Tôi nghĩ mình tiêu chắc rồi!
Ở giữa núi rừng hoang vu hẻo lánh, điện thoại không có, ý thức không có, ngay cả Lý Đỗi Đỗi cũng không.
Thân thể tôi chưa hoàn toàn hồi phục, đừng nói là dã thú, ngay cả đi đường còn mệt bở hơi. Cỏ dại nơi đây dường như đều là loại có gai, xung quanh mép lá mọc đầy các gai nhọn li ti, khi đi xuyên qua các bụi rậm khiến chân và tay tôi bị trầy xước không ít.
Đưa mắt nhìn ra bốn phía không phân biệt nổi phương hướng, ngay cả muốn kêu cứu cũng không biết phải kêu về hướng nào.
Tôi tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, bần thần hồi lâu, hiện tại... có phải là lúc nhanh chóng gọi A Tiểu đến cứu mình không?
Tôi lục lọi trên người một lúc thì tìm thấy một quả cầu nhỏ màu đỏ luôn được nhét trong túi quần vải thô...
Bôn ba đã nhiều ngày nó vẫn không bị rơi mất, kể ra cũng có chút thần kì. Nhưng so ra, tôi dường như lại càng thần kì hơn! Rõ ràng trong mấy ngày nay tôi phải đối mặt với biết bao hiểm nguy, bị Lý Đỗi Đỗi uy hiếp, hù dọa, thậm chí còn bị hắn cắn...
Đã có nhiều lúc tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng quả cầu này để rời khỏi đây, thậm chí còn chẳng nhớ đến sự tồn tại của nó. Thế nhưng vào thời khắc Lý Đỗi Đỗi không ở bên cạnh, tôi bỗng dưng lại nhớ đến nó.
Tôi bóp chặt quả cầu nhỏ màu đỏ.
Lúc này chỉ cần làm như A Tiểu đã dặn, bóp quả cầu và nói "Em yêu anh" là tôi có thể thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm này. Nhưng sau một hồi bóp chặt quả cầu, ánh mặt trời dần yếu đi, xuyên qua các kẽ lá và chiếu vào mắt tôi, tôi hoảng hốt nhớ đến Lý Đỗi Đỗi hôm trước khi đi trị liệu, nhớ đến hình ảnh tôi và hắn ngoéo tay nhau.
Tôi đã nói tôi sẽ đợi hắn.
Nếu hiện tại tôi bỏ đi, vậy Lý Đỗi Đỗi trong mộng cảnh này có cho rằng tôi không chờ hắn mà chết rồi không?
Nghĩ đến đây, tôi không kiềm được liền thả lỏng tay và buông quả cầu kia ra. Răng của ma cà rồng chắc chắn có độc rồi! Người từng bị hắn cắn, phải chăng khó có thể rời bỏ hắn...
Tôi nhét lại quả cầu vào túi sau đó đứng dậy.
Lúc này không phải là lúc bỏ cuộc.
Tôi tiếp tục đi về phía trước, nếu nói tôi không thể thoát khỏi ngọn núi này, vậy ít nhất tôi cũng phải đi đến lúc sức cùng lực kiệt mới thôi.
Tôi lê thân xác như bệnh lâu năm vô phương cứu chữa của mình vượt qua một ngọn núi. Tôi chưa tìm thấy nguồn nước nào, nhưng thật may mắn, khi tôi sắp chết khát thì đêm đó, trời liền đổ một cơn mưa. Nước mưa tuy giúp tôi giải khát nhưng lại mang đến một vấn đề khác. Ban đêm ở đây quá lạnh!
Lần này, tôi lại không may mắn tìm thấy một sơn động như lần đầu đến đây, ngay cả hốc cây hay căn nhà nhỏ bỏ hoang cũng không có. Tôi chỉ có thể ngồi dưới một tán cây.
Mưa suốt một đêm, quần áo vì bị thấm nước nên dính sát vào da thịt tôi, nhanh chóng khiến thân nhiệt tôi giảm xuống. Còn sự ẩm thấp xung quay lại tựa như những cây kim đâm thẳng qua từng lỗ chân lông tràn vào người tôi, luồn lách giữa những khớp xương khiến toàn thân tôi ớn lạnh.
