Ván này từ khi bắt đầu YD đã ép CST không kịp trở tay.
Tống Ý từ bỏ thói quen di chuyển, đem mọi sự tin tưởng giao hết cho đồng đội của mình, để họ tự tạo lấy điểm sáng riêng ở vị trí của mình.
Quỷ Đăng, A Mãn, Phì ca cũng hoàn toàn không phụ lại sự tín nhiệm của cô. Tuy có chút yếu điểm nhưng nhờ khí thế mạnh mẽ quyết liệt đã khiến CST hao tâm tổn sức đối phó.
Cả hành trình Tống Ý toàn support Tạ Tinh Thuỳ, che chở ngài Địch nhà mình như ngọc cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Tạ Tinh Thùy cũng hoàn toàn “thả mình theo gió”, tỷ lệ dọn lính lên đến một trăm, đây có nghĩa là tất cả lính dù nhỏ anh vẫn đánh cho đến phút cuối. Hơn nữa có Tống Ý ra sức farm, đến phút thứ bảy ngài Địch như thần tiên về trời, sát thương đòn thường bùng nổ mạnh.
Lúc đến lượt mình di chuyển, Tô Quang đã gục ngã, các đường khác cũng đang nổi lửa mà Cửu Thiên vẫn chưa khống chế được tiết tấu, như vậy……
Khi Tống Ý và Tạ Tinh Thùy bắt đầu chi viện các đường khác, CST cũng chào đón một mặt khác lạ.
Một ADC dẫn trước hai trang bị kinh khủng biết bao…… Tìm người máy thử rồi biết!
Tạ Tinh Thùy điên cuồng tấn công, Tống Ý hộ tống bảo vệ, CST không có trụ cột không bằng cả đội xuống hạng, trực tiếp bị đạp xuống đất.
Bàn bình luận, khán đài, khu bình luận…… Ai đang xem trận thi đấu đều sợ ngây người.
Đây là Tạ Tinh Thùy sao?
Đây là Tống Ý sao?
Đây là YD sao?
Tiếng hò reo ngạc nhiên vang lên, nhóm fan YD trung thành nước mắt lưng tròng!
Các fan lâu năm như được về đến thời YD xưng vương xưng bá kia, các fan mới thì rốt cuộc cũng thấy được hào quang tỏa bốn phía khi YD khai mở toàn bộ hoả lực.
YD mới, nhà vua mới đã đáp xuống sân khấu trận chung kết KPL!
3:1.
YD dẫn trước hai điểm, nghênh đón ván quyết định!
Lại thắng thêm một ván, chỉ cần một lần nữa thôi, cúp quán quân sẽ thuộc về YD!
Đến lúc này, mọi người đều thoải mái hơn nhiều, trạng thái chưa từng tốt đến vậy.
Một điểm cuối cùng, họ muốn gióng lên tiếng trống để nâng cao tinh thần, liều mạng đoạt lấy!
Tạ Tinh Thùy nói: “Đừng lơ là, ván trước là Cửu Thiên không kịp trở tay, chắc chắn ván này cậu ta sẽ đề phòng từ sớm.”
Tống Ý cũng cho là như vậy.
Phì ca có hơi kích động, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, anh ta sẽ không tự cho mình là đúng, cảm giác căng thẳng lấn áp phấn khích, vì cũng như những người khác, đều muốn cảm nhận được độ ấm của cúp vàng quán quân!
“Cố lên!”
“Cố lên!”
Có lẽ đây là trận thi đấu cuối cùng của họ, là lần cuối cùng năm người họ cùng chiến đấu ở KPL.
Không để lại tiếc nuối, sân thi đấu cuối cùng phải là màn bế mạc hoàn mỹ!
Bầu không khí bên CST nặng nề hơn nhiều, mọi người không ai lên tiếng, ván trước thua quá thảm, đồng thời lộ ra cả tá vấn đề.
Giống như bị xé mất vỏ bọc, lộ ra bãi lộn xộn khó coi hơn tưởng tượng.
Cửu Thiên ra lệnh: “Ván tiếp theo tất cả nghe theo tôi.”
Không ai trả lời, mọi người đều âm thầm chấp nhận nhưng lồ ng ngực như bị lửa thiêu đốt.
