Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 34:




Xem xong trận đấu thứ hai, Tống Ý đang định trở về thì Đào Đào lên tiếng giữ cô lại: “Cậu chờ mình một chút đi, lát nữa mình đưa cậu về.”
Đào Đào có xe, nhưng cô ấy vẫn còn một ít việc bên này nên chưa đi được.
Tống Ý đáp lại: “Không sao đâu, mình gọi DiDi[1] là được.”
[1]: Hãng taxi công nghệ lớn nhất Trung Quốc
Đào Đào: “Cậu có rảnh thì đi thi bằng lái đi, mình nghe nói căn cứ YD toàn là siêu xe đó.”
Tống Ý chặt đứt mơ mộng của Đào Đào: “Để nói sau đi.”
Thời gian của tuyển thủ chuyên nghiệp…… cô không muốn đề cập đến.
Đào Đào vẫn hơi không yên tâm: “Nếu cậu đang gấp thì đợi mình.”
Đồng hồ sinh học của Tống Ý là thứ trời sập cũng không đổi được, cứ đến giờ là mệt rã rời, hơn nữa cô muốn về sớm một chút để dọn dẹp, vì thế cô từ chối: “Được rồi, mình đến căn cứ sẽ nhắn tin cho cậu.”
Đào Đào thật sự không thể nào rời khỏi nên đành phải đồng ý: “Đi đường cẩn thận nha.”
Tống Ý vẫy vẫy tay đi ra cửa.
Lúc ra đến bên ngoài, cô lấy điện thoại ra gọi DiDi, nhưng đúng lúc điện thoại hết pin……
Ban ngày có chơi mấy ván, sau đó cô đến thẳng nhà thi đấu mà không sạc đầy.
Đúng là sầu não.
Cô quay về tìm Đào Đào giúp ư?
Tống Ý nghĩ, thôi vậy, tìm taxi bên đường là được, lúc này chắc vẫn có thể bắt xe.
Khi Tạ Tinh Thùy đến bãi đỗ xe, Phì ca vừa về đến căn cứ: “Muộn vậy rồi còn đi đâu thế?”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Nhà thi đấu.”
Phì ca ngây ngốc, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ đi nhà thi đấu? Anh đi xem phỏng vấn sau trận ba à?”
Tạ Tinh Thùy mở cửa xe, vừa lái vừa điều khiển bằng giọng nói trên xe: “Gọi điện cho Tống Tống.”
“Xin lỗi, số bạn gọi hiện đã tắt máy.”
Tạ Tinh Thùy chau mày, tốc độ xe mỗi lúc một nhanh.
Anh lập tức gọi cho Quỷ Đạo: “Cậu còn ở nhà thi đấu không?”
Quỷ Đạo: “Tôi đang ở đây, có chuyện gì vậy?”
Tạ Tinh Thùy nói: “Giúp tôi tìm Tống Ý, tôi không gọi được cho cô ấy.”
Quỷ Đạo trả lời: “Mười phút trước tôi thấy cô ấy đi bộ ra ngoài, giờ chắc đang trên đường về rồi.”
Tạ Tinh Thùy luôn có dự cảm không hay, anh dặn dò Quỷ Đạo: “Cậu giúp tôi ra ngoài tìm cô ấy.”
Quỷ Đạo nhận ra giọng điệu của anh không đúng lắm, anh nghiêm mặt: “Được, cậu đừng vội, tôi đi ngay.”
Tạ Tinh Thùy: “Nhớ giữ liên lạc.”
Suy nghĩ một lát anh lại gọi cho Đào Đào.
Đào Đào rất bất ngờ, vì bọn họ rất ít liên lạc: “Tạ Thần? Tìm tôi có chuyện gì không?”  
Tạ Tinh Thùy hỏi: “Vừa rồi Tống Ý ở cùng cô phải không?”
Đào Đào: “Ừm, lúc nãy chúng tôi xem thi đấu, nhưng mà cậu ấy về căn cứ rồi.”
Tạ Tinh Thùy sốt ruột: “Cô ấy đi lúc nào vậy?”
