Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 45:




Vân Hoan vội vàng khiêm tốn nói: “Tổ mẫu, ta còn nhỏ, không có kinh nghiệm quản gia, ta sợ ta làm không được…”
“Hồ đồ!” Lão thái thái trách cứ nói: “Trước khi ta xuất gia ta cũng cảm thấy mình không biết gì cat, gả cho người, vào phủ, còn không phải từng chút học thành. Hơn nữa, ngươi còn mạnh hơn ta! Ta thấy Phong Niên, không phải là ngươi quản rất tốt sao?”
Vân Hoan mồ hôi lạnh đều chảy xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Đó là quản lý cửa hàng, cùng quản gia không giống nhau.”
“Đều cùng một dạng! Hay là, ngươi còn trông cậy vào ta đến quản gia?” Lão thái thái trầm mặt.
Vân Hoan vội vàng lắc đầu, “Không không không, sao có thể vất vả tổ mẫu.”
“Cứ như vậy đi.” Lão thái thái giải quyết dứt khoát.
Vân Hoan kêu rên một tiếng, chỉ cảm thán người nhà này đều thích bá vương ngạnh thượng cung, vừa rồi vẫn là ôn hòa, đảo mắt đã thay đổi vẻ mặt.
Thật sự là không trâu bắt chó đi cày.
Không nghĩ tới tặng một bát cháo, lại đổi về chìa khóa khố phòng trong phủ. Bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo này quả thật là có giá trị…. T^T
Vân Hoan vẻ mặt đau khổ trở về sân, thấy Trường Bình cũng không quan tâm, nằm ở trên bàn nói không ra lời.
Trường Bình khó thấy được bộ dáng tinh thần sa sút của nàng, không khỏi buồn cười nói: “Sao đi đến chỗ tổ mẫu một chuyến, trở về cả người lại như mướp đắng rồi.”
Vân Hoan đem một chùm chìa khóa to đáp lên bàn, lại nói lại tất cả những lời của lão thái thái một lần, gục xuống bàn nói: “Vốn nghĩ gả đến Tống phủ hầu hạ chàng là đủ rồi, còn có thể làm thiếu nãi nãi nhàn tản, giờ thì tốt rồi, trọng trách trên vai càng nặng thêm!”
“Thiếu nãi nãi nhàn tản?” Trường Bình nghe xong không khỏi buồn cười, “Nếu nàng thật sự không muốn nhúng tay, ta đi nói với lão thái thái một tiếng.”
“Vậy sao được.” Trên đường về Vân Hoan cũng vẫn mãi nghĩ, nếu là Tống Trường Bình nói ha câu, có lẽ nàng có thể miễn trọng trách này. Nhưng vừa rồi nàng đã đồng ý rồi, liền không có lý do lùi lại phía sau.
Nàng đã vào Tống phủ, thế nào cũng có một ngày phải học quản gia. Đẩy được nhất thời, lại không đẩy được cả đời. Còn nữa, khi nàng gả vào Tống phủ đã có người nói nàng gả cao, nếu nàng lại không tranh một hơi, làm ra một bộ dáng hiền thê, sợ là đến lão thái thái cũng chướng mắt nàng.
“Ta đã đồng ý với tổ mẫu rồi, nên đi làm. Ta sợ làm không được thôi.”
“Lão thái thái cho nàng quản gia, nàng cứ yên tâm đi quản. Dù sao nàng mới là Đại nãi nãi Tống phủ, ai còn có thể làm khó dễ nàng!” Trường Bình thấp giọng khuyên giải an ủi.
“Cũng không thể nói như vậy!” Vân Hoan thấp giọng nói: “Tôn di nương không phải ngu ngốc, lúc này gia ra quyền quản gia, nhất định là xảy ra vấn đề gì, cho nên mới ném đến trên người mẫu thân. Mẫu thân không đồng ý nhận, lại lấy cớ ném cho lão thái thái. Lão thái thái lại đẩy ta ra, xem bộ dáng là muốn mượn cơ hội này để ta lập uy, một đầu khác, còn không phải là muốn mượn tay ta thanh lý gia vụ? Đến lúc đó động đến một cây tre một người, người xấu toàn bộ để ta làm. Lão thái thái và phu nhân quăng cái sạch sẽ. Tôn di nương cũng không phải người dễ đối phó, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cuộc sống yên ổn của ta thật sự là hết rồi.”
