Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 67:




Trong vòng một ngày, Tôn di nương gặp mặt lão thái thái hai lần.
Lần đầu tiên là bản thân Tôn di nương có ý muốn hãm hại Vân Hoan, kết quả trộm không được gà còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang. Vừa rồi khi lão thái thái cho người đến tìm bà ta, bà ta đang ôm Tống Trường Minh quỳ gối trước mặt Tống Nguyên Niên khóc nức nở, chỉ hi vọng có thể làm Tống Nguyên Niên mềm lòng, để ông nhớ lại ba phần tình cảm xưa kia, không để Tống Trường Minh rời khỏi bà ta.
Đáng tiếc lần này Tống Nguyên Niên cũng hạ quyết tâm, mặc cho mẫu tử hai người khóc vỡ cổ họng cũng không quan tâm. Lần ầm ĩ này, ngay cả Thúy Bình bị người mang đi bà ta cũng không phát hiện, mất đi tiên cơ giải thích.
Đây là lần thứ hai Tôn di nương bị triệu hồi, ngược lại như lọt vào trong sương mù, Tống Trường Minh lại có chút vui sướng, cầm lấy góc áo Tôn di nương ngây thơ hỏi: “Nương, có phải tổ mẫu hối hận, không muốn để chúng ta tách ra hay không?”
Tôn di nương cũng ngẩn ra, trong lòng lại dấy lên ba phần hi vọng nhưng lập tức bị Tống Nguyên Niên dội cho một chậu nước lạnh: “Lão thái thái luôn nói một không hai, ngươi từng gặp qua bà đổi ý chưa?”
“Dạ....” Tôn di nương suy sụp ngã xuống đất, Tống Nguyên Niên lại nhíu mày: “Hay là ngươi lại làm sai chuyện gì?”
“Chuyện này.....” Tôn di nương trong lòng bất an. Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, đúng là mọi chuyện không thuận lợi, mất nhi tử giống như mất mạng mình, sẽ còn có gì tệ hơn chờ bà ta?
Bà ta hoảng sợ theo bà tử bên người lão thái thái đi ra ngoài. Một lát sau, Tống Nguyên Niên cũng cảm thấy khác thường, nhấc chân bước về phía viện lão thái thái.
Tống Nguyên Niên vừa đi đến cửa thì thấy Tống Trường Bình đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh còn có Tôn Hưng.
Tống Nguyên Niên đến gần, chợt nghe Tôn Hưng đầy bụng nghi vấn truy hỏi Tống Trường Bình: “Đại gia, có phải di nương xảy ra chuyện gì hay không, sao lão thái thái lại cho người gọi ta đến gấp như vậy?”
“Trường Bình....” Tống Nguyên Niên cũng đang muốn hỏi, đột nhiên nghe trong lòng choang một tiếng, Tôn di nương ‘a’ thét chói tai, giống như phải chịu rất nhiều đau, lập tức lại là lão thái thái tức giận quát: “Ngươi đồ súc sinh này!”
Tống Nguyên Niên vội vàng đi vào, Tôn Hưng vươn cổ ngó vào bên trong, lại e ngại chủ nhà không cho gọi nên không dám đi vào, chỉ có thể sốt ruột hỏi Tống Trường Bình: “Đại gia, rốt cuộc là sao vậy. Vì sao lão thái thái phát hỏa lớn như vậy!”
Tôn Hưng ở Tống gia nhiều năm, vì Tống gia làm tùy tùng bôn ba, không chỉ Tống Nguyên Niên cậy vào hắn, Tống Trường Bình cũng tôn kính hắn. Lúc này Tống Trường Bình cũng không quanh co lòng vòng, lượm trọng điểm nói cho Tôn Hưng nghe, Tôn Hưng càng nghe càng kinh, miệng chỉ nói ‘không có khả năng, không có khả năng....’, Tống Trường Bình cũng không phản bác, đem nhân chứng vật chứng sưu tập được nói một lần, Tôn Hưng nhất thời ngây ra như phỗng.
