Mấy ngày kế tiếp, Steve rèn sắt khi còn nóng, mỗi ngày đều tòa soạn lắc lư bên người Vương Tiểu Vũ.
Rốt cục Vương Tiểu Vũ cũng không thể nhịn được nữa mà phải mở miệng hỏi: “Steve! Lẽ nào anh không có việc gì để làm sao?”
“Có a. Bất quá không cần tự anh đi, có chuyện gì bọn họ sẽ liên hệ với anh.” Nói rồi, hắn lấy chiếc máy tính tùy thân cứng nhắc ra, sau đó đột nhiên làm ra bộ dáng thổi phồng, hưng phấn nói: “Darling! Đây là em đang quan tâm đến anh sao? Quả nhiên là em quan tâm anh a. Anh rất là cao hứng đó nha!”
… Tui ăn no rửng mỡ mới đi hỏi anh đó.
Đã tới thời gian đi ra ngoài phỏng vấn, nhưng Steve cũng không có ý định buông tha, bất quá may là hắn còn e ngại khí tràng của Cốc Hạo, sau một hồi lắc lư, chờ đến khi Steve phục hồi tinh thần lại, người cũng đã sớm xuất phát rồi.
Lúc tan tầm, Steve càng mặt dày mày dạn muốn lái xe đưa Vương Tiểu Vũ về nhà, trước đây Vương Tiểu Vũ đều nhân cơ hội bỏ trốn, lúc này hắn đã có kinh nghiệm cho nên đi chặn đường ở cửa chính.
“Thân ái, để anh đưa em về nhà nhá. Nghe nói tàu ngầm Cao Phong Kỳ rất đông người, đến, ngồi vào xe của anh này, rất rộng rãi thoải mái nè.” Steve chỉ vào chiếc xe Lamborghini (*) lấp lánh cách đó không xa như đang rêu rao “Đến thượng tui đi”, ân cần nói.
Vương Tiểu Vũ còn đang muốn cự tuyệt, bỗng nhiên ngạc nhiên kêu lên: “Học trưởng!” Steve quay đầu lại nhìn, phát hiện Chu Phong chậm rãi lái một chiếc Volkswagen (*) tới.
“Tiểu Vũ, anh tới đón em.” Chu Phong cười cười đỗ xe ở ven đường.
Vương Tiểu Vũ vây quanh vòng vòng bên chiếc xe, hưng phấn hỏi: “Học trưởng? Đây là xe của ai a?”
“Anh vừa mới mua, vốn không dự định sẽ mua sớm như vậy, nhưng…” Liếc mắt nhìn Steve, Chu Phong nói tiếp: “Hiện tại anh nghĩ nếu mua một chiếc cũng không tồi đi. Không phải là xe gì tốt cho lắm, nhưng tuyệt đối thực dụng, thế nào? Có muốn ngồi lên cảm thụ một chút hay không?” Nói rồi, anh xuống xe.
“Muốn! Đương nhiên muốn!” Vương Tiểu Vũ gật đầu như giã tỏi, một hơi nhảy vào trong xe, hăng hái bừng bừng đông sờ sờ tây nhìn nhìn.
Thích xe cơ hồ là bệnh chung của tất cả nam nhân.
Chu Phong thấy dáng vẻ hưng phấn của Vương Tiểu Vũ, lắc đầu cười, quay đầu lại, bắt đầu thu thập tình địch.
Quan sát trên dưới một phen, Chu Phong không khỏi không thừa nhận: Quả nhiên là một nam nhân cao suất phú vàng chói sáng lóng lánh.
“Hi! Bạn trai của Rain.” Steve rất có phong độ thân sĩ mà vươn tay.
Chu Phong ngừng lại, cũng mang theo nụ cười thân thiết mà cầm lấy tay hắn.
“Xin chào.”
“Lần trước gặp mặt quá vội vàng, chính thức giới thiệu một chút, tôi là Steve, người theo đuổi Rain.”