Đến giữa đêm, tôi bất ngờ phát sốt, nhiệt độ toàn thân không ngừng tăng lên, đến sáng sớm tuy mưa đã nhỏ lại nhưng ý thức tôi cũng theo đó mà mờ mịt.
Tôi không nhìn rõ được gì, trong đầu như đang có một cái chùy thật lớn không ngừng đập vào các dây thần kinh.
Lý trí ít ỏi còn sót lại nói với tôi rằng, quay về đi, mau quay về đi, đây chẳng qua chỉ là mộng cảnh, không cần phải nán lại đây chịu khổ.
Nhưng trong tất cả những lý trí đó, tôi có thể thấy một bóng người trong buổi sớm mai hôm ấy, là hình ảnh Lý Đỗi Đỗi đứng bên kia chiếc bàn ăn dài đang xoa đầu tiểu Hắc Cẩu.
Hắn trở nên rất dịu dàng.
Trong những ngày qua, hắn đã trở nên dịu dàng rồi.
Ít nhất, tôi muốn nói lời tạm biệt với một Lý Đỗi Đỗi như thế...
Tựa như ông trời nghe thấy lời nguyện cầu của tôi, trong màn mưa li ti buổi sớm, có một mái tóc dài bồng bềnh mềm mại màu vàng lướt qua má tôi.
Một phút sau, gương mặt trắng bệch muôn đời không đổi của ma cà rồng xuất hiện trong thế giới mơ hồ của tôi.
Dường như hắn đang nói gì đó, nhưng tôi một chữ cũng chẳng nghe được. Độ ấm trên da tôi dường như sắp bằng sự lạnh giá trên ngón tay hắn. Song, khi tay hắn đặt lên trán tôi, tôi mới phát hiện, Lý Đỗi Đỗi à, thì ra tay của anh lại lạnh đến thế.
Cũng có lẽ sau khi đặt tay lên trán tôi xong, hắn mới hoảng loạn.
Một con mắt còn quấn băng dày cộm, con mắt đang sung huyết còn lại cũng chưa khỏi hoàn toàn, nhưng biểu tình của hắn đã đủ để lộ ra nỗi hoảng sợ từ tận đáy lòng.
Anh hoảng cái gì chứ? Anh xem, không phải chúng ta đã gặp được nhau hay sao?
Tôi run rẩy nâng tay lên, dùng ngón út móc lấy ngón út của hắn, "Cuối cùng cũng chờ được anh rồi", tôi nói, "Thật quá tốn sức". Cũng không biết tiếng nói mơ hồ này của tôi hắn có nghe rõ không.
Nhưng chắc chắn hắn không nghe rõ rồi, nếu không tại sao khi nghe tôi nói những lời an ủi như thế hắn lại càng thêm hoảng loạn...
Đừng sợ mà Lý Đỗi Đỗi, anh phải luôn là bộ dáng lợi hại, thiên hạ vạn người tùy ta giẫm đạp mới phải!
Tôi chưa kịp nói những lời trên thì đã chìm vào hôn mê, khung cảnh trước mắt như giọt mực rơi vào nước, tất cả đều nhạt nhòa thành một mảng trắng xóa. Ngay cả một Lý Đỗi Đỗi bắt mắt đến thế cũng bị nhấn chìm.
Sau đó tôi bị một tiếng va chạm cực lớn đánh thức và được kéo ra khỏi mảng trắng mịt mù ấy.
Tôi mơ hồ mở hai mắt ra thì thấy một màn trướng trắng xóa hệt như ban nãy cùng những hạt bụi đang từ phía trước bay về phía mình. Bên tay phải, ở ngoài màn trướng, tôi nghe có tiếng gạch ngói rơi xuống đất. Khi quay đầu sang nhìn tôi chỉ thấy Lâm Tử Thư mặc áo đuôi tôm đang đứng dựa vào bức tường trắng xóa. Sức lực quá lớn khiến bức tường bị thủng một lỗ, những mẫu gạch vụn bên cạnh y đang rơi lả tả xuống đất. Đó chính xác là âm thanh tôi nghe thấy khi nãy.
Lâm Tử Thư...
Có một bóng người lướt qua trước mặt tôi, bờ lưng với mái tóc dài vàng kim ấy đang từng bước tiến về phía Lâm Tử Thư.