“Lão thái thái luôn nói Tôn chưởng quầy là người thành thật, Tôn di nương làm ra loại chuyện này, Tôn chưởng quầy nhất định là không biết sự tình, bằng không Tôn chưởng quầy sẽ không bỏ mặc. Hôm nay gọi Tôn chưởng quầy đến, chỉ sợ cũng là thương lượng chuyện của Tôn di nương.....”
Nếu đổi lại là di nương khác ra chuyện này, sợ là đã sớm bị đánh rồi bàn, đỡ làm bẩn gia phong, sau này sống hay chết sẽ không oán trách người nào. Nhưng Tôn di nương là muội muội Tôn Hưng, Tống phủ xử trí thế nào cũng phải nhìn nửa phần mặt Tôn Hưng. Tống Trường Bình chờ ở đây cũng là nghĩ trấn an Tôn Hưng thế nào – nghe ý của lão thái thái, nhẹ nhất cũng là để Tôn Hưng đón muội muội về nhà, sau này không có nửa phần quan hệ gì với Tống phủ.
“Lúc sáng sớm, Minh ca nhi phạm lỗi lớn mới bị tổ mẫu phạt đến chỗ mẫu thân nhận dạy dỗ.”
Mặt Tôn Hưng nghẹn thành mà cà, sau một lúc lâu mới phun ra được một câu, trong lời nói vừa hận vừa giận, nhiều hơn cũng là giận, “phiền đại gia nói với lão thái thái một câu, di nương đã vào cửa Tống phủ thì chính là người Tống phủ, hôm nay phạm vào lỗi lớn như vậy, làm ra chuyện thương thiên hại lý bực đó, muốn đánh, muốn mắng, muốn bán, toàn bộ do lão thái thái làm chủ. Dù là đánh chết Tôn Hưng ta cũng không nói nhiều một chữ. Tôn Hưng ta chỉ coi như chưa từng có người muội muội này! Ta.... Ta.... Lão tử cảm thấy dọa người!”
Một câu rơi xuống, Tôn Hưng phất tay áo bước đi. Bước đi nhanh, chỉ cảm thấy một hơi nghẹn ở cổ họng không ra được, đầu choáng mắt đỏ, đi đến bên hồ sen, chống vào thân cây liễu, nháy mắt hai hàng nước mắt song song chảy xuống.
“Súc sinh mà!” Tôn Hưng ngửa mặt lên trời thở dài.
Đó là muội muội ruột của hắn, muội muội ruột sống nương tựa vào nhau từ nhỏ đến lớn! Năm ấy phụ thân bệnh nặng, mẫu thân cắn răng vay nặng lãi cho phụ thân xem bệnh, cuối cùng phụ thân mất, mẫu thân bị buộc nợ nhảy giếng... Một màn đó vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, cả đời này hắn hận thấu người cho vay nặng lãi, không nghĩ tới, muội muội ruột của hắn lại đi lên con đường này.
“Oan nghiệt mà.” Tôn Hưng lại thán, quay đầu nhìn sân lão thái thái, mê mê mang mang, giống như bị che một tầng sương. Xuyên thấu qua tầng sương này, hắn phảng phất lại nhìn thấy một năm kia, muội muội ruột của hắn quỳ gối trước mặt hắn nói muốn vào Tống phủ làm thiếp, sống chết không oán, hắn không đồng ý, nàng liền quỳ gối trong mưa.... Đến cùng, là hắn sai lầm rồi sao?
Tống Trường Bình nhìn bóng lưng Tôn Hưng thở dài, vào phòng, trên đất là mảnh vỡ của bình sứ, Tống Trường Bình chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là bình Bão Nguyệt hai quai hoa văn thanh hoa mà lão thái thái thích nhất. Bình hoa vỡ, Tôn di nương cũng chật vật, trên trán hình như là bị bình hoa đập, bầm tìm một mảng to.
