Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 67: Đánh nhau




Thời tiết càng ngày càng ấm áp, lúa mạch non trên ruộng đều bắt đầu chín rồi, cũng bắt đầu có người làm ruộng lu bù lên, chuẩn bị gặt lúa rồi chuẩn bị hạt giống mới.
Vài mẫu trồng lúa mạch của nhà Sở Phong Thu phát triển rất tốt, người trong thôn đều nghĩ vài mẫu lúa mạch kia của nhà Sở Phong Thu đến lúc đó lại bội thu, trong lòng đều hâm mộ, bất quá bọn họ cũng quen, biết vài mẫu kia của nhà Sở Phong Thu thật sự từ đất bạc màu trở nên phì nhiêu, trồng cái gì cũng tốt, bọn họ hâm mộ cũng là hâm mộ suông, ai bảo bọn họ không có phúc khí kia.
Hà Hoa cảm thấy cứ như vậy hoài cũng không tốt, nàng làm cho người trong thôn biết nhà bọn họ bội thu cũng không vì vận khí tốt được vài mẫu này, mà bởi vì nhà bọn họ cũng sẽ mua ruộng. Lúc mùa đông, một hộ trong thôn gặp chuyện lớn, muốn bán hai mẫu, mấy người Sở Phong Thu liền mua, cho nên hiện tại nhà bọn họ cũng vội vàng trồng lúa. Hà Hoa tính toán nhất định phải để cho hai mẫu lúa này bội thu, áp chế mấy người quen mắt nhìn vài mẫu kia của nhà bọn họ, để cho bọn họ biết nhà bọn họ cũng biết làm ruộng, bởi vì biết làm ruộng, mới có thể bội thu.
Hiện tại dị năng của Hà Hoa lại có tiến bộ, đều dùng dị năng cho lúa của nhà mình cùng lúa nhà mẹ đẻ, bởi vì quan hệ tốt với Loan Mộc cùng thím Điền, cũng dùng dị năng cho lúa nhà bọn họ, không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù nàng lại không dùng dị năng nữa, số lúa này đều sẽ thu hoạch nhiều hơn so với lúa nhà
người khác.
"Hà Hoa, trong nhà hôm nay làm cá, hai người đi tới ăn nha, đỡ phải nấu cơm."
Lý Thải Vân nói với Hà Hoa, xem Đoàn tử trong lòng Hà Hoa trắng trẻo mập mạp, yêu thích không được, vỗ vỗ tay với bé, mở hai tay ra, làm bộ muốn ôm bé. Đoàn tử cũng thực cho nàng mặt mũi, vung hai cánh tay nhỏ bé, để cho nàng bế. Lý Thải Vân ôm Đoàn tử vào trong ngực, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của
bé, cảm thấy rất cao hứng khi bé để cho nàng bế.
Hà Hoa thấy Lý Thải Vân rất yêu thích Đoàn tử, trong lòng nghĩ thân thể của ca ca, chị dâu cũng chưa có bệnh gì, nhưng sao lần cưới trước bọn họ đều nhiều năm cũng không có con, cũng không biết hiện tại bọn họ ở cùng nhau có thể rất nhanh có một đứa trẻ hay không, hi vọng bọn họ sắp có tin tức tốt, dù sao cỡ tuổi bọn họ con cái đều đã chạy loạn đầy đất.
"Muội ở nhà cũng nấu cơm xong rồi, sẽ không đi đâu. Bất quá chị dâu làm cá ăn ngon lắm, chờ muội bắt hai con cá, để cho chị dâu làm, chúng ta lại cùng nhau ăn."
Hà Hoa nhìn sông nhỏ bên cạnh, nghĩ cá trong sông này tuy rằng bơi rất nhanh, nhưng tài bắt cá của nàng cũng có thể đối phó chúng nó. Đám cá này qua một mùa đông, nhất định rất béo mập.