Đào Đào tính thử: “Bốn, năm phút trước?”
Tạ Tinh Thùy nhờ vả: “Không phiền thì cô có thể ra ngoài tìm cô ấy không? Tôi không gọi được cho cô ấy.”
Tim Đào Đào đập thình thịch: “Sao thế?”
Tạ Tinh Thùy nói ngắn gọn: “Đêm qua có người theo dõi cô ấy, tôi còn chưa tra ra là ai, bây giờ cô ấy ở một mình, tôi sợ xảy ra chuyện.”
Đào Đào chợt lo lắng: “Tôi đi tìm cậu ấy ngay!”
Tạ Tinh Thùy lại gọi cho Phì ca: “Nếu Tống Tống về, lập tức gọi cho tôi.”
Phì ca không nghĩ nhiều, đồng ý: “Được!”
Kết thúc mấy cuộc điện thoại, Tạ Tinh Thuỳ đã đi được nửa đường, anh cách nhà thi đấu càng ngày càng gần.
Từ căn cứ YD đến nhà thi đấu không xa lắm, nhưng cũng không quá gần, thường sẽ mất 25 – 26 phút, mà cả đường Tạ Tinh Thuỳ chạy như điên, chỉ dùng khoảng bảy tám phần thời gian thường ngày. Không chừng ngày mai phiếu phạt tốc độ sẽ rơi xuống như tuyết.
Nói đến Tống Ý, khi cô càng đi xa, nhóm người phía sau càng thưa dần, đột nhiên cô cảm giác như có ánh mắt một con rắn bám theo mình.
Cắn chặt lấy lưng cô, mang theo sự lạnh lẽo ngấm vào xương tuỷ, sắc bén giống như hàm răng có độc của rắn mà cũng như một cái dùi lạnh tê tái cắm vào người, ngập tràn ác ý.
Tống Ý hơi hoảng sợ, cô nhận ra vị trí hiện tại của mình rất không tốt. Phía trước xe cộ đông đúc, đằng sau là nhà thi đấu sáng rực, bên kia đường cũng ổn, nhưng cô đang đứng ở giữa một lùm cây, vị trí khiến người ta có cảm giác rất không an toàn.
Chạy về nhà thi đấu ở phía sau? Cô cách quá xa.
Đến phía trước bắt xe? Không được, trước tiên không đề cập đến chuyện cô có gọi được xe không, lỡ như người nhìn chằm chằm cô nãy giờ có đồng loã thì sao?
Chạy trở về! Tống Ý không lãng phí một giây nào, khi nhận thấy nguy hiểm, cô lập tức hành động.
Chỉ tiếc hiện thực không giống trò chơi, một cô gái chân yếu tay mềm, lại còn đang đến ngày, dù sao cũng sẽ yếu hơn bình thường. Ngay lúc cô chạy về, một tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng áp sát, sau đó một bàn tay to bịt kín miệng cô lại.
Mùi thuốc lá và mùi rượu nồng đậm phả vào mặt làm tim Tống Ý đập loạn lên.
Cô kêu không ra tiếng, nhưng tay chân vẫn có thể cử động. Cô nhớ lại mấy chiêu thức phòng thân đã xem qua, muốn phản kích nhưng sức lực của người đàn ông này quá lớn,một tay đã khoá được tay cô, hơn nữa còn đánh mạnh vào chân cô.
Cơn đau thấu tim ập đến, sắc mặt Tống Ý lập tức trắng bệch.
“Thiên thần, em thật thơm.” Anh ta lên tiếng, giọng nói u ám mang theo sự ám ảnh.
Tống Ý bắt đầu điên cuồng giãy giụa, cô muốn tạo ra tiếng động để người khác phát hiện, nhưng anh ta đương nhiên biết được ý đồ của cô nên đưa tay đập vào động mạch cổ của Tống Ý.
Thiếu máu tạm thời dẫn đến đầu óc choáng váng, Tống Ý không còn chút sức lực nào, ngất đi.
Tạ Tinh Thùy dừng xe xong, cầm điện thoại lên liên lạc Quỷ Đạo: “Thế nào rồi?”
