Cả tuần lễ này YD đều khua chiêng gõ mõ chuẩn bị tham chiến vòng Playoffs.
Ở hai mùa giải trước NSD vẫn là đội tuyến ba, thường xuyên lơ lửng bên bờ vực xuống hạng hết lần này đến lần khác. Nhưng đến giải mùa xuân năm nay, sau khi đánh dã hàng đầu KPL Nhiễm Kinh chiếm giữ NSD, cả đội lột xác, mạnh mẽ hướng đến hạng hai bảng.
Bọn họ còn phải cọ sát, vẫn tồn tại một số thiếu sót nhất định nhưng điểm không thể nghi ngờ là đây là một chiến đội mạnh, vô cùng mạnh, chỉ cần hơi vô ý một chút YD có thể sẽ bị giết ngược.
Trước kia hai bên không ít lần hẹn nhau đấu tập, bởi vì vẫn không phát huy hết toàn bộ thực lực, có ý dò xét lẫn nhau nên thắng thua không nói chắc, ai cũng cố gắng giấu đi chiến lược nhưng đồng thời cũng nỗ lực hiểu rõ đối phương.
Tuy có điều giấu giếm, nhưng mấy ngày trôi qua, Tống Ý vẫn nói ra cảm nhận khách quan của mình: “Mid NSD chính là điểm đột phá.”
Nhiễm Khinh là động cơ nhịp điệu, Dịch Dao là khẩu súng máy tấn công mạnh, đường trên và support cũng không có điểm yếu gì, nhưng mid rõ ràng là điểm đứt gãy của toàn đội.
Phì ca nói nhỏ: “Mid không dễ chơi không phải sao? Không tìm thấy tuyển thủ thích hợp cũng bình thường mà!”
Tạ Tinh Thùy giải thích: “Cậu ta đang đợi người.”
Trong đầu Tống Ý nảy ra một người: “An Thần phải không?”
Tạ Tinh Thùy tiếp lời: “Hơn nửa nhóm người kì cựu của KPL đều biết, chỉ có người trong cuộc không rõ.”
Tống Ý hiếu kì: “Vậy vị trí mid này của NSD là để cho An Thần sao?”
Tạ Tinh Thùy: “Em nhìn kĩ đội của bọn họ đi…… Nếu thêm một An Trục Khê……”
Con ngươi Tống Ý co mạnh lại, tưởng tượng một chút đã cho ra kết quả rất bất ngờ.
Tạ Tinh Thùy kể khổ: “Nếu An Trục Khê thật sự gia nhập, sợ là lần này chúng ta lại phải chịu hạng hai vạn năm nữa.”
Câu này của anh không hề nói quá chút nào.
Thực lực cá nhân của An Trục Khê không thể nghi ngờ, chỉ là bên cạnh anh ấy không có đồng đội tương xứng nên thành tích của OG tuột dốc không phanh.
Nhìn lại NSD, tuy bốn vị trí khác đều rất mạnh, độ ăn ý cũng đủ, chỉ độc nhất mid……
Nếu An Trục Khê thật sự đến NSD, vậy đội ngũ này chắc chắn sẽ bùng nổ ở giải mùa thu.
Đáng tiếc An Trục Khê không chịu rời khỏi OG.
Tạ Tinh Thùy cảm thán: “Nhiễm Khinh à…… Từ đầu đến cuối đều không biết An Trục Khê muốn gì.”
Từ khi anh ta khăng khăng theo ý mình rời khỏi OG đã nên biết rõ …… An Trục Khê sẽ không bao giờ trở thành đồng đội của mình nữa.
Đánh với NSD, YD không cần phải căng thẳng, dù gì bàn về thực lực hai bên vẫn có chênh lệch. Phì ca có thể áp chế mid NSD, A Mãn kém hơn Nhiễm Khinh một bậc, nhưng Tống Ý có thể lấp chỗ khuyết đó, hơn nữa Tạ Tinh Thuỳ cũng trói được Dịch Dao, dựa trên thực lực mà nói, YD có bảy phần thắng.
