Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 43:




Sau khi ăn cơm xong, hai người mau chóng quay về căn cứ. Tuy ôm một đội quân gấu trúc trong tay, nhưng Tống Ý vẫn thấy hơi nặng lòng, nguyên nhân không xuất phát từ anh, mà là do cô lo cho Đào Đào.
Vừa đúng lúc có người đến căn cứ, là bên nhà tài trợ đến hỏi thăm về chuyện gia hạn hợp đồng cho năm sau. Vì vậy Tạ Tinh Thuỳ đành phải vào văn phòng, Tống Ý thì lên lầu trước.
Cô đang nghĩ xem có nên gọi cho Đào Đào không thì cô ấy đã tìm đến trước.
Tống Ý vội vã nhấn nút nghe, nhưng khi nối máy rồi thì không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đào Đào thở dài: “Ừm……”
Tống Ý hỏi cô ấy: “Cậu đang ở nhà đúng không?”
Đào Đào ậm ừ: “Mình ở nhà.”
Tống Ý cầm túi của mình lên: “Mình đến tìm cậu.”
Đào Đào ngăn cản: “Mình không ở chỗ lúc trước nữa……”
Tống Ý: “!” Cái gì mà không ở chỗ lúc trước nữa?
Đào Đào trấn an: “Được rồi, cậu đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”
Tống Ý do dự một lúc mới hỏi: “Cậu ở chỗ Diệp Kình sao?”
Đào Đào đáp: “Hai đứa mình không ở chung.” Chỉ là ở lầu trên lầu dưới thôi.
Tống Ý nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn vào thẳng chủ đề: “Lúc trưa hai người đang hẹn hò phải không?”
Nếu Đào Đào đã gọi cho Tống Ý, đó có nghĩa là muốn nói cho cô nghe, vậy nên cô ấy không che giấu gì, thẳng thắn hỏi: “Cứ xem như mình và Diệp Kình là bạn trai bạn gái đi.”
Tống Ý trầm xuống: “Sao lại gọi là xem như chứ?”
Đào Đào thờ ơ trả lời: “Bọn mình sẽ làm chuyện mà các cặp đôi khác hay làm, nhưng lại không thích đối phương, đại khái là vậy đấy.”
Tống Ý không nói nên lời hồi lâu.
Đào Đào cười: “Được rồi, mình hiểu rõ mình đang làm gì mà.”
Tống Ý muốn nói rồi lại thôi: “…… Vì sao lại không thích?”
Đào Đào cười thầm: “Đơn giản là không thích thôi.”
“Nếu không thích thì tại sao phải làm chuyện giống các cặp đôi khác?”
Đào Đào ngẩn ra.
Tống Ý còn muốn nói tiếp, nhưng Đào Đào cắt ngang lời cô: “Được rồi, thế giới của người trưởng thành, thiếu nữ mới lớn như cậu không hiểu được đâu.”
Tống Ý: “……”
Đào Đào tiếp lời: “Bên này mình còn có việc, mình cúp máy trước đây.”
Không đợi Tống Ý nói thêm gì, cô ấy đã kết thúc cuộc gọi.
Tống Ý nghe thấy tiếng tích tích, cô nhíu chặt mày.
Cô có thể nhận ra Đào Đào thích Diệp Kình.
Nhưng Diệp Kình……
Tống Ý rất lo cho Đào Đào, nhưng trong chuyện tình cảm, người ngoài không nhúng tay vào được.
Việc cô có thể làm chỉ có ngồi đợi, đợi đến khi Đào Đào cần cô, cô sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô ấy.
Trận đấu kế tiếp là trận trong bảng cuối cùng, đánh xong là có thể đến ứng chiến với bảng A.
Đối với điều này, Tạ Thần tỏ vẻ: Tôi chờ rất lâu rồi.
Có điều họ không thể khinh thường trận tranh tài cuối này được, vì đối thủ của bọn họ là đội mạnh của bảng B, The Dragons.
Từ khi giải mùa thu bắt đầu đến giờ, điểm số của bảng A rất sát sao, đội nào cũng cắn nhau thật chặt, ngày đêm trong tư thế tôi thắng một trận, cậu cũng thắng một trận.
Nhưng thành tích của bảng B lại cách xa nhau. Nhất bảng YD, bốn trận toàn thắng, điểm thực cao ngất, áp đảo đội khác; Nhì bảng là The Dragons, họ cũng có bốn trận toàn thắng, nhưng điểm thực lại thấp hơn hai điểm, vì có trận họ thắng đối thủ với tỉ số 2:1 chứ không phải 2:0 toàn bộ, tỷ lệ thắng hụt mất một đoạn.