Quỷ Đạo trả lời: “Không tìm thấy người.”
Tạ Tinh Thùy lại gọi cho Phì ca: “Cậu có thấy Tống Ý không?”
Phì ca nói: “Không thấy, cô ấy vẫn chưa về.”
Quỷ Đạo chạy đến an ủi: “Đừng vội, có thể qua mười phút nữa cô ấy sẽ về đến căn cứ.”
Tính theo lộ trình thì quả thật không cần quá sốt ruột, mặc dù Tống Ý lên xe taxi, nhưng phải nửa tiếng mới có thể về đến.
Hàng lông mày của Tạ Tinh Thùy giật một cái: “Tôi không yên tâm.”
Nhớ đến đôi mắt của kẻ rình mò tối qua,lòng anh thật sự không yên.
Quỷ Đạo cảm thấy anh càng nghĩ càng cuống: “Chi bằng,chúng ta lại đi tìm xung quanh đây thử?”
Tạ Tinh Thùy bấm một số điện thoại khác, sau khi đối phương bắt máy, anh nhẹ giọng hỏi: “Anh có tra được tin gì về tên theo dõi tối hôm qua không?”
Đối phương nói gì đó, Tạ Tinh Thùy đáp: “Cảm ơn.”
Anh tắt máy,nét mặt trở nên lạnh lẽo: “Tôi đi một lát, điện thoại sẽ luôn kết nối cuộc gọi với cậu. Nếu cậu nghe thấy gì khác thường thì lập tức báo cảnh sát.” Nói xong anh gửi địa chỉ cho Quỷ Đạo.
Quỷ Đạo căng thẳng: “Chuyện gì thế?”
Tạ Tinh Thùy: “Có thể do tôi nghĩ nhiều, nhưng tôi không yên tâm, tôi phải đi xác nhận mới được.”
Việc này không thể chậm trễ, anh sợ mình chậm một giây sẽ hối hận cả đời.
Tạ Tinh Thùy bắt xe rời khỏi, Quỷ Đạo không dám sơ ý, trở về phòng nghỉ yên tĩnh, chú tâm nghe âm thanh từ điện thoại.
Xe lắc lư làm Tống Ý tỉnh lại, trong lúc cô lấy lại ý thức, trong lòng bắt đầu lạnh xuống.
Cô bị trói lại, tay chân hoàn toàn không thể động đậy, miệng bị bịt chặt, ngay cả mắt cũng che kín bằng một miếng vải đen.
Cảm giác sợ hãi tột độ chiếm lấy tâm trí cô, Tống Ý cố chấn an bản thân, không được sợ, phải tự cứu mình, nhưng mà……
Nhưng làm sao để tự cứu mình đây? Đối phương dường như rất hiểu cách làm một người mất khả năng phản kháng, anh ta trói vô cùng chặt,một chút cũng không thể nhúc nhích, rồi lại sợ Tống Ý hét lên nên miệng cũng bịt lại, thậm chí mắt cô hắn cũng che đi.
Tính lại thời gian, chắc là chưa qua bao lâu, không chừng bây giờ còn chưa ai biết cô mất tích, Đào Đào không biết, các đồng đội YD không biết, không ai biết……
Chờ đến khi bọn họ biết…… thì có thể đi đâu tìm cô?
Camera nhà thi đấu không quay được đến chỗ cô xảy ra chuyện, điện thoại của cô đã bị ném đi. Sau khi báo cảnh sát, đoán chừng cảnh sát hao tâm tổn sức cũng khó tìm ra cô.
Chuyện tiếp theo sẽ xảy đến với cô là gì đây?
Cô……
“Em tỉnh rồi?” Giọng nói của đối phương khàn khàn, chói tai giống như lấy thứ vật cứng cọ sát vào thuỷ tinh.
Tống Ý phát ra tiếng “Ô ô ô”.
Vậy mà đối phương cười một cái, giọng điệu càng thêm đáng sợ: “Thiên Thần, em còn đẹp hơn trên màn ảnh.”
Nghe được những lời này của anh ta, Tống Ý lạnh cả người.
