Lý chính uống rượu, cực kỳ khó xử, tâm tư hai huynh đệ ông đều hiểu,
Trương Đống yêu cầu chia đều sản nghiệp tổ tiên là hợp quy củ, không thể chê trách, nhưng Trương Lương ở gần, ruộng nhà anh giáp ruộng nhà tôi,
nhiều chỗ cần nhờ cậy, nếu không nghĩ biện pháp thiên vị hắn ta vài phần thì không thể nào nói nổi. Ông uống một ly lại một ly, uống đi khi bình rượu đã cạn, ngà ngà nói với Trương Đống. “Sản nghiệp tổ tiên chia
đều là hợp quy củ, cho dù xách nhau lên quan phủ theo phép nước cũng
chia thế, không thể nói gì được, có điều Nhị đệ của anh ở nhà phải đảm
đương nhiều thứ, vài mẫu ruộng kia nếu không phải một nhà cậu ta bận rộn suốt ngày, không chừng đã sớm hoang phế, có phải thế không?”.
Đây chính là lời nói thật, Trương Đống cùng Dương thị đều gật đầu.
Lý chính nói tiếp. “Theo tôi thấy, năm nay lương thực thu được toàn bộ về Nhị phòng, đưa cho Đại phòng một phần tiền lễ, thế nào?”
Xem như mỹ mãn, Đại phòng mất lương được tiền, Nhị phòng cũng không
phật lòng, vợ chồng Trương Đống gật đầu. Lý chính thấy bọn họ thông tình đạt lý, vẻ mặt tươi cười, dẫn đầu mọi người ra ruộng, đo đạc ruộng vườn lần nữa, tổng cộng hơn một trăm hai mươi mẫu, chia đều từ trên xuống
dưới, mỗi nhà được phân hơn sáu mươi mẫu.
Trương Đống nói đôi lời khách khí với Trương Lương, đoạn cùng Dương thị và Lý chínhrời đi.
Phương thị thương tâm đến cực điểm, ngồi ở bờ ruộng không chịu đi, nói. “Nhà chúng ta tổng cộng sáu miệng ăn, chỉ được sáu mươi mẫu ruộng, không biết nuôi sống nổi không”.
Trương Lương cũng đau lòng, an ủi vợ. “Nhẫn nhịn chút, tiết kiệm chút là được, đợi các con thi đỗ làm quan, còn có lộc chờ”.
Khoa thi hai năm sau mới mở, Phương thị không thể nghĩ xa như vậy được, nhớ đến thời gian khổ cực trước kia, oán khí nói. “Lúc tôi gả đến đây mang theo hơn trăm mẫu ruộng hồi môn, bởi vì lão gia mỗi lần khoa thi mở phải đi đi về về, gom góp lo lộ phí, lục tục đem vài
chục mẫu ruộng tốt đều bán, còn lại một nửa đều là ruộng cạn, bằng không giờ vẫn sống khá giả”.
Trương Lương khó khăn lắm mới cho bà ta tí hòa nhã, lại nghe bà ta
nói vậy, cảm thấy mặt mũi đàn ông mất hết, tức giận bỏ mặc bà ta, xoay
người bước đi.
Phương thị thấy ông ta giận, mau chóng đuổi theo, cả đoạn đường nói
lời hay không đổi được khuôn mặt tươi cười của ông ta. Hai người một
trước một sau về đến nhà, lại phát hiện Lý chính chưa đi còn ngồi ngay
ngắn trong nhà chính, Trương Đống thấy bọn họ trở về, mặt lộ vẻ xấu hổ,
há miệng ngậm miệng muốn nói lại thôi, thấy Dương thị giật ống tay áo
mới lên tiếng nói. “Nhị đệ, vừa hay Lý chính đã ở đây, chi bằng phân luôn cái nhà này, miễn làm phiền Lý chính chạy đi một chuyến nữa “.
Trương Lương giật mình, Phương thị tức giận, song song đứng tại cửa,
quên cả ngồi xuống. Lý chính hiểu được chút ít sự tình nhà họ Trương,
thấy như vậy, liền chỉ chỉ hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi đang đọc sách trong nội viện, cười nói. “Hai anh em thật là hòa thuận, học hành cũng giỏi giang, ngày sau thi đỗ, đừng quên mời tôi đến uống một chén rượu mừng”.
Trương Lương nghe xong lời này, rốt cục hoàn hồn, đưa tay ra sau lưng Phương thị vỗ một cái, thấp giọng nói. “Chớ đắc tội với đại ca, làm hỏng tiền đồ các con”.
Phương thị một bụng oán khí không có chỗ xả, xoay người muốn bỏ đi,
lại sợ chính mình không ở đây phòng tốt bị phân hết cho Đại phòng, do dự mãi, vẫn là nghiêng người ngồi xuống bên cạnh bàn, tức giận nói. “Phân thì phân, dãy nhà chính mỗi người một nửa, chính giữa nhà chính làm từ
đường, ba kho lương thực, phòng bếp, nhà vệ sinh về chúng em, còn lại là của đại ca đại tẩu”.
Phân chia như vậy, mới nghe tưởng rất công bằng, cẩn thận suy nghĩ
lại rất bất công, nhà chính thì thôi, ba kho lương thực là ba gian phòng lớn nhất trong số các nhà kề phòng phụ, những nơi trọng yếu như nhà bếp nhà vệ sinh cũng bị bọn họ đòi mất, tức là Đại phòng chỉ được chia mấy
gian phòng nhỏ.
