Hai người gượng gạo đối mặt nhau trong chiếc xe chật chội, Phó Dục trơ mắt nhìn gương mặt trắng như sứ của nàng trở nên đỏ hồng, ngay cả nơi đáy mắt trong veo cũng như mang theo hơi nóng, trông cứ như đang ngượng ngùng xấu hổ, lo lắng bối rối vậy. Hắn không khỏi nghĩ đến dáng vẻ gật gù chìm vào giấc ngủ của nàng rồi lại ngồi ngay ngắn trở lại, trong lòng cảm thấy thật thú vị nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất lãnh đạm, chỉ thuận miệng nói: "Chưa tỉnh ngủ sao?"
Du Đồng lắc đầu: "Không, tỉnh ngủ rồi."
Sau một hồi, nàng lại thành thật thừa nhận: "Có lẽ do tiết trời nên ta thấy cả người mệt rã rời."
Cảm giác còn giống như cơn đau đầu hỗn loạn do cảm lạnh vào đêm qua, nhưng nàng không định nói với hắn.
Phó Dục dò xét nàng một lát rồi rời mắt đi, sau đó đưa cái gối mềm mà mình mang theo bên người cho nàng: "Còn bốn mươi dặm đường nữa."
Đường đi như vậy, nếu là vào ngày xuân nắng ấm thì chỉ cần ngắm cảnh trên đường, chớp mắt một cái đã đến ngay. Nhưng bây giờ lại có mưa thu đường thì trơn trượt, cơ thể nàng lại khó chịu mệt rã rời, chỉ sợ không cách nào chống đỡ đến lúc tới chùa Kim Chiêu nổi. Phó Dục đã đưa gối mềm rồi, chắc hắn sẽ không quá để tâm, Du Đồng hơi chần chừ rồi đưa tay nhận lấy, ôm vào trong lòng.
Phó Dục cũng hơi xê dịch sang chỗ còn trống để nàng có chỗ nằm xuống, sau đó hắn nhắm mắt, nhíu lông mày suy tư.
Lúc mở mắt lần nữa, quả nhiên người bên cạnh đã ngủ thiếp đi, đầu đặt bên trên cái gối, mặt mày thanh tú, mi mắt thon dài, mấy sợi tóc rối dính lên gò má, càng nhìn càng thấy làn da nàng trắng mềm, dung mạo diễm lệ.
Dung mạo như vậy quả thật rất xuất chúng nhưng vẫn chưa đến mức làm hắn rung động.
Nhưng mà, thấy nàng mệt mỏi như vậy...
Phó Dục đưa tay ra sờ trán nàng thử một chút, quả nhiên nóng hơn bình thường nhiều, hắn liền xác định nguyên nhân là do bị cảm phát sốt.
...
Một mạch từ từ đi đến chùa Kim Chiêu, mưa đã ngừng rơi.
Xe ngựa khẽ lay động rồi dừng hẳn lại, Du Đồng tỉnh mắt nhìn thấy Phó Dục khom người đi ra ngoài. Nàng tranh thủ thời gian chỉnh lại y phục rồi theo sát phía sau. Xe dừng trước sơn môn của chùa Kim Chiêu, sau cơn mưa phiến đá xanh rêu đã ướt nhẹp. Du Đồng sợ đạp phải rồi trượt chân nên cẩn thận bước lên ghế đẩu từng chút một. Bỗng nhiên nàng thấy một cánh tay đưa sang, Du Đồng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Dục đứng đấy nhìn về phía Phật tự, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như mọi khi, chỉ có cánh tay là đặt trên tay nàng.
Thật đúng là... Gượng gạo.
Du Đồng không khách khí, vịn lấy cánh tay của hắn để đứng vững rồi nói: "Đa tạ phu quân."
"Nàng cảm rồi, nhớ tìm trụ trì xin thuốc." Phó Dục đáp rất ngắn gọn, không nhìn sang nàng mà trực tiếp đi đến chỗ của nam nhân trạc tuổi hắn trước cửa chùa... Đó là một vị phó tướng dưới trướng của hắn, Ngụy Thiên Trạch.
Khi còn bé Ngụy Thiên Trạch lưu lạc ở Tề Châu, lúc tám tuổi hắn ta làm tạp dịch tại quân doanh gần đó. Bởi vì thân thủ nhanh nhẹn được người ta nhìn trúng, hắn ta đã được dạy võ nghệ, đến năm mười lăm tuổi đi tòng quân hắn ta cực kỳ xuất chúng. Lúc đầu hắn ta chỉ là một lính quèn, sau này khi đi tuần tra, đúng lúc Phó Dục cũng đang điều tra sự tình quân địch nên cứ vậy kết giao.
Lúc Phó Dục ra ngoài xử lý nhiệm vụ, hắn thường dẫn Ngụy Thiên Trạch theo, trải qua những lần kề vai chiến đấu, họ đã kết giao nghĩa tình với nhau.
Mà Ngụy Thiên Trạch cũng không phụ kỳ vọng, học chữ tập võ rất nhanh, luận về thân thủ, tài trí, ứng biến, hắn ta đều cực kỳ tài giỏi.
