Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 2: Người nhà, dị năng




Lý Hương Chi không cần Hà Hoa giúp đỡ nấu cơm, kêu nàng trở về phòng nghỉ ngơi, Hà Hoa liền nhân cơ hội trở về phòng xem dị năng của nàng còn hay mất.
Hà Hoa đóng cửa phòng thật kỹ, còn cài then cửa, sau đó mới xoay người ngồi ở trên giường, đem hạt đậu phộng kia đặt ở trong lòng bàn tay, mắt nhìn chằm chằm, trong lòng không ngừng nghĩ bắt nó nẩy mầm.
Hạt đậu phộng kia chậm rãi có động tĩnh, trong lòng Hà Hoa vui vẻ, nàng phát hiện dị năng của mình vẫn còn! Chẳng qua chỉ làm cho hạt đậu phộng kia nảy mầm, nàng liền cảm thấy mệt mỏi, nghĩ rằng chắc là vì vừa tiếp nhận thân thể này, tinh thần còn không quá mạnh mẽ, thân thể này cũng quá suy yếu, chờ sau này chậm rãi có thể khôi phục lại.
Dị năng của Hà Hoa kỳ thật càng giống một loại tinh thần lực, rất hữu dụng với thực vật, có thể làm cho thực vật sinh trưởng tốt hơn, ngay cả thực vật đã chết cũng có thể làm nó sống lại, không chỉ như thế, tinh thần lực của nàng còn làm cho thực vật sinh trưởng nhanh chóng hơn, loại trước tương đối không phí sức, loại sau liền dễ dàng làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi. Mà loại trước làm thực vật đã chết sống lại một lần nữa cũng chia hai loại, một loại là từ từ, một loại là rất nhanh, cái loại phản ứng rất nhanh và loại làm cho thực vật sinh trưởng tốc độ nhanh hơn làm nàng rất mệt, nên Hà Hoa rất ít khi thử.
Vừa rồi Hà Hoa làm cho hạt động phộng kia nhanh chóng nẩy mầm kỳ thật chính là một loại tương đối mệt, bất quá cũng may nàng chỉ cho nó nẩy mầm, không làm cho nó bỗng chốc trưởng thành một gốc cây đậu phộng đã ra hoa kết củ, đó mới thực là mệt!
"Cám ơn trời cao, cám ơn ông lại cho con sống thêm một lần nữa, chẳng những cho con có người nhà quan tâm, còn cho con lại có được loại năng lực thần kỳ này, con nhất định sẽ sống thật tốt, làm nhiều chuyện tốt, không làm chuyện ác, đương nhiên, đối với ác nhân con cũng sẽ không nương tay."
Miệng Hà Hoa nói rất nhỏ, chỉ có chính mình nghe được nói với ông trời.
Giữa trưa, cha cùng ca ca Hà Hoa đã trở lại.
Cha Hà Hoa tên là Trương Xuyên, cả đời này chỉ sinh một trai một gái, con trai tên là Trương Đại Khuê, nữ nhi gọi là Hà Hoa, tính tình ông hiền lành, đối xử rất tốt với con cái. Lần này Hà Hoa thắt cổ ông cũng rất đau lòng, thấy Hà Hoa đứng ở trước mặt ông, còn đưa khăn cho ông sau khi rửa mặt, vui mừng cười không ngừng, chỉ biết nói: "Tốt rồi, tốt rồi, khai thông là tốt rồi, về sau phải sống thật tốt, còn có cha mà."
Cha mẹ Hà Hoa rất giống nhau, nghiêm cẩn mà nói là rất tốt.
Trương Đại Khuê nói: "Muội muội, ca giúp muội đánh đồ hỗn trướng kia, về sau muội thấy nó liền phun vào mặt nó, nếu nó dám không thuận theo, ca sẽ lại đi đánh nó!"
Hà Hoa nghe xong cười không ngừng, thấy ca ca này cùng em trai ở hiện đại của nàng tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng đều có thể vì mình mà đi đánh nhau với người khác!
Bữa cơm trưa ở nhà Hà Hoa xem ra cũng không phong phú, nhưng so với bữa ăn bình thường ở Trương gia thì đã rất tốt rồi. Nấu cháo, tuy rằng là gạo vỡ, nhưng kia cũng là gạo mà, còn có bỏ thêm bánh bắp chiên*, đồ ăn có hành tây xào trứng, cải trắng xào thịt *. Hôm nay Trương Xuyên đi lên chợ mua hai cân thịt, nấu một nửa, còn để lại một cân tính toán để dành ăn, còn có một chén đậu phộng luộc, hơn nữa một cái đĩa dưa muối cắt sợi thường thấy nhất ở trên bàn cơm ở nông thôn. Hiện tại là đầu mùa xuân, ngay cả rau dại cũng chưa có mà hái, nhà bình thường đều ăn dưa muối cải trắng, củ cải, còn đậu phộng, trứng gà thì rất ít ăn, luôn để dành để bán, tiền kim chỉ, dầu muối tương dấm trong nhà đều phải dựa vào trứng gà này. Trên bàn cơm có thể đồng thời nhìn thấy đậu phộng cùng trứng gà, còn có một ít thịt, đều chỉ vào ngày Tết!