“Tôi rất thích em.” Anh ta cười lớn: “Chơi game giỏi,người lớn lên lại đẹp, tính cách còn dịu dàng,ai cũng thích em, nhưng không ai có thể thích em hơn tôi.”
Tống Ý muốn nói chuyện với anh ta, nhưng cô nói không nên lời, chỉ có thể giãy giụa, phát ra tiếng “Ô ô ” không rõ ràng.
Dường như đã đến nơi, sau khi xe dừng lại, anh ta lại gần Tống Ý, thật cẩn thận bế cô lên.
Tống Ý phản kháng kịch liệt, anh ta kề sát vào cô, lạnh lùng nói: “Ngoan chút nào, chúng ta đến rồi.”
Đến rồi? Đến nơi nào chứ?
Đừng vào!
Tống Ý biết được đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu không thoát được con người ma quỷ này, vậy chờ cô phía trước chính là địa ngục sâu thẳm.
Phải chạy…… Nhất định phải chạy.
Nhưng mà chạy thế nào?
Tống Ý trời sinh bình tĩnh, nhưng lúc này cô cũng hoàn toàn mất phương hướng.
Tay chân không thể động đậy, mắt không thể nhìn thấy,nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng ngày một len lỏi trong tâm trí cô như những sợi dây leo,trái tim cô lơ lửng như một quả bóng vô định. 
Xong rồi…… Thật sự xong rồi…… Cô không nghĩ ra bất kì biện pháp gì thoát khỏi cơn ác mộng này.
“Mẹ kiếp!”
Một giọng nói tràn ngập sự tức giận nhưng quen thuộc vang bên tai cô, ngay sau đó là tiếng đánh nhau.
Tạ…… Tạ Tinh Thùy…… Là Tạ Tinh Thùy!
Tống Ý rùng mình, hình như cô đang nằm mơ.
Là giọng của Tạ Tinh Thùy, thật sự là anh sao? Sao anh lại ở đây?
Cô không động đậy, không phát ra tiếng, sự kích động và căng thẳng khiến nước mắt cứ thế tuôn ra, thấm ướt toàn bộ tấm vải che mắt.
“Mẹ nó, thằng súc sinh này!” Giọng nói giận dữ của người đàn ông và âm thanh của nắm đấm chạm vào da thịt không ngừng vang lên.
Tống Ý chắc chắn đây không phải là mơ, thật sự là Tạ Tinh Thuỳ, anh đang đánh nhau với tên kia!
Hắn có làm anh bị thương không? Tạ Tinh Thùy anh ấy……
Qua một khoảng thời gian có lẽ rất ngắn hoặc rất dài, Tống Ý không xác định rõ nữa, cô như đang trên đài tử hình, mỗi giây đều khiến cô cảm thấy lo sợ.
“Ổn rồi.” Tạ Tinh Thùy thở hổn hển đến bên cạnh cô, mở tấm vải đen trên mắt cô ra.
Đột nhiên có ánh sáng chiếu đến,đôi mắt không kịp thích ứng nhưng Tống Ý vẫn cố mở to, qua màn sương mờ ảo trong mắt nhìn rõ người trước mặt.
Là Tạ Tinh Thùy.
“Đừng khóc.” Tạ Tinh Thùy vừa an ủi, vừa gỡ dây thừng cho cô.
Sau khi tự do, Tống Ý đứng dậy, theo bản năng dùng hết sức ôm lấy anh.
Cơ thể cô run lên không dứt, tiếng nức nở kìm nén cùng những giọt nước mắt ấm nóng làm trái tim Tạ Tinh Thuỳ như ngừng đập.
Anh hít sâu một hơi, ôm lấy cô, vuốt nhẹ mái tóc dài: “Đừng sợ, không sao rồi.” 
Đời này Tống Ý chưa khóc đến nhếch nhác như vậy.
Lúc cảnh sát đến trói người đàn ông kia thành cái bánh chưng mang đi, một nữ cảnh sát đến tìm Tống Ý lấy lời khai.
