“Bảo bối, vừa rồi có người gọi điện nói muốn con đến tham gia bữa tiệc sinh
nhật con hắn, con có biết người đó là ai không?” Lấy được sự thừa nhận
của Tuyệt Mị, tâm trạng Lãnh Thiên cũng tốt hơn hẳn, không chút để ý
hỏi.
“Họ Tư?” trực giác nhanh chóng nghĩ đến cái họ này, trong số những người cô quen biết thì chỉ có sinh nhật gần đây của tên tiểu tử
kia thôi.
Lãnh Thiên Cuồng gật đầu một cái, hình như nha đầu nhận biết họ rồi.
Nếu như là hắn, lần trước mình cự tuyệt, thế nhưng còn tìm đến tận nhà,thật đúng là chưa từ bỏ ý định, lại nghĩ đến bộ dáng quật cường của hắn, đầu nàng không hẹn lại có chút nhức nhói.
“Thế nào, không muốn đi sao?” nhìn Tuyệt Mị hơi nhíu chân mày lại, Lạnh Thiên Cuồng không khỏi lo lắng hỏi.
“Uh, phiền toái.” Nghe đâu gia thế tên tiểu tử kia cũng không thấp, cái bữa
tiệc sinh nhật kia chắc cũng không chỉ đơn giản như thế.
“Haha,
nếu đã ngại phiền toái thì cũng không cần tự ép bản thân phải đi, chỉ là bảo bối à, con cũng nên kết giao bẹn bè chứ, con bình thường không phải luôn muốn ra bên ngoài một chút sao?” Lãnh Thiên Cuồng cho rằng Tuyệt
Mị muốn đi ra ngoài dù sao ở nhà riết cũng không khỏi nảy sinh cảm giác buồn bực, nghĩ đi nghĩ lại cũng nên cho Tuyệt Mị nhiều một chút kết nạp vài bạn bè, cũng nên có cuộc sống của riêng mình, cho dù trong lòng hắn vẫn tồn tại một chút cảm giác không từ bỏ được.
Tuyệt Mị không nói gì, trong đầu đang suy tư lời này của Lãnh Thiên Cuồng rốt cuộc có ý gì…
...
Hai ngày sau
Một tràng đèn bật sáng trưng ngoài biệt thự, một người đàn ông bước xuống xe rồi xoay người muốn ôm lấy người bên trong bước ra.
“Không cần.” Tuyệt Mị lắc đầu một cái, tự mình xuống xe, trên người mặc một bộ lễ phục tử bạch xen kẽ( màu trắng và màu tím), trông cô vừa tôn quý lại vừa ưu nhã như một công chúa nhỏ,
Ánh mắt người đàn ông dung túng nhìn Tuyệt Mị, sau đó bàn tay cắm lấy đôi tay của Tuyệt Mị.
“Công chúa nhỏ của ta, vẫn nên để ta dẫn con vào trong.” Lãnh Thiên Cuồng
cưng chiều nói với Tuyệt Mị, nhưng lúc xoay người lại với một tên người
hầu, ánh mắt lại hồi phục lạnh lùng như cũ, hơi thở cuồng ngạo toàn thân làm người đó không khỏi lùi về phía sau một bước.
“Vô cùng… hoan nghênh… không biết ngài… ngài là ai… có thể đưa thiếp mời không?” người hầu tiếp đãi bị giật mình miệng không khỏi lắp bắp.
“Lãnh Thiên
Cuồng!” Lãnh Thiên cuồng nói ra ra tên mình, Lôi Đình từ ghế lái phụ lấy ra thiếp mời đã chuẩn bị sẵn đưa cho tên người hầu.
Người hầu
trợn to hai mắt, có chút hoài nghi không biết người trước mắt là thật
hay giả, bị ánh mắt Lãnh Thiên Cuồng quét qua mới kịp lấy lại tinh thần: “A, hoan nghênh ngài, xin ngài đi bên này!”
Người hầu thận trọng dẫn đường, một trận khí lạnh trong lòng không ngừng ứa lên trên, người
này ở chỗ Bí thư người hầu vẫn chưa hề thấy qua, lãnh đạo nhỏ nào thấy
mình cũng phải cho chút thể diện, lần này tiếp đãi nhân vật đừng nói
hắn, phỏng chừng cho dù bản thân Bí thư đi ra củng chẳng tốt đẹp gì.
Trong lòng người hầu nghĩ vậy,bản thân Bí thư thật sự đã đi ra, hơn nữa phương hướng đi tới lại là chỗ bọn họ đang đứng.
“Lãnh tiên sinh, tôi thật vinh hạnh được gặp ngài.” sắc mặt Tư Chính Cơ vẫn
như thường nhưng cử chỉ đón tiếp lại không hề bình thường chút nào, chỉ
mỗi việc tự thân đón tiếp cũng đã là việc không bình thường rồi, ông hôm nay là ngày tổ chức bữa tiệc này, đám khách nhân cũng không khỏi hướng
mắt nhìn tới ông.
Lảnh Thiên Cuồng gật đầu một cái, vươn tay bắt tay một cái coi như nể chút mặt mũi.