Vân Hoan lặng lẽ đến gần Tống Trường Bình, thấp giọng nói: “Tôn di nương nhận hết rồi.”
Tống Trường Bình yên lặng gật gật đầu, chậm rãi cầm tay Vân Hoan, nắm trong lòng bàn tay an ủi.
Tâm tư của nàng, hắn biết. Nàng sợ lão thái thái e ngại mặt mũi trong phủ, không xử lý Tôn di nương, nàng sợ phụ thân mềm lòng, thay Tôn di nương cầu tình, nàng càng sợ Tôn di nương từ đó về sau tiêu diêu tự tại, không có cơ hội sửa trị bà ta.
Nhưng là cho dù lão thái thái cố kỵ thể diện, Tôn di nương đã chạm đến điểm mấu chốt của bà. Dù phụ thân có thương yêu Tôn di nương, nhưng đặt Tôn di nương và lợi ích gia tộc lên trên một cái cân, ai nặng ai nhẹ, phụ thân biết rõ.
Bất luận hôm nay kết quả thế nào, Tôn di nương sẽ không dễ chịu. Để bà ta chết đương nhiên dễ dàng, để bà ta sống không bằng chết, cũng là hắn nguyện ý nhìn đến.
“Lão gia, là Thư Lan nhất thời hồ đồ, từ khi Thư Lan bán đồ trong phủ liền ngày đêm không được yên lòng, Thư Lan thề sau này sẽ không làm cho vay nặng lãi nữa... Thư Lan biết sai rồi, lão gia, xin bỏ qua cho Thư Lan một lần đi!” Lúc này Tôn di nương cũng không quản trên mặt đất có mảnh sứ vụn, dùng đầu gối di chuyển, để lại vết máu trên mặt đất.
Tống Nguyên Niên nhấc chân bỏ tay bà ta ra, cả giận nói: “Lão tổ tông lưu lại tấm biển ‘nhà tích thiện, tất có dư khánh’ vẫn còn treo ở đại đường (đại sảnh), Tống phủ chúng ta cầu chính là hòa khí sinh tài! Ngươi khen ngược, làm hết chuyện xấu, làm hỏng quy củ tổ tông đặt ra, làm hỏng gia phong Tống gia chúng ta. Mệt cho vừa rồi ta còn mềm lòng, nghĩ qua một thời gian nữa sẽ để Minh ca nhi về bên cạnh ngươi. Ngươi tự hỏi bản thân mình xem, ngươi xứng làm nương hắn sao! Ban đêm khi ngủ, những người bị ngươi bức chết đó không về tìm ngươi đòi mạng sao!”
Tôn di nương ‘hu hu’ hai tiếng, trong mắt lão thái thái tất cả đều là chán ghét, nói: “Không phải ta bảo gọi Tôn Hưng đến sao? Bảo hắn lập tức lôi tiện nhân làm bại hoại gia phong này đi!”
“Lão gia....” Tôn di nương lại khóc, Tống Nguyên Niên đã sớm đứng ở một bên không hé răng, mặc cho lão thái thái làm chủ.
Tống Trường Bình ở một bên thấp giọng trả lời: “Vừa rồi tôn nhi hỏi qua ý kiến của Tôn Hưng, hắn nói, di nương đã vào cửa Tống phủ thì chính là người Tống phủ, di nương làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, muốn đánh, muốn mắng, muốn bán, toàn bộ dựa vào lão thái thái làm chủ, dù có đánh chết hắn cũng không nói nhiều một chữ, hắn chỉ coi như chưa bao giờ có người muội muội này!”