Nhớ tới đời trước bộ dáng xông đến Hướng phủ trách cứ nàng của Tôn di nương, đến giờ Vân Hoan vẫn còn lòng đầy sợ hãi, đây tuyệt đối là một con hổ mặt cười, khi nó ác độc, mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
“Nàng đã hiểu được ý tổ mẫu, thì hãy tranh chút khí cho tổ mẫu xem.” Trường Bình an ủi, “Tổ mẫu đây là xem nàng là chuẩn cháu dâu. Làm tốt, nàng có thể lập uy, sau này ở trong phủ làm việc cũng dễ dàng hơn. Nếu như làm không tốt, còn có cái ‘tuổi nhỏ’ làm lá chắn, đến lúc đó tự nhiên có người đi ra thay nàng thu thập cục diện. Còn nữa, còn có ta, ai dám bắt nạt đến trên đầu nàng!”
“Trong phủ chuột nhiều lắm, ta sợ bị nó trộm cắn một miếng, không tìm được người nói lí lẽ.” Vân Hoan ưu sầu.
“Ai nuôi chuột thì nàng đi tìm người đó, xem bọ nó dám cắn ai. Còn nữa, Tôn di nương lần này phạm lỗi, cũng sẽ không thể đến trêu chọc nàng, nhưng là nàng còn nhỏ, mọi chuyện còn muốn bà ta dạy nhiều hơn…” Trường Bình nói chuyện, môi cũng nhếch lên.
“Để bà ta dạy ta, thôi đi!” Vân Hoan đang muốn phản bác, trong đầu lại đột nhiên xẹt qua tia sáng, vỗ tay một cái nói, “Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ đến nhỉ! Tuổi ta nhỏ như vậy, ta cái gì cũng không hiểu, không có người chỉ đường, ta chính là một người mù, Tôn di nương biết nhiều, ta bảo bà ta giúp đỡ ta!”
Trường Bình nói đúng, cái này không duyên cớ giao đến trên tay nàng, nếu thiếu cái gì, đều sẽ tính lên trên đầu nàng. Nàng phải kéo Tôn di nương xuống nước, ở trước mặt nàng giao hết tất cả đồ vật ra, nàng mới dễ quản.
Bằng không, cuối cùng chết không minh bạch, cũng chỉ có một mình nàng thôi.
Còn nữa, muốn phủi sạch quan hệ, làm sao có thể? Nàng nên mời được người bên cạnh lão thái thái hộ giá để thêm can đảm, lại kéo Vương thị xuống nước một phen.
Đến lúc đó, ai cũng đừng nghĩ trốn!
Nghĩ thông suốt, Vân Hoan lập tức được sáng tỏ thông suốt, vòng tay qua cổ Trường Bình làm nũng: “Tướng công thật đúng là để ta nhìn với cặp mắt khác xưa đó!”
“Nàng coi như chơi đi, học quản gia là được rồi. Ngày nào đó thấy phiền thì nói với ta, phủi tay mặc kệ cũng được. Dù sao có ta nuôi nàng!” Trường Bình vuốt cái mũi Vân Hoan, sủng nịch nói.
“Làm sâu gạo vươn tay cơm đưa tới miệng cũng thật không tệ.” Vân Hoan tức giận liếc trắng Tống Trường Bình, “Đáng tiếc tất cả chi phí ăn mặc hiện giờ của chúng ta đều xuất từ trong phủ, tóm lại là không nắm chắc. Chờ ngày nào đó chúng ta kiếm đủ tiền, làm chút buôn bán, có tiểu kim khố của chính mình mới tốt.”
“Tiểu kim khố?” Trường Bình lập tức cười ha ha, cười không ngừng đến khi Vân Hoan cảm thấy sợ hãi, hắn lại một tay ôm Vân Hoan vào trong ngực: “Ta đau lòng nàng mới vào phủ, mới không cho nàng nhúng tay vào quản chuyện trong viện ta. Nàng thật sự cho rằng tướng công nàng ngày thường chỉ dưỡng bệnh, là một con ma ốm trăm không dùng được một!”
“Chẳng lẽ, không, không phải vậy?” Vân Hoan thấy hắn cười đến càn rỡ, trong lòng cả kinh. Trường Bình vươn tay ra bóp má nàng, nói: “Trước khi nàng học quản gia, cũng nên nhìn xem trong tay chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu thứ rồi!”
