Cuồng Ba

Chương 29: Hai học sinh thiên tài




"Nghe nói bọn họ đến trường học của chúng ta, chúng ta mau đi xem một chút." Một nữ sinh vô cùng hưng phấn nói với người bạn bên cạnh, vừa nói còn vừa lôi kéo mấy người bạn kia đi nhanh một chút.
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta mau nhanh chân một chút đi, đi chậm chưa chắc có vị trí tốt đâu." Mấy nữ sinh nói xong, liền hướng về phía cửa chính đi tới.
Cách bọn họ không xa, từng nhóm từng nhóm học sinh trên mặt biểu cảm hoặc hưng phấn hoặc tò mò cũng vội vã đi tới hướng cửa chính, cẩn thận nghe xem, ước chừng đều bàn luận về truyền thuyết, hình như là nhân vật rất đặc biệt hơn người sắp chuyển tới, một người trong đám đông hình như biết chút ít thông tin về nhân vật kia nói:
"Thật không thể tin nổi, không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn là một thiên tài, ba năm học xong tiểu học, hai năm học xong trung học đệ nhất cấp (#1), hai năm tiếp theo học xong trung học đệ nhị cấp (#2), hiện tại chỉ mới mười ba tuổi thi tốt nghiệp trung học Đệ Nhất Danh, nghe nói gia thế của cô ấy vô cùng thần bí, thật làm cho người khác hiếu kì."
(#1) Trung học đệ nhất cấp: trung học cơ sở ở Việt Nam từ lớp 6 đến lớp 9.
(#2) Trung học đệ nhị cấp: trung học phổ thông ở Việt Nam từ lớp 10 đến lớp 12.
"Cậu không cần nói ra có được hay không, báo cáo ở trên đã viết rất rõ ràng, hai học sinh năm nhất nhập học, toàn bộ đều là thiên tài trong thiên tài, haiz, ngươi nói thử xem thế giới này tại sao lại bất công như vậy, tôi tân tân khổ khổ (#3) học mười hai năm, người ta dễ dàng học trong bảy năm…”
(#3) Tân tân khổ khổ: cực khổ.
"Chớ có than thở, nghe nói chính là như vậy, đâu phải người ta cố ý chứ, có rất nhiều người ở đây đoán chỉ số thông minh của hai người kia phải trên hai trăm…”
"Đúng vậy, đúng vậy, thiên tài nhỏ tuổi, chỉ là trường học của chúng ta như vậy mấy người kia có thể nhìn không vừa mắt, những người đó nhất định sẽ không để cho người khác giành mất danh tiếng của bọn họ." Một người bạn khác cùng lớp hình như có chút lo lắng nói.
"Việc đó chẳng phải là đương nhiên hay sao, trường học nhất định sẽ xảy ra một chút việc, mặc kệ việc đó như thế nào, đối với chúng ta - những tiểu quần chúng là không cùng quan hệ, chúng ta chờ xem cuộc vui là được rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói nhóm học sinh mới tới này đều có bối cảnh rất cường hãn, hai tiểu thiên tài này cũng rất lợi hại, nói không chừng khó phân định ai thắng ai thua đấy."
Bọn học sinh vừa nói vừa tiếp tục đi, sau một kỳ nghỉ hè, sân trường lại bắt đầu náo nhiệt.
Trường học nổi danh nhất cả nước, hội tụ các loại cấp bậc, tầng lớp bao gồm có quyền có tiền có học vấn, hàm ý ngay có tiền có thể tới, có quyền có thể tới, có học vấn cũng có thể, nhưng chung quy học sinh tới nơi này phải có điều kiện nào đó, mà hiện tại có hai chiếc xe rất bắt mắt dừng lại ở bãi đậu xe, một chiếc xe thể thao cao cấp nhất màu lửa đỏ, một chiếc xe thể thao cao cấp nhất màu đen nhánh, hai chiếc xe này một trước một sau dừng lại bên trong bãi đỗ xe, mang tới không ít náo nhiệt, mọi người cũng rối rít suy đoán xem đây là thiếu gia, tiểu thư nhà nào đi xe đến nơi này mà phách lối như vậy.