Cho nên họ chỉ cần duy trì được trạng thái, thao tác thường ngày là đủ rồi.
Thời gian một tuần đã qua, ngày mai là ngày thi đấu, Tạ Tinh Thuỳ cố ý khao đồng đội một chút, mời họ ăn thêm một bữa.
Nhưng đến lúc ăn anh lại dặn dò: “Các cậu kiềm chế một chút cho tôi, đừng ăn rồi đau bụng hết.”
Phì ca ậm ờ: “Anh yên tâm đi!”
Tạ Tinh Thùy gõ trán anh ta: “Cậu là người làm người khác không yên tâm nhất.”
Phì ca gầy như khỉ vậy, nguyên nhân chủ yếu là do kén ăn cộng thêm tiêu hoá không tốt, cơm ở căn cứ anh ta ăn giống gà mổ thóc, làm người ta sốt ruột không thôi.
Gặp phải tiệc lớn anh ta lại ăn uống quá độ, tựa như tám đời chưa được ăn.
Sau khi ăn uống no đủ, quay lại căn cứ, Tạ Tinh Thuỳ lại khoác áo xuống lầu, đúng lúc Tống Ý nhìn thấy: “Anh đi đâu thế?”
Tạ Tinh Thùy đáp: “Anh ra ngoài một chút.”
Tống Ý cong mắt hỏi: “Em đi cùng anh được không?”
Tạ Tinh Thùy cười: “Được thôi.”
Tống Ý cũng khoác xong áo, cùng anh xuống lầu.
Thời tiết tháng 12 rất lạnh, người trên phố rất ít, nhưng đèn đường sáng rực, đi bộ vô cùng thoải mái.
Tạ Tinh Thùy hỏi cô: “Em có lạnh không?”
Tống Ý trả lời: “Em vẫn ổn.”
Tạ Tinh Thùy nắm lấy tay cô cho vào túi áo.
Tống Ý nhoẻn miệng cười, tay đã ấm, lòng còn ấm hơn.
“Đội trưởng.” Cô hỏi anh: “Anh định đến tiệm thuốc phải không?”
Tạ Tinh Thùy kinh ngạc: “Sao em biết?”
Tống Ý nói: “Em thấy anh tìm thuốc nhưng không tìm thấy……”
“Thông minh thật.” Anh cười: “Anh còn tưởng em không chỉ lấy mất tim anh mà còn vào đầu anh.”
Mặt Tống Ý ửng đỏ.
Tạ Tinh Thùy kề sát vào cô: “Thật ra em cũng không cần vào đó, đầu óc anh thật sự rất đơn giản.”
Tống Ý nhìn về phía anh: “Hửm?”
Tạ Tinh Thùy chớp mắt: “Chỗ đó ngoại trừ em thì cũng là em, em đi vào cũng chỉ có thể thấy em.”
Tống Ý không nhịn được cười ra tiếng: “Đội trưởng……”
Tạ Tinh Thùy thích nhất thấy cô cười: “Thế nào?”
Tống Ý pha trò: “Anh phải theo đuổi bao nhiêu cô gái mới có thể nghĩ ra nhiều câu như vậy thế?”
Tạ Tinh Thùy đột nhiên đứng lại.
Tống Ý khoác tay anh, đương nhiên cũng sẽ dừng bước.
Nét mặt Tạ Tinh Thuỳ nghiêm túc hẳn.
Tống Ý nghĩ rằng mình nói quá lời rồi nên vội vàng chữa cháy: “Em chỉ đùa một chút thôi.”
Tạ Tinh Thùy chau mày, giống như gặp phải vấn đề nan giải: “Tống Tống, anh không muốn lừa em.”
Tống Ý lại bị anh lừa, cô nhìn anh ngập ngừng: “…… Sao thế?”