Cho đến bây giờ, hắn ta là phó tướng đắc lực nhất của Phó Dục, có giao tình rất sâu sắc với Phó gia. Lần này Phó Dục ra ngoài đã dẫn hắn ta đi cùng hơn nửa tháng, bởi vì Ngụy Thiên Trạch lui tới quen biết với huynh đệ Phó gia, đã từng được Điền thị trông nom nên hôm nay hắn ta muốn đến chùa Kim Chiêu, muốn dâng hương cùng phụ tử Phó Dục.
Tiểu tướng hai mươi tuổi, ngày thường rất thoải mái mạnh mẽ, lúc vừa mới xuất hiện hắn ta đã chắp tay hành lễ với Phó Đức Thanh.
"Mạt tướng bái kiến tướng quân!"
Đương nhiên Phó Đức Thanh nhận ra hắn ta, ông ấy khoát tay áo, nói: "Vừa rồi ngươi phải đồng hành cùng Tu Bình, phiền hà rồi."
Ngụy Thiên Trạch cười một tiếng, tiếp đến hắn ta chắp tay hành lễ với Phó Dục, rồi lại vỗ vỗ bả vai của Phó Chiêu: "Tam công tử!"
"Ngụy đại ca." Phó Chiêu cũng rất lễ độ với hắn ta.
Một đoàn người tụ tập lại, trước khi vào sơn môn Ngụy Thiên Trạch đứng bên cạnh Phó Dục, hơi nhíu mắt lại nhìn Du Đồng, trêu ghẹo hỏi: "Cái vị đằng sau kia chính là phu nhân phải không? Lúc trước tổ chức hôn lễ ta đóng quân bên ngoài, còn chưa kịp uống rượu mừng."
Khóe miệng Phó Dục giật giật: "Đêm nay bù."
Ngụy Thiên Trạch cười một tiếng, rồi quay lại nhìn Du Đồng một chút, ánh mắt như ngừng lại.
Hai năm trước, hắn ta từng đi qua Kinh thành, cũng đã gặp qua Tam cô nương Ngụy gia đã bước nửa chân vào Duệ Vương phủ trong truyền thuyết đó. Thiên tư quốc sắc thì không giả, nhưng vẻ mặt và cử chỉ hơi kiêu căng, cũng rất ngây thơ không hiểu thế sự. Bây giờ nhìn lại, dung mạo gương mặt nàng vẫn giống như khi trước nhưng phong thái đã hoàn toàn khác biệt.
Với ánh mắt hay soi mói của Phó Dục cùng tính tình lãnh đạm đó, hắn cũng chẳng đến mức nổi lòng tham vì cái đẹp hay gì. Nghe bảo hắn truyền lời cầu hôn đến Kinh thành là vì Ngụy Tam cô nương đã từng cứu mạng hắn.
Nhưng với tình cảnh thế này, phu thê ở bên cạnh mà rất ít khi nhìn nhau, thái độ thì không thân thiết mấy.
Ngụy Thiên Trạch tò mò nghiên cứu nhìn đôi mắt Du Đồng một hồi lâu, đợi đến lúc dâng hương tạ lễ xong xuôi, Phó Dục mời hắn đi đến khách điếm gần đó uống rượu, hắn ta mới vừa cười vừa nói: "Nhị ca không đưa tẩu phu nhân về sao?"
"Nàng ở bên đó có người hầu hạ." Phó Dục hững hờ đáp.
"À..." Ngụy Thiên Trạch kéo dài giọng nói chế nhạo của mình: "Vừa mới tổ chức hôn lễ xong mà huynh lại bôn ba bên ngoài hai tháng, đúng là đáng tiếc mà."
Phó Dục nghe vậy, ánh mắt hơi thâm sâu, hắn dò xét Ngụy Thiên Trạch một chút rồi lạnh nhạt đáp: "Không vội."
Ngụy Thiên Trạch cười không nói gì, thoáng nhìn bóng dáng yêu kiều trên xe ngựa phía sau tấm rèm kia, hắn ta như đang suy nghĩ điều gì đó.
...
Du Đồng nghe theo lời căn dặn của Phó Dục, xin trụ trì chuẩn bị thức ăn thảo dược cho mình, đầu óc u ám của nàng như được làm dịu đi đôi chút. Sau khi dâng hương xong, nghe nói Phó Dục không đi cùng mình nữa, nàng vui vẻ vào trong xe ngựa tự nghỉ ngơi, không hề biết rằng đã có người chú ý đến vị thiếu phu nhân Phó gia là nàng đây.
Sau khi hồi phủ từ chùa Kim Chiêu về, Phó Dục vẫn bận rộn như trước.
Có một đạo lý như thế này, quân không tập luyện thì trăm hóa thành một, luyện tập mà dùng một lại như trăm.
