Lúc ra đến hậu trường, Phì ca vuốt ngực thở ra một hơi dài: “Hù chết cục cưng rồi, thật sự hù chết cục cưng rồi!”
Quỷ Đăng hừ lạnh một tiếng.
Phì ca từ trước đến nay không sợ lạnh mông, anh ta tóm lấy anh ấy, cùng khoác vai nói chuyện: “Tên nhóc cậu không tệ nha! Ván thứ ba điên đảo trời đất!”
Sắc mặt Quỷ Đăng cực lạnh, dáng vẻ này giống như đang tức giận, nhưng anh ấy không đẩy Phì ca ra mà còn đáp lại: “Thao tác bình thường thôi.”
Phì ca bị anh ấy chọc cười: “Trâu cũng bị cậu thổi lên trời!”
Phì ca giận dỗi đánh anh ấy, Quỷ Đăng không né, chỉ thầm liếc qua Tống Ý.
Tống Ý có vẻ bình tĩnh, Tạ Tinh Thuỳ đi theo bên người, gọi cô một tiếng.
Tống Ý ngẩng đầu, dùng gương mặt tươi cười nhìn anh: “Vâng?”
Tạ Tinh Thùy ngừng lại.
Tống Ý cười: “Đừng lo cho em, em không sao, thi đấu không phải chỉ một mình, chúng ta thắng rồi!” Giọng nói trong trẻo êm tai không khác gì ngày thường.
Đôi mắt của Tạ Tinh Thùy rủ xuống bỗng loé lên, dịu dàng trả lời: “Ừm, chúng ta thắng rồi.”
Giọng của anh rất dễ nghe, nghe ở khoảng cách gần giống như có độ ấm của ánh mặt trời, có thể men theo dây thần kinh mà chiếu đến nơi sâu nhất trong trái tim.
Tống Ý chủ động nắm lấy tay, Tạ Tinh Thuỳ hơi bất ngờ, anh trở tay lại, bao lấy tay cô.
Phì ca cười hì hì, nũng nịu thì thầm với Quỷ Đăng nhiều lần: “Hẹn hò tốt thật đó.”
Quỷ Đăng nhíu mày thu lại tầm mắt.
Trở về căn cứ, Tống Ý nhận được điện thoại của Đào Đào.
Tống Ý đang nấu sữa bò thì Tạ Tinh Thuỳ ra đến, Tống Ý kêu anh một tiếng: “Em đi nghe điện thoại nha.”
Tạ Tinh Thùy đáp: “Đi đi, anh ở đây canh.”
Tống Ý cầm điện thoại ra ban công.
Đào Đào hỏi cô: “Cậu ở căn cứ à?”
Tống Ý phì cười: “Mình không ở căn cứ thì còn có thể ở đâu chứ?”
Giọng của cô quá thoải mái, Đào Đào ngây người.
Tống Ý thắc mắc: “Mình đang nấu sữa bò, cậu có chuyện gì thế?”
Đào Đào bị cô dẫn đi sang hướng khác: “…… Uống sữa bò ngủ ngon với đội trưởng nhà cậu sao?”
Tống Ý: “Đúng vậy!”
Đào Đào ê răng, hỏi tiếp: “Uống xong đi ngủ?”
Tống Ý thành thật: “Bây giờ còn sớm mà, bọn mình chơi một lát.”
Đào Đào nghĩ thầm cô chắc chắn đấu hạng với Tạ Tinh Thuỳ nên không khỏi thấy đau răng.
Nói lung tung với cô một hồi mới nhớ ra chuyện chính: “Mình có xem qua trận đấu đêm nay.”
Tống Ý: “Cửu Thần lợi hại lắm, mình bị ép đến nỗi không biết giận.”
Đào Đào ngừng lại.
Tống Ý tiếp lời: “Nhưng mà cậu yên tâm đi, cuối cùng chúng mình vẫn thắng!”
“Mình……” Đào Đào vẫn chọn nói ra: “Mình thấy ván thứ ba cậu có hơi căng thẳng.”