Tạ Tinh Thùy nghiêm túc: “Vấn đề này anh rất khó trả lời.”
Trực giác nhạy bén của Tống Ý nói cho cô biết có thể phía trước có hố……
Quả nhiên, Tạ Tinh Thùy nói hết trong một câu: “Nói thật rất mất mặt. Thanh niên già 25, 26 tuổi nhưng chưa một lần yêu đương, chỉ thích một cô gái, yêu thầm cô ấy hai năm, hao tâm tổn sức đưa cô ấy đến bên cạnh, cũng may ông trời rủ lòng thương, sau khi anh dũng cảm thổ lộ thì không bị từ chối.”
Nghe đến đó, Tống Ý hoàn toàn không nhịn được cười.
Tạ Thần vẫn còn diễn từ kịch này sang kịch khác: “Nói đùa sao? Anh tuyệt đối sẽ không lừa cô gái bên cạnh này.”
Tống Ý cúi đầu cười: “Đội trưởng.”
Tạ Tinh Thùy: “Hửm?”
Tống Ý nhỏ giọng: “Anh cúi đầu đi.”
Tạ Tinh Thùy cho rằng cô có lời muốn nói nhỏ nên cúi xuống đưa đầu qua.
Tống Ý hôn lên má anh một cái.
Tạ Thần: “!”
Bất thình lình được hôn, nổ bay con tim nhộn nhạo của Tạ Thần.
Đến tiệm thuốc, Tạ Tinh Thuỳ lấy mấy vỉ tiêu thực, lúc tính tiền, chị thu ngân cực kì nhiệt tình quảng cáo: “Gần đây có hoạt động mua một tặng một, em trai có muốn lấy hai hộp không?”
Tạ Tinh Thùy nghe không hiểu, anh gật đầu vì tưởng thuốc tiêu thực mua một tặng một, dù sao là thuốc thường dùng nên có thể lấy hai hộp: “Được.”
Chị gái rút hai hộp Durex kế bên ra quét mã.
Tạ Tinh Thùy: “……”
Tống Ý: “……”
Hai người ngậpngừng trong chốc lát, Tạ Tinh Thuỳ mau chóng ngăn lại: “Này…… Cái này thì không cần đâu.”
Chị gái dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Hả? Không phải cậu nói được mà?”
Tạ Tinh Thùy giải thích: “Tôi…… Tôi tưởng thuốc tiêu thực mua một tặng một……”
Chị gái nhìn Tống Ý đứng bên cạnh đỏ mặt nên khéo léo khuyên: “Ấy trời, đều là đồ nên trữ, nhiều một chút không sao.”
Tạ Tinh Thùy ấp úng: “Tôi…… Chúng tôi……”
Đại tỷ thấy tay hai người đan vào nhau: “Hai ngươi không phải là người yêu à?”
Tạ Tinh Thùy: “!”
Chị gái bày ra điệu bộ người từng trải: “Được rồi được rồi, mau cầm đi, chị đây không bẫy cậu đâu!”
Tạ Tinh Thùy: “!!”
Tống Ý chịu không nổi nữa nên buông tay anh ra ngoài trước.
Tạ Tinh Thùy nhanh nhanh tính tiền rồi cất hai hộp kia vào túi, chúng giống như hai củ khoai nóng bỏng tay, làm cả người toát mồ hôi.
Lúc đến hai người vừa nói vừa cười ngọt ngào, lúc về lại im lặng không một tiếng động.
Trở về căn cứ, Tạ Tinh Thuỳ ném vỉ tiêu thực cho Phì ca.
Phì ca suýt chút đã kêu cha kêu mẹ: “Lão đại! Anh đúng là lão đại của tôi! Vàng ròng 24K, ai nói anh giả tôi liều mạng với cậu ta.”
Tạ Tinh Thùy trừng lên liếc nhìn anh ta: “Vận động nhiều vào, nếu ngày mai bụng không thoải mái…… Chờ tôi đánh chết cậu.”