Phó gia có thể giữ vững Vĩnh Ninh là nhờ vào tinh binh cường tướng, chiến đấu dũng mãnh. Bây giờ thời thế không yên ổn, họ càng không dám lười biếng, phụ tử chú cháu thay nhau xuất mã, đốc thúc các nơi luyện binh. Phó Dục thân là trợ thủ đắc lực nhất của Phó Đức Thanh, hắn càng không được nhàn rỗi dù chỉ một chút. Ngoại trừ sớm tối đến Thọ An Đường thì cả ngày trời chẳng thể nhìn thấy tăm hơi của hắn. Buổi chiều hắn nghỉ ngơi ở nhị thư các, không hề đặt chân đến Nam Lâu.
Du Đồng đợi ba ngày liên tiếp mới có thể nghe được một câu truyền tin hắn không đi ra ngoài.
Người bận bịu như vậy có thể ở lại trong phủ, thật sự là cơ hội khó mà có được, Du Đồng nào chịu tùy tiện bỏ lỡ. Sau khi dò la tin tức xong, nàng bèn gọi Hạ tẩu và Xuân Thảo đến, dặn dò các nàng làm mấy món thơm lừng, hương thơm có thể bay xa theo gió.
Đợi đến khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đầy đủ xong, món ngon ra khỏi nồi, lúc mùi hương bay bốn phía, nàng ngồi vững ở chỗ mái đình ngoài sân.
Xuân Thảo đã được dặn dò từ lâu, sau khi nhận được ánh mắt của Du Đồng, nàng ấy đến căn phòng nơi Tô Nhược Lan ở, sắc mặt ôn hòa nói: "Tô tỷ tỷ, thiếu phu nhân có việc tìm tỷ."
Sau cơn mưa thu kia, các nơi trong Phó gia đều được đốt chậu than sưởi ấm.
Lúc đó, Tô Nhược Lan đang ngồi trên ghế bành trước chậu than, bên dưới trải tấm chăn cẩm tú êm dày, vừa ấm áp lại vừa thoải mái dễ chịu. Trong tay nàng ta đang cầm một cái mũ giữ ấm... bảo là làm cho lão phu nhân. Từ việc tìm vải đến kiểu dáng hoa thêu phải phí sức mấy ngày. Bây giờ cắt may như thế, ngày nào cũng làm lề mề từng chút như vậy, không biết khi nào mới xong được.
Thấy Xuân Thảo đến gọi, nàng ta vẫn qua loa tắc trách như thường, nói: "Ta muốn khâu đồ cho lão phu nhân, không rảnh đâu, gọi Bảo Tương đi cùng ngươi đi."
Bảo Tương là tiểu cô nương mười hai tuổi, là người trung thực nhưng nhát gan. Sau khi thấy Chu cô cô có chút cung kính với Du Đồng, Tô Nhược Lan thấy vậy mà không cam lòng, mỗi lần có việc cần làm, nàng ta đều chanh chua chế nhạo đẩy việc. Lúc này nàng ta lại dùng chiêu cũ, miễn cưỡng nhích thành ghế lại gần, muốn gọi Bảo Tương đến.
Xuân Thảo sao mà tha cho sự lười nhác của nàng ta được, mặt ngoài nàng ấy cười cười nhưng bên trong thì không, nói: "Thiếu phu nhân gọi tỷ, không phải Bảo Tương."
"Ta đang bận. Ầy...." Tô Nhược Lan giơ mũ giữ ấm trong tay lên: "Lão phu nhân."
"Chuyện của lão phu nhân rất quan trọng, nhưng mà tỷ làm chậm vậy, không sợ phí sức sao."
Câu nói này chẳng khác gì bảo nàng ta dùng mánh khóe, lấy cớ trốn việc. Sắc mặt của Tô Nhược Lan thay đổi, cất giọng cười lạnh: "Cả ngày trời thiếu phu nhân ngoại trừ ăn ra thì còn có thể làm được chuyện gì. Trong nội viện có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có ta là không sống được hay sao? Hừ, nàng ta lại muốn sai khiến ta đi làm cái gì?"
Xuân Thảo cũng thay đổi sắc mặt, giọng nói lạnh lùng đáp: "Tỷ đã là nhà hoàn của Nam Lâu rồi, nên làm việc theo lời căn dặn, cần gì phải hỏi nhiều."
"Ngươi thế mà lại nhăn mặt với ta!" Lúc này Tô Nhược Lan đã nổi giận.
Xuân Thảo cười lạnh nhìn nàng ta: "Tỷ tỷ không bằng lòng đi thì nói rõ ra đi, ta đi bẩm báo lại. Đến khi đó tỷ bị trách tội thì cũng tự nhận trách nhiệm cho riêng mình đi, phân định rõ ràng."
Nàng rất ít khi kiên cường như vậy, dù là lúc trước Tô Nhược Lan nói xấu Du Đồng trước mặt nàng ấy đi chăng nữa, Xuân Thảo cũng nhẫn nhịn chịu đựng, thay vào đó nàng ấy thẩm lên án trong lòng. Nghĩ lại, e rằng đó là việc mà bề trên phân phó xuống nên mới khiến Du Đồng cầm lông gà ra lệnh sai khiến nàng ta như vậy. Cuối cùng nàng ta không dám trì hoãn, bèn đặt mũ giữ ấm xuống bên cạnh, bất đắc dĩ đi theo.