Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 22: Đồ cưới




Editor: Linh.
Đại viện Hướng gia cách Tống trạch mấy con đường, Hướng Hằng Ninh là đi bộ xuyên phố hẻm mới đến. Ở trên đường đi, ông nhiều lần cân nhắc nên nói như thế nào mới có thể lui việc hôn sự này.
Nhưng nghĩ hoài vẫn cảm thấy những lời đó không ổn lắm.
Mười mấy năm trước, khi Tống Nguyên Khánh và Hướng Hằng Ninh vẫn là hàng xóm, Tống Nguyên Khánh vẫn luôn khoe khoang hắn là danh môn nhà giàu gì đó, Hướng Hằng Ninh nghe xong chỉ cười cười: người sa cơ thất thế luôn thích cùng người giàu có quan hệ họ hàng, giống như như vậy liền có vẻ bản thân rất cao quý.
Năm đó làm hàng xóm, hai người cũng là quan hệ huynh đệ kề vai sát cánh. Khi đó trời cao biển rộng tìm đại kế phát tài, nói phét dắt ngựa đi rong rất không tự tại. Có điều sau này Hướng Hằng Ninh không thể không thừa nhận một điều, thân gia bối cảnh cũng là một thiên phú. Tống Nguyên Khánh dù nghèo túng, đến cùng vẫn là nhất mạch của Tống gia danh môn. Đến khi trong phủ xuất hiện một phi tử, mấy mạch khác của Tống gia nâng đỡ một chút, Tống Nguyên Khánh liền từ ngõ nhỏ lụi bại của Ung Châu chuyển đến Tống trạch bây giờ, lắc mình biến hóa thành Tống lão gia.
Làm huynh đệ cùng bị nạn tri tâm nhất của Tống Nguyễn Khánh, trên con đường phát tài của ông Tống Nguyên Khánh có ảnh hưởng rất lớn. Duyên phận hai người cũng không chỉ như vậy, sau khi hai người đều phát đạt, nguyên phối phu nhân của hai người lại cùng bất hạnh qua đời. Lúc đó hai người nhìn nhau chẳng nói gì, chỉ nói phu nhân nhà mình không có phúc phận đó.
Chỉ tiếc, năm đó hai nhà nghĩ duyên tần tấn*, Hướng Hằng Ninh vỗ tay một cái đồng ý, lúc này muốn đổi ý, lại không phải do ông.
(*) Bạn nào tò mò chỗ này có thể đi tra google, do dài nên mình lười gõ vào đây.
Từ Hướng Vân Hoan đến Hướng Vân Cẩm lại đến Hướng Vân Hoan, nghe qua, giống như là Hướng phủ đang đùa Tống phủ... Nhưng ông cũng chỉ là một thương nhân, bây giờ, sao có thể trở thành hoàng thân quốc thích?
Tự nhiên là chơi không nổi.
Hướng Hằng Ninh cúi đầu đứng trước viện của lão phu nhân. Vừa rồi đại quản gia Tống phủ nói, Tống lão gia sáng sớm đã ra ngoài sợ là mấy ngày nữa cũng sẽ không trở về, ngay cả Tống phu nhân cũng xuất môn đi cầu phúc.
Ông đoán là Tống Nguyên Khánh đoán được mục đích ông đến đây, cố ý trốn tránh. Đây xem như là cho ông mặt mũi, không muốn trước mặt mọi người trách cứ ông.
Nhưng là Tống lão phu nhân cố ý muốn gặp ông một lần.
Ông đứng một hồi lâu, một nha hoàn thanh tú vén mành bước ra, cười nói: “Hướng lão gia đợi lâu. Lão thái thái mời ngài đi vào.”
Hướng Hằng Ninh vỗ vỗ bụi đất vốn không có trên người, thấp giọng nói cảm tạ, bước vào phòng, một mùi hương ngọc hoa phả vào mặt.
Hướng Hằng Ninh nhạy cảm ngửi thấy mùi trầm hương, xạ hương và đàn hương tốt nhất trong mùi hương đó, hương thượng đẳng này dân gian rất ít có, bình thường đều xuất từ trong cung. Càng không cần phải nói, mùi hương này không biết có thể chống được chi tiêu của một gia đình bình thường trong bao lâu.
Suy cho cùng Tống phủ bây giờ không giống ngày xưa rồi.
Hướng Hằng Ninh yên lặng hít sâu, tiến lên hành lễ với Tống lão phu nhân, “Lão thái thái mạnh khỏe!”
“Khỏe, khỏe! Nghe nói trước đó vài ngày ngươi đi Thục Châu. Chỗ đó bây giờ đang rất loạn, ngươi không gặp phải chuyện gì khó chứ?”
