Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 22: Âm mưu dương mưu




Lâm Y truy hỏi vài câu vẫn không có được câu trả lời, đành nói chuyện phiếm một hồi rồi tự tan.
Ngày thứ hai, Lâm Y như cũ đến linh đường bái tế Trương lão thái gia, đã thấy trước linh đường nhao nhao ồn ào, thì ra Trương Lương gặp thím Nhâm hôm nay ở nhà, liền gọi bà ta đến làm chứng đối chất với Ngân Tỷ, nhưng thím Nhâm một mực chắc chắn Trương lão thái gia chưa bao giờ nói phải bỏ con dâu.
Phương thị liếc nhìn Trương Lương, hận nói. “Tôi nghe lời lão gia, chưa bao giờ bán nó đi, nhưng nó không cảm kích, ngược lại lấy oán trả ơn, vu hãm tôi”.
Thiếp thất vu hãm vợ cả chính là phạm thượng, cho dù Trương Lương có tâm thiên vị cũng đành phải gọi Lâm Y khóa nhốt Ngân Tỷ vào phòng, cấm chừng. Phương thị còn chêm thêm một câu. “Không được cho nó ăn cơm”.
Lâm Y dẫn Ngân Tỷ đi nhà kề, vừa tìm chìa khóa vừa nói. “Bây giờ là do cô lỗ mãng, không phải tôi mật báo gì”.
Ngân Tỷ tựa vào cạnh cửa, suy sụp. “Phương Đại Đầu ở thôn cách vách sắp đến đây, ngẩng đầu trúng đao, cúi đầu cũng trúng đao, làm gì để ý đến lỗ mãng hay không”.
Lâm Y đang muốn hỏi cô ta Phương Đại Đầu là ai, chợt nghe Phương thị ở nhà chính đang gọi nàng, vội khóa cửa kĩ chạy sang. Phương thị trước tiên đòi chìa khóa nhà kề lại, tự mình cất giữ, lại sai nàng. “Cô ra cửa nhìn xem, nếu là Phương Đại Đầu đến, dẫn hắn vào đây”.
Lâm Y đang thắc mắc hắn là ai, nghe bà ta sai vội lên tiếng, ra cửa chờ. Đại khái khoảng một nén nhang sau, có người đến gõ cửa, Lâm Y hỏi, đúng hắn là Phương Đại Đầu, theo sau còn có một tiểu thiếp của hắn, nàng vội dẫn khách đi nhà chính báo cho Phương thị.
Phương thị vừa thấy Phương Đại Đầu, tươi cười rạng rỡ, sai thím Nhâm dâng trà, lại bảo Lâm Y đi mời Trương Lương, giới thiệu. “Đây là họ hàng xa của tôi, nhiều năm không con, khó lắm mới để dành tiền mua được một cơ thiếp, vẫn không thấy tin vui, thật là sầu chết người”.
Trương Lương không biết Phương thị đang bán thuốc gì trong hồ lô, lơ đãng đáp. “Vậy lại mua thêm một thiếp, cố gắng xem thử”.
Phương thị cười nói. “Chính là nghĩ như vậy, nhưng nhà hắn không dư dả, mua cơ thiếp này xong đã tiêu hết tiền, làm sao có tiền mua thêm một thiếp nữa”.
Trương Lương giật mình. “Muốn mượn tiền sao? Phu nhân xem rồi làm, hỏi ta làm chi”.
Phương thị không lên tiếng, lia mắt qua Phương Đại Đầu, Phương Đại Đầu lật đật đứng lên, đon đả. “Hiểu lầm hiểu lầm, tôi không vay tiền, chỉ là muốn đổi cái thiếp với nhà ta”.
“Đổi thiếp?”. Trương Lương ngạc nhiên.
Phương thị thấy ông ta không từ chối ngay, mừng thầm, nói. “Hàng xóm nhà ca ca tôi có con trai cũng là đổi thiếp mới sinh ra được, Phương Đại Đầu nghe bọn họ có con, nghĩ muốn học theo, mới đến cầu lão gia”.
Trương Lương ngẫm nghĩ, xác thực có việc này, nhưng ái thiếp của ông ta có thể nào đưa đến trong lòng kẻ khác, thật là làm nhục ông đây. Ông ta đang chuẩn bị trách cứ Phương thị, đột nhiên vừa nhấc đầu thấy cơ thiếp nhà Phương Đại Đầu, tuổi trẻ hơn Ngân Tỷ, mạo mỹ hơn Ngân Tỷ, vòng eo thon hơn Ngân Tỷ, ông ta nhìn nhìn, đá bay những lời vừa nghĩ đến xứ xa nào đó, lại nói khác. “Thiếp nhà người ta lúc trước đã sinh đẻ rồi mới đi đổi, Ngân Tỷ nhà ta còn chưa biết sao, các người không chê?”.
Phương Đại Đầu cười to. “Có được hay không phải thử xem đã, không được lại đổi trở về”.
Trương Lương nghiêm mặt. “Thiếp nhà ta quý báu cực kỳ, há có thể để ông đổi đến đổi đi”.
Phương Đại Đầu vội nói. “Dù sao thiếp nhà tôi không sinh con được, có đổi về cũng vô dụng, nếu ông thích cứ giữ lại”.
