Trương Bá Lâm kinh ngạc nói. “Cha, vô duyên vô cớ cha cho đệ tử về làm chi, mấy miệng ăn nhà chúng ta đều phụ thuộc vào bọn họ”.
Trương Lương cười ha ha, kể cho anh ta nghe chuyện mình mới đi gặp Vương hàn lâm về, tả sinh động như thật, lại dương dương tự đắc nói. “Con có mối hôn sự tốt như thế này, có khi lên làm quan lại không chừng, còn quan tâm chi dạy học nữa”. Nói xong dùng sức vỗ vai Trương Bá Lâm, ra ngoài tìm bà mối.
Chờ Trương Bá Lâm tỉnh lại từ nỗi khiếp sợ, Trương Lương đã đi mất dạng, anh ta chạy ra đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi, ước chừng đuổi theo nửa con phố mới đuổi kịp Trương Lương, thở hồng hộc hỏi. “Cha, cha đi đâu vậy?”.
Trương Lương ngạc nhiên nói. “Đương nhiên là tìm bà mối đến nhà Vương hàn lâm cầu thân, bằng không mất mối hôn sự này, hối hận lớn”.
Trương Bá Lâm sống chết bám lấy Trương Lương không chịu thả ông ta đi. Trương Lương không rõ, truy hỏi lý do, Trương Bá Lâm hết cách đành phải nói cho ông ta mình muốn hợp lại với Lí Thư.
Nếu là lúc trước, Trương Lương hẳn là sẽ đồng ý, nhưng hôm nay so hôn sự nhà họ Vương với Lí Thư, ông ta nhất định sẽ chọn cái đầu tiên. Ông ta thấy Trương Bá Lâm không nghĩ giống mình, mắng to anh ta hồ đồ, nhưng Trương Bá Lâm mặc kệ ông ta mắng thế nào thì mắng, chính là không chịu buông tay.
Trương Lương đã lớn tuổi, không tránh thoát Trương Bá Lâm được, đành phải mềm giọng. “Nếu anh muốn Lí thị, đón về làm thiếp là được, cần gì vì đàn bà mà buông tha cho tiền đồ xán lạn?”.
Trương Bá Lâm lại nói. “Con đã nhìn thấu chốn quan trường, không muốn trở về nữa. Cha cho phép con đi, con nhất định không để cha bị đói”.
Trương Lương gấp đến độ giơ chân, lại không làm gì được, bị Trương Bá Lâm cứng rắn tha về nhà. Ông ta ngồi trong phòng sinh hờn dỗi, nhưng không hề nản lòng, vì hôn sự của con cái trước nay đều do cha mẹ làm chủ, dù Trương Bá Lâm không đồng ý, ông ta vẫn có thể đổi thảo thiếp được.
Trương Lương nhìn Trương Bá Lâm ngoài cửa, nghĩ bụng, tôi xem anh canh chừng được tới lúc nào, ngày mai anh phải đi dạy học, tôi thể nào cũng tìm được cơ hội đến chỗ bà mối.
Ông ta coi thường bản lĩnh của Trương Bá Lâm rồi, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Bá Lâm đã ra đường tìm một nhàn hán, cho hắn mấy văn tiền, sai hắn đi theo Trương Lương từ sáng đến tối, không cho phép Trương Lương đến nhà bà mối.
Trương Lương bị cái đuôi theo sau, tức đến độ hơi nước bốc ra từ lỗ mũi, lại chẳng làm gì được Trương Bá Lâm. Ông ta nghĩ, việc này chỉ dựa vào chính mình thì cực kỳ khó thành, không bằng xin người khác giúp đỡ, ông ta ở Đông Kinh lẫn Tường Phù có rất nhiều thân thích, nhất định sẽ có người không hồ đồ như Trương Bá Lâm.
Ông ta ngẫm nghĩ, liền cười rộ lên, cố ý ngoắc gọi nhàn hán kia. “Ê, con ta có nói với nhà ngươi là không cho ta tới nhà người thân không?”.
Nhàn hán cũng thành thật, đáp. “Chưa từng, Trương lão gia chỉ cần không đến nhà bà mối là được”.
Trương Lương hừ một tiếng, bước nhanh tới hậu nha quan phủ, đi gặp Dương thị. Nhàn hán định theo vào, bị gia đinh ngăn lại, Trương Lương dào dạt đắc ý nhìn hắn một cái, đi vào bên trong.
Dương thị thấy chú em tới, khách khí hỏi. “Phòng ở mới thuê thế nào rồi?”.
Trương Lương đáp, lại hàn huyên mấy câu mới nói. “Đại tẩu, xem Bá Lâm thằng bé này hồ đồ không, rõ ràng hôn sự tốt như vậy, riêng nó không chịu đồng ý”.
Dương thị cả kinh trong lòng, hỏi. “Hôn sự gì?”.
Trương Lương thừa nước đục thả câu, cố ý hỏi lại. “Đại tẩu đoán thử xem hôm nay em đi đâu?”.