Lý Thải Vân cũng từng nghe Trương Đại Khuê nói bản sự bắt cá của Hà Hoa, thấy nàng nhìn về phía sông, biết nàng đang nghĩ cái gì, cười nói: "Chờ lúc muội bắt cá nhớ kêu tẩu, ca ca muội nói muội bắt cá rất lợi hại, tẩu cũng muốn nhìn lợi hại thế nào."
"Được, chờ ngày mai chúng ta lại bắt, hôm nay trễ rồi."
"Vậy ngày mai đi."
Lý Thải Vân cười gật đầu, nàng đặc biệt thích cô em chồng này, đều nói cô em chồng không dễ ở chung lắm, nhưng nàng cùng Hà Hoa ở chung vô cùng hài hòa. Hiện tại nàng cảm thấy cuộc sống của mình rất hạnh phúc, Trương Đại Khuê đối tốt với nàng, cha mẹ chồng đối tốt với nàng, ngay cả cô em chồng cũng đều đối với nàng tốt, đây là cuộc sống trước kia nàng chưa từng có nghĩ đến. Nếu nói còn có một chút không vừa lòng, thì còn thiếu một đứa nhỏ, nàng đặc biệt muốn mau sinh một đứa trẻ cho Trương gia, nàng cũng không cầu nhiều, chỉ cần một đứa là được, đáng yêu tựa như tiểu gia hỏa Đoàn tử vậy. Nghĩ xong nàng lại hôn Đoàn tử một cái.
Đoàn tử a miệng cười, nước miếng chảy xuống, óng ánh trong suốt.
Tôn Lan Thảo đứng xa xa nhìn Hà Hoa và Lý Thải Vân cười vang, hừ một tiếng, nghĩ có gì đặc biệt hơn người, thị cũng sẽ tái giá, sống cũng không thể kém hơn so với các nàng.
Sở Đại Nha cũng thấy được, trong lòng nghĩ Hà Hoa này thật sự là càng sống càng tốt, rõ ràng thứ không hay ho bị người lui thân rồi thắt cổ, cư nhiên có thể gả cho đệ đệ Sở Phong Thu, liền gặp may mắn. Còn nghĩ gả đến Sở gia bọn họ về sau phải làm trâu làm ngựa, kết quả lại được Sở Phong Thu cùng bà mẹ kế kia chăm sóc như bảo vật, cái gì ủy khuất cũng không chịu, cuối cùng ba người còn cùng nhau ly khai, còn sống tốt hơn thế. Thật sự là ông trời mắt mù a!
Dựa vào cái gì nàng ta – một ả đàn bà bất kính chị chồng có thể sống tốt, thị lại sống kém như vậy chứ?
Sở Đại Nha hiện tại đã trở lại nhà mẹ đẻ ở, bởi vì có người nhà mẹ đẻ giúp, nhà chồng cũng không thể cướp đi tài sản của thị, thị đem căn nhà bị đổ và ruộng vườn bán hết, mang theo bạc về nhà mẹ đẻ, liền chỉ nghĩ đến tái giá. Thị muốn gả cho Điền Trang, nhưng nói người ta báo tin cho Điền Trang, Điền Trang một chút ý tưởng cũng không có, thật sự là đem thị tức chết rồi. Khúc Hồng Bố nói còn phải tìm cách, đến lúc đó cho dù dùng ám chiêu, cũng có thể để cho thị cùng Điền Trang thành vợ chồng.
Hiện tại Sở Đại Nha có bạc trong tay, lại biết Điền Trang không có ý tứ gì với thị, trong lòng thị tức giận, nghĩ cũng không thắt cổ ở mỗi một thân cây nhà ông ta, cho nên hiện tại cũng trừng lớn mắt nhìn chung quanh tìm kiếm người thích hợp cho mình tái giá. Đáng tiếc kết quả không quá lý tưởng. Phiền muộn rất nhiều, thị thấy Hà Hoa cùng Lý Thải Vân sung sướng như vậy có chút phiền chán.
