Lý Đỗi Đỗi vì sao hoảng sợ đến mức độ này, tôi không còn tâm trí đâu mà tìm hiểu.
Vào giây phút này, tôi chỉ là một kẻ hèn yếu sợ chết, chỉ bằng đám bùn nhão trên chân cũng đủ khiến toàn thân tôi run rẩy.
Một đứa từ sau năm 10 tuổi đã lười vận động, suốt ngày ở lì trong nhà như tôi cơ bản không tiếp xúc nhiều với tự nhiên. Cuộc sống hằng ngày chỉ vây quanh bởi bê tông cốt thép, động vật nhiều nhất thấy được chỉ là những vật nuôi như chó và mèo, còn có ruồi và muỗi…
Đương nhiên bây giờ còn có một đám phi nhân loại kia, nếu bọn họ cũng được tính là động vật…
Trừ những động vật kể trên thì tất cả những loài khác, bất kể là côn trùng, chim chóc hay thú hoang, đều khiến tôi sợ hãi.
Trong hang động bốn bề là bóng tối, dường như tôi vô thức sản sinh ra một sự sợ hãi đối với sức mạnh của thiên nhiên huyền bí. Trong đầu tôi chứa đầy những suy nghĩ đáng sợ, không biết trong đầm nước này có bao nhiêu loại vi khuẩn mà mình không biết, còn cả kí sinh trùng nữa…
Tôi có thể sẽ mắc phải bệnh uốn ván, bệnh dại, bệnh viêm não, ung thư, hoặc nếu không toàn thân sẽ lở loét thối rữa rồi chết…
Cơ thể tôi có lẽ đã bắt đầu suy yếu rồi…
Nghĩ đến đây, tôi rưng rưng nước mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi, “Lý, Lý Đỗi Đỗi… Tôi, tôi thật sự sắp trở thành một tác giả đào hố mà không lấp rồi”. Nói xong câu này, tôi bắt đầu òa khóc, từ đó cảm xúc lại càng trào dâng, “Tôi sắp chết rồi, nếu tôi thật sự chết ở đây… sẽ không một ai biết hết. Bọn họ nhất định sẽ cho rằng tôi vì lười biếng mà cố ý giả chết.”
Tôi dùng tay áo đã ướt đẫm lau nước mắt nhưng càng khiến bùn trên mặt lấm lem thêm.
“Tôi tiêu đời rồi. Tiếng xấu của tôi sẽ truyền đến muôn đời. Tôi… ba mẹ tôi cũng sẽ không biết, bởi vì ba tôi còn đang bị nhét dưới gầm giường.”
Tôi khóc thét lên, “Tôi không muốn chết đâu, tôi còn chưa để lại dấu ấn gì trên đời cả…”. Giọng nói của tôi vang vọng khắp hang động khiến lỗ tai đau nhói. Khóc một hồi lâu thấy bên cạnh không có phản ứng gì, vì cũng có chút mệt nên cuối cùng tôi cũng dừng lại.
Tôi cố gắng hít thở thật sâu, nương theo ánh sáng của chiếc nhẫn, tôi thấy Lý Trư Trư đang đứng đó. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Lúc này, cảm xúc của hắn đã trấn định hơn khi nãy rất nhiều, “Cô còn khóc được không?”
Câu hỏi thối tha gì đây?
“Đương… đương nhiên”, tôi nói, “Chỉ là tôi cảm thấy, dù khóc thêm nữa cũng chẳng giải quyết được gì.”
Lý Đỗi Đỗi dường như thở phào. Hắn than nhẹ một tiếng sau đó thấp giọng nói, “Âm thanh gào khóc lớn như thế, não cũng chưa bị đụng hỏng, chắc chắn sẽ không chết ngay đâu.”
Tôi mặc định câu nói này chính là một câu an ủi theo kiểu Lý Đỗi Đỗi. Tôi hít hít mũi, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Lý Đỗi Đỗi chờ tôi một chốc, đến khi hô hấp tôi ổn định mới nói, “Tôi không thể giúp cô nên cô thử tự mình đứng dậy xem sao”
Ngồi mãi thế này quả thật không phải cách, tốt nhất vẫn nên tìm lối thoát khỏi nơi này.
Tôi gật gật đầu, mượn ánh sáng từ chiếc nhẫn, tôi dựa vào phần nhô ra của tảng đá rồi từ từ đứng lên. Đầu gối rất đau, trong quá trình duỗi thẳng chân cũng mấy lần truyền đến cơn đau kinh người. Tuy tôi đã liều mạng cắn răng chịu đựng nhưng vẫn không ngăn được hô hấp có phần thay đổi.
Tôi đã đứng dậy được nhưng không thể duỗi thẳng chân phải. Vì thế tôi nhón chân lên, dựa vào tảng đá bên cạnh mà chầm chậm nhích từng bước về phía vách của hang động.
Lý Trư Trư vẫn một mực lặng lẽ nhìn tôi, tuy hắn không nói câu gì động viên nhưng vào lúc này chỉ cần hắn không châm chọc tôi, tôi đã cảm thấy ấm lòng lắm rồi…
“Tô Tiểu Tín”, bất ngờ hắn mở miệng. Tôi có chút căng thẳng quay lại nhìn hắn, “Tuy tôi đã nói với cô rất nhiều lần nhưng tôi thấy cô không hề để tâm. Nhưng bây giờ chắc cô đã biết rồi đúng không?”
“Biết… cái gì?”