Dương thị đồng ý giúp đỡ vợ chồng Trương Bá Lâm hợp lại, không có tâm tư đánh thái cực với ông ta, mất kiên nhẫn nói. “Làm sao tôi biết chú đi đâu”.
Trương Lương có việc cầu khẩn bà, nghe giọng nói bà không tốt, không dám úp mở nữa, thành thật đáp. “Vương hàn lâm có cô con gái muốn gả cho Bá Lâm làm vợ, Đại tẩu nói thử xem có phải là chuyện tốt bất ngờ không?”.
Dương thị vỗ lên tay dựa, cả giận nói. “Chẳng lẽ chú không biết Vương hàn lâm và Âu Dương tham chính bất hoà chính kiến sao? Chú muốn Đại lang cưới con gái Vương hàn lâm là có ý gì? Muốn hai anh em Bá Lâm Trọng Vi trở mặt thành thù ư?”.
Trương Lương thật sự không nghĩ đến mức đó, nghẹn họng nhìn trân trối, sửng sốt hồi lâu mới lấy cớ. “Bá Lâm sao lại là địch với Trọng Vi, nó cưới con gái Vương hàn lâm, thật là ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ chứ”.
Thật ra Vương hàn lâm và Âu Dương tham chính bất đồng quan điểm chỉ là Dương thị hù doạ Trương Lương thôi, hai người này khéo đưa đẩy trong chốn quan trường vô cùng, lễ nghĩa bên ngoài luôn trọn vẹn, cho dù Trương Bá Lâm theo Vương hàn lâm cũng chẳng có gì trở ngại. Nhưng mà như thế, Lí Thư phải làm sao? Dương thị đã hứa với Trương Bá Lâm, chỉ cần Lí Thư chấp nhận quay lại nhà họ Trương, bà sẽ giúp anh ta thuyết phục Trương Lương.
Dương thị nhìn chằm chằm Trương Lương, có rất nhiều điều muốn nói nhưng sợ còn quá sớm, rơi vào đường cùng đành phải xuống tay với nhà Vương hàn lâm, hỏi. “Con gái Vương hàn lâm bao nhiêu tuổi, bộ dạng thế nào, phẩm hạnh ra sao, chú đã biết rõ ràng hay chưa?”.
Trương Lương ngớ ra, ông ta nhớ rõ Vương hàn lâm có nói chút da lông, nhưng lúc ấy kinh hỉ quá, ông ta không nghe lọt.
Dương thị nhìn bộ dạng ông ta, dở khóc dở cười, lại hỏi. “Cô con gái Vương hàn lâm muốn gả cho Bá Lâm có phải năm nay đã hai mươi rồi không?”.
Trương Lương gật đầu. “Nghe thấy Vương hàn lâm nói như vậy, đã hai mươi rồi. Sao vậy, Đại tẩu biết cô ta sao?”.
Dương thị buồn cười nói. “Người ở khắp Đông Kinh này ai mà chẳng biết nhà ông ta có cô con gái gả mãi không ra, chẳng qua e ngại mặt mũi Vương hàn lâm mới không nói thôi”. Dứt lời liền kể lại tình huống cô con gái nhà Vương hàn lâm kia.
Trương Lương nghe bà kể một phen mới biết được cái bánh bao thịt to vì sao cố tình rớt xuống đầu mình : Thì ra con gái Vương hàn lâm, đứng thứ mười một trong tộc, nhưng ngoại trừ cha mẹ, không ai gọi cô ta là Thập nhất nương mà gọi là Ma nương, vì mặt mũi cô ta rỗ lổ chỗ xấu xí vô cùng, không mang mạng che mặt không dám ra gặp người. Chính vì gương mặt rỗ đó nên dù cha cô ta là Hàn Lâm đại học sĩ, vẫn không có ai hỏi cưới, kéo dài đến hơn hai mươi vẫn gả không ra.
Cái miệng của Trương Lương há ra ngậm lại, há ra ngậm lại như cá ngáp, ráng bào chữa.“Em đã sớm đoán được, Vương hàn lâm thân phận gì, nếu không phải con gái có chút tật, sao lại nhìn trúng Bá Lâm nhà chúng ta? Dù vậy, vẫn là chúng ta trèo cao, Bá Lâm nếu cưới con gái nhà ấy, tiền đồ ắt vô tận”.
Dương thị nhìn ông ta, hận không thể mắng một câu : không phải vợ chú, đương nhiên chú nói dễ như chơi, chẳng biết Trương Bá Lâm nhìn gương mặt rỗ rá lởm chởm của cô gái kia xong có sợ đến ngất xỉu không dám vào cửa không nữa. Bà vì tốt cho Trương Bá Lâm, kiên nhẫn khuyên Trương Lương. “Cho dù chú vì tiền đồ của Đại lang, cũng nên chọn cô dâu bộ dạng đoan chính chút, cưới cô vợ mặt rỗ về nhà, bị người ta cười chê đó”.