Trong giọng nói Tống Ý mang theo ý cười: “Dù sao cũng là ván quyết định mà.”
Đào Đào muốn nói rồi lại thôi.
Tống Ý: “Mình cũng không muốn thua, đặc biệt là không muốn thua bởi CST.”
Đào Đào suy nghĩ rất lâu nhưng thật sự không thấy được bất cứ điểm bất thường nào từ trong giọng của Tống Ý.
Chẳng lẽ thật sự không sao sao? Đào Đào có chút bất an.
Tống Ý hỏi lại cô ấy: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Đào Đào chỉ có thể nói: “Không có gì, chỉ là mình sợ tâm trạng cậu không tốt.”
Tống Ý mềm mỏng: “Được rồi, chị Đào Đào, mình đâu còn 18 tuổi.”
Lúc ấy ở CST, lần đầu tiên lên sân khấu, cô căng thẳng muốn chết, sau khi thua trận đấu, cô bị loại khỏi đội hình dẫn đầu, về lại Thanh huấn doanh. Khi đó Đào Đào tìm thấy cô, cho cô một bờ vai yếu ớt nhưng đáng tin.
Đào Đào thở dài: “Có chuyện gì đừng giữ một mình, nói ra sẽ đỡ hơn nhiều.”
“Ừm!” Tống Ý đồng ý: “Mình tắt trước nhé?”
Đào Đào cười cô: “Mau đi uống sữa bò ngủ ngon của cậu đi!”
Tống Ý kết thúc cuộc gọi rồi thở ra một hơi.
Sữa bò đã nấu xong, Tạ Tinh Thùy rót vào ly của hai người, đặc biệt thêm ba muỗng đường ở phần Tống Ý.
Tống Ý quay lại, Tạ Tinh Thuỳ đưa một ly cho cô.
Mùi sữa thơm nóng hầm hập với độ ngọt vừa phải mang lại sự an ủi cực lớn cho Tống Ý.
Cô nhoẻn miệng cười: “Uống ngon thật.”
Tạ Tinh Thùy nhìn chằm chằm bờ môi dính sữa của cô một lúc: “Nhân lúc nóng uống hết đi.”
Tống Ý cong mắt nhìn anh, nhỏ giọng nhắc: “Đội trưởng, miệng anh dính sữa rồi.”
Tạ Tinh Thùy: “Giúp anh lau đi?”
Tống Ý vội đặt ly sữa bò xuống: “Em đi lấy khăn giấy.”
Cô còn chưa xoay người đi, Tạ Tinh Thuỳ đã đưa một tay ra nắm lấy eo, hôn lên môi cô.
Mùi của sữa bò ngập trong khoang miệng, vị ngọt của đường và cái hôn đẹp nhất đan xen trong đêm tối, tạo thành sao trời rực rỡ.
Khi tách ra, mặt Tống Ý đỏ ửng, cô ôm ly sữa bò không nói tiếng nào.
Tạ Tinh Thùy kéo theo cô ngồi vào sô pha, thấp giọng an ủi: “Em đừng để trận đấu đêm nay trong lòng.”
Tống Ý gật đầu: “Em không sao.”
Tạ Tinh Thùy nói tiếp: “Phẩm hạnh của Cửu Thiên kia anh càng nhìn càng không thích, chờ đến vòng Playoffs, chúng ta cùng nhau đánh chết cậu ta.”
Ngón tay Tống Ý khẽ run lên một chút, cô nhẹ giọng đồng ý: “Vâng.”
“Tống Tống.” Tạ Tinh Thùy nắm tay cô: “Không cần có áp lực quá lớn, sau lưng em còn rất nhiều người.”
Tống Ý cảm thấy ấm áp hẳn, cô bình tĩnh đáp lại: “Em biết mà!”
Khoảng 10 giờ rưỡi, Tống Ý về phòng ngủ.
Cô tắm xong đánh răng rồi vỗ toner, bôi kem dưỡng mắt và mặt, sau đó bay vào giường.
