Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 32: Chính Đức Đế Cũng Lạnh Mặt




Ngự thư phòng,
“Hoàng huynh, chuyện này thứ cho thần đệ không thể tuân theo” Vũ Văn Trác đen mặt, vô cùng không vui, dứt khoát cự tuyệt.
“Tam đệ, đệ có thể suy nghĩ thêm một chút không?”
“Đệ sẽ không thay đổi” Tam vương gia kiên định.
“Đệ sẽ” Chính Đức đế khẳng định.
“Nếu không còn chuyện gì, thần đệ cáo lui trước, hoàng huynh hẳn là nên tiếp tục xem tấu chương đi”
“…”  Phụ hoàng, ngôi vua này của người thật sự bị ghét bỏ rồi, ai cũng phủi mông mà chạy.
…………………Phong Lữ Cung………………
Người nào đó vì đêm qua mất ngủ nên đã ngủ đến qua ngọ mới bởi vì đói bụng mà phải đau khổ thức giấc. 
“Tiểu thư tỉnh rồi”
“Ừ, chào buổi sáng, Tiểu Mãn” Giọng vẫn còn ngái ngủ.
“Tiểu thư, mặt trời có chút ngả về tây rồi” Tiểu Mãn không chút khách khí.
“À, chả trách, đói đến sôi cả bụng” Nàng xoa xoa bụng tròn của mình, lẩm bẩm. Sau đó đứng dậy nhanh chóng rửa mặt, chải đầu. Tiểu Mãn lại thông báo thêm một tin tức:
“Tiểu thư, Lệ Tần nương nương sáng sớm đã đến nói là muốn gặp người, Tiểu Hi Tử đã nói là tiểu thư chưa dậy, với lại quy định của Phong Lữ Cung, bất kỳ ai chưa có sự đồng ý của tiểu thư thì không thể vào.”
“Tiểu Hi Tử giỏi, lát nữa nhớ thưởng” Người nào đó vui vẻ.
“Nhưng là Lệ Tần một mực đứng trước Phong Lữ Cung chờ, đến giờ vẫn chưa đi”
Cái này nguy hiểm nha, Lệ Tần vừa mang thai, nếu nàng ta mà có chuyện thì nàng là nghi phạm đầu tiên trong danh sách tình nghi. Mang thai sao không ở nhà dưỡng thai đi chứ, thật biết cách hành hạ tinh thần người khác mà. Nghĩ nghĩ một chút bụng lại sôi cồn cào, cục cưng cũng không chút khách khí đá một phát vào bụng, người nào đó dừng suy nghĩ, mở miệng phân phó:
“Trước tiên muội nói phòng bếp dọn thức ăn vào đây bổn tiểu thư phải no bụng mới có thể tiếp khách. Sau đó ra ngoài mời Lệ Tần vào phòng khách, không dâng trà hay thức ăn gì cả, chỉ dâng nước trắng là được.”
“Dạ tiểu thư”
Khi đã phân phó xong tất cả, Khuynh Nhan ngồi xuống bàn, bắt đầu không nhanh, không chậm vừa dùng bữa vừa suy nghĩ tiếp. Lệ Tần vì sao đến đây? Thử nghĩ một chút, nàng ta đến để khiêu khích, khoe rằng mình cũng mang thai? Hay muốn tập theo Võ Tắc Thiên giết con để đổ tội cho nàng? Thôi trước mắt cũng chỉ có thể tránh cho nàng ta dùng đồ ăn thức uống chỗ nàng, nước trắng thôi chắc là không vấn đề.
No bụng, người nào đó để Tiểu Mãn dìu ra ngoài phòng khách. Lệ Tần đang ngồi nhìn vào chén nước trắng, thầm cười khổ, nàng sao có thể không hiểu Tĩnh phi đang lo sợ điều gì, liếc thấy Khuynh Nhan liền đứng lên định hành lễ, Khuynh Nhan liền nói:
“Lệ Tần cũng đang mang thai, không nên đa lễ, ngồi đi”
“Tạ nương nương” 
“Bổn cung tối qua khó ngủ, sáng nay dậy trễ quá, khiến Lệ Tần chờ lâu, thật có lỗi”
“Là muội làm phiền Tĩnh Phi tỷ tỷ” Lệ Tần nhẹ nhàng nói. Khuynh Nhan nhìn nàng ta, thật khác so với mấy lần gặp lúc thỉnh an, dịu dàng hơn, hiền lành hơn trước rất nhiều, có lẽ là do sắp làm mẹ. Trong não lại có một tiếng nói phản bác, không, càng dịu dàng, càng nguy hiểm, phải cẩn thận.
“Muội muội tìm bổn cung là có việc sao?” 