Trong lòng Hà Hoa ấm áp, người mẹ này cũng thật đau khuê nữ, cho dù khuê nữ gây ra nhiều chuyện làm bà đau lòng như vậy, chính mình cũng thật gặp may. Không nói nữa, về sau nhất định phải hiếu thuận bà!
"Lan Thảo đâu, thế nào còn không trở về?" Cơm đã dọn lên bàn, trong nhà còn thiếu một người, chính là Tôn Lan Thảo – con dâu trưởng trong nhà, Lý Hương Chi có chút không vui, mặt xị xuống.
Trương Xuyên nói với Trương Đại Khuê: "Con đi gọi nó một tiếng đi."
Trương Đại Khuê nói: "Kêu nó làm gì, phỏng chừng lại ở nhà mẹ đẻ ăn, chuyện trong nhà nhiều như vậy, luôn chạy về nhà mẹ đẻ, đến giờ cơm cũng không biết trở về nấu cơm, giờ gọi về ăn cơm làm cái gì?"
Lý Hương Chi nói: "Được rồi, vẫn là kêu nó một tiếng đi, đừng đến lúc đó còn nói chúng ta không nghĩ cho nó, làm cái nhược điểm nháo lên không xong đâu!"
Lúc này Trương Đại Khuê mới đứng lên, nói với Hà Hoa đói bụng ăn trước đi, sau đó mới đi ra cửa.
Trong lòng Hà Hoa lắc đầu, nghĩ thật sự là đáng tiếc cho đại ca, là một người tốt, liền lấy một người vợ như vậy. Nói tới Tôn Lan Thảo, thị chẳng phải con dâu mà Trương gia muốn, mà là bị trưởng bối Trương gia bắt buộc mới lấy vào cửa.
Trương Xuyên là do người vợ đầu tiên của ông nội Hà Hoa sinh ra, cũng chính là bà nội Hà Hoa, sau khi bà nội chết, ông nội Hà Hoa lại cưới một người nữa, không phải người nào khác, chính là cô của cha Tôn Lan Thảo, bà cô này cũng không sinh con, tự nhiên cùng nhà mẹ đẻ thân thiết hơn. Tôn Lan Thảo coi trọng Trương Đại Khuê, bà nội này lúc sắp chết muốn Trương Đại Khuê thú Tôn Lan Thảo, nếu không chính là bất hiếu với kế mẫu. Lúc đó rất nhiều người thấy, nói Tôn thị đối với Trương Xuyên thật tốt, tựa như mẹ ruột, không làm tròn nguyện vọng của bà ta thì thực có lỗi với Tôn thị, hơn nữa Tôn Lan Thảo náo chết náo sống nói cái gì cô cô đem thị định cho Trương Đại Khuê chính là định hôn sự rồi, nếu Trương Đại Khuê không cưới thị chính là từ hôn, về sau thị khẳng định gả không được, vậy không bằng đi tìm chết, náo loạn vài lần nhảy sông thắt cổ như vậy, lại náo ồn ào huyên náo to chuyện. Cuối cùng Trương Đại Khuê đành phải cưới Tôn Lan Thảo. Từ nay về sau Trương gia liền bắt đầu cuộc sống gà bay chó sủa, Tôn Lan Thảo này chính là mộtthị phi tinh (người chuyên gây chuyện thị phi), một ngày không ép buộc liền khó chịu, cứ động tới sẽ nhắc tới Tôn thị, nói bọn họ không thể hưu thị, hưu thị, thị sẽ đi chết trước mộ phần Tôn thị.
Trương gia đương nhiên biết Tôn Lan Thảo sẽ không đi tìm chết thật, cho nên tuy rằng sẽ không hưu thị, cũng sẽ mắng, cãi nhau qua lại.
Thật sự là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, đương nhiên, Trương Đại Khuê là hoa tươi, Tôn Lan Thảo là đống phân trâu.
Hà Hoa vô cùng đồng tình đại ca của mình, cũng thực đồng tình Trương Xuyên cùng Lý Hương Chi, bọn họ là người rất tốt, sao lại dính phải con dâu như vậy? Còn có Hà Hoa thực sự cũng rất đáng thương, nếu có một tẩu tử ôn hòa, cùng với người nhà quan tâm, nói không chừng cũng có thể vượt qua, sẽ không đánh mất tánh mạng.
Một chốc lát, Trương Đại Khuê đã trở lại, nhà mẹ đẻ Tôn Lan Thảo liền ở cùng trong thôn.
"Ăn cơm đi, nó ở bên kia ăn xong rồi." Trương Đại Khuê ngồi xuống, sắc mặt khó coi, nghĩ rằng giờ này làm sao có thể đã cơm nước xong sớm như vậy, ngay cả cửa cũng không cho hắn vào, khẳng định là còn đang ăn ở trong phòng, hơn nữa ăn bữa cơm rất ngon, thằng nhóc Tôn gia kia đem hắn ngăn ở cửa, ngoài miệng còn dính một miếng thịt! Hắn không tức giận Tôn Lan Thảo về nhà mẹ đẻ ăn cơm, chỉ phiền cả nhà bọn họ đều là lũ hay nói dối.