Phản ứng trắng trợn của hắn khiến Chu Phong có chút nghĩ không ra, đây là phong độ thân sĩ của Hủ Quốc sao?
“Tôi là Chu Phong.” Mỉm cười mỉm cười, phong độ phong độ.
“Chu, Phong, Chu Phong.” Steve đầu tiên là lập đi lập lại cái tên này, sau đó bỗng nhiên hô lên: “Chu Phong! Nghe này. Tôi sẽ không từ bỏ Rain, anh cứ bọc thiệt nhiều ngựa lại mà chờ xem! Chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng!”
… Bọc thiệt nhiều ngựa? Thả ngựa ra? Chờ cho tôi?
Trong đầu Chu Phong hiện lên một loạt dấu chấm hỏi bự rất nhanh sắp xếp từ ngữ lại, sau đó nói: “… Tôi nghĩ, giữa chúng ta hẳn không phải là cạnh tranh công bằng. Tôi và Tiểu Vũ đã ở cùng một chỗ rồi. Còn cậu, chỉ là một bên thứ ba tính toán chia rẽ chúng tôi mà thôi. Đã từng nghe qua câu này chưa? Làm ảnh hưởng tới nhân duyên của người khác sẽ bị lừa đá đó.”
Steve chớp chớp đôi mắt xanh biếc: “… What?” Nhân duyên?
Chu Phong cũng bất đắc dĩ, cùng Steve mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Tiểu Vũ đang ở bên trong xe bóp còi inh ỏi, thò đầu ra trước cửa sổ thúc giục: “Học trưởng! Nhanh lên xe a, em đói bụng!”
“Như vậy, tôi đại diện cho Tiểu Vũ nói với cậu một tiếng: Không hẹn gặp lại.”
Dứt lời, Chu Phong đi về phía xe.
Lưu lại một mình Steve ở tại chỗ suy tính: Không hẹn gặp lại? Không gặp cái gì nha?
Câu này của Chu Phong thực sự quá thâm ảo rồi.
************
Qua tiếp một đoạn thời gian nữa, Steve vẫn cứ tiếp tục không có việc gì làm mà xuống tìm Vương Tiểu Vũ nói chuyện phiếm, còn Chu Phong sẽ mỗi ngày đúng giờ chuyên cần đi lái xe đưa đón, thậm chí có một ngày, Steve trực tiếp đánh tới nhà Vương Tiểu Vũ.
“Em em em hai người cư nhiên ở cùng một chỗ!! Oh! Jesus! Tiểu Vũ thuần khiết của con a!” Steve vừa thấy đồ ngủ của Chu Phong và Vương Tiểu Vũ, liền khiếp sợ quá độ mà làm ra bộ dáng thổi phồng lên.
Vương Tiểu Vũ rớt mồ hôi, thực sự vô lực thổ tào luôn rồi, một cường công khí phách như “Tiểu Vũ Trụ” cư nhiên gắng gượng bị mài thành nhược thụ.
“Được rồi, đừng đùa nữa. Hôm nay tới làm gì?”
“Muốn ăn thử cơm em nấu…” Steve chỉ chỉ tay [hành động như hình sau .
Bạn có thể tưởng tượng được tình cảnh một con tinh tinh lông vàng cao 1m9 chỉ chỉ tay sao?
Chu Phong và Vương Tiểu Vũ cùng nhau ác hàn: Tên Steve này, càng ngày càng không bình thường rồi.
Rùng mình nổi da gà, Vương Tiểu Vũ nhịn không được hỏi: “Cái hành động này đến tột cùng là học của ai vậy?”
“Hử? Hai người không cảm thấy rất manh sao?” Steve trừng lớn cặp mắt xanh “thuần khiết”.
… Ai tới nói cho tui biết làm sao mà hắn có thể dùng cái chữ “manh” cao thâm như vậy trong tiếng Hán được hông?
“Trước hết nên để cho anh vào đi? Please ~!” Steve chấp tay lại, tiếp tục bán manh.