Nếu còn thời gian, Cửu Thiên sẽ nghĩ cách để bọn họ điều chỉnh trạng thái nhưng bây giờ không còn nữa.
Ván này không thể thua, thua thì không còn cơ hội nữa.
Thời điểm quyết định “sống chết”, Cửu Thiên cảm nhận được cảm giác rùng mình mà xưa nay chưa từng có, đó không phải sợ hãi mà là hưng phấn.
Anh ta luôn tìm kiếm cảm giác hồi hộp, cuối cùng hôm nay cũng cảm nhận được.
Cảm nhận được từ YD, cấu thành bởi bạn nối khố và đối thủ mới.
Mới đầu anh ta thấy Tống Ý chướng mắt, thậm chí còn muốn khiến cô rời đi, vì anh ta cảm thấy cô sẽ cản bước chân Tạ Tinh Thuỳ…… Nhưng hiển nhiên, cô bé này xuất sắc hơn trong tưởng tượng.
Anh ta rời khỏi YD, tới tới lui lui ở KPL nhiều năm như vậy chắc có lẽ chỉ vì đợi thời khắc này.
Có người gạt bỏ anh ta, vùi dập anh ta, anh ta mới có thể “xem trọng” sân thi đấu này.
Đến đây đi, thả lỏng rồi chiến đấu, xem xem rốt cuộc là ai đúng!
Ván thứ năm bắt đầu!
Vừa vào bình nguyên, năm người YD đã cảm nhận được cảm giác lông tóc dựng đứng.
Không hề nói quá chút nào, họ dường như đã thấy được Cửu Thiên xuất toàn lực cách một màn hình, thấy được chàng trai đứng trên mây, thấy được năng lực chỉ huy thật sự của anh ta!
Môi mỏng của Tống Ý khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đội trưởng, phải cẩn thận.”
Tạ Tinh Thùy cũng ngập tràn ý chí chiến đấu: “Cậu ta thua chắc rồi.”
Khác với ván trước đó, từ lúc bắt đầu Cửu Thiên đã không cho Tống Ý cơ hội phá rối nhịp điệu.
Phút này giây này, CST bày ra khả năng phối hợp kinh người, không sai, là phối hợp chứ không phải hợp tác.
Bởi vì khi họ chi viện, di chuyển, phát triển đều có người ra chỉ thị từ trước.
Bốn người CST giống như rối gỗ bị giật dây, hoàn toàn nghe lệnh đại não, nói đi đông sẽ không đi tây, nói đi tây sẽ không đi đông.
Thật ra nghe vậy nó rất không giống thực.
Một người có một đôi mắt và một cái não thì làm sao nhìn được toàn trận?
Cửu Thiên ở đường dưới, nhưng lúc A Mãn và Phì ca áp chế Uy Ca, Phong Dao đã đến kịp thời, suýt chút đã chôn Phì ca.
Cửu Thiên vẫn đang ở đường dưới, vậy mà khi Tống Ý chi viện Quỷ Đăng, chuẩn bị combat với Lão Hà thì Phong Dao và Uy Ca cùng chạy đến đường trên!
Kế bách hoa tranh diễm của Tống Ý bị chỉ huy Cửu Thiên và cả đội CST nghe lệnh đánh tan hoàn toàn.
Cục diện bắt đầu giằng co.
Tạ Tinh Thùy cười một tiếng không rõ ý tứ.
Tuy anh chưa nói gì nhưng Tống Ý đã hiểu được, cô cực kỳ vui mừng.
Cửu Thần…… Anh ta không còn một mình.
Tống Ý hít vào một hơi: “Đừng làm gì nữa, cố gắng phát triển, chờ combat nhóm đi!”
Bắt đầu lôi kéo giành giật, hai bên bạt mạng kiếm vàng, chờ thời điểm đỉnh cao của C vị nhà mình.
Nhìn từ cục diện này, dường như CST đang chiếm ưu thế lớn, dù sao đây cũng là tiết tấu của Cửu Thiên, là dạng Cửu Thiên am hiểu.
Anh ta có đủ thời gian để bố trí, có cực nhiều kiên nhẫn để chờ đợi, đến khi anh ta ra trận thì thứ nằm trong tay chính là cổ họng của YD!