Hiện tại trận đấu giữa nhất bảng YD và nhì bảng The Dragons của bảng B sắp bắt đầu.
Đánh xong trận này, bọn họ sẽ kết thúc chuỗi ngày đấu trong bảng, mà kết quả thắng thua cũng được đem ra xem xét một lần nữa để xác định bảo tọa nhất bảng thuộc về nhà ai.
Có ai không muốn là người đứng đầu chứ?
Tuy nói về tư, quan hệ của YD và The Dragons không tồi, nhưng trên sân thi đấu, anh em ruột cũng phải tính sổ cho rõ!
Khi chuẩn bị lên đài, đội trưởng Phương Thốn của The Dragons đã đăng một bài lên Weibo: “Tiểu Tinh Tinh, nằm yên đi.”
Tạ Tinh Thùy trả lời anh ấy: “Tiểu Phương Phương, bò cho tốt vào.”
Các fan lại bắt đầu đánh trống thổi kèn long trời lở đất, nhiều tài khoản Weibo có tích xanh cũng hoà mình vào biển người.
Nhóm tuyển thủ này thật sự rất giỏi trò bán hủ trước trận này, một người rồi đến một người, ai nấy đều rất biết cách.
Chẳng hiểu sao, Tạ Tinh Thuỳ đăng bài lên Weibo được ba phút thì lại xoá đi mất.
Các fan hoang mang: “Chuyện gì thế? Tạ Thần lại bại trận sao?”
“Không đúng nha! Ngài siêu chiến binh của tôi lại không nhân cơ hội này dạy dỗ lại hậu cung ba ngàn người à?”
Một lát sau, Tạ Tinh Thùy tag Phương Thốn một lần nữa: “Xin chào, chó độc thân【 gương mặt tươi cười 】” Sự mỉa mai được biểu lộ hết thông qua biểu tượng này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Chuyện là thế nào?
Tạ Thần, tên chó độc thân này sao lại không biết xấu hổ cười nhạo một chó độc thân khác chứ!
Chẳng lẽ……
Các fan bùng nổ, còn kích động hơn khi xem truyện boylove của bọn họ!
Cuối cùng lão làng của KPL cũng có người trong lòng rồi sao?
Cuối cùng ông cụ KPL cũng thoát kiếp cô đơn lạnh lẽo rồi?
Có một số fangirl tan nát cõi lòng, nhưng có nhóm các dì các mẹ cảm thấy rất yên lòng.
Rốt cuộc là cô gái nhỏ hay tên nhóc nào tóm được Tạ Thần vậy?
Mấy cô fangirl nhỏ tỏ vẻ không phục!
Đã nói người đó phải có thao tác tốt, ý chí mạnh mẽ, đỉnh hơn anh cơ mà?
Trước kia trên một gameshow nọ, lúc nhận phỏng vấn, người ta hỏi tiêu chuẩn bạn đời của anh, anh đã nói như vậy.
Khi đó anh vẫn chưa quen biết Tống Ý, nhưng sau khi gặp cô, tất cả những thứ cô làm đều phù hợp với hình mẫu của anh.
Có fans thấp thỏm hỏi: “Chẳng lẽ Tạ Thần về bên An Thần rồi sao?”
Tạ Tinh Thùy: “……” E rằng các fan của anh bị ngốc hết rồi!
Tống Ý cũng nhìn thấy, cô còn âm thầm để lại một cái like.
Tạ Tinh Thùy liếc nhìn cô một cái rồi ngẩng lên ngắm.
Tống Ý vội vàng cất điện thoại đi.
Tạ Tinh Thùy mở miệng: “An Thần.”
Tống Ý tưởng An Trục Khê đến nên quay đầu lại nhìn.
Giọng Tạ Tinh Thuỳ yếu ớt: “Gọi em đó, vị ‘An Thần’ ở cạnh anh.”
Tống Ý: “……” Làm chuyện xấu bị bắt quả tang, xấu hổ quá!
Lòng bàn tay của Tạ Tinh Thùy áp lên mu bàn tay của cô, anh định tiếp lời thì đột nhiên Tống Ý rút trở về.
Hoá ra là do Phì ca đi từ trên lầu xuống, anh ta vừa ngáp vừa nói: “Cứ nghĩ đến trận đấu với The Dragons là tôi lại phấn khích đến không ngủ nổi.”
