"Không cần, không cần, con nói rồi con không cần sinh nhật nữa, cha nghe không hiểu sao?"
"Con trai bảo bối, tính tình ồn ào của con là chuyện gì thế, thiếp mời cha
cũng phát ra ngoài rồi, hơn nữa con cũng đã đồng ý nữa mà, nói thế nào
thì cũng phải tới chứ." Một người đàn ông trung niên hết sức bất đắc dĩ
nhìn con trai bảo bối của mình .
"Con nói không cần là không
cần!" Hắn không muốn tới, dù sao người kia cũng sẽ không tới, đến đó còn có ý nghĩa gì, bé trai ủ rũ cúi đầu nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn thất
vọng rất nhiều không khỏi muốn khóc.
"Con trai à, chỉ là cũng có
thể, nhưng sao thì cũng phải nói lý do chứ, tại sao trong lúc bất chợt
lại không muốn đến, có chuyện gì thì nói cho cha, cha giúp con giải
quyết a." Tư Chính Cơ, bí thư tỉnh ủy ở thành phố này, cũng chính là cha của Tư Đình Nhiễn, mặt bất đắc dĩ dụ dỗ bảo bối của mình, không biết
đập trúng thứ gì rồi điên, sinh nhật tốt đẹp làm sao lại không đến cơ
chứ, mấy ngày trước đây vẫn còn rất vui vẻ chuẩn bị tất cả mà.
". . . . . ." Mặt quật cường của Tư Đình Nhiễn nhìn cha của mình, không muốn mở miệng.
"Nói đi, con trai, có vấn đề gì cha giúp con giải quyết."
"Thật không?" Tư Đình Nhiễn nghĩ đến Tuyệt Mị, hết sức hoài nghi cha có thể giải quyết được hay không.
"Thật, cha bảo đảm!" Trừ chuyện con trai này, không có gì ông không giải quyết được , nhưng mà điều này cũng hết sức hiếm thấy, thế nhưng cũng có thời điểm con trai phiền não như vậy, thứ nhất là chính tiểu bá vương ông
thông minh khiến cho mọi người nhức đầu, phiền não sẽ chỉ là người khác.
"Muốn làm sinh nhật cho con cũng có thể, nhưng mà con lại muốn mời một bạn
học làm khách, không có cậu ấy tới con sẽ không tới." Hắn cũng không
thích một đống người vây quanh hắn nói nói vài lời buồn nôn, nếu không
phải là muốn mời Tuyệt Mị tới nhà hắn , hắn sẽ không muốn cử hành tiệc
sinh nhật đâu , chỉ là Tuyệt Mị cũng không nguyện ý . . . . . .
"Mời bạn học tới? Như thế cũng tốt, cha cũng rất đồng ý vậy đó, cha không
phải cũng đã nói sớm ư, dù là con mời bạn bè cả lớp tới cũng không có
sao a." Giao thiệp chính là một loại tài nguyên, ông không phản đối con
trai của mình quen nhiều bạn bè.
"Hừ, con đồng ý thì có ích lợi
gì, cũng không phải là mời!" Tư Đình Nhiễn trừng mắt cha của mình, cha
hắn sao lại đần như vậy hử.
"A, con nói là bạn học đó không muốn
tới?" Tư Chính cơ rất nhanh liền phản ứng lại, có chút kinh ngạc hỏi,
này, có thể ư, mặc dù tính khí con trai ông không tốt lắm, nhưng nhân
duyên lại tốt khác thường, nghe nói nhưng có rất nhiều người bạn nhỏ
tranh cướp giành giật muốn chơi với hắn đấy.
"Hừ." Tư đình Nhiễn hừ một tiếng coi như trả lời.
Vẻ mặt Tư Chính Cơ lộ ra thú vị, bộ dạng vấp phải trắc trở của hắn vẫn là
lần đầu tiên thấy đó, ngược lại càng có hứng thứ với bạn học kia.
"Không được cười, cha mà không mời cậu ấy tới, ta sẽ khọng tới sinh nhật, về
sau không bao giờ tới nữa!" Tư Đình nhiễn nhìn ánh mắt trêu ghẹo đó của
cha, tức giận hét lớn, hắn đã đủ đau lòng, cha còn cười hắn, quả thực
không có nhân tính!