Phì ca cúi chào: “Tuân lệnh!”
Tạ Tinh Thùy lên lầu, Tống Ý tuy thẹn đến nỗi muốn chạy về phòng nhưng vẫn thành thật đi nấu sữa bò.
Tạ Tinh Thùy hắng giọng: “Cái kia……”
Tống Ý: “Á……”
Tay bị bỏng làm cô hoảng hốt.
Tạ Tinh Thùy cũng không rảnh lo xấu hổ nữa, anh tiến lên vài bước nắm tay cô: “Sao lại không cẩn thận thế?”
Mu bàn tay cô xuất hiện một vài chấm đỏ nhỏ, chắc là do vừa nãy thất thần, sữa b ắn ra cô cũng không biết.
Tạ Tinh Thùy lập tức đau lòng không chịu được: “Về sau đừng nấu nữa, anh làm là được rồi.”
Không nhắc đến tay của tuyển thủ điện tử trân quý thế nào, chỉ cần là Tống Tống…… Một sợi tóc của cô cũng là miếng thịt đầu tim Tạ Tinh Thuỳ.
Tạ Tinh Thùy xử lí một chút cho cô: “Em ngồi chờ đi, còn lại giao cho anh.”
Lúc này Tống Ý cũng không xấu hổ đến vậy: “Vâng……”
Uống xong sữa bò, Tống Ý đứng lên: “Em đi ngủ đây.”
Tạ Tinh Thùy chúc cô: “Ngủ ngon nhé.”
Tống Ý đi theo hướng về phòng, nhưng đêm nay cô thật sự đứng ngồi không yên, lúc đi đường cũng không để ý đằng trước có ghế đẩu……
Tạ Tinh Thùy đưa tay ôm lấy eo, vì sợ cô té nên hơi dùng sức kéo về.
Tống Ý hoảng sợ, cô theo phản xạ có điều kiện mà xoay người lại, sau đó bị Tạ Tinh Thuỳ kéo làm cả người dán lên cơ thể anh.
Hai người ngực đối ngực.
Một bên cứng rắn, một bên mềm như bông.
Đầu Tạ Tinh Thùy ong một tiếng, bị xúc cảm mềm hơn mây, thạch trái cây Q và sữa bò này chinh phục.
Tống Ý hít sâu, muốn lui về phía sau.
Tạ Tinh Thùy nào còn có thể buông ra, anh ép eo cô vào người mình rồi hôn lấy môi cô.
Kịch liệt, nóng rực, làm người ta ngạt thở mà đồng thời cũng làm người ta say mê.
Khi tách ra, Tống Ý cảm thấy có thứ gì đó cưng cứng.
Thật sự rất cứng!
Sao lại cứng như vậy, còn…… Còn như vậy……
Đến khi nhận ra đó là gì, Tống Ý chạy trối chết!
Tạ Tinh Thùy cũng không dám giữ cô lại.
Chậm một giây nữa anh không biết mình có thể làm ra chuyện gì.
Sau đó…… Rất lâu sau đó……
Durex mà chị thu ngân đề cử cho lão Tạ cũng vô dụng.
Cần phải làm rõ một chút, thật sự không phải để quá hạn sử dụng mà là kích cỡ vô cùng không hợp.
Ngày thi đấu hôm ấy, trạng thái toàn đội YD cực tốt, họ rất có lòng tin với trận này.
Thu xếp đâu vào đó rồi đi đến nhà thi đấu, Tống Ý chạm mặt năm người dẫn đầu CST.
Tô Quang, Phong Dao…… Còn có Cửu Thiên.
Cửu Thiên để ý ánh mắt của cô, còn cười cười.
Cách rất xa, Tống Ý không nghe anh ta nói gì nhưng nhìn khẩu hình miệng có thể phân biệt được.
Anh ta nói: “Bé gái nhỏ, cố lên.”