Vương Tiểu Vũ từ bỏ mà đi vào nhà, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng Chu Phong vẫn cố chấp ngăn ở cửa, hai tay ôm ngực.
Quay đầu lại nhìn một chút, Vương Tiểu Vũ thở dài, nói: “Học trưởng, để anh ta vào đi, anh ta không ngại mất mặt, chúng ta vẫn cần mặt mũi nha.”
Chu Phong suy nghĩ một chút, lại nhìn bộ dáng của Steve, rốt cục hơi nghiêng người.
Steve lợi dụng đúng thời cơ tiến vào nhà, nhìn chung quanh trên dưới, bắt đầu hô to gọi nhỏ.
“Nga nga! Đây là một căn nhà bình thường của người Trung Quốc a! Oa, cái này chính là kết Trung Quốc (*) trong truyền thuyết nha? Còn có cái này thật là đáng yêu…”
“Im lặng! Muốn ở nhà chúng tôi liền đàng hoàng một chút!” Vương Tiểu Vũ bị khiến cho ăn không ngon liền rống giận.
Steve thành thật lại, cũng ngồi vào bên cạnh bàn ăn, bắt đầu vây xem các món ăn.
Hình dạng thoạt nhìn ăn thật ngon…
“Thật ngại quá, nhà của chúng tôi không có phần cơm cho cậu.” Chu Phong lạnh lùng nói.
Steve hút nước miếng đã chảy ra miệng, đáng thương mà qua lại nhìn hai người kia.
Đáng tiếc, hai người đều thờ ơ.
“Lẽ nào người ta bán manh còn chưa đủ?”
Steve sờ cằm.
Vương Tiểu Vũ phun một miếng cơm ra, Chu Phong rút miếng khăn giấy đưa tới.
Khụ, rốt cục Vương Tiểu Vũ cũng chậm rãi nuốt xuống được, hỏi: “Anh thành thật khai báo đi, bình thường anh đã lăn lộn cùng một chỗ với người nào? Nói thế nào mà lại thành như vậy?”
Trước đây thời điểm ở Hủ Quốc, cho dù Steve là một người đồng chăng lứa, một đại nam hài đầu óc ngu si tứ chi phát triển, sao hiện tại lại thành thuộc tính 囧 như thế này rồi?
“Hở? Không đúng sao? Anh nghĩ người Trung Quốc rất thích như vậy.”
Vương Tiểu Vũ đỡ trán, “Xin hỏi đến tột cùng là ai cho anh loại ảo giác này vậy?”
“Bằng hữu Trung Quốc online a! Anh nghe nói người Trung Quốc không cần MSN (*), mà thích dùng QQ (*), anh cũng đăng ký một cái.”
Phảng phất như dự cảm được cái gì, Vương Tiểu Vũ lại hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Steve móc chiếc smartphone ra, đăng nhập QQ, như hiến vật quý mà nói: “Sau đó anh bị kéo vào một ít nhóm QQ, tất cả mọi người rất nhiệt tình. Rất nhanh, anh phát hiện ra dường như người Trung Quốc các em rất thích dùng emo khi nói chuyện, hơn nữa tất cả mọi người đều nói hảo manh hảo manh, anh liền cảm thấy, có lẽ em cũng sẽ thích đi. Vì vậy anh cũng đi kiếm một bộ emo, mô phỏng theo biểu tình cùng động tác của nó. Thế nào? Khả ái chứ hở? n(*≧▽≦*)n ”
Vương Tiểu Vũ: “= = ”
Steve: “≧▽≦?”
Chu Phong: “﹁_﹁ ”
Sau đó, chính là một tiếng dài đằng đẵng về việc phổ cập khoa học của sự khác biệt to lớn giữa ngôn ngữ mạng Trung Quốc cùng ngôn ngữ giao tiếp ngoài đời thực, thảo luận về việc ứng dụng thực tiễn của ngôn ngữ mạng cũng được đưa ra, đối với người bạn nước ngoài đang học tập tiếng Trung mà nói thì thật đúng là một con đường đúng đắn.
