Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 27: Kế Hoạch Bỏ Trốn




Buổi sáng, ánh nắng ban mai theo khung cửa sổ chiếu vào phòng, người nào đó nằm dài trên giường, nhắm mắt suy nghĩ làm cách nào để có thể thoát thân, nhớ đến ánh mắt tên áo trắng kia nhìn vào bụng nàng tràn đầy nghi ngờ cùng tàn nhẫn, nàng không tự chủ lông tơ lại dựng ngược lên. Nàng mở mắt, khẽ thở dài.
“Liễu cô nương, người dậy rửa mặt dùng chút điểm tâm thôi.” Nha hoàn mang chậu nước đứng chờ đã lâu, thấy nàng mở mắt liền gọi một tiếng.
Người nào đó chậm rãi ngồi dậy, sau đó nhìn nha hoàn cười cười một cái, nói:
“Để tự ta làm là được, ngươi ra ngoài chuẩn bị điểm tâm giúp ta nhé, cảm ơn”
Nói xong nàng tự mình rửa mặt súc miệng, sau đó bước đến bàn trang điểmngồi xuống bắt đầu lục lọi tìm kiếm mộtt cây trâm làm dụng cụ chuẩn bị tính toán gây án.Đưa tay vuốt bụng, cười khổ một tiếng, phải liều thôi. Chợt nhìn ra cửa sổ, bất giác một tia vui mừng hiện lên trong mắt. ‘Hơi thở của quỷ’*! Quả nhiên là trời không tuyệt đường sống của người xuyên không.
* Hơi thở của quỷ là hoa loa kèn độc có nhiều màu sắc khác nhau: Đỏ, cam, vàng, trắng.Tên khoa học là Brugmansia aurea Lagerh Loại cây này được sử dụng để bào chế các loại thuốc có tác dụng giảm đau, chống say tàu xe, tiền mê, trị hen suyễn... Nó được xếp vào bảng có độc tính cao nên chỉ được dùng để bào chế thuốc với một lượng rất nhỏ, tính bằng miligram. Kết quả phân tích cho thấy trong hoa loa kèn có chứa chất gây ảo giác Scopolamine. Chỉ cần uống một giọt độc dược chiết xuất từ chất Scopolamine của hoa loa kèn, nạn nhân có thể bị choáng váng, hôn mê, mất trí nhớ và mất tri giác tạm thời... tùy theo liều lượng.
“Liễu cô nương, mời dùng điểm tâm” Điểm tâm đã được dọn lên, nha hoàn cung kính mời nàng.
Khuynh Nhan vui vẻ đi đến bàn, tao nhã dùng bữa, sau đó bình tĩnh nói muốn đi dạo. Nha hoàn kia làm ra vẻ khó xử, nàng lại nói:
“Các ngươi canh giữ nghiêm ngặt đến con muỗi cũng không lọt qua được, huống chi ta lại là một nữ nhân yếu đuối”
“Nhưng điện hạ nói..”
“Ta ở trong phòng cả ngày rất buồn chán” Khuynh Nhan không kiên nhẫn ngắt lời.
“Nô tỳ chỉ làm theo phân phó của điện hạ, mong cô nương lượng thứ.” Nha hoàn kia vẫn cứng rắn quả quyết, không cho nàng ra khỏi phòng.
“Được rồi, được rồi” Giả bộ thỏa thuận, nha đầu này có vẻ khôn khéo, không phải tầm thường, nếu ngay lập tức nói muốn những bông hoa kia, có khi nàng ta sinh lòng nghi ngờ mà điều tra, khoa học ở thời đại này chưa chắc đã nghiên cứu ‘hơi thở của quỷ’ nhưng đề phòng vẫn hơn.
Nàng nhàm chán đi lại trong phòng, cố ý đi đến bên cửa sổ, ngắm nghía cảnh vật bên ngoài, sau đó hai mắt tỏa sáng, giọng nói lộ ra thưởng thức:
“Những bông hoa kia đẹp quá! Ngươi có biết đó là hoa gì không?” Vừa nói vừa chỉ về phía ‘hơi thở của quỷ’, bộ dạng như trẻ con thấy món đồ yêu thích.
“Thưa Liễu cô nương, nô tỳ không biết”
“Tiếc thật, không thể ra ngoài xem” Người nào đó chép miệng vô cùng tiếc nuối.
“Nếu Liễu cô nương yêu thích, nô tỳ có thể hái hoa, mang vào phòng cho người” Nha hoàn tốt bụng đề nghị, phải biết là điện hạ vô cùng coi trọng vị Liễu cô nương này nha, không nên đắc tội.
Chỉ chờ có như vậy, người nào đó liền sáng mắt lên, ném cho nha hoàn một ánh mắt cảm kích, dịu dàng nói:
“Vậy làm phiền ngươi rồi”
……………………………………………………………………
Ở một rừng núi thanh vắng có chút quen mắt,
“Nhị…nhị tỷ” Liễu Dương nhìn thấy Liễu Tiên Nhan nằm nơi đình trúc, xung quanh là một đống hỗn độn với vô số vải bị cắt vụn, hai mắt nàng nhắm nghiền, cơ thể được một áo khoát trắng tinh phủ lên, trên bụng loang lỗ máu thấm đẫm chiếc áo, hắn vừa đi đến lập tức kêu lên.