"Lý Nhất Ngôn", Lâm Tử Thư chống người đứng dậy từ bức tường bị đánh đổ vỡ, "Ngươi vì một nhân loại mà xuống tay với ta?"
Lý Đỗi Đỗi trầm mặc không nói, hắn vừa nâng tay lên, ánh sáng vàng kim ngưng tụ nơi năm đầu ngón tay phóng tới bóp chặt cổ của Lâm Tử Thư, "Ngươi suýt nữa đã giết nàng!"
"Nhân loại yếu ớt..."
Bàn tay Lý Đỗi Đỗi thêm siết chặt, trên trán Lâm Tử Thư nổi đầy gân xanh, tựa như phút chốc phải chịu đựng một sự đau đớn cực lớn. Nhưng y vẫn không cam lòng mà nghiến răng nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi, "Ngươi muốn đi vào vết xe đổ của Hòe Vi sao?"
Hòe Vi... ý nói Vi Vi sao?
"Tương lai của ta thế nào, không cần người khác sắp đặt", những mẩu gạch vụn bên chân Lý Đỗi Đỗi chợt rung lên, dường như đang có một trận địa chấn cực lớn. Sát khí tỏa ra khắp người Lý Đỗi Đỗi, tuy không nhìn được trực diện nhưng tôi dường như nhìn thấy đôi đồng tử đỏ tươi như máu của hắn, "Bất kì ai cũng không thể làm hại nàng, bao gồm cả ngươi."
Lâm Tử Thư vẫn nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi, y đã bị chọc giận. Y ngưng tụ khí trong lòng bàn tay và gạt tay Lý Đỗi Đỗi ra khỏi cổ mình. Thân ảnh của Lâm Tử Thư thoắt cái đã đến đứng trước mặt tôi, ánh sáng ngưng tụ trong lòng bàn tay y, vào khoảnh khắc y đưa tay muốn bẻ gãy cổ tôi thì đã bị chiếc roi của Lý Đỗi Đỗi quấn chặt.
"Lâm Tử Thư!"
"Ả ta nhất định phải chết!"
Tuy biết hai ma cà rồng đó đang đánh nhau nhưng mắt tôi hiện tại đã không còn nhìn rõ gì nữa, cũng chẳng biết cái mạng nhỏ của mình còn cách quỷ môn quan bao xa. Bất ngờ bên ngoài vang lên tiếng sủa của tiểu Hắc Cẩu, kèm theo đó chính là tiếng bước chân đầy vội vã.
Cánh cửa bất ngờ bị tông mạnh, Linh Linh trực tiếp xông vào phòng, không quan tâm điều gì khác mà chạy đến ôm chầm lấy tôi, cô bé thét lên, "Đủ rồi!"
Thanh âm của nó như xé toạc không khí, lúc này hai luồng ánh sáng vàng và tím đang giao tranh trong không trung mới dừng lại. Cũng chính vào lúc này tôi mới nhìn thấy tay của Lâm Tử Thư chỉ còn cách lưng của Linh Linh khoảng một tấc.
Nếu không phải Linh Linh xông đến che chắn thì e rằng tay của Lâm Tử Thư lúc này đang bóp nghẹt cổ tôi.
Chiếc roi của Lý Đỗi Đỗi đang quấn chặt cánh tay còn lại của Lâm Tử Thư, lúc này bên khóe môi của hai người đều có vết máu, nghĩ lại thì bọn họ ai cũng đều nghiêm túc chiến đấu cả...
"Đừng làm tổn thương tỷ ấy nữa, ta không muốn lại nhìn thấy tỷ ấy chết."
Linh Linh nằm rạp lên người tôi, áp sát ngực lên tấm chăn tôi đắp. Lớp chăn đã khiến âm thanh của cô bé nhỏ đi ít nhiều nhưng không hoàn toàn làm tiếng khóc nức nở của nó biến mất.
Lâm Tử Thư nhất thời trầm mặc. Sau khi thu chiếc roi trong tay về, thân hình Lý Đỗi Đỗi khẽ động, hắn chuyển sang đứng bên giường tôi và nói, "Cút!"
