Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 55: Vợ chồng cắn nhau




Hiện tại Triệu Kim Bảo hối hận muốn chết, cũng không phải hối hận vì kê đơn cho Hà Hoa, mà là hối hận chính mình sao xúc động như vậy, tại nơi nhiều người thế lại kê đơn? Lúc đó sao nàng ta liền cảm thấy nhất định sẽ thành công chứ? Thật sự là bị Hà Hoa làm cho tức quá!
Kỳ thật Triệu Kim Bảo cũng bị lúc trước kê đơn cho Thạch Tú Nương thành công lá gan càng lớn, lúc đó người cũng có rất nhiều, nàng ta còn không phải thành công sao? Đặc biệt thuận lợi. Cho nên lần này nàng ta cũng không cảm thấy sẽ có khó khăn, cho dù lúc trước có một chút khiếp đảm cùng do dự cũng bởi vì hai người Hà Hoa không nhìn nàng ta bị tức giận quét sạch hết.
Hiện tại Triệu Kim Bảo hối hận, nàng ta cảm thấy chính mình thật sự rất ngu xuẩn, chính là hối hận cũng đã chậm, nàng ta cũng không muốn đi nha môn, đi nơi đó nàng liền thật sự xong rồi.
"Thạch Đầu! Ngươi đang ở chỗ này ngây ngốc làm cái gì? Vợ ngươi đều bị người khi dễ, ngươi còn không hỗ trợ sao?!"
Lúc này Triệu Kim Bảo chỉ có thể xin giúp đỡ gã chồng mình không xem vào mắt, hướng về phía Dương Thạch Đầu điềm đạm đáng yêu thét chói tai.
Dương Thạch Đầu đang há hốc mồm nhìn, nghĩ rằng đây là có chuyện gì, vợ của mình làm sao có thể làm loại chuyện này? Chuyện này làm sao bây giờ? Kê đơn cho người ta a, cũng không biết có phải thuốc độc hay không, người phụ nữ này tâm cũng quá độc ác rồi?! Nghe được muốn đem Triệu Kim Bảo đưa đến quan phủ, hắn càng sợ hãi, đó là quan phủ! Loại tội danh này bị bắt đi vào còn tốt cái gì nữa?! Đang lo lắng hãi hùng nghĩ, chợt nghe thấy Triệu Kim Bảo gọi hắn.
Dương Thạch Đầu thấy Triệu Kim Bảo hiếm khi mềm mại, đi về phía trước một bước, nghĩ nàng ta là vợ của mình, tự bản thân dễ dàng thú được cô vợ giàu có sao? Cũng không thể để cho nàng ta có cái gì sơ xuất.
Hà Hoa ở một bên lạnh lùng nói: "Dương Thạch Đầu, ngươi sẽ không sợ về sau nàng cũng đưa cho ngươi ăn uống có thêm mấy thứ gì sao? Lại nói, ngươi đi giúp nàng ta nói chuyện, có phải cùng là đồng bọn với nàng ta hay không? Ta thấy ngươi cũng đừng đi, cùng đi huyện nha đi! Vợ chồng các người ân ái, cũng không cần tách ra!"
"Ta cũng không phải là đồng bọn với nàng ta! Trương Hà Hoa ngươi không cần oan uổng người!"
Dương Thạch Đầu đối với Hà Hoa có một loại tâm lý e ngại, nghe giọng nói nàng thì trên cổ liền ớn lạnh, lại nghe lời nàng nói, nghĩ nàng nói cũng đúng, chính mình cũng không thể đi lên trước, nếu không bị trở thành đồng bọn thì rất phiền toái! Dù cho Triệu Kim Bảo này thật giận hắn, nói không chừng đến lúc đó đem tội danh đổ lên trên người hắn, hắn cũng không làm mà! Lại nói, hiện tại Triệu Kim Bảo dám thả gì đó trong cơm của Hà Hoa, về sau cũng thực dám hại hắn như vậy, chẳng thừa dịp lần này dọn dẹp nàng ta một chút, để cho nàng ta bị giáo huấn thật đau, về sau không dám làm như thế nữa, hắn cũng dễ sai bảo!
Triệu Kim Bảo tức giận, nghĩ Hà Hoa rất đáng giận, càng hận Dương Thạch Đầu, người đàn ông này thật sự rất vương bát đản, dùng cái loại thủ đoạn không chịu nổi này bức nàng ta gả cho hắn, tự bản thân có được một cô vợ tốt, đổi thành người khác đều bảo hộ chặt chẽ, hắn khen ngược, người khác nói câu nói đầu tiên liền tránh thật xa, tính là đàn ông gì?! Hắn vô tình, cũng đừng trách nàng ta độc ác!