Nói xong, Phì ca đã cảm nhận ra bầu không khí có gì đó lạ lắm, anh ta nháy mắt: “Tôi chưa thấy cái gì hết, tôi lên lầu ngay đây, hai người…… Tiếp tục đi.”
Tiếp tục cái quỷ gì, Tạ Tinh Thùy đứng dậy, lạnh lùng tặng anh ta một câu: “Tôi thấy là do cậu ngứa đòn nên mới ngủ không được.”
Phì ca rất tủi thân. Trước kia anh ta là bé yêu của Tạ Thần, mà bây giờ lại thành “vợ trước”!
Điều đáng sợ chính là “vợ trước” sẽ bị lạnh nhạt cả đời này.
Khi nói chuyện, bỗng Tống Ý nhớ ra: “Có phải đêm nay có trận của CST không?”
Tim Tạ Tinh Thuỳ đập thình thịch.
Tống Ý mau mau lấy điện thoại ra xem, quả nhiên…… trận thứ hai là CST vs MG!
Tống Ý nghĩ đến quan hệ giữa Tạ Tinh Thuỳ và Cửu Thiên nên nhịn lại, không nói ra, thậm chí cô còn định không đến đó, chờ xem livestream.
Nhưng mà cô thật sự rất tò mò, muốn đi xem một lát.
Tạ Tinh Thùy nhìn một cái đã biết cô đang nghĩ gì, anh hỏi: “Em muốn đi xem phải không?”
Tống Ý kiên định lắc đầu: “Không muốn.”
Tạ Tinh Thùy: “Thật không?”
Tống Ý: “……”
Tạ Tinh Thùy cười: “Anh dẫn em đi.”
Mắt Tống Ý sáng lên trong tíc tắc.
Tạ Tinh Thùy nói: “Chúng ta cùng nhau đi thăm dò tình hình quân địch……”
Tống Ý liên tục gật đầu.
Tạ Tinh Thùy tiếp lời: “Sau đó đợi đến khi đấu ngoài bảng sẽ đánh chết CST.” Đặc biệt là Tô Quang và Cửu Thiên.
Tống Ý gật đầu không ngừng nghỉ: “Được!”
“Đi thôi.” Tạ Tinh Thùy dặn dò Phì ca: “Chúng tôi đến nhà thi đấu trước, lát nữa các cậu đến là vừa.”
Phì ca làm động tác OK.
Tạ Tinh Thùy cầm áo khoác và chìa khoá xe, dẫn Tống Ý đi trước.
Mùa giải này MG cũng khá thảm, thua từ đầu đến cuối, gặp ai cũng bị đánh một trận bầm dập, càng thua càng hoảng.
CST cũng thua ba trận, thành tích rất tệ. Nhưng suy cho cùng, ai cũng biết đây là do Cửu Thiên chưa ra sân, đợi thần support KPL này xuất hiện, giải đấu này chắc chắn làm trời đất đảo ngược.
Quan hệ của MG và CST khá tốt. Lúc Tống Ý còn CST, hai bên cứ hẹn đấu luyện mãi, dần dần cũng quen cách chơi của nhau.
Ngày Tống Ý rời khỏi, CST còn đang luyện tập với MG, cũng là lần đầu tiên Tiểu Tranh bị Tô Quang mắng đến mức không dám nói gì.
Về mặt lý thuyết, MG chắc chắn không thắng được CST, nhưng lần đấu luyện đó, MG lại đè CST trên đất.
Qua mấy tháng, hai bên đều mong mình sẽ đại thắng trên chiến trường.
MG rất căng thẳng vì CST đã lột xác.
Tống Ý và Tạ Tinh Thuỳ tìm được một góc có tầm nhìn rất tốt để ngồi, cả hai nghiêm túc nhìn danh sách tuyển thủ ra ứng chiến.
Khi bức ảnh tuyển thủ dẫn đầu cuối cùng của CST sáng lên, cả khán đài vang lên tiếng hoan hô sôi nổi.
—— CST. Cửu Thiên.
Chàng trai mỉm cười giống một con báo đang săn mồi, dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại sắc như dao, nhìn chằm chằm vào yết hầu kẻ địch.
Tạ Tinh Thùy thấy Tống Ý nhìn không chớp mắt, anh cứ như đang uống mấy lít giấm, nên kề sát vào cô hỏi: “Đẹp không?”