“Thả ta xuống dưới, để người khác nhìn thấy sẽ bị chê cười!” Vân Hoan đá chân, Trường Bình cười ha ha: “Đây là ở trong đất của ta, ai dám chê cười?”
Hắn nói như vậy, cũng làm như vậy. Đoạn đường này, hắn thật sự cứ vậy ôm Vân Hoan, đi qua một hành lang thật dài.
Trên đường, không ít nha hoàn nhìn thấy đều đỏ mặt, lặng lẽ chuyển mắt, Trường Bình cũng không để ý, thấy Tư Hoa liền cao giọng hô: “Bảo Thạch đầu đến thư phòng ta một chuyến.”
Hắn cứ như vậy ôm Vân Hoan đi tới thư phòng, Vân Hoan mặt cũng sắp vùi vào trong ngực hắn, vội vàng nhảy xuống, oán trách nói: “Nếu để mẫu thân hoặc lão thái thái biết được, không biết sẽ gõ ta thế nào!”
“Phu thê chúng ta ân ái, bọn họ vui vẻ còn vui vẻ không kịp ấy chứ!” Trường Bình không để ý, đến thư phòng thấy nàng nhảy xuống, vừa vặn Tống Lỗi cũng đến rồi.
Trường Bình giơ giơ tay lên nói: “Thạch đầu, lấy sổ sách của chúng ta qua đây, để nãi nãi nhìn xem của cải của ta!”
“Gia, sổ sách đều ở trong đầu Thạch đầu, Thạch đầu đều nhớ kỹ, không một chút quên! Gia là muốn để Thạch đầu nói từ đâu?” Thạch đầu vỗ vỗ ngực, hào khí nói: “ta đây, còn có bàn tính!”
“Ta có cái gì thì nói cái đó!” Trường Bình giơ tay lên.
Tống Lỗi gọn gàng linh hoạt ‘vâng’, thanh cổ họng, theo thứ tự báo cáo.
“Hồi Đại nãi nãi, dưới danh nghĩa của gia hiện có 30 gian phòng, 12 gian ở Thục Châu, 2 gian ở Ung Châu, còn lại phân bố ở khắp nơi trên Đại Tề, nước láng giềng Đại Chu cũng có 2 gian. Ruộng tốt ngàn khoảnh, hiệu cầm đồ 10 cái, cửa hàng bạc 5 cái, tửu lâu 5 cái. Trong khố phòng có 100 cái ngọc như ý, nhân sâm hơn 100 cân, đá quý đỏ mười khối, lam bảo thạch to một khối, còn có lụa gấm tơ la, lông nỉ, da cáo, da chồn, gốm sứ các màu, cây san hô, số lượng vẫn đang gia tăng, tạm thời tính không rõ! Còn có người làm 50 người, nô tì 50 người, nếu Đại nãi nãi muốn xem, Thạch đầu có thể liệt kê rõ ra thành danh sách cho nãi nãi xem!” [Ai muốn ôm chân trai đẹp lại nhiều tiền không. :v]
“Không… Không cần!” Thạch đầu thao thao bất tuyệt một hồi lâu, Vân Hoan hoàn toàn không có nghe vào, trong lỗ tai chỉ có “phòng ốc 30 gian, ruộng tốt ngàn khoảnh” vo ve trong tai.
Phòng ốc 30 gian? Ruộng tốt ngàn khoảnh? Đừng nói cái khác, chỉ cần hai cái này, dù nàng có không làm gì hết, cả đời chỉ dựa vào thu tiền thuê nhà cũng không lo ăn mặc!
Còn có cái gì ngọc như ý, nhân sâm…
Đây chính là cự phú từ trên trời giáng xuống a….
“Không dối nãi nãi, trong phủ không có ai biết rõ về gia, biết rõ cũng chỉ có lão thái thái. Trong phủ chúng ta một năm kiếm được cũng không bằng gia kiếm một tháng, trong phủ bao nhiêu này nọ, đều là gia xuyên qua tay lão thái tháu trợ cấp cho phủ. Nếu không có gia ta, trong phủ các phu nhân tiểu thư nào có thể sống dễ chịu như bây giờ!” Tống Lỗi đắc ý nói.
Vân Hoan chỉ cảm thấy bản thân như đang ở trong sương mù, “Trách không được, Tam muội luôn nói trong phủ chúng ta người có nhiều tiền nhất chính là lão thái thái, thật ra, đều là chàng… Nhưng là, chàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Ta cũng không biết nữa.” Trường Bình lắc đầu, lời này cũng là thật sự, mấy năm nay hắn kiếm tiền, cũng là kiếm được mơ hồ.