"Lý Nhất Ngôn", Lâm Tử Thư sau một hồi trầm mặc cuối cùng cũng hơi xoay người đi. Trước lúc rời khỏi, ánh mắt lạnh lẽo của y vẫn một mực chiếu thẳng vào tôi, "Ngươi cuối cùng sẽ bị con người hủy diệt."
Không đâu, tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi đang đứng lặng lẽ bên giường của mình thầm nghĩ, hắn không những không bị hủy diệt mà sẽ càng dịu dàng và mạnh mẽ hơn nữa kìa.
Sau khi Lâm Tử Thư rời đi, Linh Linh rời khỏi người tôi và chuyển sang quỳ bên giường. Cô bé nhìn tôi, bàn tay nhỏ bé giúp tôi vén lại những sợi tóc rơi trên mặt.
"Nhất Ngữ..", cô bé quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi như đang cầu cứu hắn, "Mặt tỷ ấy sao vẫn nóng thế này."
Lý Đỗi Đỗi quay đầu nhìn tôi, thấy tôi vẫn còn tỉnh táo và đang mở mắt nhìn hắn, hắn tựa hồ có chút ngẩn người, rồi Lý Đỗi Đỗi cúi người xuống và đưa tay chạm lên trán tôi.
"Đây là bệnh của con người, bác sĩ ở đây không chữa được", Linh Linh nói, "Chúng ta phải mang tỷ ấy đi gặp bác sĩ nhân loại."
"Để ta đưa nàng đi."
"Đợi đã, con người khám bệnh cần tiền, mẹ ta có để lại cho ta chút bạc, để ta đi lấy."
Linh Linh lại vội vã chạy ra khỏi phòng. Tiểu Hắc Cẩu đuổi theo cô bé một đoạn rồi lại quay về canh chừng bên cạnh tôi và Lý Đỗi Đỗi.
Tôi nhìn nhìn tiểu Hắc Cẩu.
Lý Đỗi Đỗi thấy Linh Linh vẫn chưa quay lại liền bế tiểu Hắc Cẩu đến bên giường.
Tiểu Hắc Cẩu chạm được vào người tôi liền vui vẻ dùng lưỡi liếm không ngừng khiến gò má tôi ngứa ngáy. Tôi mở miệng khàn giọng nói, "Tiểu Hắc Cẩu à tiểu Hắc Cẩu, đừng liếm nữa..."
Vừa mở miệng tôi liền bị chính giọng nói khàn đục của mình làm cho hoảng sợ. Nhưng ba chữ "Tiểu Hắc Cẩu" này bất chợt lại làm lóe lên một suy nghĩ trong tôi.
Tiểu Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu.
Tôi quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi nhưng chỉ thấy một bên mắt của hắn đang băng bó chưa tháo ra. Tôi lại ngẩn người, bất chợt nhớ đến Lý Đỗi Đỗi tóc ngắn cùng bộ dáng nâng gọng kính của hắn.
Lý Đỗi Đỗi thấy tiểu Hắc Cẩu liếm tôi quá phấn khích, có chút phiền lòng nên liền bỏ nó lại dưới giường. Tiểu Hắc Cẩu ngồi ở đó buồn bực kêu lên ư ử. Tôi không có thời gian tội nghiệp nó, tôi chì nhìn Lý Đỗi Đỗi hỏi,
"Lý Nhất Ngôn, có phải... anh thích em rồi không?"
Lý Đỗi Đỗi ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Linh Linh đã như cơn gió chạy ù vào, nhét bạc vào tay Lý Đỗi Đỗi nói,
"Mau đưa tỷ ấy đi khám bệnh đi."
Lý Đỗi Đỗi bế ngang tôi lên, hắn không nói thêm câu nào, pháp trận vàng kim bất ngờ lóe sáng. Một chốc sau, hắn đã mang tôi đến một con hẻm vô cùng huyên náo.
Sau khi ra khỏi con hẻm, trước mắt chính là một tòa kiến trúc màu trắng hai tầng, bên trên có một chữ thập màu đỏ rất bắt mắt. Còn chưa kịp bước qua cửa, bên ngoài đã cò rất nhiều người bị thương, máu thịt mơ hồ được người ta khiêng cáng vào. Bác sĩ y tá bận rộn chạy ngược xuôi, người bị thương thì không ngừng than khóc.