Tống Ý trả lời cực kì thẳng thắn: “Không đẹp bằng đội trưởng của chúng ta.”
Bể giấm trong lòng Tạ Tinh Thuỳ đổi từ vị chua sang ngọt trong nháy mắt, anh mân mê tay cô: “Đừng gọi đội trưởng nữa.”
Trước kia Tống Ý còn có thể mở miệng kêu một tiếng Tạ ca, bây giờ…… không thể nào thốt ra được.
Cô làm bộ không nghe thấy, mắt cứ thế nhìn thằng màn ảnh.
Tạ Tinh Thùy không có hứng xem trận đấu, anh cầm tay cô, lúc thì nắm, lúc lại sờ, lúc lại khen: “Vừa mềm vừa trơn nhẵn.”
Tống Ý sợ run, càng không dám liếc nhìn dù chỉ một lần.
Trận đấu đã bắt đầu, đến khi Tống Ý hoàn hồn lại, phân đoạn Ban&Pick đã kết thúc.
Bên CST, Cửu Thiên lấy Trương Phi, Tô Quang chọn Marco Polo.
Tống Ý buồn bực: “Trương Phi có thể phối hợp với Marco Polo sao?”
Tạ Tinh Thùy giải thích: “Chắc là họ định dùng đội hình tự do.”
Đội hình tự do đã từng thịnh hành một thời, nhưng sau đó lại tuột dốc không phanh.
Đặc điểm nhận biết đội hình này là dùng xạ thủ để đi rừng, support lấy skill trừng phạt để bảo vệ lúc đi đường, đường bên do đấu sĩ mạnh chiếm cứ.
Đội hình như vậy khá ỷ lại vào quá trình phát triển của xạ thủ. Nếu giai đoạn trước bị đóng băng, vậy thì không có sau này nữa.
Tống Ý thắc mắc: “Nói vậy, Tô Quang vẫn là chỉ huy phải không?”
Tạ Tinh Thùy cười nhẹ: “Cậu ta là con rối thôi.”
Tống Ý nghiêng đầu nhìn anh.
Mặt Tạ Tinh Thuỳ không có biểu cảm gì: “Đây là đội hình Cửu Thiên thích nhất. Nhìn thì có vẻ xạ thủ là người làm chủ, nhưng thật ra cậu ta mới là người nắm tiết tấu.”
Tống Ý khó chịu: “Nếu đi rừng thì không phải càng dễ khống chế tiết tấu hơn sao?”
Tạ Tinh Thùy úp mở: “Đi rừng? Nhưng chuyện không chỉ có vậy.”
Sau khi trận đấu bắt đầu, Tống Ý đã hiểu nghĩa ngầm của câu nói này.
Đội hình tự do, nhưng Tô Quang lại thành người không tự do nhất.
Cướp rừng, dọn đường, ngoại trừ mid, tất cả mọi người đều nhường vàng cho anh ta.
Hiển nhiên MG cũng muốn gây rối ở giai đoạn trước, không để Tô Quang phát triển, nhưng mọi thứ đều đổ vỡ vì họ không phá được phòng tuyến kia.
Giới hạn đó tên Cửu Thiên, anh ta dùng Trương Phi dựng phòng tuyến.
Mấy bụi cỏ gần sông đều có tay chân của Cửu Thiên, anh ta luôn là người biết đầu tiên khi support  MG muốn mở tầm nhìn. Bởi vì vậy, đối phương hoàn toàn không dám vượt giới tuyến!
Không vượt lên thì không biết được rốt cuộc quân địch đang làm gì. Không nhịn được nữa, MG làm liều một phen, cả đội định quấy nhiễu rừng của CST.
Ngay sau đó…… Toàn thể người xem đều thấy được tính linh động dã man của CST.
Lấy Trương Phi làm trung tâm, mọi người mau chóng tập hợp. Cửu Thiên cũng rất lợi hại, loạng choạng hấp thụ hết sát thương, tính toán được thời gian chuẩn xác, một skill cuối ngược dòng gào thét làm bốn người MG choáng váng. Trong chốc lát, ba người CST vào chỗ, một phát đạn của Marco Polo level ba dẫn đầu toàn bản đồ có thể huỷ thiên diệt địa!
Tuy có lượng vàng xêm xêm nhau, nhưng khi mid Biển Thước của CST ném bình thuốc độc xuống dưới chân, một làn sóng tấn công hiện hình, sau khi mở rộng chiêu thức, MG nổ tung tại chỗ!