Giường gấu lớn phút chốc vây chặt, để chủ được ôm trong đó, lông mềm mại quét qua người, thần kinh cũng vì vậy mà được buông lỏng.
Tống Ý nhìn trần nhà, đôi mắt quên chớp.
Cô không cần xem lại trận đấu, ba ván đấu hôm nay đang chiếu lại trong đầu không chút sai sót.
Ván thứ nhất.
Ván thứ hai.
Ván thứ ba.
Cửu Thiên nhìn thấu nàng mà cô lại không nhìn thấu Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn thấu toàn bộ chiến trường mà cô lại đang trong rừng cây sương mù.
Cuối cùng YD thắng là bởi vì tư chất của cả YD mạnh hơn CST quá nhiều.
Tạ Tinh Thùy mạnh hơn Tô Quang, Phì ca mạnh hơn Uy ca, Quỷ Đăng mạnh hơn Lão Hà, A Mãn chắc chắn không thua kém Phong Dao.
Chỉ có cô…… Không bằng Cửu Thiên.
Tống Ý nhắm mắt lại, định xoá sạch những thứ trong đó, không nghĩ gì nữa.
Nhưng mà…… Ác mộng đó cứ như đang chầm chậm phục kích, không thể tan biến khỏi đầu cô.
Rốt cuộc Cửu Thiên làm như thế nào được? Sao anh ta biết cô sẽ đi bắt anh ta? Lúc đó sao CST lại tập hợp nhanh như vậy được? Cô rõ ràng đã lên phía trước thăm dò, rõ ràng cũng đã xác nhận vị trí của những người khác……
Không nghĩ ra cũng ngủ không được, Tống Ý rời giường lấy máy tính bảng, tìm được video chiếu lại trận đấu.
Xem lại trận đấu là chuyện mỗi ngày phải làm, nhưng thoạt nhìn làm vậy giống như đang ghim kim vào thần kinh.
Giống như ba ván hôm nay.
Tống Ý xem hết lần này đến lần khác, rất nhanh đã thấy chỗ xuất hiện vấn đề.
Từ lúc bắt đầu Cửu Thiên đã bố trí, vừa vào liền ép cô di chuyển, từ đầu đã giăng lưới.
Cô cho rằng mình và anh ta cũng như nhau, nhưng thật ra mỗi bước đều đi vào lưới của anh ta, cho đến giây phút thu lưới, cô không còn đường thoát nữa.
Tống Ý nghiêm túc nhìn, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi mỏng.
Càng xem càng cảm nhận được sự chênh lệch.
Hay đem hai người so sánh như đang đánh một ván cờ: Cửu Thiên có thể nhìn ra mấy chục nước cờ phía sau, mấy trăm lối đi khả thi mà cô chỉ có thể nhìn thấy vài nước.
Chênh lệch…… Quá lớn.
Trước kia chỉ biết Cửu Thiên tài giỏi, giao đấu qua rồi mới cảm nhận được đây thật ra là lạch trời không cách nào vượt qua.
Tống Ý tiếp tục xem ván thứ hai……
Sau khi xem xong cô bấm mở ván thứ ba.
Ván thứ ba…… Cô nhìn một lát bỗng đồng tử co rút lại.
Tạ Tinh Thùy……
Tống Ý xem đi xem lại rất nhiều lần, càng xem tay càng nắm chặt.
Ở ván này, đội trưởng của cô lại về trạng thái trước kia.
—— cẩn thận từng chút, từng bước thận trọng.
Ở cạnh cô nhưng lại trở về lúc không có cô.
Tống Ý tắt video, hoàn toàn mất ngủ.
Cô sợ Cửu Thiên, trong lúc thi đấu bó tay bó chân, tuy không phạm sai nhưng lại mất đi nhịp điệu nên có.