“Hòn đá to lớn muôn đời bất động trên mặt đất đã đủ khiến cô cảm nhận nỗi đau khôn xiết. Nước bẩn, bùn dơ đều dễ dàng lấy đi tính mạng của cô. Mưa gió bão tuyết, còn có sấm sét, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều đang nghĩ cách giết chết cô.”
Lúc nói ra những lời này, giọng hắn quá bình tĩnh, đến độ khiến mồ hôi lạnh sau lưng tôi chảy dài. Suy xét lại mọi thứ trong đầu, tôi phát hiện… Thế giới này quả thật đúng như những gì hắn nói!
“Lo mà ẩn náu cho tốt đi”, Lý Trư Trư ấn ấn chiếc nhẫn, sau đó dọng vài cái xuống tảng đá khiến nó trên cơ bản đã dính được vào móng của hắn. Hắn liếc nhìn tôi rồi nói, “Đồ nhân loại yếu đuối.”
Hắn đeo chiếc nhẫn, chầm chậm đi trước soi đường.
Đến lúc này khi nhìn vào bóng lưng của hắn, tôi mới nghĩ đến nguyên nhân ban nãy khiến hắn hoảng hốt quá mức như vậy… Hắn đã từng có một người yêu nhân loại qua đời vì một trận cảm lạnh. Cho nên hắn mới xem tất cả nhân loại đều mong manh dễ vỡ chẳng khác gì thủy tinh như thế!
Đó là cách nhìn của Lý Đỗi Đỗi về nhân loại, còn bản thân tôi khi đang trong tình trạng thương tật như hiện tại cũng không có tư cách phản đối hắn, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào vách động từ từ đi về phía trước.
Tôi đi rất chậm, nhưng dưới chân lúc nào cũng được ánh sáng soi rõ. Cái tên ma cà rồng cà chớn này đang dùng cách im lặng không nói - một cách thức quan tâm cà chớn không kém, để chăm sóc con người yếu đuối là tôi.
“Lý… Lý Đỗi Đỗi.”
Không biết đã đi trong bóng tối bao lâu, trừ tiếng bước chân đạp xuống mặt đất đầy bùn, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng gọi hắn.
Hắn quay đầu nhìn tôi.
“Lúc trước tôi quên hỏi, nếu tôi đã là một con người phiền phức yếu đuối đến thế… Tại sao anh lại không tiếc thân mình đến cứu tôi? Lúc đó… Khi tôi bị tên bạch cốt tinh bắt đi, nếu tôi không nhìn lầm, anh chắc chắn đã không suy nghĩ nhiều mà nhào về phía tôi rồi.”
Lý Đỗi Đỗi im lặng hồi lâu, sau đó hắn quay đầu tiếp tục đi về phía trước, “Đúng là phí lời”, giọng nói của hắn đã khôi phục sự lạnh lùng cùng chán ghét thường ngày, “Cô chết rồi, tiền nhà còn thiếu ai trả?”
Ồ!
Chủ đề nói chuyện kết thúc tại đây. Không khí giữa tôi và hắn lại quay về trạng thái trầm mặc. Nhưng do lúc đi đầu gối quá đau nên tôi muốn tìm gì đó khiến bản thân phân tâm, cuối cùng tôi chọn vứt bỏ liêm sỉ hỏi hắn, “Vậy ban đầu vì sao lại cho tôi vào sống ở chung cư? Tôi cảm thấy… lúc đầu anh hình như rất ghét tôi.”
“Ồ?”, hắn lại quay sang nhìn tôi, “Cô chỉ cảm thấy thế vào lúc đầu thôi sao?”
Tôi mím chặt môi, cố dùng lý trí của bản thân để duy trì nụ cười lịch sự.
Quả nhiên! Đối với tính cách của Lý Đỗi Đỗi, lúc châm chọc người khác chính là lúc hắn cảm thấy thoải mái nhất!
Chắc chắn trong quá trình trưởng thành của hắn có thiếu sót một thứ gì đó mới hình thành nên tính cách thích dày vò người khác như này?
Tôi thầm chửi bới trong lòng, nhưng không ngờ lại nghe thấy Lý Đỗi Đỗi nói, “Đừng có mà lèm bèm mắng chửi nữa.”
Tôi bị dọa nhảy dựng, “Tôi mắng thành lời luôn rồi sao?”
Con heo mọi đó quăng cho tôi một cái trợn mắt, “Trốn qua bên kia đi”. Hắn nhanh chóng thu lại ánh sáng từ chiếc nhẫn, thấp giọng nói, “Phía trước có người đang đến.”
Tôi lập tức tập trung tinh thần. Hiện tại tôi chỉ là một nhân loại đầy thương tật, sức chiến đấu của Lý Đỗi Đỗi cũng đã giảm xuống 7 phần. Nếu gặp phải một đối thủ thuộc đẳng cấp như người sói nhỏ, sợ rằng cũng không thể đánh thắng…
“Trốn làm gì?”
Nghe thấy tiếng nói dịu dàng mang theo ý cười kia, tim tôi phút chốc nhảy dựng lên.
Là y----- Lâm Tử Thư! Kẻ thù truyền kiếp của Lý Đỗi Đỗi!
Tình cảnh hiện tại của chúng tôi chẳng khác gì tay gà mờ mới ra trận đã đụng ngay đại boss. Chân tôi nhất thời mềm nhũn ra.
Trong bốn bề bóng tối tịch mịch, tiếng cười nhẹ khiến người khác sởn tóc gáy kia của Lâm Tử Thư vang vọng khắp hang động, “Người bạn cũ, lâu quá không gặp, có muốn cùng ta ôn lại chút chuyện cũ không?”