“Đúng là rất loạn, suýt nữa không về được.” Hướng Hằng Ninh nhớ tới mấy tháng này bị nhốt ở Thục Châu, mấy loạn dân đó thấy thương nhân liền nhào lên đánh, bắt người không thể không giao ra chút này nọ. Giao này nọ ít bị đánh mấy cái, không giao ra, đánh chết cũng không có người quản.
Ông ở trong thành sống cuộc sống nay trốn đông mai trốn tây. Khi Tổng binh Thục Châu tìm được ông, đúng lúc ông đang bị một đám loạn dân vây quanh, khi đó ông tuyệt vọng cho rằng bản thân không thể về được nữa.
“A di đà Phật, trở về là tốt rồi.” Tống lão phu nhân cười cười, như là đang cùng Hướng Hằng Ninh tám chuyện nhà. Còn nói đến nhiều năm trước khi hai nhà vẫn còn là hàng xóm, Hướng Hằng Ninh và Tống Nguyên Khánh làm chuyện hoang đường, Tống lão phu nhân nói, Hướng Hằng Ninh cười theo.
Dần dần, Hướng Hằng Ninh lại cười không nổi. Tống lão phu nhân tuy là nói chuyện phiếm, nhưng đầu tiên là nói đến giao tình của hai nhà từ xưa đến nay, chuyển lời, lại mơ hồ đề cập tới mấy năm nay Hướng phủ có thể phát triển như vậy, cùng Tống phủ cũng không thoát khỏi quan hệ. Cuối cùng, Tống lão phu nhân nhấp một ngụm trà, cười nói: “Đúng rồi, trước khi ngươi về Ung Châu, có gặp Tổng binh Thục Châu Đỗ Ngân Bảo?”
Hướng Hằng Ninh sững sờ một chút, Tống lão phu nhân lại cười nói: “Tiểu tử đó cũng phải gọi ta một tiếng biểu di. Trước khi hắn đi ta còn cố ý giao đãi, nếu như nhìn thấy ngươi, nhất định phải tiễn ngươi lành lặn trở về, ngươi là thông gia lão gia của Tống phủ chúng ta!”
Tống lão phu nhân vân đạm phong khinh nói hai câu, lại khiến Hướng Hằng Ninh chấn kinh một lúc lâu. Nếu không phải Đỗ Ngân Bảo kịp thời xuất hiện, lúc đó ông thật sự chết ở Ung Châu rồi. Sau đó Đỗ Ngân Bảo lại đối đãi ông vô cùng tốt, cố ý sai người ra roi thúc ngựa đưa ông trở về.
Lúc đó Đỗ Ngân Bảo chỉ nhắc đến Hướng Hằng Thái, không nghĩ tới bên trong còn có một tầng quan hệ như vậy.
Hướng Hằng Ninh vội vàng nói rất nhiều lời cảm kích, Tống lão phu nhân chỉ khoát tay cười, “Chúng ta vốn chính là người một nhà. Nửa tháng sau, việc hôn sự của hai đứa nhỏ hoàn thành, liền càng thêm danh chính ngôn thuận rồi. Ta nói này, phúc khí lớn nhất của ngươi là nuôi được nữ nhi tốt! Vĩnh Bình vương gia vương phi đều khen nàng không dứt miệng! Vương gia còn nói, nếu như hai đứa thành thân, hắn còn có thể tự mình đưa đại lễ đến. Đây cũng là Tống phủ, đổi lại người khác, nơi nào có phúc khí như vậy!”
Đầu tiên là tình nghĩa ngày xưa, sau là giúp đỡ, lại nói ân cứu mạng, rồi sau đó lại lôi Vĩnh Bình vương gia vương phi ra, chỉ ra địa vị hôm nay của Tống phủ, lấy thế lực áp chế.
Dù cho Hướng Hằng Ninh có không hiểu lí do, đến đây cũng hiểu rõ ý tứ của Tống lão phu nhân.
Tống lão phu nhân sống nhiều năm như vậy, sớm đã thành nhân tinh, chỉ cần liếc ông một cái liền biết ông muốn nói gì.
Một mình bà xuất chiến, ông đã mất năng lực phản kháng.
Loáng thoáng, ông nghe được ngoài cửa viện của Tống lão phu nhân có người xướng, “Hợp hôn*, xem bói nếu đều tốt, có ghi lại, chỉ sợ làm giả thiếp canh, bị người cáo, bị đánh”, lại có người xướng “Lòng ta vốn gửi trăng sáng, ai biết trăng sáng chiếu mương máng”.
(*) Hợp hôn: trao đổi thiếp canh, lấy bát tự xem có xứng đôi không.
Tống lão phu nhân nhíu mi nghe một lát, gọi bà tử bên người đi ra cửa ngăn lại, bà tử quát hai câu bên ngoài lại ngừng, quay đầu bẩm: “Lão thái thái đại thọ gánh hát xướng ‘tỳ bà ký’, vài nha hoàn liền lặp đi lặp lại xướng. Nếu là ta, ta thích nhất là ‘ly miêu hoán Thái tử’...”