"Được được, cha nhất định mời người đó tới
đây, cho sinh nhật của tiểu bảo bối, nhưng con cũng phải nói cho cha tên của người ta chứ, nếu không cha đi đâu mời người đó tới đây." Không
phải ông khoa trương, nhắc tới chỗ này ông không mời được người ,thật
đúng là không có mấy người.
"Lãnh Tuyệt Mị." Đây là tên mà hắn
mỗi ngày đều nói thầm rất nhiều lần, một cô gái lạnh lùng lại làm cho
hắn muốn cùng cô nàng chơi chung một chỗ.
"Lãnh Tuyệt Mị? Một cái tên rất cá tính, giống như là bé gái!" ánh mắt Tư Chính Cơ có chút trở
nên cổ quái, không thể nào, con trai ông chỉ có sáu tuổi mà thôi. . . . . .
"Không phải giống như là, mà chính xác là, Tuyệt Mị là cô gái
rất xinh đẹp, con mặc kệ, dù sao bữa tiệc phải mời cô ấy tham gia sinh
nhật của con, nếu không con sẽ không tới sinh nhật, hơn nữa trước đó đã
nói, cha, con muốn Tuyệt Mị tự nguyện tới tham gia..., không cho cha ép
buộc cô ấy!" Nhưng hắn biết thân phận của lão cha, rất nhiều người chỉ
hướng về phía thân phận của cha mới tối với ông như vậy, nhưng hắn không muốn miễn cưỡng Tuyệt Mị tới rồi, cô không muốn cũng không nguyện ý đi, cùng lắm thì cũng không tới sinh nhật thôi !
"A, được được, cha
hiểu rõ, cha sẽ không miễn cưỡng tiểu cô nương người ta , con chờ xem,
cha sẽ đi tìm người ngay." Tư Chính Cơ buồn cười nhìn đứa con nhà mình, trong lòng ít nhiều gì có chút không tư vị, Đình Nhiễn từ nhỏ này đã bá đạo, tính khí cũng không tốt, chọc tới hắn vô luận là ai cũng không nể
mặt, không nghĩ tới bây giờ lại nói ra như vậy, có thể không khiến cho
ông ghen tị ư, ai, nhìn dáng vẻ con trai nhỏ thì đã như vậy rồi, chắc
hẳn lớn lên về sau sẽ càng thê thảm, điển hình có vợ liền quên mẹ luôn.
"Nhanh đi nhanh đi, cha phải khiến cho Tuyệt Mị nguyện ý tham gia bữa tiệc
sinh nhật của con, con bảo đảm về sau sẽ tận lực nghe lời cha đấy!" Tư
Đình Nhiễn chớp chớp mắt to, hết sức mong đợi nhìn cha mình.
"Ha
ha, tiểu tử, con nói làm cho cha thủ sủng nhược kinh đó (được sủng mà lo sợ), chỉ có điều vì những lời này, cha thế nào cũng phải mời người ta
đến a!" Dù là con trai không nói, ông cũng phải đi xem cô gái đó một
chút có thể khiến cho con trai coi trọng như vậy, khó khăn xem cô gái
kia rốt cuộc có cái sức quyến rũ gì, khả năng hấp dẫn tiểu tử vô pháp vô thiên nghịch ngợm nhà ông.
. . . . . .
Sau khi để điện
thoại xuống, thần sắc Tư Chính Cơ có chút nghiêm túc, nghe giọng điệu
của Trầm lão sư kia, gia thế Lãnh Tuyệt Mị này hình như rất thần bí a,
nhất là câu ám hiệu nhấn mạnh cuối cùng kia, họ Lãnh. . . . . . Trong
cái thành phố này người của họ Lãnh cũng không ít, nhưng phải nói là có
danh tiếng , cũng chỉ có là người kia thôi. . . . . .
Sắc mặt của Tư Chính Cơ không tốt lắm, nếu như là con gái của người kia, ông thật
đúng là không xác định có thể mời tới được không, đó cũng không phải là
người ông muốn mời thì mời được.