Xe thể thao màu đỏ mở cửa xe ra trước, một nam sinh mặc một thân áo da quần da màu đen bước xuống, xem chừng cao hơn một mét bảy có chút trẻ trung, nhưng trên người lại phát ra khí chất đủ khiến người khác kinh sợ bất giác lui về phía sau.
"Công chúa của ta, mời nàng xuống xe." Nam sinh đi tới chiếc xe thể thao màu đen bên cạnh, mở cửa của ghế ngồi tài xế ra, tư thế hết sức thân sĩ (#4), mời.
(#4) Thân sĩ: người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ.
Sau đó, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong xe bước ra, quần dài màu tuyết bạch (#5) cùng với màu đen nhánh của xe thể thao tạo thành sự đối lập rõ ràng.
(#5) Tuyết bạch: trắng tinh như tuyết.
Bên trong bãi đỗ xe, mấy học sinh, thầy giáo chứng kiến tướng mạo của cô bé này cũng không khỏi thở nhẹ một tiếng, cô gái cực kì lạnh lùng, nhưng tướng mạo cực kì tinh xảo.
"Hừ!" Nam hài hình như phát hiện những ánh mắt kinh ngạc kia, bất mãn hừ một tiếng, trên người tản ra hơi thở bài xích mãnh liệt, nhưng đối với cô gái bên cạnh lúc nói chuyện lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa.
"Tuyệt Mị, em tới đây sao không nói cho tôi hay, nếu không phải tôi hỏi thầy giáo, thì chẳng phải tôi và em tách ra sao? Em xem tôi mất mấy năm chịu nhiều khổ cực đuổi theo em, ngày ngày mỗi đêm ngày đều học tập, cảm giác mình cũng trở thành con mọt sách rồi, em có thấy tôi đáng thương hay không? Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi!" Nam sinh kia cũng chính là Tư Đình Nhiễn (#6), vừa đi vừa oán trách, sau đó cuối cùng nói ra tâm nguyện nho nhỏ của mình, bảy năm rồi, hắn biết Tuyệt Mị bảy năm, cuộc sống của hắn trôi qua trong gian khổ, vì theo đuổi Tuyệt Mị, hắn đã liều mạng học tập, đuổi theo tốc độ nhảy lớp của Tuyệt Mị rất vất vả …
(#6) Tư Đình Nhiễn: nhân vật từng xuất hiện ở những chương trước nguyên là con trai Bí thư tỉnh ủy Tư Chính Cơ, hổ báo tại trường tiểu học, thích Tuyệt Mị nhưng Tuyệt Mị không ưa hắn, bám dai như đỉa, đeo tận bây giờ. Do Nhiễn thích Tuyệt Mị nên mình sẽ dùng cách xưng hô “em - tôi”, còn Tuyệt Mị lạnh lùng nên mình dùng “cậu - tôi”, các bạn thấy không phù hợp thỉnh chỉ điểm
"Phiền phức, câm miệng." Tuyệt Mị tuổi mười ba dường như ngày càng lạnh nhạt hơn, nhưng trở nên rất lôi cuốn.
Nghe được Tuyệt Mị mở miệng, Tư Đình Nhiễn lập tức ngậm miệng lại, dáng vẻ hưng phấn cũng trở thành mặt khổ qua, trong ánh mắt trở lại như cũ không ẩn chứa nụ cười, thật tốt, lại có thể cùng Tuyệt Mị học chung một chỗ…
"Tiểu thư, cô khỏe chứ, đây là thủ tục nhập học, cũng đã làm xong rồi." Hai người chưa đi được mấy bước về phía trước lại đụng phải người ra nghênh tiếp, một người đàn ông hơn 20 tuổi, màu da chocolate tản ra hơi thở khỏe mạnh, Tuyệt Mị nhìn có chút cảm giác quen mặt…
"Là ngươi?" Bảy năm trước, cô từng thấy qua người này, hình như là con trai của Hoa Tượng (#7).
