Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 11: Tiểu Vũ Trụ dẫn theo học trưởng đi offline




Hôm nay, các nữ nhân ở nhóm quản lý Hủ văn đàn QQ cảm khái nhân sinh.
Triêu Văn Hủ Đạo: “Thật nhàm chán a —— ”
Phượng Phượng Vu Phi: “ Nhàm chán +1 ”
Triêu Văn Hủ Đạo xuân đau thu buồn: “Nhân sinh thực sự là tịch mịch như tuyết a…”
Phượng Phượng Vu Phi đề nghị: “Không bằng… Chúng ta tổ chức offline đi!”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Ý kiến hay! Tiểu Vũ Thụ, dẫn đại thần nhà cậu theo đi.”
Tiểu Vũ Trụ: “Để coi để coi để coi.”
Một lát sau.
Phượng Phượng Vu Phi: “Tớ vừa mới gọi điện thoại hỏi qua, tuần này quán KTV còn chỗ, vừa lúc tớ có phiếu ưu đãi, thế nào? Các cậu có thời gian rãnh không?”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Tớ không thành vấn đề, phải coi Tiểu Vũ Thụ thế nào đã.”
Tớ thì không thành vấn đề rồi, nhưng không biết học trưởng… Vương Tiểu Vũ nói thầm, gửi một cái tin nhắn QQ cho Chu Phong.
Tiểu Vũ Trụ: “Học trưởng, anh… Chiều thứ bảy có thời gian rảnh không?”
Trắc Thành Phong: “Anh nghĩ là có, sao vậy?”
Tiểu Vũ Trụ: “Chính là… bọn Triêu Văn Hủ Đạo muốn tổ chức offline, hỏi chúng ta có muốn đi cùng hay không.”
Trắc Thành Phong: “Được, không thành vấn đề. Em trả lời cho bọn họ đi. Được rồi, Tiểu Vũ a, em càng ngày càng lười rồi.”
Tiểu Vũ Trụ: “Thế nào?”
Trắc Thành Phong: “Rõ ràng anh ở ngay thư phòng cách vách, vì sao chúng ta còn phải nhắn qua QQ?”
Tiểu Vũ Trụ cười khan nói: “A… Ha ha ha ha. Em sợ làm phiền tới mạch văn của anh a, vậy cứ như thế đi, để em trả lời bọn họ, anh… Cũng ngủ sớm một chút đi.” Nói xong liền tắt đoạn chat.
Chu Phong cười lắc đầu.
************
Thời gian: 2 giờ chiều thứ bảy ngày X tháng 11 năm 2013.
Địa điểm: Quán KTV ở Bắc Kinh.
Một tiểu mỹ nữ mặc chiếc đầm len màu đen với mái tóc dài mang một đôi cao gót đi về phía tiếp tân.
“Xin chào, tôi có đặt phòng trước, tôi họ Chu.”
Nhân viên KTV lễ phép hỏi: “Chu tiểu thư, xin hỏi số điện thoại của chị là?”
Chu tiểu thư, cũng chính là Phượng Phượng Vu Phi đọc số điện thoại di động lên.
Nhân viên của KTV nói: “Vâng, xin chờ một chút. Được rồi, vừa có ba khách hàng cũng tới hỏi qua, có thể là đi cùng với chị, bọn họ đang ngồi ở bên kia.”
Theo chỉ dẫn của Nhân viên, Phượng Phượng Vu Phi xoay người, liền thấy được có hai nam một nữ đang ngồi trên ghế sa lon trong khu nghỉ ngơi của phòng khách, bọn họ cũng đồng thời thấy nàng, đi về phía nàng.
Một nam nhân vóc dáng cao lớn thoạt nhìn thành thục ổn trọng, có phong độ của người trí thức, thanh niên thấp hơn một chút có đôi mắt ngời sáng, lớn lên tinh xảo tuấn tú, theo cái nhìn của một hủ nữ lâu năm, họ thập phần xứng đôi.
Thiếu niên cao ráo xinh xắn vẫy vẫy tay với ngự tỷ: “Hi ~ Tiểu Phượng Phượng, trễ như vậy mới đến a.”
Phượng Phượng Vu Phi cười nói: “Hắc, tớ không có trễ, là các cậu vừa mới đến thôi. Hai vị này nhất định là… Xin chào Thành Phong đại nhân, Tiểu Vũ Thụ.”
Đại sảnh Nghiễm Châu, Vương Tiểu Vũ cũng không tiện trực tiếp chữa đúng xưng hô của nàng, vì vậy mở một con nhắm một con mắt đáp lại một câu “Xin chào”.
Vẻ mặt Chu Phong ôn hòa đáp: “Xin chào, Tiểu Vũ nhà anh đã được em chiếu cố nhiều rồi.”
Phượng Phượng Vu Phi bị cái từ “Người trong nhà” manh đến, đồng thời suy nghĩ trong lòng: Chiếu cố? Đùa giỡn cậu ấy sao? Che mặt.
“Xin chào quý khách, đã đặt phòng xong, 4 tiếng, phòng 520.”
************
Trong KTV, Triêu Văn Hủ Đạo và Phượng Phượng Vu Phi chọn nguyên một loạt 《 Tuyệt Thế Tiểu Thụ 》, 《 Tuyệt Thế Tiểu Công 》, 《 Tự Treo Cổ Lên Cây 》, 《 Ngây Thơ 》, 《 Phù Sinh Vị Hiết 》, sau đó miệng khô lưỡi mà rời micro.
Vương Tiểu Vũ vỗ tay cổ vũ: “Woa ~~ Hát không tệ nha! Hát nữa đi, hát nữa đi!”
Triêu Văn Hủ Đạo chuyển micro: “Được rồi, chúng ta nghỉ một lát, cậu và Thành Phong hát đi. Muốn hát bài nào? Tớ chọn giúp cho?”
Vương Tiểu Vũ nhận micro, nhớ đến chuyện mình cũng chưa từng nghe qua Chu Phong mở miệng hát, liền mong đợi, cậu chọn bài《 Tiếng Hát Của Anh》đang rất hot gần đây, nài nỉ Chu Phong hát cùng với cậu.
Chu Phong hiếm khi bị đẩy lên: “Hay là thôi đi, anh hát… Quả thực không được hay cho lắm, các em hát là tốt rồi.”
Phượng Phượng Vu Phi chỉ sợ thiên hạ bất loạn: “Đừng xấu hổ nha, đến đến, để bọn em nghe xem rốt cuộc là có bao nhiêu không hay a.”
Chu Phong chỉ có thể cầm lấy micro, nhắc nhở một lần cuối cùng: “Các em… Đừng hối hận a.”
Không có một chút phòng bị
Cũng không có một tia lo lắng
Em cứ như vậy mà xuất hiện
Mang đến kinh hỉ không ngờ trong thế giới của anh
Thế nhưng em lại biến mất như vậy
Vào lúc anh bất tri bất giác mà lén lút tiêu thất
Không để lại tin tức trong thế giới của anh
Còn dư lại chỉ là hồi ức
Em tồn tại sâu đậm trong ký ức của anh
Trong mộng trong lòng đều là tiếng hát của anh