Trước khi nương mất, bà đem tất cả đồ cưới chuyển thành tiền mặt. Một nửa cho hắn, một nửa kia cấp cho Tống Hồng Phật, Tống Tử Nhan, một nửa bổ sung vào đồ cưới. Những số tiền này vốn đều ở trên tay lão thái thái, chờ Trường Bình đủ lớn, lão thái thái liền giao toàn bộ cho Tống Trường Bình.
Khi đó Trường Bình đối tiền cũng không có khái niệm gì, vừa vặn khi đó ở Thục Châu có một tham quan bị tịch thu gia sản, cửa hành dưới danh nghĩa của hắn đều bị quan phủ dùng giá thấp bán đi. Vừa vặn trong tay hắn có tiền, liền mua, chọn đều là mấy cửa hàng kinh doanh tốt, bán qua tay lại lời một khoản tiền.
Từ đây, hắn liền có nhiều hơn một ham thích, chính là mua nhà.
Hơn nữa đi theo bọn Triệu Du Hoán diệt sơn trại lập được không ít công lao, quan phủ thưởng không ít bạc không nói, gặp được sơn trại nào giàu có, lục soát được không ít đồ tốt, mấy người bọn họ, ít nhiều đều cầm đi một ít, người khác cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Giống như da lông, ngọc như ý, còn có đá quý.
Mấy năm trước hồi phủ, hắn ngại làm buôn bán phiền toán, vừa vặn Vương Sở Giang có biện pháp, hắn chỉ quản đầu tư chứ không quản việc, năm sau, quả đúng được nhiều tiền lời.
Cứ như vậy, gà sinh trứng, trứng thành gà, tiền hắn không thấy tăng bao nhiêu, nhưng nhà lại nhiều hơn rất nhiều.
“Ta đây xem như ít, Triệu Du Hoán, Vương Sở Giang nhiều tiền hơn ta nhiều. Lâm Khinh Nam hơi ít một chút, đó là bởi vì hắn có tiền, đều quyên cho tướng sĩ đóng ở biên cương rồi!”
Trường Bình tỉ mỉ tính, thấy Vân Hoan tròn mắt không nói chuyện, lại nói: “Đây vốn chính là ta dùng đồ cưới của nương kiếm, không nên tính vào của chung, chính là mấy năm nay việc làm ăn trong nhà tuy là vẻ vang, trên thực tế cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, ta liền xuyên qua tay tổ mẫu trợ cấp chút gia dụng. Những chuyện này, trừ tổ mẫu và cha, không có ai biết được. Người ở bên ngoài nhìn vào, ta vẫn là một con ma ốm trăm cái không dùng được một.”
“Chàng không phải ma ốm đâu!” Vân Hoan nghe xong sửng sốt, vỗ vỗ bả vai Tống Trường Bình, lại vội vàng rụt tay về, “Chàng chính là… ma ốm…. một ngọn cờ độc nhất!”
Cái gì là ma ốm? Đây quả thực chính là thiên tài!
Cái gì gọi là thần Tài phụ thể? Cái gì gọi là như có trời giúp?
Có phải ông trời mở cửa sau cho hắn hay không đây!
Vân Hoan liên tục đấm ngực, đấm xong nhìn gương mặt vẫn còn hơi lộ chút tái nhợt của Tống Trường Bình: chả có lẽ đây là ông trời bồi thường cho hắn?
A, không, đây nhất định là ông trời bồi thường cho nàng!
Lần này, quả nhiên là nàng nhặt được bảo bối rồi!
Trường Bình thấy nàng vẻ mặt dại ra, vươn tay quơ quơ trước mặt nàng, cười nói: “Không gạt nàng, trong phủ này một nửa đồ vật đều là ta kiếm về, cho dù nàng quản không tốt cái nhà này, lão thái thái cũng nhất định sẽ không làm khó dễ nàng, phụ thân càng không thể nói nàng nửa câu không đúng. Vậy nên nàng cứ yên tâm đi quản đi!”
“Không được!” Vân Hoan kiên quyết lắc đầu.
Ầm ĩ nửa ngày, con chuột này cắn chính là tiền mồ hôi nước mắt của Trường Bình!
Cái này nàng có thể nhịn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.