Từ đầu đến cuối, Tạ Tinh Thùy chưa từng rời đi, dùng bàn tay to lớn che chở cô,mang đến cho cô sự ấm áp và sức mạnh vô hạn.
Nhóm Phì ca chạy đến, thấy vậy cũng sợ ngây người.
Tạ Tinh Thùy xua xua tay: “Về nhà thôi.”
Phì ca vội vàng gật đầu, mở cửa để hai người lên xe.
Ngồi vào trong xe, sắc mặt Tống Ý vẫn tái nhợt, không nói nên lời.
Phì ca không dám hỏi nhiều,chăm chú lái xe.
Khi trở về căn cứ, Đào Đào nhận được điện thoại của Tạ Tinh Thuỳ đã chờ sẵn ở cửa.
Nhìn thấy hai người bước từ trên xe xuống, hốc mắt Đào Đào đỏ bừng, cô nức nở: “Tống Tống……”
Tống Ý khoác chăn lông đi ra, nhìn thấy Đào Đào,nước mắt cô lại bắt đầu rơi.
Tạ Tinh Thùy: “Lên lầu tắm rửa trước đi, Đào Đào, phiền cô chăm sóc cô ấy.”
Đào Đào gật đầu, vội đỡ Tống Ý lên lầu.
“Có chuyện gì vậy.” Giọng Đào Đào run lên: “Sao lại xảy ra chuyện này!”
Tống Ý lắc đầu, không nói gì.
Cô đi tắm rửa, nước ấm chảy xuống làm cô bình tĩnh lại.
Trên cổ tay có vết bầm xanh tím, cổ chân cũng vậy, nhưng những chỗ khác đều không sao.
Đào Đào đứng bên ngoài hỏi cô: “Có cần mình giúp không?”
Tống Ý từ chối: “Không cần đâu!”
Cô tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mới, trạng thái cũng tốt lên.
Đào Đào hỏi cô: “Cậu có bị thương ở đâu không?”
Tống Ý: “Mình không sao.”
Đào Đào ảo não: “Đều là do mình, nếu mình đưa cậu về thì không xảy ra chuyện như vậy rồi.”
Tống Ý nhẹ giọng: “Không thể trách cậu, là do mình nhất quyết muốn tự đi.”
Thật ra bây giờ nói gì đều không có tác dụng, người đó hiển nhiên không phải mới theo dõi Tống Ý một hai ngày, hôm nay không được thì còn có ngày mai, ngày kia, ngày kìa….
Không tránh được.
Đào Đào lấy một ly nước ấm cho cô: “Cậu uống nước đi.”
Tống Ý cầm lấy cốc,  nhiệt độ nước mang lại cho cô sự thoải mái rất lớn, giống như bàn tay của Tạ Tinh Thuỳ lúc đó.
Cô thở dài hỏi: “Tạ Tinh Thùy có sao không?”
Đào Đào trả lời: “Anh ấy bị trầy xước một chút, đang thoa thuốc ở dưới lầu.”
Tống Ý đứng lên: “Mình đi xem xem.”
Đào Đào khuyên ngăn: “Cậu vẫn nên nghỉ ngơi đi, Tạ Thần không sao đâu.”
Môi Tống Ý mấp máy.
Đào Đào nhìn cô thở dài: “Lần này thật sự nhờ có Tạ Thần……”
Nếu Tạ Tinh Thùy không chạy đến kịp thời thì không biết chuyện còn xảy ra như thế nào nữa, mọi người thật sự không dám tưởng tượng.
Đào Đào hỏi: “Mình nghe Tạ Thần nói, ngày hôm qua đã có người theo dõi cậu phải không?”
Tống Ý có chút bất ngờ.
Đào Đào kể lại: “Tối hôm qua anh ấy đã nhờ người đi xem camera của nhà thi đấu, tìm được tên theo dõi cậu. Hôm nay không liên lạc được với cậu, anh ấy thật sự không yên tâm nên đi đến địa chỉ của người đó, rồi gặp cậu ở bãi đỗ xe.”
Tống Ý cúi đầu, nước mắt rơi xuống, một tiếng “tách” vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.