"Dương Thạch Đầu! Ngươi rõ ràng biết ta làm việc này! Chính là ngươi bức ta!"
Triệu Kim Bảo nói như vậy, sắc mặt Dương Thạch Đầu đại biến, luống cuống nói nàng ta nói hươu nói vượn, còn muốn bổ nhào qua đánh nàng ta.
Triệu Kim Bảo thét chói tai tránh né, nói vợ ông chủ đang giữ chặt nàng ta giúp nàng ta chống đỡ.
Vợ ông chủ bị đôi này náo như vậy có chút luống cuống tay chân, nghe thấy Triệu Kim Bảo nói giúp nàng ta chống đỡ, liền buông lỏng Triệu Kim Bảo ra.
Triệu Kim Bảo thừa dịp cơ hội này muốn hắt đổ bát vằn thắn trên bàn Hà Hoa đã bị hạ thuốc bột kia, cảm thấy như vậy có thể tiêu diệt chứng cớ, sau đó nàng ta sẽ đem thuốc trong lòng bàn tay lau quệt, người khác cho dù đem nàng ta đưa đến huyện nha cũng vô dụng. Bất quá nàng ta nghĩ thật tốt đẹp, sự thật lại để cho nàng ta giận đến nghiến răng.
Hà Hoa đem bát vằn thắn kia lấy mất, Triệu Kim Bảo còn muốn chạy đến chỗ Hà Hoa hất văng chén, bị Sở Phong Thu cầm chắc cổ tay, chỉ một chiêu như vậy, Triệu Kim Bảo liền kêu thảm bị chế phục.
Sở Phong Thu vừa mạnh mẽ trừng mắt Dương Thạch Đầu đang nhào tới, Dương Thạch Đầu bị dọa không dám đi lại, chỉ hung hăng trừng mắt Triệu Kim Bảo.
"Đồ đàn bà chết tiệt! Xem ta về sau thế nào thu thập ngươi!"
"Đau muốn chết, buông tay! Đau a! Sở Phong Thu ngươi buông tay!"
Triệu Kim Bảo đau nước mắt đều rơi xuống, trong lòng tuyệt vọng, nghĩ cơ hội vừa rồi liền mất đi như vậy. Về phần Dương Thạch Đầu, nàng ta cũng không sợ, đến lúc đó nói nàng ta muốn nhấc lên một hồi loạn như vậy là được. Bất quá muốn đi quan phủ nàng ta vẫn kéo Dương Thạch Đầu cùng đi, ít nhất như vậy bọn họ bị nhốt cùng nhau, về sau tuy rằng thanh danh cũng không dễ nghe, nhưng ít nhất không có người nói nàng ta ở trong lao bị người khác chiếm tiện nghi.
Hà Hoa nhìn Triệu Kim Bảo thét chói tai cùng Dương Thạch Đầu mắng Triệu Kim Bảo, hai người này thật đúng là tuyệt phối.
Bởi vì chuyện xảy ra ở trên trấn, Triệu Kim Nguyên ngay tại trên trấn, Triệu Kim Bảo sợ mình chịu tội, đã kêu la nói người ta đem ca ca nàng gọi tới.
Ông chủ Lý cùng Lí Hương Liên lúc đó cũng đều ở tửu lâu, vừa nghe chuyện này, sắc mặt đều thay đổi.
Ông chủ Lý đối với con rể Triệu Kim Nguyên này coi như vừa lòng, nếu không cũng sẽ không đem khuê nữ gả cho hắn, nhưng đối với người nhà con rể không thể thích nổi, tửu lâu của ông ta tương lai cho con rể quản, tuy rằng trên thanh danh nói không phải ở rể, nhưng ở trong lòng ông ta liền cùng ở rể không sai biệt lắm, có người cha vợ nào nguyện ý ở rể lại liên hệ cùng trong nhà hoài? Hiện tại trên thanh danh không phải ở rể, cho nên ở mặt ngoài ông ta chưa ngăn cản Triệu Kim Nguyên thân cận với người Triệu gia, nhưng trong lòng cũng không vui. Nhất là bởi vì người nhà bọn họ mà thu rau người trong thôn bọn họ, chẳng những rau ăn bình thường, còn xảy ra chuyện đánh nhau, ông ta lại càng không vừa lòng. Hiện tại muội muội của con rể lại náo ra chuyện hạ độc trong cơm của người ta, thật sự là không thể nhịn!