Thủ hạ nghe tiếng chạy vội đến,chỉ nghe Liễu Dương lạnh nhạt nói:
“Đi báo cho tam vương gia đến đây”
Tầm một canh giờ sau, Vũ Văn Trác đến, hắn đi thẳng đến đình viện, nhìn thi thể vương phi của mình, sau đó lạnh giọng hỏi:
“Có phát hiện gì không?”
“Bẩm vương gia, tìm được một miếng ngọc bội, còn nữa, thi thể của vương phi đã bị mổ bụng, thai nhi tìm không thấy” Liễu Dương giọng có chút khàn, hai mắt đỏ hoe, vừa thấp giọng bẩm báo, vừa hai tay nâng miếng ngọc bội giao cho Vũ Văn Trác. Hắn cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy bẩm báo chuyện nhị tỷ của mình bị cường bạo trước khi chết.
Nghe xong, Vũ Văn Trác nhắm mắt, hít một ngụm khí lạnh, trầm giọng hạ lệnh:
“Mang vương phi về, chuẩn bị hậu sự chu đáo” Hắn cầm chặt ngọc bội trên tay nghiến chặt răng ‘Đông, Phương, Tề ngươi có gan chọc đến bổn vương, cũng nên chờ lãnh hậu quả đi’
………………………………………………………………..
“Hoàng thượng, thuộc hạ đi theo người thần bí mang theo hài tử của tam vương gia đi đến một vực sâu bỗng dưng xuất hiện một làn sương khói, khi nhìn rõ lại thì không thấy hắn đâu nữa. Thuộc hạ làm việc vô năng, xin hoàng thượng giáng tội” Người đang nói chuyện là Lang Đăng, hắn là một trong những ám vệ bí mật do Chính Đức đế tự mình thiết lập.
“Về tung tích của Đông Phương Tề, ngươi làm sao tự nhiên nhất mang tin hé lộ cho tam vương gia, đừng để vương gia nghi ngờ.” Chính Đức đế không mặn không nhạt phân phó.
“Dạ”
“Điều tra ra tung tích Tĩnh phi rồi chứ?”
“Thuộc hạ vô dụng” Lang Đăng chắp tay cúi người nhận lỗi.
Chính Đức đế có chút mệt mỏi, theo thói quen xoa xoa huyệt thái dương.
“Truyền lệnh của trẫm, thả Lang Vân, Lang Yên cho họ cùng điều tra với ngươi, trẫm cho họ cơ hội lập công chuộc tội, trong vòng hai ngày nếu không điều tra ra tung tích Tĩnh phi thì nói bọn họ cứ trực tiếp tự sát không cần về gặp trẫm”
Lang Vân và Lang Yên là hai ám vệ được đặc biệt phân phó bảo vệ Liễu Khuynh Nhan, vì việc nàng bị bắt cóc, hai người bọn họ đang phải chịu hình phạt ngay dưới hầm băng, ngâm nước lạnh gần như muốn đóng băng suốt mấy ngày nay rồi.
“Thuộc hạ tuân lệnh” Lang Đăng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cung kính lui ra.
“Hàn huynh đệ đêm khuya đến thăm là do nhớ nhung trẫm sao?” Ngự thư Phòng tĩnh lặng, đột nhiên Chính Đức đế nâng khóe môi cười lên, nói bâng quơ.
Hàn Khanh từ trên trần nhà từ từ hạ xuống, khinh thường câu nói buồn nôn vừa rồi của vị hoàng đế nào đó.Cũng không thèm hành lễ, lạnh nhạt nói:
“Ta muốn trao đổi”
Chính Đức đế cũng không giận vì thái độ bất kính đó, tiếp tục cười thân thiện, mắt hiện lên tia hứng thú:
“Nói nghe một chút”
“Nơi giấu Tĩnh phi”
“Điều kiện trao đổi?”
“Ngôi vua của ngươi” Hàn Khanh nghiêm mặt.
Chính Đức đế nghe xong liền rời khỏi chỗ ngồi của mình, tiến đến đối diện với Hàn Khanh, mắt hồ ly khẽ cong lên hứng thú nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, khóe miệng vẫn giữ nụ cười thân thiện.
“Ngươi nghĩ Vũ Văn Triệt ta có thể vì mỹ nhân mà bỏ cả giang sơn sao?” Lúc này hắn không còn dùng danh xưng ‘trẫm’ để nói chuyện với Hàn Khanh nữa.
Hàn Khanh cũng nhìn thật sâu vào đôi mắt hồ ly của người đối diện, sau đó cười to, tiếng cười vang vọng, lại nói:
“Xưa nay anh hùng đúng là khó qua ải mỹ nhân”
“Không biết biểu tỷ của ta có khỏe không?” Chính Đức đế vẫn giữ trên môi nụ cười thân thiện. Nhưng nghe vậy sắc mặt của Hàn Khanh bỗng nhiên lấy tốc độ ánh sáng tối xuống, nhắc đến nữ nhân phiền phức kia hắn lại thấy đau đầu. Sau đó hắn im lặng không nói.
“Nhìn vẻ mặt ‘sung sướng’ của ngươi, ta biết biểu tỷ ta rất khỏe” Chính Đức đế cố ý kéo dài hai từ ‘sung sướng’, Hàn Khanh nghe xong liền lạnh mặt, toàn thân lại phát ra hàn khí, không nói thêm gì, nhanh chóng phóng đi.
Chính Đức đế nhìn theo thu hồi nét cười trên mặt, lẩm bẩm:
‘Sẽ nhanh thôi! Chờ ta.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.