Thật vất vả, rốt cục cũng tiễn được cái tên Steve đại 囧 này, Vương Tiểu Vũ cùng Chu Phong đều thở ra một hơi.
Chu Phong ăn giấm nói: “Cư nhiên em lại để cậu ta vào nhà, còn giải thích cho cậu ta lâu như vậy. Thế nào? Rất quan tâm cậu ta sao?”
Vương Tiểu Vũ vừa nghe, tâm lý có chút sảng khoái, bất quá biểu hiện ra ngoài vẫn như một bộ khổ đại cừu thâm mà nói: “Học trưởng, em cũng không có biện pháp a. Ai biểu anh ta là sếp của em làm chi, xã trưởng đều coi anh ta thành thần tài mà cung phụng rồi nên em còn biện pháp gì nữa đây.”
Chu Phong hừ một tiếng.
“Hơn nữa, dù sao thì em cũng đã từng nói qua với học trưởng, một mình anh ta đến Trung Quốc công tác, chiếu cố một chút cũng là việc nên làm.”
Chu Phong híp mắt, nói: “Thế nhưng cậu ta có ý đồ với em.”
Vương Tiểu Vũ bật cười, nói: “Yên tâm, thứ nhất chắc chắn là em sẽ không chạy theo anh ta. Thứ hai, em cảm thấy, cũng không phải anh ta thật sự thích em, chẳng qua chỉ là cảm thấy chơi thật vui, hơn nữa còn có chút không cam lòng mà thôi, anh ta ở Hủ Quốc luôn rất được hoan nghênh. Em dám đánh cuộc, qua không lâu sau anh ta chán ngấy rồi tự nhiên sẽ bị những thứ khác kích thích mà dời đi lực chú ý, anh phải tin tưởng vào mị lực vô hạn của đông đảo người Trung Quốc chúng ta mới đúng.”
Chu Phong trầm mặc không nói.
************
Rất nhanh, đã đến Tết cổ truyền.
Một lần vô tình, vì sự gặt hái ngoài ý muốn, mà rốt cuộc Trương Vĩ có thần kinh thô sống cùng tiểu khu cũng biết được quan hệ đích thực giữa Vương Tiểu Vũ và Chu Phong.
Lúc đầu, Trương Vĩ đến cọ cơm chỉ quan sát sơ qua phòng ở một lúc, không thể không thừa nhận quả thực so với ổ heo của chính mình thì được dọn dẹp sạch sẽ hơn rất nhiều, âm thầm gật đầu. Sau đó cậu ta quấn quít lấy Vương Tiểu Vũ hỏi cái này hỏi cái kia, quan tâm thân thể cậu, công tác và sinh hoạt, nghiễm nhiên là tư thế của một ông anh tốt. Vương Tiểu Vũ cảm động một trận, cảm thấy nhân sinh có một người bạn thân như thế thực sự là đáng giá, vì vậy đầu óc nóng lên liền thẳng thắn trình bày quan hệ của mình và học trưởng.
Qua hồi lâu, rốt cục Trương Vĩ cũng tiêu hóa được, cậu ta nhìn nhìn bàn tay đang giao nhau của hai người, nói: “Cho nên là nói, cậu và học trưởng đã ở cùng một chỗ?”
“Đúng vậy.” Nhìn biểu tình cổ quái của Trương Vĩ, Vương Tiểu Vũ chán nản cúi đầu.
Trương Vĩ: “Hai người là đồng tính luyến ái?”
“Ừm… Nếu như cậu không thể tiếp thu, tớ…” Vương Tiểu Vũ càng cúi đầu thấp hơn, Chu Phong thoải mái vỗ vỗ vai cậu.
“Trương Vĩ, kỳ thực tớ…” Chu Phong đang định nói gì đó, vậy mà Trương Vĩ lại đập bàn, quát: “Cho nên nói, trước đây khi các người chưa ở chung cũng đã phát triển vậy rồi sao? Cư nhiên giấu diếm tớ lâu như vậy? Có còn coi tớ là bạn bè của cậu hay không? Nếu không phải hôm nay tớ tới cọ cơm, các người vẫn dự định không nói cho tớ biết?”