Cứ tiếp tục như vậy……YD sắp sửa mất đi ván này.
Các fan tự an ủi mình: “Không sao, bây giờ là 3:1, bỏ một ván cũng không có gì to tát, phần thắng của YD vẫn khá cao!”
Có thật là như vậy không?
Điểm đột phá của trận bỗng xuất hiện ở đường trên.
Quỷ Đăng hơi di chuyển về phía trước, Lão Hà trói chặt anh ấy, cùng lúc đó Tô Quang và Phong Dao vụt từ bụi cỏ ra, chuẩn bị ném skill lấy đầu.
Quỷ Đăng lâm nguy không sợ, mau chóng sử dụng skill hai Khinh kiếm, chặn lại được tấn sát thương, và khi thanh máu còn một phần năm thì dùng skill một.
Lúc này tai nghe Tô Quang vang lên giọng nói của Cửu Thiên: “Lui lại!”
Tô Quang do dự một chút, chỉ một chút như vậy, Quỷ Đăng ấn tốc biến, không lùi mà tiến, một kiếm xông vào ba người CST!
Ba đánh một không chột cũng què!
Tuy Quỷ Đăng nằm xuống nhưng anh ấy đã kéo đủ thời gian cho đồng đội.
Tạ Tinh Thùy dùng skill hai cộng thêm tốc biến vào trận, trong nháy mắt sau khi Marco Polo tung ra kỹ năng cuối, ba đầu người đã về tay.
Một đổi ba! Bùng nổ!
Quỷ Đăng lập công lớn!
Trong tai nghe YD, Quỷ Đăng hừ lạnh một tiếng: “Nham hiểm.”
“Bước đi sai lầm” vừa rồi của anh là do Tống Ý bày ra.
Tống Ý sửa lại: “Đó là tin tưởng anh.”
Tin vào thao tác của Quỷ Đăng, tin vào sự bình tĩnh và cả năng lực có thể phá vỡ cục diện để cướp lấy chiến thắng của anh ấy.
Nghe thấy lời này của Tống Ý, Quỷ Đăng xì một tiếng tựa như rất khinh thường, nhưng thật ra trong lòng lại rất tán thưởng.
CST chỉ còn lại Cửu Thiên và Uy Ca.
Cho dù có mạnh đến mức nào thì khi tứ chi bị chặt đứt, đại não cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chờ chết.
Tạ Tinh Thùy đẩy sập trụ chính CST trong chốc lát, cả nhà thi đấu chấn động, tiếng vỗ tay sôi nổi giống sóng biển đang va vào bờ, hết đợt này đến đợt khác, thật tâm chúc mừng nhà vua trở về.
4:1.
YD thắng ván này vô cùng đẹp mắt, cuối cùng cũng lấy được quán quân!
Giây phút buông điện thoại xuống, Tống Ý chợt có cảm thấy chuyện này không phải là thật.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đoạt giải quán quân, nhưng lúc này lại khác với trước kia.
Cô quay đầu lại, thấy Tạ Tinh Thuỳ đang mỉm cười, thấy được sao trời trong mắt anh.
Trong phút chốc, lồ ng ngực cô chứa đầy cảm giác thỏa mãn.
Tạ Tinh Thùy nói với cô: Vì chính mình mà chiến đấu, vì chính mình mà đoạt giải quán quân, hưởng thụ sân thi đấu này.
Cô cảm nhận được, hưởng thụ được rồi nên bây giờ vui vẻ đến……
Giọng nói của Tạ Tinh Thùy vang bên tai cô: “Cảm ơn.”
Tách, nước mắt của Tống Ý cứ thế rơi xuống.
…… Vui vẻ, rất vui.
Phì ca phấn khích đến mức ôm lấy A Mãn và Quỷ Đăng.
Tạ Tinh Thùy vẫn rất bình tĩnh, anh nói: “Được rồi, đi xuống bắt tay thôi.”
Năm người nối đuôi nhau xuống, đi đến trung tâm sân khấu.
Tống Ý thấy Tô Quang, Phong Dao, Lão Hà, Uy Ca……
Mọi người đều cười với cô, rất chân thành, dường như đang cười với con người thật của cô.
Tống Ý cũng cười, cười với hốc mắt phiếm hồng.
Sau cùng cô đứng trước mặt Cửu Thiên.