Nghe Khuynh Nhan hỏi như vậy, Lệ Tần lập tức quỳ xuống, nước mắt long lanh từng hạt rơi xuống, nghẹn ngào nói:
“Cầu xin Tĩnh phi tỷ tỷ nói giúp dùm muội một tiếng, nếu không hoàng thượng chắc chắn sẽ giết muội mất”
Khuynh Nhan chấn động, gì chứ, quỳ như vậy động thai thì lỗi tại ai đây? Nhưng hoàng thượng giết nàng ta là sao? Hay nàng ta mang thai là giả? Nghĩ vậy nàng liền nâng nàng ta lên, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Lệ Tần muội muội, có việc gì ngồi xuống rồi nói, muội đang mang thai đừng kích động như vậy”
Lệ Tần yếu ớt ngồi lên ghế, lại khóc nấc lên, một lúc sau mới bình tĩnh lại, dùng giọng mũi, bắt đầu nói:
“Cái thai trong bụng muội không phải là long chủng, chuyện này hoàng thượng tất nhiên sẽ biết, nên hôm nay muội đến đây là muốn cầu xin tỷ tỷ, đồng cảm cùng là người sắp làm mẹ mà nói một tiếng với hoàng thượng, xin người khai ân tha mạng cho mẹ con muội”
Thì ra chuyện là như vậy, nhưng tại sao lại nhờ nàng cầu xin chứ? Đồng ý là hoàng thượng đối với nàng cũng tốt lắm, nhưng đây là chuyện riêng giữa hoàng thượng và Lệ Tần, nàng làm sao mở miệng đây? Nhìn lại Lệ Tần hai mắt đỏ hoe, nơi khóe mắt còn vương chút nước, nàng thật sự không đành lòng chút nào, người nào đó bắt đầu tự hỏi mình có nên thử làm người tốt một lần hay không.
Thấy Khuynh Nhan thất thần, Lệ Tần nhịn không được, gọi một tiếng:
“Tĩnh phi tỷ tỷ, tỷ giúp muội nhé”
“Lệ Tần, muội cũng biết hoàng thượng là người thế nào, dù cho người có sủng bổn cung đến đâu thì người cũng sẽ có chính kiến riêng của mình, với lại chuyện này là thể diện của nam nhân, hơn thế nữa hoàng thượng lại là vua của một nước, hẳn là không muốn ai biết được chuyện không hay trong hậu cung. Bổn cung đồng cảm với muội là thật, nhưng chuyện này thật sự khó mà hứa với muội được?” Lệ Tần ta không hứa nhưng ta sẽ cố gắng tìm cách giúp cô.
Nghe xong, trong mắt Lệ Tần lóe lên một tia sát khí, vì cái gì chỉ nàng ta mới có thể bình an sinh hài tử còn nàng và hài tử của mình đều phải chết chứ? Được, nếu vậy thì cùng nhau xuống đia ngục đi. Nghĩ vậy nàng ta liền bước đến gần Khuynh Nhan, gương mặt toát lên vẻ cam chịu cùng đau khổ, cúi người hành lễ, Khuynh Nhan như cũ đưa tay định đỡ nàng ta lên thì bất ngờ bị một lực kéo mạnh mẽ kéo nàng rơi xuống ghế, nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngã sấp xuống, nếu bụng tiểu thư va vào nền đất lạnh cứng thì nguy to, nghĩ vậy Tiểu Mãn liền lao nhanh tới lấy thân mình đỡ tiểu thư mong giảm bớt lực va chạm.
Một cơn đau nhói từ bụng truyền đến khiến người nào đó toát mồ hôi, trời vào hạ sao nàng thấy lạnh lẽo quá, trước khi ngất đi nàng chỉ thầm nói ‘cục cưng à, mẹ xin lỗi con’.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Khi tất cả mọi người trong Phong Lữ Cung chạy đến thì sự việc đã xảy ra, Tiểu Lý Tử nhanh chóng phái người đi mời thái y và thông báo cho hoàng thượng, sau đó ra lệnh bắt giữ Lệ Tần lại, dù rất oán hận nàng ta nhưng cũng không dám mạnh mẽ vì họ nghĩ dù sao Lệ Tần cũng đang mang long chủng.
Chính Đức đế nhận được tin liền không nói hai lời, buông tấu chương, dùng khinh công nhanh chóng phi đến Phong Lữ cung, khi hắn đến thì thái y vẫn còn đang trên đường vội vã đi đến.
Khuynh Nhan nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, vì đau mà gương mặt trắng bệt, chân mày nhíu lại, mồ hôi lấm tấm trên trán, hạ thân huyết dịch không ngừng chảy ra, hình ảnh này đập vào mắt Chính Đức đế  vô cùng chói, hắn ngồi xuống bên giường, cầm tay nàng xem mạch, hắn tuy không biết y thuật, nhưng là người luyện võ công nên cũng có chút hiểu biết về mạch tượng, nghe thấy mạch nàng đập hỗn loạn, yếu ớt, liền đặt tay lên bụng nàng, vận công truyền nội lực để ổn định thai khí.