“Ta ngược lại cũng thích. Có điều Thái tử cuối cùng vẫn là Thái tử, ai cũng không đổi được.” Lão thái thái cười cười, quay đầu hướng Hướng Hằng Ninh nói, “Hôn sự này là mẫu thân Trường Bình và mẫu thân Vân Hoan định ra, hai người đi sớm, nếu có thể thành, cũng có thể làm hai người dưới suối vàng mỉm cười. Lúc trước ra chút đường rẽ, bây giờ cũng đã sửa chữa, cũng không tính muộn. Trường Bình nhà ta tuy thân thể có yếu một chút nhưng người cũng tốt, nhất định sẽ không bạc đãi Vân Hoan nhà ngươi.”
Hướng Hằng Ninh đầy lời muốn nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị chặn kín, đến khi ông muốn hỏi tình huống của Tống Trường Bình, Tống lão phu nhân đã hơi hơi nhắm mắt nói: “Xem thân mình ta này, nói mấy câu liền mệt mỏi.”
Hướng Hằng Ninh chỉ đành phải đứng dậy quy củ cáo lui, thầm nghĩ mối hôn sự này, bất luận thế nào đều không lui được.
Ông đi, từ bình phong phía sau lưng lão thái thái có một người đi ra, lễ độ cung kính đứng trước mặt lão thái thái, cười nói: “Vẫn là mẫu thân có biện pháp, làm hắn một câu đều nói không ra.”
“Hắn vốn là một người thức thời, nếu không cũng sẽ không thể đi đến hôm nay. Chỉ tiếc nhìn sai rồi, cưới nhầm một nữ nhân như vậy!”
Lúc Hướng Hằng Ninh vừa mới bước vào phủ có quản gia dẫn vào, bây giờ ra ngoài, đổi thành gã sai vặt. Khi gã sai vặt này dẫn ông đi qua hoa viên, Hướng Hằng Ninh lại dừng lại một lát, cười hỏi hắn, “Xem bệnh cho Đại thiếu gia là vị đại phu nào? Ta gần đây có nhận thức một vị đại phu giỏi, nếu như có cần, có thể giới thiệu một hai.”
“Không cần!” Gã sai vặt này còn trẻ, cười liền có hai cái răng nanh, “Xem bệnh cho Đại thiếu gia đều là danh y, còn có ngự y. Đừng nói thành Ung Châu, ngay cả đại phu Đại Tề, thiếu gia cũng xem qua không ít!”
“Ta thấy vị đại phu
kia hình như là danh y của Ung Châu chúng ta… hình như gọi là Lâm Nguyên…”
“Lâm Nguyên Tu Lâm đại phu à!” Gã sai vặt này thuận miệng nói, “Sống ở đầu chợ phía Tây. Y thuật thật sự là hết lời để nói!”
“Lâm đại phu.” Hướng Hằng Ninh âm thầm ghi nhớ, nhướng mi, lại hỏi: “Nghe nói hôm qua Đại thiếu gia lại không khỏe, hôm nay khá hơn chưa?”
“Đại thiếu gia thân mình không tốt, hàng tháng đều sẽ có một hai ngày thân mình đặc biệt không nhanh nhẹn, qua liền tốt lắm. Ngày thường nhìn qua không khác gì người bình thường.” Gã sai vặt nhẹ nhàng bâng quơ nói dẫn ông ra ngoài cửa, “Hướng lão gia đi thong thả.”
Hướng Hằng Ninh dừng lại một chút, quay đầu nhìn đôi sư tử bằng đá trước cửa Tống phủ, uy vũ bức nhân nói không nên lời. Ông nhìn nhiều hai mắt, lập tức cũng gọi xe ngựa trở về Phong Niên, sau khi chuẩn bị tất cả lễ vật, thẳng đến chợ phía Tây.
Ông đi chuyến này, bận thẳng đến hoàng hôn mới về đến nhà, vừa đến nhà, ông trực tiếp đi đến viện của Hướng Vân Hoan.
Vừa vào cửa liền thấy Hướng Vân Hoan an toàn ngồi trước giá thêu, trong tay đang cầm châm tuyến, hết sức chăm chú.
Nữ tử bình thường từ nhỏ đã muốn may giá y của mình, dù là Vân Hoan cũng không ngoại lệ. Có điều lúc trước tính nàng nóng nảy, ngồi chưa được một lát liền lại đi ra ngoài. Trước kia Hướng Hằng Ninh vẫn luôn bắt mấy ma ma nhìn chằm chằm Vân Hoan, nàng thêu mấy năm, giá y này cuối cùng cũng hoàn thành.
Có điều lúc này, nàng yên tĩnh ngồi, tay còn quấn băng vải trắng, trong lòng Hướng Hằng Ninh lại không phải tư vị.