Dương thị tự xưng là mệnh phụ triều đình, không muốn tranh chấp với
em dâu những thứ nhỏ nhặt, trao đổi một cái liếc mắt với Trương Đống,
gật đầu đồng ý. Phương thị cảm thấy rốt cục thắng được một lần, cao hứng phấn chấn đứng dậy tự mình xuống bếp chuẩn bị rượu, giữ Lý chính lạiăn
cơm tối. Hai anh em Trương Đống Trương Lương tốn hai ngày bàn giao xong
mọi thủ tục, Dương thị thừa dịp hai ngày này, mời thợ xây đến đắp bếp
lò, đào nhà vệ sinh, bố trí phòng bếp khác đối diện xéo phòng bếp Nhị
phòng, nhà vệ sinh đặt ngay cạnh nhà vệ sinh của bọn họ.
Nhân mã hai nhà dời nơi ở, chuyển gia cụ qua lại bận rộn bốn năm
ngày, rốt cục cũng an bài tất cả thỏa đáng, từ nay về sau người một nhà
biến thành người hai nhà, nhà ai nấy ở thân ai nấy lo.
Lâm Y chịu đựng ầm ĩ vài ngày, rốt cục được thanh tĩnh, thư thái ngủ
một giấc, thức dậy ra sân tản bộ, bước đến trước hai nhà vệ sinh đặt
song song, bất giác mỉm cười, nhà này thật đúng là đã phân ra hoàn toàn, sau này muốn mua phân bón phải lần lượt qua hai nhà hỏi mua.
Nàng đi thong thả đến trước phòng ngủ Dương thị, hỏi Lưu Hà đang canh cửa. “Đại phu nhân có đó không?”.
Lưu Hà gật đầu, đi vào thông báo một tiếng, vén rèm mời nàng vào. Lâm Y cúi người hành lễ, ngẩng đầu nhìn, trong phòng bố trí không khác mấy
với nơi ở trước kia của Dương thị, trên bàn trải khăn, một cái lư hương
nhỏ khói bay lãng đãng, bên cạnh gác chuỗi tràng hạt, đến khi nàng ngồi
xuống phát hiện trên mặt ghế có lót đệm vải, để ngừa hơi lạnh ngày thu.
Dương thị xem nàng là khách, gọi Lưu Hà bưng trà đến, cười nói. “Những thứ như thế, lúc trước muốn bày ra một ít, lại sợ Nhị phòng nói này nọ, bây giờ đã phân gia, không lo”.
Lâm Y không quen uống trà bột, nếm thử một chút cho có bộ dáng liền buông, hỏi. “Tôi thấy đại phu nhân mới đắp bếp lò, là muốn tự mình nấu nướng?”.
Dương thị sai Lưu Hà bưng một đĩa điểm tâm trước mặt mình sang cho Lâm Y bên kia, đáp. “Đã phân gia, đương nhiên là ai ăn người nấy nấu”.
Lâm Y cười. “Tôi ở nhà của Đại phu nhân bên này, nhưng lại ăn cơm ở Nhị phu nhân bên đó rất không thuận tiện, chi bằng từ tháng sau trở
đi tôi giao tiền cơm canh cho Đại phu nhân, phiền toái Đại phu nhân một
chút?”.
Dương thị gật đầu đồng ý, cười nói. “Cô cũng không phải không trả tiền, đừng nói như vậy”.
Lâm Y nói xong đứng dậy muốn cáo từ, Dương thị giữ nàng lại nói. “Ta đang lo không có người nói chuyện, Tam nương tử nếu rảnh rỗi, ngồi tán gẫu với ta vài câu?”.
Lâm Y cảm thấy bà hòa ái dễ gần hơn Phương thị rất nhiều, nói chuyện cũng không phiền hà gì, liền gật đầu cười. “Tôi nào có chuyện gì, ngày ngày chỉ biết đùa, chỉ sợ ăn nói không vừa mắt Đại phu nhân, chê tôi thô bỉ”.
Lưu Hà chen miệng nói. “Riêng hai câu đây đã thấy được Tam nương tử biết cách nói chuyện rồi”.
Dương thị cười rộ lên, hỏi nàng điểm tâm có ngon miệng không, lại gọi Lưu Hà lấy quýt mang từ phủ Thành Đô cho nàng, Lâm Y cũng không khách
khí, bóc vỏ, vừa ăn vừa trò chuyện cùng Dương thị. Hàn huyên một lúc,
Dương thị giống như thuận miệng nhắc tới, hỏi. “Nghe nói tam nương tử thuê nhiều ruộng, mỗi mẫu chỉ cần năm mươi văn tiền?”.
Lâm Y tim đập nhanh, ruộng của nhà họ Trương nàng thuê được, bây giờ
có một nửa là của Đại phòng, chẳng lẽ Dương thị muốn nâng giá? Nếu là
người khác nói lời này, nàng không sợ, có khế đất ấn con dấu của quan
phủ sao nói sửa là sửa được, nhưng mà Dương thị cho nàng một gian phòng ở không lấy tiền, không nể mặt mũi vài phần không được.
Nàng cân nhắc lúc lâu, mới đáp. “Đại phu nhân nói đùa, năm mươi
văn tiền người ta đâu chịu cho tôi thuê. Bất kể ai cho tôi thuê ruộng,
tôi cũng ra giá hợp lý mua thêm mấy gánh phân bón, tính ra mỗi mẫu phải
bảy mươi văn không chừng”.
Dương thị kinh ngạc nói. “Cô kiếm tiền ở đâu ra?”.