chịu nổi trong
miệng người khác?
Nàng ta thừa nhận nàng ta có chút hối hận, Ôn Ngọc Lương dù tốt, nếu là
so gia thế, vô luận thế nào cũng đều không bằng Tống phủ. Trong lòng
sinh khúc mắc, nàng ta liền có chút trốn tránh Ôn Ngọc Lương.
Hôm nay, Tống phủ lại cho người tới đưa tới lễ vật tràn đầy một sân,
nàng ta hoàn toàn cho rằng Tống phủ lại đến thúc giục cửa hôn sự này,
nhưng là… Người nọ tại sao lại biến thành Hướng Vân Hoan rồi?
“Hướng Vân Hoan, ngươi cướp vị hôn phu của ta, thông đồng với Tống phủ
Đại thiếu gia, ngươi vừa lòng đẹp ý rồi hả?” Khi nói chuyện, Hướng Vân
Cẩm muốn dùng tay véo Vân Hoan.
Vân Hoan bắt lấy tay nàng ta, hơi dùng sức đẩy nàng ta ra phía sau,
mắng: “Ta cướp vị hôn phu của ngươi? Hướng Vân Cẩm, ngươi tự đi hỏi
nương ngươi vị hôn phu này rốt cuộc là của ai! Còn có, đừng nói từ
‘thông đồng’ này với ta, nếu bàn về bản lĩnh thông đồng, ngươi nhận đứng số hai, còn ai dám nhận số một? Ngày ấy ta ở ngoài phòng, nghe ngươi và Ngọc lang tốt của ngươi xướng một khúc ‘hoạt sắc xuân hương’, chỉ hận
không bắt ngươi tại chỗ! Còn có túi thơm đoạn tụ của ngươi, Hướng Vân
Cẩm, ngươi thực sự cho rằng không ai biết chuyện này của ngươi sao?”
Hướng Vân Cẩm lảo đảo hai bước, bên tai nghe Vân Hoan nói ra từng
chuyện, gương mặt ôn nhu hiền thục sớm thay đổi thành gương mặt dữ tợn.
Lúc này nàng ta ngược lại không sợ, thấp cổ họng cười hai tiếng: “Hướng
Vân Hoan, ngươi nói những lời này sẽ có người tin sao?”
“Lời nói của tiểu thư điêu ngoa như ta tự nhiên là không có mấy người
tin!” Vân Hoan cười nhẹ, nói: “Nhưng nếu như ta truyền ra ngoài, ngươi
cảm thấy, ngươi còn có mặt mũi?”
“Ngươi truyền, ngươi có gan truyền, để xem lúc đó ta mất mặt, vẫn là
toàn bộ Hướng phủ mất mặt! Nếu ta không có mặt mũi, ngươi cho là ngươi
còn có thể gả vào Tống phủ?” Trái tim Hướng Vân Hoan run lên một chút,
cuối cùng giận dữ quét mắt dừng trên bình sứ ở trên cái bàn duy nhất
trong phòng.
“Mặt mũi?” Vào nháy mắt khi cái bình sứ kia rơi xuống đất, Vân Hoan đột
nhiên xông lên phía trước, đẩy Hướng Vân Cẩm xuống đất. Tức giận mọc
tràn lan trong lòng khiến nàng sinh ra vô hạn sức lực, nàng cứ như vậy
trói buộc Hướng Vân Cẩm, một tay cầm lấy một miếng sứ nhỏ, trực tiếp để
trên khuôn mặt như ngọc của Hướng Vân Cẩm.
“Nếu không phải nhớ kỹ ngươi và ta có cùng một cha, nếu không phải nhớ
kỹ ngươi còn họ Hướng, ta hận không thể hủy đi toàn bộ khuôn mặt này của ngươi! Hai mẹ con các ngươi quen lắc lư theo gió, thấy nhà người ta có
chuyện tốt liền đoạt vị hôn phu của ta. Thấy hắn bị bệnh, vội vàng vứt
đi như giày cũ. Để Ôn Ngọc Lương lừa ta mắc mưu, ngày thành thân làm mê
ta đưa lên kiệu hoa, treo đầu dê bán thịt chó. Khi ngươi tính toán như
vậy, có từng nghĩ tới mặt mũi của ta, tính mạng của ta!”
Một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống mặt Hướng Vân Cẩm, mang theo chút
nong nóng. Hướng Vân Cẩm đã ngây dại sờ sờ mặt mình, đập vào mắt là màu
đỏ khiến chân nàng ta như nhũn ra, sau một lúc lâu nàng ta run rẩy nói
câu: “Hướng Vân Hoan, ngươi điên rồi…”