Trương Lương một lòng quàng lên Vương hàn lâm, làm sao chịu nghe, thấy bà không muốn giúp, tức phì phì bước đi. Ở Tường Phù chỉ có Đại phòng là thân thích, không còn nhà nào khác, vì thế ông ta ra cửa, nhắm thẳng vào thành Đông Kinh. Nhàn hán kia tận tâm vô cùng, một đường theo Trương Lương vào thành, còn nói giỡn với ông ta. “Trương lão gia, về Tứ Xuyên luôn không? Tôi đi mướn ngựa cho lão gia”.
Trương Lương không rảnh cãi nhau với hắn, trợn mắt liếc một cái, bắt đầu cân nhắc, ở Đông Kinh có hai nhà, nên đến chỗ Phương thị hay đến chỗ Trương Bát nương? Ông ta nghĩ nghĩ, Phương thị ngu xuẩn nói đạo lý không thông, cứ đến thăm dò Trương Bát nương trước, vì vậy dẫn theo cái đuôi nhàn hán đến nhà họ La.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Lúc này là thời điểm tửu lâu bận rộn nhất, Trương Bát nương thoát không được thân, La thư sinh đành phải tiếp chuyện Trương Lương, ngồi chờ cô, nhưng chờ mãi mà không thấy cô về. La thư sinh nhờ con gái chạy một chuyến, chỉ mang về được lời nhắn. “Tửu lâu quá nhiều khách, không thoát ra được, mẫu thân dặn nếu ông ngoại muốn vay tiền thì cứ nói với cha cháu”.
Đương nhiên Trương Lương hiểu vì sao Trương Bát nương nhắn như vậy, trong lòng lăn qua lăn lại mắng Phương thị một trăm lần. Ông ta xấu hổ cười cười với La thư sinh. “Sao cha lại đến vay tiền các con được, chỉ là có chút việc mong các con giúp đỡ”.
La thư sinh tôn kính cha vợ, vội hỏi có chuyện gì, chỉ cần giúp được nhất định sẽ giúp. Trương Lương nghe xong, cảm thấy con rể ngoan hơn con trai mình nhiều, liền kể chuyện Vương hàn lâm cố ý kết thân mà Trương Bá Lâm chẳng những không chịu, ngược lại còn phái nhàn hán đi theo canh chừng mình, lại cầu khẩn. “Con rể ngoan, con đi mời bà mối tới đây, ta nói với bà ấy cho”.
La thư sinh không muốn quản chuyện nhà họ Trương, nhưng nghĩ nếu vì chuyện nhỏ này mà đắc tội cha vợ thì không ổn, thôi dùng kế ve sầu thoát xác, cứ mời bà mối nhưng bản thân thì trốn ra ngoài, nếu có ai hỏi thì bảo lúc ấy mình không có mặt ở đó nên không biết.
Anh ta nghĩ xong kế sách, liền đứng dậy, nói. “Cha, cha ngồi uống trà, con rể đi mời bà mối giúp cha”.
Trương Lương không biết anh rể quý tính toán gì trong lòng, thấy anh ta nhiệt tình như vậy, thật là băn khoăn, vội nói. “Cần gì tự mình con đi, tuỳ tiện sai người hầu đi là được”.
La thư sinh sợ trốn không thoát, sao chịu nghe, bảo rằng người hầu đi sợ hỏng việc, vội vàng chuồn đi rồi. Trương Lương ngầm khen ngợi con rể tốt, vui rạo rực chờ đợi.
Qua một lúc, chưa thấy bà mối đâu, ngoài viện lao nhao ồn ào không ngớt, cô bé La Tố Nga nhát gan không dám ra ngoài, nhờ ông ngoại xem thử. Trương Lương ra cửa nhìn, thì ra là nhàn hán đi theo ông ta ngăn một bà ăn vận như bà mối ngoài cổng không cho vào. Hắn hỏi bà mối. “Là anh con rể họ La mời bà tới đúng không?”.
Bà mối liên tục gật đầu, chỉ vào nhàn hán, oán giận nói. “Nhà anh làm gì vậy, đặc biệt mời tôi tới lại không cho vào cửa, nếu không cho vào thì tôi đi về, nhiều mối cần làm mai kia kìa”.
Trương Lương tức giận hoảng, nhấc chân đá nhàn hán, mắng. “Mau biến sang một bên, đừng làm chậm trễ chuyện của lão gia ta”.
Cú đá không nhẹ, nhàn hán đau đến xuýt xoa, trong lòng lại vui mừng, bị đá một cái có thể đòi thêm tiền thưởng từ Trương Bá Lâm, vì vậy cao hứng nói với Trương Lương.“Trương lão gia, lão gia muốn đá bao nhiêu cái cứ đá, ngàn vạn lần chớ khách khí”.
Trương Lương tức giận trợn trắng mắt, chỉ coi như hắn điên rồi, sống chết đấm đá, quay sang bà mối la lên. “Mau đi vào nhanh lên”.
Bà mối đáp lời, rất nhanh liền lách mình đi vào, đợi đứng trong viện rồi, quay đầu nhìn liền trợn tròn mắt kinh ngạc : nhàn hán kia đã vác Trương Lương lên vai, bỏ chạy mất tiêu.