Trương Lương trong lòng mừng rỡ, nhưng lại do dự. “Tôi đang lúc để tang, sao nạp thiếp được, vẫn là thôi, ông đi chỗ khác tìm đi”.
Phương thị khẩn cấp kêu Lâm Y đi dắt Ngân Tỷ lại đây, tìm cớ thay Trương Lương. “Đây là đổi thiếp, cũng không phải việc vui, sợ cái gì”.
Trương Lương trước nay hiếu thuận, còn đang do dự, Phương thị chêm vào thêm. “Cứ để nó ở chung nhà với Lâm Tam nương đã, chờ tang kì xong lại tính”.
Trương Lương vui vẻ nói. “Vậy quá ổn, quyết định như thế”.
Đang nói chuyện, Ngân Tỷ theo sau Lâm Y đi vào phòng, Phương thị mặt mũi mang cười, kể lại ván đã đóng thuyền sao, hân hoan ba tiếng “chúc mừng”. Ngân Tỷ lập tức mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng hỏi. “Phu nhân không phải nên đợi lão thái gia liệm đã rồi hẳn ra tay sao?”.
Phương thị trách mắng. “Ra tay cái gì! Chớ nói khó nghe như vậy, đây là chuyện tốt, đương nhiên càng sớm càng tốt”.
Trương Lương phụ họa. “Thật là chuyện tốt, cũng coi như em làm việc thiện tích đức, đến nhà Phương Đại Đầu thay hắn nối dõi tông đường”. Ông ta nói xong, lại liếc nhìn tiểu thiếp nhà Phương Đại Đầu. “Đã tới nhà chúng ta, tên lúc trước đừng dùng nữa, từ nay về sau gọi là Kim Tỷ đi”.
Phương thị cười kéo tay tân nhiệm Kim Tỷ, giao cho Lâm Y, ra lệnh. “Kim Tỷ trước ở cùng cô, nhớ chăm sóc người ta”.
Lâm Y dạ, dẫn Kim Tỷ về phòng, mở hòm ra, lấy chăn đệm sạch sẽ chuẩn bị thay. Kim Tỷ thấy nàng bận rộn, ngăn lại. “Đừng phiền toái”. Lâm Y tưởng nàng ta khách khí với mình, tự nở nụ cười, cố ý thay, lại xem xét dáng người nàng ta, lấy một bộ quần áo cũ của Trương Bát nương tặng cho nàng ta thay.
Kim Tỷ lại một câu “Đừng phiền toái”, thấy nàng vội trước vội sau, bưng trà đổ nước, đột nhiên giật mình than. “Cô là người nhiệt tâm, thật không nỡ hại cô”.
Lâm Y đang trải giường, cười nói. “Cô là thiếp của Nhị lão gia, chẳng liên quan đến tôi, có thể hại tôi cái gì?”.
Kim Tỷ miễn cưỡng cười cười, không nói nữa, đứng dậy cùng nàng trải giường.
Buổi tối, Lâm Y đi phòng bếp múc nước, thím Dương kéo nàng. “Thiếp Nhị phu nhân và Nhị lão gia vừa đổi, ở trong phòng cháu?”.
Lâm Y gật đầu. “Nhị lão gia tặng cho tên mới, gọi là Kim Tỷ”.
Thím Dương xì cười. “Thật đúng là chúng ta miệng thiêng, Ngân vừa đi, Kim đã tới”.
Lâm Y múc nước, cảm thấy nghi ngờ thật nặng, Phương thị trăm phương nghìn kế đổi thiếp là vì cái gì, Kim Tỷ Ngân Tỷ cũng là thiếp thôi, cũng tranh quan nhân với bà ta thôi? Huống chi, Kim Tỷ so với Ngân Tỷ càng có nhan sắc, bà ta không sợ Trương Lương chẳng buồn vào phòng bà ta nữa sao?
Thím Dương cũng thắc mắc, thấy thím Nhâm đi vào múc nước, liền hỏi. “Bà tin tức linh thông, nói nói tôi nghe xem, Kim Tỷ kia có phải trước khi vào cửa đã bị ép uống thuốc không thể sinh con?”.
Ngân Tỷ bị đổi đi, thím Nhâm thiếu tiền, tâm đang phiền muộn lắm, không kiên nhẫn mắng. “Đừng có nói bậy, Nhị phu nhân làm sao làm vậy”.
Thím Dương tự nhiên hiểu bà ta đang phiền muộn cái gì, cười. “Bà nóng nảy làm chi, không chừng Kim Tỷ kia so với Ngân Tỷ càng lắm tiền?”.
Thím Nhâm mở miệng liền bô bô. “Cô ta thì có đồng xu nào! Cô ta phải…”. Chưa nói xong chợt thấy Lâm Y đang đun nước trên bếp, thất kinh vội bụm miệng, nhấc thùng nước bỏ chạy.
Nhiều năm ăn nhờ ở đậu, Lâm Y tâm tư mẫn cảm hơn hẳn người thường, nàng nhìn ra Kim Tỷ và thím Nhâm có gì đó kì lạ, nhưng không hiểu ngọn nguồn ở đâu, chỉ có thể lo lắng suông.
Chú thích :
Bắc Tống không gọi người chồng là “Tướng công” hay “Phu quân” mà gọi là “Quan nhân”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.