"A, này không phải Sở Đại Nha sao? Ngươi trừng mắt Hà Hoa cùng Lý Thải Vân làm gì a? Lại trừng cũng trừng không ra đóa hoa đâu."
Tôn Lan Thảo đi đến bên người Sở Đại Nha, cười hì hì nói, kì thực trong lòng cực kỳ chướng mắt Sở Đại Nha, ả đàn bà này cư nhiên dám đánh chủ ý Điền Trang. Điền Trang kia là đàn ông không tới tay thị, cho dù không tới tay thị, xem người khác nhảy vô, thị cũng không vui, nhất là Sở Đại Nha như vậy, một tang môn tinh hại chết chồng con, nếu Điền Trang thực cưới thị ta, chuyện này không phải đánh mặt mình sao? Giống như thị so ra kém tang môn tinh Sở Đại Nha này vậy!
Sở Đại Nha trừng lại Tôn Lan Thảo một cái: "Ngươi quản ta?! Muốn nói trừng, ngươi nên trừng mới đúng? Lý Thải Vân kia hiện tại là vợ của chồng trước.
Ngươi xem, hiện tại nàng sống thật tốt? Ngươi thật đúng là không có phúc khí. Còn có Hà Hoa kia, trước đây quan hệ với ngươi rất kém, lại nhìn hiện tại nàng cùng Lý Thải Vân ở chung thật tốt? Vừa thấy ngươi chính là không được ưa, nếu ta là ngươi, đều không mặt mũi đứng ở trong này, sớm trở về trong nhà đi."
Tôn Lan Thảo đen mặt, nói: "Ta được ưa hay không liên quan gì tới ngươi?! Ngươi mới là người đáng xấu hổ, muốn gả cho Điền Trang, người ta không cần ngươi!"
"Ta nói ngươi sao tức giận với ta, nguyên lai là vì chuyện này? Nghe nói ngươi cũng coi trọng ông ta, bất quá người ta chướng mắt ngươi, trực tiếp một cước đá văng. Thực dọa người!"
Sở Đại Nha cười nhạo nói, thị cũng nghe nói chuyện này, cho nên mới không dám dây dưa Điền Trang, sợ cũng bị một cước đá văng. Da mặt của thị cũng rất dày, nhưng còn chưa có dày như Tôn Lan Thảo. Tôn Lan Thảo là vò nứt không sợ mẻ, không sợ người khác nói thị câu dẫn đàn ông, thị lại là một quả phụ, còn có cố kỵ.
Ngày đó Tôn Lan Thảo bị Điền Trang đá văng là sỉ nhục lớn nhất đời này của thị, nghĩ Tôn Lan Thảo thị tuy rằng không phải đàn ông nào cũng đều có thể câu dẫn tới tay, nhưng trước đó cũng không bị đàn ông đối đãi như thế. Thị cảm thấy một cước kia so với thị bị hưu còn nan kham hơn, hận không thể mình cùng tất cả mọi người đều quên hết. Nhưng Sở Đại Nha lại nhắc tới, thị bỗng chốc liền tức giận. Ưỡn thẳng thắt lưng liền bắt đầu mắng Sở Đại Nha, cái gì khó nghe đều nói ra hết, một chút mặt mũi cũng không cho Sở Đại Nha.
Sở Đại Nha cũng không phải người dễ trêu chọc gì, nghe Tôn Lan Thảo mắng khó nghe, thị cũng bắt đầu chửi.
Hai người càng ầm ỹ càng hung, cuối cùng trực tiếp liền nhằm phía đối phương, đánh thành một đoàn.
Sở Đại Nha và Tôn Lan Thảo chửi nhau giọng cũng không nhỏ, hai người lại ầm ỹ, đã sớm để cho người ta xem náo nhiệt.
