Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 61: Đi theo đoàn thương buôn, nữ đầu bếp




Tôn Lan Thảo da mặt rất dày, làm ra chuyện dọa người như vậy, đổi thành người khác cho dù không xấu hổ đi tìm chết, cũng phải trốn ở trong nhà tránh đi ra ngoài bị người ta nói chỉ trỏ, thị cũng không như vậy. Tôn Lan Thảo vẫn ra cửa, tuy rằng trên mặt còn mang vết thương, nhưng thị một chút cũng không ngại xấu, cả ngày chuyển động trước cửa Trương gia, thấy Trương Đại Khuê đi ra liền lặng lẽ theo sau, thị nghĩ Trương Đại Khuê có thể hưu thị, còn có thể sẽ tiếp thị trở về, thị vốn là vợ Trương Đại Khuê, thông dâm bị bắt, bọn họ có thể đem thị đưa đi quan phủ, hiện tại thị không phải là vợ Trương Đại Khuê, bọn họ sẽ không thể lại lấy chuyện trước đó làm gì thị.
Đây là ý nghĩ của Tôn Lan Thảo, người khác sẽ cảm thấy rất hoang đường buồn cười, nhưng thị lại cảm thấy chính mình nghĩ rất đúng. Thị cảm thấy chính mình lúc trước có thể để cho Trương gia đem thị thú vào cửa, hiện tại cũng có thể, chỉ cần thị tiếp tục không biết xấu hổ là được.
Bởi vậy, Tôn Vương thôn cùng Đào Nguyên thôn lại không lo không có náo nhiệt xem, vừa nói Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ, vừa hi hi ha ha xem Trương Đại Khuê có bị Tôn Lan Thảo tính kế tiếp hay không.
Lý Hương Chi bị chọc tức, nắm đầu Tôn Lan Thảo đánh vài lần, nói thị đừng lại quấn quít lấy con của mình.
"Tôi quấn quít là chuyện của tôi, tôi nguyện ý quấn quít, nha môn cũng chưa nói đàn bà không được quấn quít lấy đàn ông mà mình nhìn trúng. Có bản lĩnh bà liền đánh chết tôi, đến lúc đó tôi còn phải làm quỷ Trương gia các người, người Tôn gia chúng ta cũng không phải là dễ khi dễ! Bà đánh không chết tôi, tôi ở nhà các người dưỡng thương, cho các người lại nuôi tôi cả đời!"
Tôn Lan Thảo ngay từ đầu còn lấy lòng Lý Hương Chi, sau này bị đánh nóng nảy, liền ồn ào như vậy.
Lý Hương Chi vừa nghe thì biết đây là ý định ngu xuẩn của Tôn Lan Thảo, nghĩ lại lại đến nhà bọn họ, bà tức giận càng muốn đánh thị, nhưng lại có chút sợ trúng kế thị, đến lúc đó thực trêu chọc về nhà liền phiền toái. Nhưng cũng không thể để cho thị lại quấn quít lấy con như vậy, giống cái gì đây?
Lý Hương Chi chỉ sợ Tôn Lan Thảo nếu không muốn mặt mũi bám lên con của mình, đến lúc đó thành chuyện thì làm sao đây?
Lý Hương Chi nghĩ vẫn là mau tìm vợ cho con đi, chỉ cần con có vợ, Tôn Lan Thảo nói không chừng sẽ chết tâm, còn không đợi bà làm chuyện này đâu, Trương Đại Khuê liền nói chủ ý của mình.
Trương Đại Khuê muốn đi theo đoàn thương buôn.
Lần này muốn đi phía nam, vừa đi một lần phải đến thời điểm mừng năm mới mới trở lại.
Trương Đại Khuê cũng là bị Tôn Lan Thảo đeo bám phiền, trừng phạt không được mắng không được, thấy thị liền một bụng hỏa, bị trở thành kẻ để cho người ta xem chê cười, cha mẹ cũng sốt ruột nóng giận theo, hắn cảm thấy cứ như vậy hoài không được, cho nên khi một người bạn hỏi hắn bằng lòng đi phía nam một chuyến hay không, hắn đồng ý.
Trương Xuyên cảm thấy con trai đi ra ngoài một chuyến cũng tốt, tuy rằng sẽ ăn chút khổ, nhưng có thể thêm kiến thức, hơn nữa hắn cũng lớn, có thể tự mình làm chủ.
Lý Hương Chi có chút luyến tiếc, đường đi phía nam xa như vậy, phải đi qua bao nhiêu núi rừng, bao nhiêu sông ngòi a, lúc trước bà từng nghe nói chạy thương không dễ dàng, có người nửa đường sinh bệnh rồi chết ở bên ngoài, còn có khả năng gặp phải thuyền chìm, xe lật, cướp núi, bầy sói gì gì đó, tiền không phải dễ kiếm như vậy? Bà sợ con trai gặp chuyện không may.
Lý Hương Chi chạy đi tìm Hà Hoa, nói nàng khuyên nhủ Trương Đại Khuê.
Hà Hoa vừa nghe Lý Hương Chi đem chuyện theo đoàn thương buôn nói đáng sợ như vậy, cũng không muốn cho đại ca đi, nàng coi Trương Đại Khuê là anh ruột, sao muốn hắn đi mạo hiểm như vậy? Cho dù nàng không nghĩ ra được buôn bán nhỏ nào để cho đại ca kiếm tiền, nhưng cái khác nàng vẫn có thể a, sang năm chờ nàng lên núi, tìm cây nhân sâm, chẳng sợ chỉ là một gốc cây nho nhỏ, nàng dùng chút dị năng có thể thúc nó lớn, đến lúc đó lại để cho đại ca phát hiện, mang đi bán lấy tiền có thể bán không ít, còn sợ không có tiền sao? Không nên đi theo đoàn thương nhân mạo hiểm.