Cùng lúc đó, Marco Polo cũng xoay tròn mở rộng chiêu thức, làn đạn cuồng quét, ba đầu người được tính vào.
Trên khán đài vang lên từng đợt hoan hô: “Xuất sắc! Cuối cùng Tố Thần của tôi cũng tìm lại được chính mình!”
“Đây mới là xạ thủ quán quân KPL! Đây mới là thực lực mà Tố Thần nên có!”
“Triple kill này quá xuất sắc! Tố Thần uy vũ, Tố Thần xưng bá!”
Những người có mặt ở đây đều reo hò tên Tô Quang.
Tạ Tinh Thùy cười mỉa mai một tiếng.
Tống Ý xem rất kĩ: “Tô Quang sơ suất rồi.”
Tạ Tinh Thùy bổ sung thêm: “Có lẽ là vẫn không cam tâm.” Không phục Cửu Thiên, không cam lòng đưa quyền chỉ huy của mình cho người khác.
Đợt combat vừa rồi, CST thật sự chiếm được phần lớn ưu thế. Cửu Thiên còn chút máu chạy thoát thân, ba người MG chịu thiệt, lòng quân tan tác.
Nhưng thật ra Marco Polo Tô Quang có một sai lầm trí mạng. Lúc anh ta đuổi đến nơi thì do dự trong chốc lát, chậm một giây, cuối cùng để MG có thời gian đi đường.
Vị trí center của bọn họ lùi về phía sau, lá chắn thịt tiến lên, Cửu Thiên vì đợi anh ta mà thời gian xông lên cũng chậm mất vài giây, để lá chắn thịt của MG bảo vệ được vị trí center.
Viên đạn thứ nhất của Tô Quang dừng ở xe tăng, tuy cũng có sát thương kinh người, nhưng nếu nó ở trên người máu giấy thì đã có thể phối hợp với Biển Thước đánh chết! Nhưng vì sai lầm đó, Lý Nguyên Phương kia thoáng chốc đã lui về phía sau, thoát khỏi chiến trường.
Tiếp sau, Tô Quang mở rộng chiêu thức vào bàn thu hoạch, tuy có được triple kill, nhưng theo lý thì cả bốn người MG không ai trốn được.
Đương nhiên người xem không hiểu được những điều này, và nhóm bình luận viên cũng sẽ không bàn đến đề tài này.
Suy cho cùng, Tô Quang của hiện tại không thể bì được với cậu ta năm đó nữa, sơ suất nhiều lần như vậy, CST nên đổi xạ thủ đi thôi.
Giống như câu trước kia của Tạ Tinh Thuỳ, sau khi Cửu Thiên vào sân, CST sẽ biến thành một CST hoàn toàn mới.
Hung hãn, chuẩn xác, tựa như cỗ máy giết người được bỏ vào chiến trường, lạnh như băng nhưng độ sát thương cực kỳ lớn.
Ván này MG hoàn toàn bị ép đến đường cùng, từ đầu đến cuối không có chút lực nào để phản kháng, khoảng cách chênh lệch nhiều làm lòng người hoảng hốt.
Tống Ý càng xem, sắc mặt cô càng đanh lại, đến mức ngồi thẳng lưng, bờ môi đỏ mím chặt.
Quá mạnh, quá đáng sợ, điểm đặc biệt hơn là…… đội mới này của CST vẫn chưa hoà hợp một cách hoàn hảo.
Tiết tấu của cả đội và Cửu Thiên vẫn còn cần phải khổ luyện.
Chờ trận đấu thường quy kết thúc, tiến vào vòng Playoffs, chiến đội này sẽ trở nên đáng sợ đến nhường nào?
Hai ván trôi qua, số đầu người cực khủng giúp CST có được thắng lợi.
Lúc hai bên bắt tay, đội trưởng MG còn không dám nhìn thẳng vào mắt Cửu Thiên.
Mà Cửu Thiên vẫn như dáng vẻ thường thấy, miệng mỉm cười, cặp kính tinh xảo che đi con ngươi hút hồn.
Tạ Tinh Thùy nói: “Đi thôi, chúng ta phải đi chuẩn bị rồi.”
Khi bọn họ ra đến hậu trường, Tống Ý lên tiếng: “Đó không phải là một đội ngũ.”
Tạ Tinh Thùy đột nhiên đứng lại.
Tống Ý nhỏ giọng: “Đồng đội không phải là con rối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.