Do dự lại do dự nữa, Tư Chính Cơ cầm điện thoại lên gọi số điện thoại mà giáo viên đưa cho ông ,đó là số điện thoại gia trưởng của Lãnh Tuyệt Mị để trường học liên lạc.
Điện thoại vang lên ba tiếng mới có người nhận.
"Lãnh Thiên Cuồng!" Không phải từ đợi hỏi, cũng không phải là câu nghi vấn,
trong ba chữ ngắn gọn là có thể cảm nhận được hơi thở cuồng ngạo này,
tay Tư Chính Cơ nắm điện thoại thật chặt, trời ạ, thật đúng là người đàn ông này.
"Xin chào, tôi là Tư Chính Cơ." so sánh với giọng của
Lãnh Thiên Cuồng, giọng của Tư Chính Cơ liền có vẻ ôn hòa rất nhiều, mặc dù không phải người quen, nhưng bọn ông cũng đã gặp mặt, hắc bạch trước mặt phân chia ở lực lượng tuyệt đối, chẳng phải đã trở nên rõ ràng,
người đàn ông Lãnh Thiên Cuồng này mặc dù xuất thân hắc đạo, nhưng cũng
có không ít sản nghiệp, nhất là bây giờ đang chỉnh đốn công ty mới, nếu
quả thật thành lập, thì đó chính là công ty kích thước**** cực lớn vượt qua cả nước.
". . . . . . Có chuyện gì sao?" người đàn ông hình
như trầm mặc một chút, mới thở ra hai chữ, còn có thể nghe ra có một
tia nghi ngờ khó nén trong đó.
"Ừ, là có chút chuyện, tôi muốn
hỏi, Lãnh Tuyệt Mị quan hệ thế nào với ngài?" Loại vấn đề riêng tư này
ông cũng không tiện hỏi, hơn nữa lại là riêng tư của người này, nhưng vì con trai ông cũng bất cứ giá nào, hơn nữa gần đây ông cũng nghe nói
người đàn ông này có một cô gái, có vẻ bảo bối rất quý, không biết là
thật hay giả. . . . . .
"Tuyệt Mị? Con gái của tôi." Lãnh Thiên Cuồng ở đầu điện thoại nhíu mày, Bí thư này hỏi Tuyệt Mị là muốn làm cái gì!
Nghe được giọng nói của người đàn lại lạnh một lần, Tư Chính Cơ lúng túng
cười: "Chuyện là như vầy, con tôi cùng lệnh thiên kim là bạn học, Ngày
mốt là sinh nhật con trai tôi , hắn hi vọng có thể mời lệnh thiên kim
làm khách, bạn nhỏ ở chung một chỗ chơi cũng náo nhiệt chút." Nên nói
ánh mắt con trai tốt, hay là nói ánh mắt con trai hỏng bét rồi, người
nào muốn chơi đùa với nhau không tốt, nhất định phải tìm con gái nhà
người đàn ông này, sơ sót một cái . . . . . Tư Chính Cơ cười khổ, hết
sức bất đắc dĩ nghĩ tới.
". . . . . . Tôi sẽ hỏi con bé, con bé
muốn đi tôi sẽ đưa nó đi." Lãnh Thiên Cuồng cũng rất kinh ngạc, không
thể nghĩ đến là chuyện như vậy, nhưng mà chuyện tình nha đầu kia cũng
chỉ có thể để cho cô tự mình làm chủ, hắn nói cũng được .
"A, ha ha, con trai nhà tôi hết sức hi vọng lệnh thiên kim có thể tới, nếu như có thể chúng tôi cũng có thể phái người đi đón."
Người có thể tới thế nào đều được, nhưng mà hắn cũng không dám cưỡng cầu.
"Ừ." Nói xong, Lãnh Thiên Cuồng liền treo lên điện thoại, đoán chừng dám
treo điện thoại Bí thư cũng chỉ một mình hắn như thế rồi.
Tư
Chính Cơ cười khổ nhìn điện thoại trong tay, mặt bất đắc dĩ cười khổ,
con trai à, cha đã tận lực, người tới hay là không tới , đã có thể không phải là ông định đoạt nữa rồi!