“Phụ thân đã trở lại.” Nghe được tiếng bước chân, Hướng Vân Hoan dừng động tác trong tay, cầm gấm hồng thêu hoa văn lên nói: “Lúc trước thêu không cẩn thận, cho nên bây giờ muốn làm lại.”
Nàng lại muốn thêu, nhưng lại phiền lòng, tuyến (chỉ thêu) trong tay lại càng quấn chung một chỗ, lúc nàng muốn cắt đi, Hướng Hằng Ninh đè tay nàng xuống nói: “Hoan nhi, ta mới đi Tống phủ, bên đó sợ là không chịu từ hôn…”
“Ta hiểu.” Hướng Vân Hoan cúi đầu thấp giọng trả lời.
Từ lúc Tống phủ đưa đại lễ qua, nàng liền hiểu rõ, việc này đã không còn đường vãn hồi.
Sau khi Hướng Hằng Ninh trở về, nàng liền mê man. Lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng đột nhiên nhớ tới một câu Trương thị từng hỏi nàng: “Ngươi đã cùng Tống đại thiếu gia tiếp xúc nhiều ngày, ngươi cảm thấy hắn làm người như thế nào?”
Lúc đó, nàng liền muốn trả lời: “Mặc dù tao nhã hữu lễ, tài hoa hơn người, nếu như mệnh ngắn, lại có thể thế nào?”
Nhưng hôm nay, lại không đến lượt nàng chần chờ do dự.
Trước kia nàng ngang ngược, Tống phủ ghét bỏ nàng. Bây giờ có Vương gia Vương phi làm mai, Tống Nguyên Khánh ở trước mặt mọi người nói ra hôn sự này, huống hồ còn đưa đại lễ qua, nàng liền đoán được hôn sự này xem như định rồi. Dù Hướng Hằng Ninh muốn ồn ào, cánh tay cũng không dài qua đùi.
Nàng nhớ lại Tống Tử Nhan đã từng nhắc tới, khi Tống Trường Bình từ bên ngoài trở về, thân mình đã cực tốt, chính là không biết vì sao, trở về Tống phủ nửa năm, thân mình lại ngày càng kém.
Hôm nay, Tống Tử Nhan còn cố ý tới cửa đưa thư cho nàng, phía trên là ‘mạnh khỏe, chớ nhớ’, người gửi “Tống Trường Bình”.
Lúc đó, nàng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng thấp giọng hỏi bản thân, Hướng Vân Hoan, trong lòng ngươi thật sự không có một chút động tâm nào với Tống Trường Bình? Khi biết ngươi cùng hắn là chỉ phúc vi hôn, ngươi thật sự không có một chút mừng thầm?
Ngươi hi vọng đời này, vẫn như trước là Hướng Vân Cẩm thuận thuận lợi lợi gả cho Tống Trường Bình, sau đó nhìn Tống Trường Bình chết đi, Hướng Vân Cẩm thủ tiết cả đời?
Ngươi hi vọng là như thế này sao?
Đúng, nàng không hi vọng.
Nếu như nhất định phải gả, nàng liền muốn lấy được ưu việt (lợi ích).
Ví dụ như, nàng nhìn Tống Trường Bình, thật sự không giống tướng đoản mệnh. Nàng đã có thể sống lại, có lẽ Tống Trường Bình cũng có thể giữ được tính mạng.
Lại ví dụ như, đời này, nàng có phụ thân ở bên cạnh, là Tống phủ cầu nàng gả, mà không phải là nàng gả thay. Nàng có thể thoải mái ngồi kiệu tám người khiêng vào cửa Tống phủ. Cho dù… cho dù nàng thật sự thành quả phụ, nàng cũng có kỹ năng bàng thân, còn có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào.
Đời này, thế nào cũng không đến mức kém hơn đời trước, đúng không?
Hướng Hằng Ninh thấy nàng không buồn không vui nhắm mắt, nào biết trong lòng nàng đã sớm ngàn xoay trăm chuyển.
“Là cha xin lỗi ngươi, để ngươi bị ủy khuất. Nhưng là phụ thân cam đoan, ngươi cũng không phải đi xung hỉ!” Nhớ tới hôm nay gặp mặt Lâm Nguyên Tu, trái tim Hướng Hằng Ninh đập mạnh, lại an ủi: “Tống thiếu gia nhân tài như vậy, nhất định sẽ được Phật tổ che chở, sống lâu trăm tuổi! Ngươi là nữ nhi cha thương yêu nhất, nếu ngươi xuất giá, cha nhất định phải giúp ngươi chuẩn bị một phần đồ cưới thật dày!”
Đã là cao gả, thì không thể để người khác coi thường. Hướng gia đáng giá nhất, không còn gì khác ngoài - Phong Niên Thực phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.