Vương Tiểu Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngạch… Vĩ Tử… Cậu, không phản đối?”
Trương Vĩ: “Phản đối? Loại chuyện tình yêu này, một cây củ cải một cái hố, tớ phản đối, có tác dụng không?”
Chu Phong không nhịn được cười.
Trương Vĩ thân thiết mà vỗ vỗ ngực Chu Phong, nói: “Bất quá, học trưởng a, anh… Phải đối tốt với Tiểu Vũ nhà chúng ta a. Nếu không, cơ bắp của em cũng sẽ không đáp ứng đâu!” Nói rồi, cậu ta run “chuột nhỏ” của mình lên.
Chu Phong cười nói: “Yên tâm. Hiện tại đều là em ấy khi dễ tôi, nào tới phiên tôi khi dễ em ấy a.”
Vương Tiểu Vũ không phục nói: “Nói bậy! Em khi dễ anh khi nào?”
“Nhìn xem, hiện tại a, đã cưỡi lên trên đầu tôi rồi.” Chu Phong buồn cười nói.
Trương Vĩ: “Uầy, không nhìn ra à, Tiểu Vũ cậu còn có tiềm chất nữ vương thụ nữa nha.”
Thiếu chút nữa Vương Tiểu Vũ đã ngã nhào.
“Vĩ Tử, cậu cậu cậu không sao chứ?”
Trương Vĩ ôm ngực nói: “Thế nào? Dù sao thì tớ cũng là một họa sĩ anime chuyên nghiệp nha, hơn nữa mỗi ngày vợ tớ đều tra tấn niệm bên lỗ tai tớ, cái gì nên biết tớ đều biết.”
Vương Tiểu Vũ thẹn thùng: “Ngạch… Người không thể đánh giá qua bề ngoài.”
Tiếp theo, Trương Vĩ gian manh nói: “Hắc hắc, để an ủi tâm linh bị thương tổn của tớ, để bù đắp tình hữu nghị tan vỡ của chúng ta…”
Vương Tiểu Vũ hào sảng nói: “Được rồi, muốn ăn cơm sao? Không thành vấn đề! Tớ mời khách, học trưởng sẽ thanh toán.”
Trương Vĩ: “Uầy uầy, nhanh như vậy liền dùng chung tài sản rồi. Được, tùy các cậu, tớ có đồ ăn là được!” Dừng một chút, lại hỏi cậu: “Được rồi, sắp tới lễ mừng năm mới rồi, cuối tuần này tớ sẽ về nhà, còn cậu? Năm nay… Cũng không về sao?”
“… Để sau rồi nói.” Vương Tiểu Vũ không hề gì nói.
Chu Phong nhìn cậu một cái, trong lòng âm thầm tính toán.
- Lamborghini
- Volkswagen
- Kết Trung Quốc
- MSN (viết tắt từ tên tiếng Anh The Microsoft Network) là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95. Số lượng dịch vụ được cung cấp thay đổi rất nhiều so với khi mới được phát hành. Dịch vụ email trên nền web Hotmail là một trong những sản phẩm đầu tiên (vào ngày 7 tháng 5, 2007 nó được thay thế bởi Windows Live Hotmail), tiếp theo là dịch vụ nhắn tin nhanh MSN Messenger, mới đây được thay thế bởi Windows Live Messenger. Theo trang Alexa.com, MSN.com hiện xếp thứ mười tám về các trang web được truy cập nhiều nhất.
- QQ: một phần mềm chat của Trung Quốc. Phần mềm chat QQ cũng tương tự như phần mềm chat yahoo, chỉ là nick của bạn sẽ là một dãy số. Giao diện của nó hoàn toàn bằng tiếng Trung. Và cũng như yahoo khi đăng kí nick bạn không phải khai báo các thông tin thật của mình