Trong sự hỗn loạn ấy, tôi nghe có người dùng tiếng địa phương ở Trùng Khánh la lên, "Lại nổ rồi! Lại nổ rồi!"
Một vụ nổ lớn...
Trong đầu tôi bất ngờ hiện lên bốn chữ này, chưa kịp suy nghĩ nhiều, một y tá khi thấy Lý Đỗi Đỗi đang ôm tôi liền lập tức chạy đến hỏi tôi bị làm sao. Lý Đỗi Đỗi không nói gì, y tá nhìn sắc mặt tôi lại sờ vào tay tôi, sau đó cô ấy chỉ ra sau nói, "Vào phòng khám thứ hai phía sau bên phải chờ một chút". Nói rồi cô ấy quay người đi mất.
Bệnh nhân bị thương ở đây rất nhiều, người chết... cũng nhiều không đếm xuể. Tôi còn lành lặn được như này cũng đã đủ thu hút sự chú ý của bọn họ rồi.
Lý Đỗi Đỗi ôm tôi đến phòng khám thứ hai, trong phòng toàn người là người, không có một chiếc giường nào, ai nấy đều nằm trên cáng đặt dưới đất. Lúc Lý Đỗi Đỗi ôm tôi vào, bọn họ đều quay sang nhìn chúng tôi như đang nhìn một loài động vật quý hiếm nào đó.
Lại có bác sĩ bước vào phòng và qua loa hỏi mỗi bệnh nhân vài câu. Sau khi thăm khám tình trạng của tôi, anh ta nhíu mày nói,
"Ở đây không có thuốc, bệnh viện gần đây hiện tại cũng không liên lạc được. Nếu ngài có điều kiện thì hãy nghĩ cách đem về mấy vị thuốc này rồi tiêm cho cô ấy xem sao."
Bác sĩ kê đơn cho Lý Đỗi Đỗi sau đó lại tức tốc chạy đi.
Ở thời đại này, tất cả đều đơn giản và khắc nghiệt như thế.
Lý Đỗi Đỗi quét mắt nhìn đơn thuốc một cái sau đó quỳ xuống dặn dò thôi, "Em ở chỗ này đợi ta, lát nữa ta sẽ quay lại."
Tôi không gật đầu mà chỉ nắm lấy tay áo của hắn rồi nói, "Anh phải đợi em nha."
Tuy Lý Đỗi Đỗi không hiểu lắm nhưng không có thời gian suy ngẫm lâu, hắn đặt tay tôi xuống, xoa xoa đầu tôi một chốc sau đó đi thẳng ra ngoài, đi thẳng qua dòng người chen chúc và cả những tiếng kêu than đau đớn.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu ra, đây vốn không phải là mộng cảnh gì cả mà chính là quá khứ.
Tôi biết hắn chính là Lý Đỗi Đỗi trong quá khứ, hiểu cả lý do hắn ta đeo kính, lý do con mèo kia tên Hắc Cẩu, lý do hắn trở thành Lý Đỗi Đỗi mà tôi quen biết.
Tôi đại khái hiểu được rồi, hoặc cũng có lẽ tôi từng hiểu qua, trong quá khứ đó của hắn, có lẽ tôi... phải "chết" vì đợt "cảm cúm" sau một lần dầm mưa.
Dường như ông trời muốn chứng thực suy đoán của tôi, tiếng cảnh báo phòng không bất ngờ vang lên, nghe hệt tiếng máy bay trên không phát ra trong những đoạn phim tài liệu tôi từng xem qua.
Người trong phòng bệnh như chim sợ cành cong, trừ những người đang nằm trên đất không thể cử động, những người dù lành lặn hay tàn tật đều chen chúc nhau chạy ra ngoài. Bọn họ chạy về phía sau bệnh viện, la lên rằng nơi đó có hầm tránh bom.
Nhưng tôi chạy không nổi nữa bởi giờ phút này, tôi chính là người đang nằm dài trên đất không thể động đậy.
Tôi mò tìm quả cầu nhỏ trong túi và lôi nó ra. Bên ngoài bất ngờ có bom rơi xuống vang lên một tiếng "đùng", âm thanh đó lớn đến độ khiến đầu óc tôi nhất thời chấn động, bên tai chỉ nghe những tiếng ong ong. Trong sự yên tĩnh đó, tôi không nghe thấy gì nữa, chỉ nhìn thấy căn phòng đang bốc cháy và lan rộng như biển lửa.