Cô không thể tạo ra điều kiện hoàn hảo, dẫn đến Tạ Tinh Thuỳ không thể không trở lại như đã từng, mắt xem tám đường, tai nghe bốn hướng, không chỉ phải tấn công mà còn phải nhìn toàn trận, cõng cả đội trên lưng.
Đã nói muốn giúp anh gánh vác, nói phải cho anh sự tự do, thoải mái để ra trận, nhưng bây giờ……
Tống Ý che mắt lại, cô cảm thấy mình đã phụ sự kì vọng của Tạ Tinh Thuỳ.
Một đêm không ngủ, nhưng ngày hôm sau tinh thần của Tống Ý rất tốt, không ai nhìn ra gì.
Tạ Tinh Thùy có chút lo lắng, nhưng Tống Ý biểu hiện quá bình thường, tùy tiện đi an ủi trái lại có vẻ đường đột.
Tối hôm qua Tạ Tinh Thuỳ gọi cho Đào Đào, muốn hỏi cô ấy về tình trạng của Tống Ý.
Đào Đào nói với anh: “Thoạt nhìn không có vấn đề gì.”
Tạ Tinh Thùy nhớ kỹ hai chữ “thoạt nhìn” này.
Sau khi thi đấu vòng tròn ngoài bảng xong sẽ trở lại với thi đấu trong bảng.
Vòng loại chỉ còn hai tuần, YD chào đón một tuần thi đấu cực kì dày đặc.
Tuần này có ba trận, tuần tiếp theo có hai trận, đánh xong sẽ đến vòng Playoffs.
Muốn giao đấu với CST lần nữa chỉ có thể đợi đến vòng Playoffs.
Có được mười một bàn thắng liên tiếp, không ai nghi ngờ YD sẽ là chiến đội trong vòng Playoffs, thậm chí có thể chiếm một suất trong nhóm chiến thắng.
Cả tuần này Tạ Tinh Thùy rất lo cho Tống Ý, nhưng cô lại biểu hiện cực kì bình thường, luyện tập, hẹn hò đều rất tốt.
Thậm chí còn bớt thời giờ ra ngoài dạo phố với Đào Đào, Tạ Tinh Thuỳ chủ động đảm nhiệm chân tài xế, được nữ vương Đào phê chuẩn; nhân tiện anh còn thành ví tiền, mua mua mua, từ lúc đi đến lúc về.
Đào Đào tuân theo quy tắc người giàu không nói chuyện, cô ấy điên cuồng kéo theo Tống Tống thử quần áo.
Tạ Tinh Thùy nhìn không chớp mắt. Phải làm sao bây giờ? Tống Tống nhà anh mặc gì cũng đẹp, mua mua mua! Nhất định phải mua!
Điều làm Đào Đào và Tạ Tinh Thuỳ hoàn toàn yên tâm là ba trận tuần này.
Tống Ý vẫn là Tống Ý đó, ba trận đều phát huy vô cùng tốt, thậm chí còn sắc bén hơn so với trước kia.
Dùng điểm số cao ngất thắng áp đảo, The Dragons Phương Thần xoa huyệt Thái Dương mắng: “Vợ chồng ác ma!”
Tạ Tinh Thùy vỗ vai anh ấy: “Sức mạnh của tình yêu, cậu không hiểu đâu.”
Phương · cẩu độc thân · thua trận · Thốn rất muốn giết người.
Vòng loại chỉ còn hai trận, YD ở thế cực mạnh, trong trạng thái sung mãn như thế thu thập điểm, đạt được chuỗi thắng liên tiếp mười sáu trận.
Hoàn toàn xứng danh hạng nhất vòng loại!
Trạng thái của YD tốt không gì bằng, YD bây giờ có thể lên đến đỉnh quán quân!
Phân nhóm vòng Playoffs đã có, trận đầu đấu cùng NSD, hạng hai bảng A.
CST dùng thân phận hạng nhất bảng A đối chiến với The Dragons hạng hai bảng B.
Tống Ý nhìn CST rồi nhìn Cửu Thiên, lòng bàn tay lại thấm ra lớp mồ hôi mỏng.