Thế giới to lớn vì sao chúng ta lại gặp nhau
Chẳng lẽ là duyên phận chẳng lẽ là ý trời

Triêu Văn Hủ Đạo: “Trời ạ, có phải là lỗ tai của tớ xảy ra vấn đề rồi không? Vì sao giọng ca khó nghe như vậy cư nhiên tớ lại có thể nhận ra tình yêu nồng nàn ở bên trong a!”
Phượng Phượng Vu Phi: “Lỗ tai của cậu không có vấn đề, cậu xem bọn ánh mắt triền miên của hai người bọn họ, tớ cá 10 trái dưa leo là bọn họ đã tiến vào thế giới hai người trong truyền thuyết rồi, a a, quá tuyệt vời!”
4 tiếng trong KTV, từ nhạc trữ tình đến nhạc hiện đại rồi đến đoạn kết thần khúc, bốn người mới tận hứng mà về.
Vào lúc ban đêm, Triêu Văn Hủ Đạo gởi ảnh chụp của bốn người qua cho Vương Tiểu Vũ.
“Học trưởng mau nhìn xem, ảnh chụp lúc chúng ta offline đã được gởi tới rồi.” Mặc dù đã trở về nhà từ sớm, Vương Tiểu Vũ vẫn hăng hái không giảm như cũ, trong miệng liên tục ngâm nga giai điệu quen thuộc, cậu không kịp chờ mà mở ảnh ra xem, đập vào mắt chính là bức ảnh mình đang cầm micro hát “Buổi biểu diễn của siêu sao”, vẻ mặt muốn bao nhiêu say sưa liền có bấy nhiêu say sưa.
“Gì đây, bọn họ chụp lúc nào vậy, hình tượng của em a!” Vương Tiểu Vũ ảo não nói.
Chu Phong bật cười, nói: “Thật đáng yêu.”
Lại xem tiếp, là ảnh chụp chung của bốn người, bọn họ cười đến mức khoe hàm răng trắng bóng, tiếp theo là ——
Là ảnh chụp lúc Vương Tiểu Vũ và Chu Phong thâm tình hát đối, hai người lặng lẽ nhìn nhau, thâm tình chân thành, đáy mắt ôn nhu có thể vắt ra nước.
Thì ra, ta ở bên cạnh hắn thị cái dạng này…
Phảng phất như bầu không khí trong ảnh chụp đang lan tràn đến thực tại…
Lúc này có tin nhắn truyền tới từ QQ.
Triêu Văn Hủ Đạo: “Tiểu Vũ mỹ nhân thụ! Sau khi trải qua sự giám định của nhà gái vào ngày hôm nay, Thành Phong đại nhân là một nam nhân tốt! Cậu nhất định phải xuất ra toàn bộ kỹ xảo để trói chặt trái tim của anh ấy nha! Có vấn đề gì có thể tùy thời hội báo về nhà gái!”
Phượng Phượng Vu Phi: “Chúng tớ vẫn là trụ cột vững chắc của cậu, con a, yên tâm gả ra ngoài đi!”
Nhìn hai đoạn trò chuyện, quan trọng là phía sau còn có Chu Phong đang ôm cậu, Vương Tiểu Vũ xấu hổ nói: “Ta kháo, nàng nói bậy bạ gì đó a?”
Chu Phong: “Anh thấy các nàng nói rất đúng a.” Nói rồi, một tay ôm lấy Vương Tiểu Vũ áp đến trên giường, nói: “Đến đây đi.”
Vương Tiểu Vũ còn chưa phản ứng kịp, vấn: “Cái gì? Cái gì mà đến đây đi?”
Chu Phong trêu chọc nói: “Đã nghe nhà gái nói qua, xuất ra toàn bộ kỹ xảo của em đi a.”
Vương Tiểu Vũ: “A? … A!”
Lại một phen điên loan đảo phượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.