Trương Xuyên và Lý Hương Chi cái gì cũng chưa nói, thu xếp ăn cơm.
"Ăn đi, Hà Hoa, ăn trứng gà!"
Lý Hương Chi gắp một đũa trứng gà lớn đặt vào chén Hà Hoa, dĩa trứng gà kia bỗng chốc hết gần một phần ba.
Hà Hoa cười, nói: "Cha, mẹ, ca ca, mọi người cũng ăn, con đau cổ họng, cũng ăn không bao nhiêu, con uống cháo là được rồi."
Ba người nghe nàng nói đau cổ họng, thần sắc tuy rằng không thấy gì, nhưng trong mắt đều là quan tâm đau lòng, làm cho Hà Hoa cảm thấy trong lòng thực ấm áp.
Bữa cơm này thực ấm áp.
Buổi chiều trời sắp tối đen, Hà Hoa cuối cùng gặp được đại tẩu Tôn Lan Thảo, lại một lần nữa trong lòng cảm thán ca ca Trương Đại Khuê của mình thật sự là đáng thương.
Cô gái này thoạt nhìn cũng hơn hai mươi, đôi mắt nhỏ, mũi to môi mỏng, một gương mặt góc cạnh, tóc và làn da đều có chút biến vàng, bộ dáng thoạt nhìn hơi xấu, bất quá bởi vì vóc người cao, không gầy, dáng người đầy đặn kiện mỹ, trước ngực rất cao.
Nói Trương Đại Khuê đáng thương không phải bởi vì cưới một người vợ xấu, trên đời này đầy người cưới vợ xấu, nhưng người ta là hiền thê, là bảo vật trong nhà, giống như Tôn Lan Thảo này, chỉ cần nhìn mặt có thể nhìn ra không phải là người tốt! Nhìn trong đôi mắt tí hi kia lóe tặc quang, nhìn miệng kia chu ra làm cho người ta cho rằng trúng gió!
Lúc Tôn Lan Thảo trở về đúng ngay giờ ăn cơm, thời gian này đã chuẩn bị dọn cơm, Hà Hoa biết thị luôn như vậy, chính là không muốn nấu cơm, chỉ muốn có sẵn trực tiếp ăn.
Cơm nước xong, Hà Hoa thấy Tôn Lan Thảo liếc con mắt như dao nhỏ về phía mình, tuy rằng không sợ nàng nhưng vì không muốn cha mẹ và ca ca đang ăn cơm còn thấy ngột ngạt cho nên tự mình về phòng trước. Tuy rằng đã đầu mùa xuân, giường đã được thiêu nóng, ngồi ở mặt trên ấm vô cùng, ở nông thôn không dùng nhiều dầu thắp, chỉ có ngọn lửa tí ti trong cái bấc đèn, cũng miễn cưỡng có thể chiếu sáng.
Hà Hoa ngồi ở trên giường thu thập đồ của chính mình, trong một cái rương chỉ có vài món y phục, toàn là y phục mùa đông, hầu như đều đã cũ, nửa mới nửa cũ thì chiếm số ít. Trong rương có một cái hộp gỗ nhỏ, trong hộp là một số đồ dành cho nữ tử, có vài cây trâm bằng trúc không đáng giá tiền cùng với vài viên đá màu sắc rực rỡ, một chiếc khăn tay bằng vải bông tương đối mới và một chiếc dây buộc tóc. Ngoài ra còn có một xâu tiền nhỏ, đếm được có tổng cộng 67 đồng đấy, có thể xem như của để dành rồi!
Chỗ tiền này là do thôn cô Hà Hoa tích góp mà có, thực không dễ dàng mới để dành được, nàng ấy chẳng phải là cô nương có nhiều bản lĩnh, không có biện pháp làm ra tiền, có được chút tiền này đã thực rất giỏi rồi.
Hà Hoa đem số tiền này cùng với hoa cài đầu màu đỏ mà Trương Xuyên mua cho nàng đặt chung vào trong hộp gỗ.
Cha mẹ cùng đại ca lại chạy tới phòng Hà Hoa ngồi một lát, nói toàn những lời tốt đẹp động viên nàng, thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh đôi khi còn mỉm cười, lúc này mới an tâm rời khỏi phòng.
"Hà Hoa, trừ bỏ bà chị dâu này, cha mẹ cùng đại ca đều tốt lắm, cả gia đình đều sống rất vui vẻ, trừ bỏ chịu không nổi lời ra tiếng vào và bị người khác chỉ trỏ, luôn cảm thấy không có hi vọng, nghĩ không muốn liên lụy người nhà mới tìm cách tự sát. Cô yên tâm đi, có tôi ở đây tôi sẽ cố gắng chăm sóc bọn họ."
Trước khi ngủ, Hà Hoa không tiếng động nói thầm, nghĩ tới ngày mai bắt đầu bắt tay vào làm việc, đương nhiên việc quan trọng nhất là rèn luyện dị năng của mình thật tốt, như vậy mới có thể sống tốt tại thời không này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.