Cửu Thiên hình như vẫn mang dáng vẻ quen thuộc kia, dùng một đôi mắt đẹp đẽ giấu đi cảm xúc, nhưng nay khoé môi không còn nụ cười thờ ơ nữa.
Tống Ý nói với anh ta: “Cửu Thần, anh không phải một mình, họ đều rất tin tưởng anh.”
Cô vừa thốt ra hết câu, Cửu Thiên đã ngẩn người.
Tạ Tinh Thùy cũng đến trước mặt Cửu Thiên, anh đưa tay đánh anh ta một cái: “Tôi thắng rồi.”
Cửu Thiên từ từ hoàn hồn, cảm xúc bị che giấu cuối cùng cũng thoát ra, anh ta nhoẻn miệng cười: “Cậu thắng rồi.”
Thắng ở đây không chỉ là chiến thắng trận đấu, mà còn là niềm tin.
Câu nói cuối cùng kia của Tống Ý đã chọc thủng cửa sổ giấy ở cuối đường.
CST tin tưởng Cửu Thiên.
Ở ván cuối cùng, điều đó đã được biểu hiện cực kì rõ.
Nếu không phải là tin tưởng, vậy sao mệnh lệnh của Cửu Thiên lại được thực hiện hoàn hảo như vậy? Nếu không phải là tin tưởng, sao năng lực chỉ huy của Cửu Thiên sao lại mạnh đến thế?
Cửu Thiên đi qua vô số chiến đội, cũng dẫn dắt bọn họ giành được cúp, nhưng có đội nào giống như bốn người CST, phối hợp ăn ý hoàn toàn với anh ta?
Trận đấu hôm nay, Tạ Tinh Thùy rất mạnh, Cửu Thiên cũng rất mạnh.
Mà sức mạnh của họ đều được tạo từ chính đội của họ.
Một Tạ Tinh Thùy không chiếu sáng được cả trời đêm.
Một Cửu Thiên không che được cả bầu trời.
Nhưng YD và CST có thể dùng vinh quang của quán quân để lấn át sao sáng, che khuất mặt trời chói chang, hội tụ tất cả sự rực rỡ vào giờ phút này!
Khi nâng cao cúp quán quân ấy, người dẫn còn đưa lại năm chiếc nhẫn quán quân.
Nhẫn thiết kế riêng từ nhà tài trợ trang sức nổi tiếng vô cùng đẹp.
Nó đại diện cho vinh quang, nhiệt huyết, đại diện cho cả thanh xuân nỗ lực phấn đấu.
Tạ Tinh Thùy lấy chiếc nhẫn của mình nhưng lại không đeo lên, anh nhìn Tống Ý kề bên: “Để anh giúp em.”
Tống Ý ngạc nhiên.
Dưới tầm mắt hơn triệu người, Tạ Tinh Thuỳ đeo chiếc nhẫn có hơi to kia lên ngón tay trắng nõn của Tống Ý.
Cảnh này được ống kính đặc tả phóng lên màn hình lớn, toàn bộ mấy chục ngàn người trên khán đài đều hít vào một hơi, bọn họ dường như thấy được pháo hoa chuẩn bị đốt kíp nổ.
Giây tiếp theo, Tạ Tinh Thùy hôn Tống Ý.
Bùm một tiếng.
Cả khán đài như ong vỡ tổ!
Nếu mỗi người là một cây pháo hoa, vậy giờ đây Trùng Khánh hẳn phải như ban ngày!
Thắng được giải đấu, ôm được người đẹp, đêm nay Tạ Tinh Thuỳ là vai chính thật sự.
Kiếp sống thể thao điện tử kết thúc nhưng cuộc đời của anh chỉ vừa bắt đầu.
Hơn nữa còn mở ra chương tươi đẹp nhật.
Cảnh đêm này được xem như là hình ảnh lãng mạn nhất trong lịch sử KPL.
Một Tạ Tinh Thuỳ tốt nhất, Tống Ý tốt nhất.
Ôm lấy nhau ở thời khắc đẹp nhất, dưới sự chứng kiến của những người bạn tốt nhất.
YD. Tinh Thùy.
YD. Thiên Vũ.
Duyên trời tác hợp KPL.
Hoàn chính văn.