Lí Hương Liên cũng thực thấy phiền với cô em chồng này, cô em chồng này cũng chiếm tiện nghi không ít từ chỗ thị, trang sức thị thích liền xin vài kiểu! Lúc trước nói cái gì sắp gả cho tú tài, từ chỗ thị lấy đi một vòng tay vàng, kết quả cuối cùng lại mất mặt xấu hổ gả cho một tên nhà quê trong thôn! Vòng tay kia tự nhiên cũng có đi không trở về. Hiện tại lại làm ra chuyện ngoan độc đến thế, rất làm cho người ta khinh thường!
Triệu Kim Nguyên nhìn biểu cảm của nhạc phụ cùng vợ, trong lòng thở dài, hắn làm sao có thể không biết bọn họ không thích người nhà mình chứ? Nhưng dù sao hắn cũng là con trai duy nhất của Triệu gia, Triệu Kim Bảo lại là muội muội duy nhất của hắn, sao hắn có thể không quản chứ?
Triệu Kim Nguyên nói không ít lời hay, vẫn vì Triệu Kim Bảo đi bôn ba.
Làm người cáo trạng, mấy người Sở Phong Thu khẳng định muốn cùng đi huyện nha, nhưng Sở Phong Thu không đồng ý để cho Hà Hoa đi, bụng nàng cũng không nhỏ, cho nên hắn nhờ Lâm Tử tửu lâu Trương Ký vội vàng đánh xe trâu đưa Hà Hoa về thôn, mình hắn đi huyện nha.
Trương chưởng quầy vừa nghe lập tức đồng ý để cho Lâm Tử đưa Hà Hoa về nhà.
Lúc đang muốn rời đi, Triệu Kim Nguyên đến, hỏi có thể không mang tới quan phủ hay không, lén giải quyết chuyện này.
"Các người cũng biết, nha môn kia nhưng là địa phương có lý không có tiền thì đừng vào, nếu không dân chúng chúng ta cũng không muốn đi nha môn chứ? Lại nói chúng ta cũng đều là hương thân, không cần đem việc này náo lớn như vậy đi? Ta hỏi qua muội tử, không phải thuốc độc, các người nhìn xem có thể tạm tha muội ấy lần này hay không? Về phần bồi thường, chúng ta sẽ thương lượng."
Triệu Kim Nguyên nói, ánh mắt có chút không dám nhìn Hà Hoa, hắn cảm thấy chột dạ, lúc này Hà Hoa còn lớn bụng, muội muội hắn kê đơn cho người ta, làm không tốt một cái sẽ lấy mạng người! Người lớn cho dù sống sót, đứa nhỏ thì sao? Lần này muội muội của mình thật đúng là thiếu đạo đức, nhưng đến cùng vẫn là muội muội hắn, hắn cũng không thể mặc kệ a, chỉ có thể bồi thường Hà Hoa bằng tiền.
Hà Hoa lại khinh bỉ Triệu Kim Nguyên.
Sở Phong Thu cự tuyệt đề nghị giải quyết riêng của Triệu Kim Nguyên, kiên trì muốn đi huyện nha, dám hại vợ hắn cùng đứa bé trong bụng vợ hắn, thật sự là không thể tha thứ! Huống chi lúc trước bọn họ vì từ hôn còn hại vợ hắn một lần rồi, lần này tính sổ luôn một thể!
Triệu Kim Nguyên khuyên can mãi cũng không có thuyết phục bọn họ, thất vọng cực kỳ, nghĩ thật sự không được thì đi nha môn đi, Kim Bảo cũng quả thật rất kỳ quái, để cho muội ấy ăn chút giáo huấn đi! Cũng may muội ấy không có hạ thuốc độc hại mạng người, nếu không đừng nghĩ được thả ra. Về phần hiện tại, nói không chừng rất nhanh có thể được thả ra, về phần thanh danh phá hư hay không, hắn cũng quản không xong.
Triệu Kim Bảo và Dương Thạch Đầu cuối cùng vẫn bị bắt đi rồi.
Hà Hoa trở lại trong thôn, Thương thị biết chuyện này liền bị kinh sợ một thân mồ hôi, đỡ Hà Hoa đến trên giường ngồi, lại cám ơn Lâm Tử đưa nàng trở về, nói là để cho chủ xe trâu đánh xe trâu đưa Lâm Tử trở về, bị Lâm Tử cự tuyệt. Lâm Tử mới đi ra cửa, liền thấy thím Điền và vợ Loan Mộc cùng nhau đến, các nàng cũng là nghe người ta nói Hà Hoa ngồi ở trên xe trâu được tiểu nhị tửu lâu Trương Ký trên trấn đuổi về nhà, muốn biết đây là có chuyện gì, liền đi qua.