(#7) Hoa Tượng: người làm ở nhà Lãnh Thiên Cuồng.
"Đúng vậy, tiểu thư, thật vui khi cô còn nhớ rõ tôi, tôi bây giờ là đang thực tập giảng dạy ở nơi này thực, Lãnh tiên sinh đã phân phó tôi chăm sóc tốt cho tiểu thư, tiểu thư có chuyện gì đều có thể phân phó cho tôi đi làm." Tiểu Vệ Vũ vô cùng vui vẻ nói, không nghĩ chuyện cách bảy năm, tiểu thư vẫn nhớ được mình.
"Được." Đã nghe người đàn ông kia nói qua việc xếp đặt này, Tuyệt Mị cũng không kinh ngạc, nghĩ bộ dáng của hắn lúc nghe được cô muốn đi thì cứ nói đi nói lại không thôi…
- Nha đầu, con thật muốn vứt bỏ ta sao?
- Tôi đi học.
- Nhưng đi học cũng không nhất định phải ở tại trường, về nhà ở không tốt sao?
- Lộ trình mất một giờ, ông không cảm thấy quá bất tiện sao?
- Nhưng…
Như vậy cô đã quyết định ở lại trường và đoạn đối thoại trên xuất hiện không chỉ một lần, cuối mỗi lần cô đều kiên trì chấm dứt, cho nên kết quả chính là cô ở lại trường, nhưng vào ngày nghỉ mỗi cuối tuần nhất định phải trở về, nếu không… Hắn chưa nói tới, nhưng đoán chừng hắn nhất định sẽ tới nơi này bắt cô về, bảy năm rồi, bảy năm ở chung một chỗ cùng hắn, cô đối với hắn cũng hiểu rõ không thể nói 100%, nhưng cũng 95% rồi.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn đặc biệt, Tiểu Vệ Vũ đã chuẩn bị phòng ngủ cho Tuyệt Mị.
"Phòng một người?"
"Vâng, đây là tiên sinh đặc biệt chuẩn bị cho cô, không biết cô thấy vừa ý không? Nếu như cô không thích có thể nói tôi để người ta tới sửa lại." Mặc dù đây là phòng tốt nhất của trường đại học này rồi, nhưng đối với tiểu thư, hắn cảm thấy tốt bao nhiêu nữa cũng không đủ, tiểu thư đáng giá hơn thế.
"Không cần, vậy là được rồi." Tổng thể gồm hai phòng ngủ một phòng khách, hai phòng vệ sinh, một phòng bếp, một thư phòng, một phòng chứa đồ đạc; so với phòng ở của gia đình bình thường đã tiện nghi hơn rất nhiều, cô còn có gì không hài lòng nữa, huống chi những thứ kia thoạt nhìn đã biết giá trị xa xỉ, có thể thấy được hắn vì cô mà dụng tâm cố ý chuẩn bị. Haiz, nghĩ đến hắn, trong ánh mắt của Tuyệt Mị ẩn hiện một chút bất đắc dĩ, hắn đối với cô cưng chiều, có lúc khiến cho cô vừa cảm động vừa vô lực, đoán chừng nếu cô muốn sao trên trời, hắn nhất định cũng sẽ nghĩ hết biện pháp giúp cô lấy được mới thôi…
"Vậy tiểu thư xem qua một chút còn cần cái gì, tôi sẽ chuẩn bị cho cô, hiện tại tôi giúp cô sửa sang lại hành lý trước?"
"Này này, hành lý của con gái sao có thể cho ngươi sửa sang lại, được rồi, được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi có thể đi rồi!" Tư Đình Nhiễn vẫn đi theo phía sau bọn họ nãy giờ rốt cuộc không nhịn được nói, người đàn ông này rất đáng ghét, sau khi xuất hiện khiến hắn tựa như không tồn tại, vẫn dùng loại ánh mắt đó của nhìn Tuyệt Mị làm cho người ta chán ghét!