Ngọn lửa cháy như thiêu đốt kia khiến tôi không tài nào phân biệt được, rốt cục là do cơn sốt trong người tôi đang tăng cao hay là do sức nóng bức người của lửa nữa.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng bóp chặt quả cầu màu đỏ.
Bên ngoài ánh lửa, tôi dường như nhìn thấy ánh sáng vàng kim quen thuộc đang chuyển động. Trong lúc người người đang hoảng loạn chạy trốn, qua tấm kính cửa sổ bị nổ vỡ tan, khi nhìn thấy người ấy trong đám đông bên ngoài, tôi mới nhẹ giọng nói,
"Em yêu anh."
Ngay lập tức hai tai tôi ù cả đi, không còn nghe thấy gì nữa.
Một giây sau, eo tôi bỗng bị ai đó ôm chặt lấy nhưng cánh tay đó không phải thuộc về Lý Đỗi Đỗi đang đứng bên ngoài ánh lửa.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của Lý Đỗi Đỗi mang đầy vẻ bàng hoàng, nhìn theo đám người xung quanh như kiến vỡ tổ chạy tán loạn thoát thân. Tôi nhìn thấy hắn đang chạy thục mạng về phía bệnh viện, sắc mặt trắng bệch hơn cả ngày thường, tôi cũng nhìn thấy hắn luôn miệng gào lên gì đó, hình như là cái tên mà tôi tùy tiện đặt ra.
Từng tiếng từng tiếng, không hề ngơi nghỉ.
Tên ma cà rồng lúc mới gặp lạnh lẽo tựa vầng trăng trên cao nay lại chẳng khác gì một đứa bé đi lạc chạy khắp nơi tìm tôi.
Chỉ là... Lý Đỗi Đỗi, em thật có lỗi...
Tôi nhìn hắn, đưa tay ra nhưng chẳng thể nào chạm vào...
Thật có lỗi.
Lý Đỗi Đỗi à, sau này em lại khiến anh phải chời đợi lâu đến vậy, lâu đến mức cả thế giới đều đổi khác...
Bất ngờ, tựa như cảm nhận được gì đó, bên ngoài ánh lửa, trong sự hoảng loạn, ánh mắt Lý Đỗi Đỗi rất nhanh chạm vào ánh mắt tôi. Tôi mở miệng, chỉ vừa kịp phát ra một tiếng thì trên trời từ trong không trung, bom đạn không ngừng rơi xuống như suối chảy.
Cũng trong khoảnh khắc đó, eo của tôi bị một cánh tay mạnh mẽ lôi đi, chớp mắt đã đi qua một không gian khác.
Sao tôi không nhìn thấy gì hết vậy!
Tôi dường như biến thành một bộ quần áo bị người ta vứt vào máy giặt, cứ thế xoay vòng vòng bên trong lồng giặt đến muốn nôn cả ra ngoài.
"Oẹ!", tôi rốt cục đã nôn hết thức ăn trong dạ dày ra, nhưng đợt buồn nôn không khống chế nổi này lại khiến những tiếng ong ong bên tai hoàn toàn biến mất.
"Ôi trời!", một giọng nam khác mang đầy vẻ kinh ngạc vang lên bên tai tôi, "Vợ à! Em thật sự lợi hại quá! Sao có thể tự khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy thế? Tiểu Gia còn chưa giải quyết xong công chuyện đã phải hỏa tốc chạy đến cứu em rồi. Chúng ta còn chưa kịp hẹn hò yêu đương gì ở đó nữa!"
Giọng của A Tiểu như cách xa tôi cả thế kỷ, qua một lúc lâu, tôi mới kịp phản ứng lại. Cậu ta đã kéo tôi ra khỏi đó và quay về không gian cũ...
"Ấy? Sao em lại thành ra nông nỗi này? Làm gì lại khiến cơ thể yếu ớt như vậy chứ? Phải xa Tiểu Gia ta, quả nhiên là không sống tốt được..."
"Lý Đỗi Đỗi đâu?", tôi ngẩng đầu hỏi cậu ta.