Vốn người xem náo nhiệt chỉ cho rằng nghe các nàng đấu võ mồm thôi, kết quả đã thấy hai người phụ nữ này đánh nhau, kéo tóc, bạt tai, dùng móng tay cào, còn giơ chân đá, cuối cùng Sở Đại Nha rõ ràng không địch lại Tôn Lan Thảo, hung hăng đẩy Tôn Lan Thảo ra, đẩy luôn xuống sông.
Xem thế này chuyện lớn rồi, người xem náo nhiệt vội vàng chạy tới.
Tôn Lan Thảo ở trong sông vùng vẫy, thị không biết bơi!
"Vậy phải làm sao bây giờ? Người này nếu chết đuối, Sở Đại Nha ngươi nên đền mạng! Ngươi còn không đi xuống cứu người a!"
"Đúng vậy, mau đi xuống cứu người!"
"A, nàng sắp chìm xuống!"
Mọi người bàn tán xôn xao, không có người xuống nước, cũng không phải những người này không có lòng nhiệt tình, thật sự là thanh danh của Tôn Lan Thảo rất không xuôi tai, thị chuyên môn đi câu dẫn đàn ông, người đàn ông nào dám đi xuống cứu thị chứ? Vạn nhất bị bám vào làm sao bây giờ? Cho dù có người muốn đi xuống cứu người, nghe được bên cạnh có người phụ nữ lôi kéo chồng của mình nói như vậy, người muốn đi xuống cứu người cũng không dám đi xuống nữa. Mọi người đều nói Sở Đại Nha đi xuống cứu người, thị là phụ nữ, khẳng định sẽ không bị bám vào, lại nói vốn chính là thị đẩy người xuống, thị nên đi cứu người.
Sở Đại Nha cũng không muốn xuống nước, thị xin mọi người giúp đỡ, thấy tất cả mọi người đều lui về phía sau, trong lòng thầm mắng một đám không có can đảm. Đột nhiên, ánh mắt thị rơi xuống trên người Sở Đại Bảo. Thị lập tức đi qua giữ chặt Sở Đại Bảo, khóc cầu hắn đi xuống cứu người, nói nếu không cứu Tôn Lan Thảo, thị ta chết thì chính mình cũng phải đền mạng. Nói xong, thị liền đẩy Sở Đại Bảo xuống sông.
Cuối cùng là Sở Đại Bảo cứu Tôn Lan Thảo lên.
Hà Hoa cùng Lý Thải Vân cũng chưa đi qua, bất quá sẽ có vợ Loan Mộc sẽ kể lại chuyện này, các nàng cũng không lo không rõ ràng chân tướng.
"Sở Đại Nha này, cũng thật là ác tâm."
Hà Hoa lắc lắc đầu, nghĩ rằng may mà chạy ra khỏi được cái nhà kia, nếu không thật đúng là phiền toái không ngừng a, cả đám cực phẩm.
Lý Thải Vân cái gì cũng chưa nói, đùa với Đoàn tử, nàng cũng không biết nói cái gì, dù sao Tôn Lan Thảo là vợ trước của Trương Đại Khuê, mà Sở Đại Nha là bà chị chồng đã đoạn thân với vợ chồng Hà Hoa.
Vợ Loan Mộc nhưng không có gì cố kỵ, nhỏ giọng cười nói: "Các người không biết, lúc đó những người ở bờ sông không người nào dám đi xuống cứu người, sợ bị Tôn Lan Thảo bò lên, người phụ nữ này rất không biết xấu hổ a, thật có thể làm vậy! Các người nói thị có bò lên Sở Đại Bảo hay không? Nếu thực như vậy, Sở Đại Nha sẽ đắc tội Khúc Hồng Bố! Về sau liền càng náo nhiệt!"
Hà Hoa cảm thấy thật có khả năng này, nghĩ Tôn Lan Thảo cùng Khúc Hồng Bố đều có tâm tư với Sở Phong Thu, các nàng nếu đánh nhau, rất là thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.