Tiểu Vệ Vũ nhìn Tư Đình Nhiễn một chút, khẽ cúi đầu lại không nói gì nhiều, bộ dáng kia càng khiến Tư Đình Nhiễn tức thêm, hắn rõ ràng có thể cảm thấy người đàn ông này không quan tâm tới sự có mặt của hắn.
"Lúc nào thì đi học?" Tuyệt Mị không để ý chút nào đến sự so đo giữa đứa con trai kia và người còn lại, suy nghĩ một chút hỏi.
"Đây là thời khóa biểu của cô, ngày kia chính thức đi học, chỉ là tối mai có một buổi tiệc chào đón người mới nhập học, cô có muốn tham gia không?" Đối với Tuyệt Mị, Tiểu Vệ Vũ ân cần hỏi đáp, bộ dáng cung kính khiến cho Tư Đình Nhiễn tức giận bốc hỏa.
"Được, ta biết rõ rồi, ngươi cứ đi trước đi."
"Tiểu thư, hiện tại tôi ở đối diện phòng cô, đây là số điện thoại của tôi, có việc thì cô cứ gọi tôi." Tiểu Vệ Vũ đã chuẩn bị xong giấy tờ, sau đó khẽ khom người rời khỏi phòng của Tuyệt Mị.
"Cậu cũng đi được rồi." Đợi sau khi Tiểu Vệ Vũ rời đi, Tư Đình Nhiễn đang vui mừng chuẩn bị nói điều gì đó, lại bị Tuyệt Mị nói một câu chặn lại đuổi về.
"Không cần, tôi mới không cần đi, tôi giúp em sửa sang lại hành lý có được không?" Ban đầu biết Tuyệt Mị dự thi tuyển vào nơi này, hắn liền báo danh nơi này, sau đó vẫn mong đợi có thể cùng cô học, lại quên một số chuyện vụn vặt, như vấn đề ăn ngủ, bây giờ nhìn Tuyệt Mị ở nơi này, hắn mới nghĩ tới, không biết có thể thuê được nhà trọ lân cận hay không, càng ở gần càng tốt, đề phòng tên kia…
"Không được, đừng để tôi phải nói đến lần thứ hai!" Ý tứ đuổi người của Tuyệt Mị đã rất rõ ràng, bảy năm, cho nên cô dễ dàng tha thứ cho hắn xuất hiện một mực bên người cô, vì hắn chưa đạt tới trình độ khiến cô nàng chán ghét. Mỗi lần cô mở miệng yêu cầu việc gì, hắn cũng sẽ nghe và làm theo yêu cầu của cô. Nguyên nhân còn lại là cậu bé này thông minh hơn so với đứa bé bình thường càng muốn trưởng thành sớm hơn, nếu không cô tuyệt đối sẽ không cho phép tồn tại cái dạng người om sòm này.
"Được rồi, được rồi, em đừng tức giận, tôi sẽ đi." Tư Đình Nhiễn đi được hai bước đột nhiên dừng lại quay đầu hỏi: "Tuyệt Mị, buổi tối chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau hay không?”
"Cút!" Tuyệt Mị lạnh lẽo híp mắt lại, trong nháy mắt Tư Đình Nhiễn liền rời đi, phản ứng như thế đã trở thành thói quen, nhìn cửa phòng đóng lại Tư Đình Nhiễn lắc đầu một cái. Hắn thích cô, quen biết đã lâu nên loại cảm giác này càng khiến hắn yêu thích sâu đậm, nhưng lại càng không dám mở miệng, chỉ có thể mặt dày mày dạn đuổi theo bước chân của cô, cho dù bị chửi cũng cảm thấy rất vui vẻ, haiz, nhìn hắn là biết hết thuốc chữa rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.