Thương thị cũng không gạt, tức giận đem chuyện này nói ra.
Lâm Tử đã ở bên cạnh làm chứng, tuy rằng lúc đó hắn không ở đây, nhưng hắn nói rất sống động, phát huy đầy đủ bản sự biết ăn nói của một tiểu nhị.
Thím Điền cùng vợ Loan Mộc vừa nghe cũng tức giận, đây là thâm cừu đại hận bao lớn làm cho người ta làm ra loại chuyện này a? Triệu Kim Bảo thực không phải là người! Hai người nhanh chóng vào nhà an ủi Hà Hoa, sau khi an ủi hoàn Hà Hoa xong lập tức liền đem chuyện này nói cho người khác nghe, để cho tất cả mọi người đều biết chuyện xấu của Triệu Kim Bảo.
Trong thôn vốn không có chuyện gì, có một chút việc nhỏ đều có thể lăn qua lộn lại nói rất nhiều lần, huống chi lần này thật sự là một chuyện lớn, lập tức liền hưng phấn.
Khúc Hồng Bố cũng nghe nói, nghĩ rằng Triệu Kim Bảo này ngu ngốc cư nhiên không thành công, bị náo một trận như vậy, Hà Hoa càng được bảo vệ hơn sao? Xem ra đứa nhỏ này khẳng định sinh được. Bất quá quên đi, mọi người đều nói bụng Hà Hoa xem giống khuê nữ, một khuê nữ thì làm được cái gì? Chỉ cần nàng không sinh con trai cho Sở Phong Thu là được. Sở Phong Thu muốn con trai thì kiếp sau đi, tương lai cũng phải cho con trai của thị làm con thừa tự mới được!
Thương thị nói vợ Loan Mộc đi Tôn Vương thôn đưa tin, hiện tại bà không dám rời đi Hà Hoa nửa bước, sợ Hà Hoa có thế nào, đừng nhìn hiện tại nàng khỏe mạnh, ai biết có bị hoảng sợ hay không? Vạn nhất một lát bụng đau thì sao? Lại nói người đến nhà bọn họ hỏi thăm rất nhiều, bà cũng không thể để Hà Hoa ở lại trong nhà một mình.
Vợ Loan Mộc vội vàng đi Tôn Vương thôn, đem chuyện nói.
Lý Hương Chi bỗng chốc liền nhảy dựng lên, cầm xẻng liền đi ra ngoài, muốn đến cửa Triệu gia.
Miệng Vợ Loan Mộc lớn dần, nghĩ mẹ Hà Hoa thật đúng là tức giận a, bất quá nếu đổi thành là nàng cũng phải nổi giận.
Trương Xuyên vội vàng kêu Trương Đại Khuê đuổi theo Lý Hương Chi, ông không phải muốn ngăn Lý Hương Chi, ông ngăn cản cái gì a, ông cũng hận không thể đập nát nhà Triệu gia, thật sự là khinh người quá đáng. Lúc trước từ hôn hại khuê nữ của ông, hiện tại khuê nữ của ông sống yên lành, còn muốn hại khuê nữ của ông lần nữa sao?! Ông kêu Trương Đại Khuê đi trợ trận cho Lý Hương Chi, tránh cho bà một người chịu thiệt.
Trương Đại Khuê cũng cầm một cái đòn gánh chạy đi.
Vợ Loan Mộc thấy Trương Xuyên ngay cả cửa cũng chưa khóa cũng chạy đi, giúp đỡ khóa cửa lại, sau đó cũng đi theo.
Lý Hương Chi đến Triệu gia đập phá một trận, vợ chồng Triệu gia muốn ngăn cản bà liền chém cái xẻng về phía bọn họ, làm bọn họ hoảng sợ lui qua một bên.
Lý Hương Chi vừa đập phá vừa mắng, vừa rồi bà đi tới là đi con đường có nhiều người đi, phàm ai nhìn thấy bà đều theo bà chạy tới, cho nên bà bắt đầu mắng cũng có người nghe.
Xem thế này chuyện Triệu Kim Bảo ở Tôn Vương thôn cũng bị truyền đi.