Một lát sau thái y cuối cùng đã chạy đến, nhìn bộ dáng lão thái y đầu tóc rũ rượi, y phục lôi thôi có lẽ là đã dùng tốc độ nhanh nhất  có thể để đi đến rồi. Vừa thấy thái y đến, Chính Đức đế miễn luôn hành lễ, đứng dậy để thái y xem mạch cho nàng.
Khi tất cả đã xong, lão  mới lau mồ hôi trên trán, nhìn vẻ mặt hoàng thượng, nếu hôm nay vị này xảy ra chuyện, có lẽ lão nhất định sẽ phải chôn theo. May mắn. Nhưng là, nếu không có việc hôm nay, lão cũng không biết hoàng thượng lại có nội công cao thâm khôn lường đến như vậy, theo như thái giám đi mời hắn nói là Tĩnh phi ngã nhào từ ghế ngã sấp xuống, tuy có nha hoàn làm đệm đỡ nhưng cũng không tránh khỏi bụng va đập mạnh. Nếu không phải hoàng thượng truyền một cỗ nội lực lớn thì e là long chủng khó mà giữ lại.
“Như thế nào?” Chính Đức đế thấy thái y đã xong, không kiên nhẫn , hỏi gấp.
“Hồi hoàng thượng, nương nương và long thai đều đã ổn ạ” Lão cung kính trả lời.
Lúc này Chính Đức đế mới thở phào nhẹ nhõm, liền cong khóe môi, cười thân thiết nói:
“Lương ái khanh thật không làm trẫm thất vọng, ban thưởng”
“Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng” Nói xong lão lui ra ngoài, kê toa thuốc an thai.
Chính Đức đế nhìn gương mặt người nằm trên giường đã có chút hồng nhuận trở lại, nàng cũng không còn nhíu chặt mày nữa, liền gọi người vào lau người, thay áo cho nàng, bản thân lại bước ra gian ngoài, bắt đầu tính sổ.
“Mang chúng ra đây” Giọng nói uy nghiêm, gương mặt lạnh băng, không còn dáng vẻ thân thiện như trước nữa, mọi người  đã quen với một hoàng thượng ôn hòa, tao nhã. Nhất thời thấy vậy, sống lưng liền toát mồ hôi lạnh. Thật sự là đáng sợ hơn cả tam vương gia rồi.
Lệ Tần rất nhanh được mang lên, theo sau đó còn có một nam nhân bị trói lại, toàn thân nhếch nhác thảm hại cũng bị đưa đến. Chính Đức đế nhìn hai người quỳ phía dưới như nhìn vật chết, ánh mắt sắc lạnh như hận không thể lập tức vung chưởng giết chết cả hai vậy. Hắn đã từng có ý tha cho đôi cẩu nam nữ này một con đường sống, không ngờ rằng nữ nhân chết tiệt này lại chạy đến đây hại Nhan nhi. Lệ Tần lúc này mới biết sợ hãi, nàng ta khóc thảm, cầu xin:
“Hoàng thượng, tần thiếp biết sai rồi, là tên thị vệ không bằng cầm thú này cưỡng bức tần thiếp, tần thiếp vô tội, xin hoàng thượng khai ân.”
Người kia nghe vậy ngẩn ra, trân trối nhìn nữ nhân đã từng nói với yêu hắn.
“Thái hậu giá lâm”  Giọng nói the thé vang lên, mọi người đồng loạt hành lễ, lần này kinh động đến cả thái hậu rồi.
“Đứng lên cả đi, Nhan nhi và cháu nội của ai gia thế nào rồi?”
“Khiến mẫu hậu phải lo lắng rồi, nàng và đứa nhỏ vẫn bình an ạ” Hoàng thượng trong choc lát thay đổi lại bộ mặt hiếu tử, lễ phép đáp.
Thái hậu cũng nhẹ nhàng thở ra, bà lo chết đi được, sau đó mắt như dao nhìn về phía hai người quỳ trên đất, thở dài:
“Ai gia vào trong thăm Nhan nhi” Nói xong thong thả bước vào trong. Chính Đức đế khôi phục vẻ mặt làm lòng người rét lạnh lúc nãy. Cũng chẳng còn kiên nhẫn nghe nhiều lời xảo ngôn nữa, lạnh giọng nói:
“Cho nữ nhân này uống thuốc bỏ thai, sau đó mang cả hai người bọn chúng đến phủ tam vương gia, nói là cứ theo như cách của Đông Phương Tề mà xử”
Có người dù không biết tam vương gia đã xử lý Đông Phương Tề kia như thế nào nhưng lấy tính cách của tam vương gia thì chắc hẳn là vô cùng thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.