“Tốt tốt tốt. Xem như Tôn Hưng là người hiểu lý lẽ.” Lão thái thái vẻ mặt hơi hòa hoãn, nói: “Nghe nói bên ngoài có nhiều thiếp tỳ nhà giàu cho vay nặng lãi, quan phủ đều là giận mà không dám nói. Vì phú bất nhân, có khác gì súc vật. Hôm nay từ Tống phủ chúng ta làm gương, đánh tiện nhân này 50 roi, lại đưa đến quan phủ, nên phạt thế nào toàn bộ nghe bọn họ.”
“Tôn di nương ‘bịch’ một tiếng, đúng là sống sờ sờ bị dọa hôn mê.
Bà tử bên người lão thái thái lại hỏi, “Vậy Thúy Bình này xử trí thế nào ạ?”
“Gia sinh nô tài còn không hiểu chuyện như vậy, đuổi nàng ta ra phủ, người trong phủ chúng ta ai cũng không được tiếp tế nàng. Lại thả lời đi, trong thành này ai dám tiếp nhận nàng thì chính là đối địch với Tống phủ chúng ta. Để nàng ta ở bên ngoài hành khất mà sống, dùng cả đời đền tội đi.”
Thúy Bình do cứng miệng, vừa rồi khi bị hỏi cung ăn không ít khổ, lúc này cũng đã hấp hối, bà tử vốn định nói một tiếng, nhưng thấy lão thái thái không có tinh thần liền dứt khoát không nói gì.
Gia sinh nô tài cuộc sống vốn tốt hơn nô tài mua từ bên ngoài về, nhưng chính là như vậy, nếu phạm lỗi, hính trách cũng càng nặng hơn. Cả nhà Thúy Bình đều ở trong phủ thì thế nào, nữ nhi phạm vào lỗi như vậy, lão thái thái phạt như vậy bọn họ cũng không dám nói một câu không được.
Lão thái thái nhắm hai mắt lại, nói với Tống Nguyên Niên: “Bảo Vương thị mấy ngày nay giám sát Minh ca nhi chặt chẽ vào, ta lớn tuổi, không muốn nhìn thấy Tống phủ chúng ta lại ra đường rẽ gì, bằng không ta xuống suối vàng cũng không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
“Vâng.” Tống Nguyên Niên trả lời, lại nghe lão thái thái nói: “Vương thị thân mình điều dưỡng hẳn là không kém nhiều lắm, nên quản chút chuyện rồi.”
Tống Nguyên Niên ngẩn ra, lại đáp một tiếng, thấy lão thái thái thật sự nhắm hai mắt lại mới dẫn Vân Hoan và Trường Bình lui ra bên ngoài. Bên kia bà tử đỡ Tôn di nương đã ngất cũng theo ra, Tống Nguyên Niên nhìn thoáng qua, trong đáy mắt khẽ vụt qua không đánh lòng, ghét, giãy dụa, bà tử giật mình, thử hỏi: “Lão gia, roi này....”
“.....”
“Đánh đi.” Tống Nguyên Niên thở dài, “Đánh xong gọi người xem vết thương, thu thập thỏa đáng rồi đưa đến quan phủ, đỡ phải mệt người Tống phủ chúng ta.”
“Dạ.” Bà tử đáp một câu, đỡ người đi.
Tống Nguyên Niên xoay người, nhìn Vân Hoan và Trường Bình một hồi lâu, có chút suy sụp nói: “Hai người các ngươi đến chỗ mẫu thân ngươi xem chút, đừng để Minh ca ca lại ra chuyện gì. Nếu hắn hỏi thì nói Tôn di nương thân thể không khỏe, đi thôn trang tĩnh dưỡng, cái khác..... Sau này rồi nói.”
“Dạ, phụ thân.” Trường Bình và Vân Hoan ngoan ngoãn đáp, Tống Nguyên Niên nhấc chân lên liền đi.
Hai người hai mặt nhìn nhau một lát, Vân Hoan nắm chặt tay Trường Bình, hỏi: “Tôn di nương sẽ không trở về nữa chứ, ta thấy phụ thân hình như rất luyến tiếc....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.