Vợ chồng Triệu gia thấy thế này lại không thể ngăn cản, mẹ Triệu Kim Bảo biết khuê nữ chọc chuyện lớn như vậy, hiện tại bị đưa đi nha môn, suýt nữa hôn mê. Cha Triệu Kim Bảo cảm thấy khuê nữ này rất biết gây chuyện, gả cho người chồng như vậy đủ dọa người, cư nhiên còn bị bắt vào huyện nha, làm liên lụy con trai ông ta!
Lý Hương Chi đập phá xong, mắng xong, nhổ toẹt một ngụm, sau đó mang theo Trương Xuyên và Trương Đại Khuê đi về, bọn họ còn phải thăm Hà Hoa nữa!
Lúc này vợ Loan Mộc ở bên cạnh đã lại đem chuyện nói một lần với người cùng xem náo nhiệt, chờ nàng nói xong, Lý Hương Chi bên kia cũng xong việc, nàng cũng cùng đi về.
Người Tôn Vương thôn nhìn Triệu gia bị đập phá loạn thất bát tao cùng vợ chồng Triệu gia khóc khóc mắng mắng, trừ bỏ những nhà vì muốn nịnh bợ Triệu
Kim Nguyên, những người khác đều đi rồi, nghĩ nhà như vậy vẫn nên cách xa chút đi, con trai lui thân người ta, làm hại cô nương người ta thắt cổ, khuê nữ cư nhiên còn vào thời điểm cô nương người ta mang thai kê đơn, nhà này là kiểu người gì vậy?
Cuối cùng chuyện này phán quyết xong, bởi vì Triệu Kim Bảo hạ thuốc chẳng phải thuốc độc, Hà Hoa cũng không có việc gì, cho nên nàng ta đương nhiên không chết được, hơn nữa nàng ta còn đem tội đổ cho Dương Thạch Đầu, nói là hắn hận Hà Hoa, cũng biết nàng ta không thích Hà Hoa, mới có thể nói nàng ta làm như vậy. Về phần vì sao Dương Thạch Đầu hận Hà Hoa? Nàng ta nói ra Hà Hoa từng lấy dao chặt củi chém hắn, cho nên hắn ghi hận trong lòng.
Sở Phong Thu vừa nghe Triệu Kim Bảo nói như vậy, biết ngay lúc Hà Hoa lấy dao chặt củi dọa Dương Thạch Đầu, khẳng định Triệu Kim Bảo cũng trốn ở một bên nhìn lén.
Sau đó Dương Thạch Đầu nghe xong rất tức giận, nói là do không phải hắn nghe được Triệu Kim Bảo nói Hà Hoa ở bên kia, hắn cũng sẽ không đi qua, nói khẳng định là Triệu Kim Bảo muốn lợi dụng hắn hại Hà Hoa, cho nên mới nói như vậy.
Triệu Kim Bảo ngoài miệng không thừa nhận, nhưng kỳ thật lúc đó nàng ta nghĩ như vậy, hiện tại bị Dương Thạch Đầu nói toẹt ra, cũng không dám nhìn Sở Phong Thu.
Sở Phong Thu bị hai người kia làm tức giận sắc mặt rất khó xem, liền nói với Dương Thạch Đầu rằng: Triệu Kim Bảo đây là cố ý hố hắn, để cho hắn đi làm đầu thương.
Dương Thạch Đầu vốn bất mãn Triệu Kim Bảo vu hãm hắn, hiện tại lại tức giận, hung tợn trừng mắt Triệu Kim Bảo.
Trong lòng Triệu Kim Bảo sợ hãi, nghĩ mình phải để cho hắn thay mình ở tù, mình cho dù nói mình lúc đó không phải cố ý hãm hại hắn, chỉ là vì thừa dịp loạn hủy diệt chứng cớ, hắn còn có thể tin tưởng sao? Nếu hắn còn tức giận, về sau mình phải chịu khổ sở! Nhưng dù lại chịu khổ cũng tốt hơn so với ngồi tù! Lại nói, nàng ta thật sự không thích người đàn ông này, cùng lắm thì đến lúc đó hòa ly! Nàng ta tuổi trẻ xinh đẹp còn có đồ cưới, cũng không tin không thể tái giá một lần?!
Triệu Kim Bảo vu hãm Dương Thạch Đầu đến cùng, hơn nữa Triệu Kim Nguyên dùng tiền, cuối cùng Triệu Kim Bảo coi như tòng phạm bị bức bách, chính là bị phán đánh bằng roi và phạt bạc, mà Dương Thạch Đầu lại phải ngồi tù một năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.