Hà Hoa đi khuyên Trương Đại Khuê, nói hắn vì cha mẹ suy nghĩ một chút, còn nhắc tới Lý Thải Vân.
"Đại ca, Lý Thải Vân hiện tại cũng là một mình, huynh cũng là một mình, các người nếu còn có cảm tình, sao không đến với nhau a? Đến lúc đó cùng nhau hầu hạ cha mẹ, sống những ngày hoà thuận vui vẻ. Vậy không tốt sao? Huynh nói đúng không? Nếu huynh có cái không hay xảy ra, chẳng những cha mẹ cùng muội chịu không nổi, Lý Thải Vân cũng lại không có chỗ trông cậy vào sao?"
Hà Hoa thấy mình nhắc tới Lý Thải Vân, ánh mắt đại ca còn có chút biến hóa, biết trong lòng huynh ấy còn có Lý Thải Vân, trong lòng nghĩ như vậy là tốt rồi.
Tuy rằng trong tay nàng có tiền, có thể giúp đỡ đại ca bỏ vàng thú một cô nương hoàng hoa khuê cúc tốt hơn so với Lý Thải Vân, nhưng tìm ở đâu ra tình đầu ý hợp như Lý Thải Vân đây?
Trương Đại Khuê nói: "Đến lúc đó lại nói."
Trương Đại Khuê nghĩ dựa vào bản sự của mình kiếm một món tiền lớn, đến lúc đó để cho cha mẹ sống cuộc sống tốt nhất, để cho những người trong thôn này cả ngày lấy hắn làm trò cười câm miệng. Hơn nữa cho đến lúc này cách hắn hưu thê cùng Lý Thải Vân tang phu cũng có vài ngày, hắn đi cầu hôn Lý Thải Vân cũng sẽ không có nhiều người nói gì. Hắn – một người đàn ông – không sợ người khác nói, dù sao cũng phải thay Lý Thải Vân suy nghĩ một chút, Lý Thải Vân cũng không phải là Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ kia, vạn nhất nàng mới vừa tang phu, mình lại đi cầu hôn, khẳng định có người ta nói nàng này nọ, đến lúc đó trong lòng nàng khẳng định không dễ chịu.
Hà Hoa vốn đang muốn khuyên nữa, kết quả con trai nàng đột nhiên khóc, nàng vội vã nhìn, phát hiện là tiểu ướt rồi, liền vội vàng đổi tã cho bé. Đổi xong rồi tên nhóc này còn khóc, đây là đói bụng.
Trương Đại Khuê liền đi ra ngoài, để cho Hà Hoa cho con bú.
Một trận như vậy, Hà Hoa liền không thể khuyên nữa. Chờ nàng tìm cơ hội lại nói chuyện này, Trương Đại Khuê nói đã thu tiền của người ta, hơn nữa viết văn khế, nhất định phải đi. Trương Đại Khuê cũng muốn đi, hắn đem lý do không muốn lại bị Tôn Lan Thảo quấn quít lấy nói. Hà Hoa sẽ không khuyên nữa, nghĩ đổi thành là mình khả năng cũng sẽ đi con đường này, đại ca là người trưởng thành rồi, có ý tưởng của huynh ấy, nàng cứ ngăn đón cũng không quá tốt.
Trương Đại Khuê đến cùng vẫn vẫn theo đoàn thương nhân.
Trương Đại Khuê mới vừa đi, Lý Thải Vân cũng đi Lưu gia trên trấn làm công, nghe nói là món mì nàng làm được một vị thiếu phu nhân Lưu gia cùng con trai nàng rất thích, cho nên liền ký văn khế cầm cố một năm, vào phủ đi làm nữ đầu bếp, một tháng có thể lấy một lượng bạc tiền tiêu vặt hàng tháng!
"Thải Vân nha đầu kia, nói là không muốn ở nhà ăn ở không phải trả tiền, muốn đi lên trấn tìm việc làm, kết quả vận khí tốt, vừa vặn gặp phải nhà mẹ đẻ vị thiếu phu nhân Lưu gia kia làm việc vui, nàng đi hỗ trợ nấu cơm, vị thiếu phu nhân kia cũng mang theo con trở về, ăn một lần mì nó làm liền thích ngay, tiểu thiếu gia kia ăn hết sạch veo! Liền như vậy nói nó đi làm nữ đầu bếp. Một tháng một lượng bạc, thật sự là không ít, chẳng sợ liền làm một năm, cũng có thể để cho mình đồ cưới phong phú. Cám ơn trời đất a, lúc này ta cũng không sợ nó tìm không thấy nhà chồng tốt nữa!"
Thím Điền ngồi ở trên giường nhà Hà Hoa, cao hứng nói.
Trong lòng Hà Hoa cũng cao hứng cho Lý Thải Vân. Lý Thải Vân là một người phụ nữ đáng thương, nhưng cũng là một người phụ nữ kiên cường, cho dù không có chồng, nàng cũng tìm được đường ra của mình, người phụ nữ như vậy, làm cho nàng cảm thấy làm chị dâu của mình rất không sai, nghĩ tới trước khi đại ca trở về, nàng nhất định bảo vệ người giúp đỡ đại ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.