Dường như bị ánh mắt tôi dọa một trận, A Tiểu thần người ra, những lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong.
"Em... em còn nhớ hắn làm gì!", tựa như vừa hồi thần, A Tiểu nắm chặt tay nói, "Em không cần nhớ nữa, tuy chúng ta không thể hẹn hò ở nơi đó nhưng chúng ta vẫn có thể hẹn hò ở đây. Trước tiên chúng ta hãy đổi địa..."
"Đổi... không kịp nữa đâu!", giữa không trung bất ngờ vang lên giọng nói của Đông Khê, đi kèm với âm thanh như xa như gần ấy, một bóng đen chảy như bùn nhão "phịch" một tiếng ngã ngay bên cạnh chiếc ghế có in dòng "ghế hội công thái học*" tôi đang ngồi.
(*Công thái học: là một môn học về khả năng, giới hạn của con người. Từ đó có thể tăng khả năng và tối ưu hóa điểm mạnh của con người, hay để bù trừ khiếm khuyết, để bảo vệ điểm yếu)
Tôi ngẩn người còn A Tiểu thì chấn kinh.
"Hừ Lý Đỗi Đỗi, thời gian ở thế giới này mới 2 ngày mà ngươi đã tìm được rồi...", cậu ta vừa dứt lời, một sợi roi vàng bay vút đến. Tôi nghe tiếng roi quất khiến lông mao cả người nhất thời dựng cả lên.
Tôi còn chưa kịp đứng dậy thì bóng dáng của Lý Đỗi Đỗi đã lập tức xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn vẫn đeo chiếc kính gọng vàng, mặc tây trang mang giày da. Hắn quay lưng về phía tôi, cho nên tôi không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn nói với tôi rằng, tâm trạng của hắn đang cực kì tệ.
A Tiểu đứng trước mặt Lý Đỗi Đỗi, chỉ trong một khoảnh khắc hắn nâng tay, A Tiểu dường như bị hút về phía này và cổ của cậu ta bị tay Lý Đỗi Đỗi siết chặt.
"Đã lâu rồi ta không giết người nhưng không có nghĩa ta sẽ không làm thế nữa."
Tôi nhìn biểu tình thống khổ của A Tiểu, từng câu chữ của Lý Đỗi Đỗi đều âm trầm mang đầy sát khí, nhưng trong mắt tôi, hắn đã hoàn toàn không còn sự sắc bén như dao nữa.
Tôi đứng dậy khỏi băng ghế và bước về phía trước một bước. Tôi lao đến sau lưng Lý Đỗi Đỗi, giang rộng cánh tay và ôm chầm lấy hắn từ phía sau. Tôi vùi người vào bờ lưng của hắn và siết chặt.
"Phịch", Lý Đỗi Đỗi buông tay khiến A Tiểu rơi xuống đất. Cậu ta không ngừng ho khan, Đông Khê ở bên kia toàn thân bủn rủn cũng đang run rẩy lầm lầm gì đó. Mà vào giờ khắc này, bên tai tôi, những âm thanh đó đều biến đi đâu mất.
Tôi chỉ quan tâm Lý Đỗi Đỗi, tôi ôm lấy hắn, hắn vẫn im lặng, chỉ có thân thể hơi căng lên.
"Lý Đỗi Đỗi."
Vào giây phút tôi gọi tên hắn, hai cánh tay tôi càng thêm siết chặt. Tôi cứ thế dùng hết sức lực từ linh hồn, da thịt và xương cốt này ôm lấy hắn.
"Để anh phải chờ lâu rồi", tôi nói, "Em xin lỗi."
Lý Đỗi Đỗi hơi xoay đầu sang, tựa như muốn hỏi rốt cuộc tôi có ý gì.
Nhưng tôi lại lần nữa lấy hết dũng khí nói, "Qua bao lâu rồi mới nói được với anh, em thích anh."
Bờ lưng hắn nhất thời căng cứng.
Tôi áp sát mặt dụi vào lưng hắn, "Em thích anh, em thích anh nhất, em rất muốn ở bên cạnh anh."
Hiện tại, trừ mảng tâm ý này, những từ ngữ khác đều trở nên vô nghĩa.
___***___