“Vị này chính là lệnh thiên kim sao, thật là một đứa bé xinh đẹp a.” Tư
Chính Cơ dù chỉ mới gặp Tuyệt Mị lần đầu nhưng vẻ mặt cũng khó giấu được một tia kinh ngạc, điều này cũng không thể trách ông, ai bảo đứa trẻ
này lại làm cho người có cảm giác đặc biệt chứ, phải nói thế nào đây,
trên trực giác thì người khác không cách nào xem cô như một đứa bé, khí
chất đặc biệt lộ ra tia nhàn nhạt lạnh lùng, ông lại không khỏi tán
thưởng ánh mắt của con trai, thật đúng là đặc biệt a.
“Cám ơn.”
Đối với lời khen ngợi của ông Tuyệt Mị khách khí cám ơn một tiếng, hai
cha con lạnh lùng đúng là cùng một loại người, khi hai người đứng chung
một chỗ lại tạo thành một thế giới nho nhỏ, một nơi bất khả xâm phạm cấm ai bước vào.
“ Ha ha ha, đừng khách khí, mời vào, bữa tiệc cũng
sắp bắt đầu rồi.” Tư Chính Cơ đối với Tuyệt Mị không tính là lễ phép
cũng không để trong lòng cho lắm, khí chất đặc biệt của đứa trẻ này vô
tình lại tạo cho người khác cảm giác chỉ có như vậy mới phù hợp với cô,
cũng thấy điều đó rất đổi bình thường thay vì trong lòng không thoải
mái, ngược lại còn cười thầm một tiếng, con trai nhà mình có vẻ cũng bị
nếm mùi đau khổ rồi.
Lãnh Thiên Cuồng nắm tay Tuyệt Mị theo Tư
Chính Cơ tiến vào căn biệt thự, hơn nửa số người đang đứng bên trong
sảnh đường ánh mắt đều đặt lên người bọn họ, ánh đèn sáng ngời làm cho
người khác có thể dễ dàng nhìn thấy diện mạo của đôi cha con bước vào,
người quen biết thì thoáng kinh ngạc một chút rồi thở phào nhẹ nhỏm,
người không quen biết thì bảo thuộc hạ điều tra thân phận của hắn, nhất
thời cả đại sảnh đều an tĩnh lại, chỉ còn lại giai điệu của bài hát nào
đó vang lên.
Mà lúc này, một bóng dáng nho nhỏ từ trong đống người chui ra.
“Cậu tới rồi, cậu rốt cuộc đã tới, tớ đậu cậu đã lâu, cậu có thể tới thật
làm tớ rất vui vẻ a.” người tới chính là tiểu chủ nhân của bữa tiệc Tư
Đình Nhiễn, hắn mặc một bồ đồ tây nhỏ màu trắng, xem ra so với ngày
thường còn đẹp trai hơn nhiều.
“Sinh nhật vui vẻ.” nếu là đi dự
sinh nhật thì đương nhiên sẽ không quên chuẩn bị quà tặng, Tuyệt Mị lấy
ra món quà đã chuẩn bị sẵn rồi đưa đến trước mặt của Tư Đình Nhiễn.
“Quà tặng? Thế nhưng cậu tặng quà cho tớ!” Tư Đình Nhiễn bị hành động của
Tuyệt Mị dọa cho sợ, có chút ngơ ngác chỉ vào món quà mà hỏi ngược lại.
Lãnh Tuyệt Mị cau mày, cô tặng quà thì có gì không đúng sao, tại sao hắn lại lộ ra vẻ mặt này chứ!
“A, trời ạ, tớ thế nhưng nhận được món quà Tuyệt Mị tặng cho tớ, tớ thật sự rất vui.” Sau khi trải qua khiếp sợ hắn cũng không chút cố kỵ nào mà hô to, Tư Đình Nhiễn ôm thật chặt món quà vào trong ngực, sau đó dùng một
tốc độ thật nhanh chạy lên lầu hai, như một làn khói mà biến mất không
thấy bóng người.
“Ha ha… chớ để ý, hắn rất vui, đoán chừng lúc
này còn đang mở quà đấy.” vẻ mặt Tư Chính Cơ lúng túng cười cười, trời
ạ, con trai hắn từ lúc nào trở nên năng động vậy a.
Tuyệt Mị gật đầu một cái, coi như chấp nhận lời giải thích cuả Tư Chính Cơ.
“Chúng ta đi qua bên kia, ông cũng không cần nhọc lòng chiêu đãi chúng ta.”
Lãnh Thiên Cuồng chỉ một góc khá yên tĩnh nói với Tư Chính Cơ.
“A, đó, được… các ngài tùy ý.” hôm nay Tư Chính Cơ là người tổ chức bữa
tiệc, nếu chỉ tiếp đãi mỗi bọn hắn thì có vẻ như không tốt lắm.
Sau đó Lãnh Thiên Cuồng liền dẫn Tuyệt Mị hướng góc đó đi tới, Lôi Đình vẫn ở phía sau thủ hộ hai người, mọi người nhìn hướng bọn đi tới, trên
đường cũng không cản lại mà tự động nhường bước, cho đến khi đám người
Lãnh Thiên Cuồng ngồi xuống , phòng khách lại cũng không trở lại náo
nhiệt như trước, chỉ có điều mọi người cũng bắt đầu nhỏ giọng với nhau,
có chút đè nén muốn nói gì đó, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn qua
hướng nơi hai cha con Lãnh gia đang ngồi.