Cuồng Ba

Chương 33: Bị chặn ở sân trường




Gần trường đại học của Tuyệt Mị có một tòa nhà chung cư hạng sang, cơ sở hạ tầng cũng rất hoàn thiện, đây cũng chính là nơi ở mới mà Lãnh Thiên Cuồng đã chọn. Hắn mua nguyên một tầng của tòa chung cư đó, không chỉ cho mỗi mình hắn và Tuyệt Mị ở, mà còn phải sắp xếp đám thuộc hạ và người giúp việc chỉnh sửa đồ đạc trong phòng cho hoàn thiện.
"Thích không?"
Lãnh Thiên Cuồng dẫn Tuyệt Mị vào xem thử căn phòng đã được chỉnh sửa hoàn tất, màu xanh da trời được chọn làm chủ đạo khiến ánh mắt của người xem thêm nhu hòa, tâm tình cũng tốt hơn.
"Không tệ." Cô rất thích cảm giác này, nửa lành lạnh nửa ấm áp, cảm giác này khiến cô thấy quen thuộc, nhất là khi thấy những đóa hoa màu đen xinh đẹp kiều diễm bên cửa sổ, khiến cô không còn chút cảm giác xa lạ.
"Nha đầu, ta nghe nói thằng nhóc kia cũng tới đây học." Mặc dù xem là câu hỏi, nhưng giọng nói hoàn toàn là khẳng định. Dường như những chuyện liên quan tới Tuyệt Mị không có gì là hắn không biết, không phải quản lý hay giám sát, mà chỉ là quan tâm Tuyệt Mị trong phạm vi cho phép.
"Đúng."
"Quả thật là hắn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lúc nào cũng đuổi theo con, con nhảy lớp, hắn cũng nhảy lớp theo, thậm chí bây giờ cũng đuổi đến tận cửa đại học." Lãnh Thiên Cuồng vừa nói vừa thăm dò phản ứng của Tuyệt Mị. Hắn biết thằng nhóc đó, cô dường như cũng không ghét nó, cho nên hắn cũng không muốn đá động tới; nếu không, dù nó có là con trai của bí thư tỉnh ủy, hắn cũng sẽ không để mặc cho nó bên cạnh quấy rối Tuyệt Mị.
Tuyệt Mị không biết rốt cuộc lời nói này của Lãnh Thiên Cuồng có ngụ ý gì, vì bọn họ rất ít khi bàn chuyện về người khác, cho nên cô chỉ im lặng lắng nghe.
"Nha đầu, con thích thằng nhóc đó sao?" Thời điểm Lãnh Thiên Cuồng hỏi câu này, tâm tình của hắn rất phức tạp, phức tạp đến nỗi chính bản thân hắn cũng không biết là vì sao. Thật ra về mọi phương diện thằng nhóc kia cũng không tệ, chỉ là… Haiz, thôi không nên suy nghĩ nhiều, dù sao con bé cũng chỉ mới mười ba tuổi.
"Ông nói cái gì?" Không phải không nghe thấy, cũng không phải nghe không hiểu, Tuyệt Mị chẳng qua cảm thấy kinh ngạc. Vấn đề này không cần thiết phải trả lời, thích, có phải là trong nhận thức của cô sẽ có tên kia, còn không thì…? Cô không biết vì cớ gì trong lúc bất chợt người đàn ông này lại hỏi cô như vậy, khiến cô cảm thấy nghi ngờ.
Bị Tuyệt Mị dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét, Lãnh Thiên Cuồng hình như nhận ra vấn đề mình hỏi có chút đường đột, nên hắn lắc đầu một cái, cũng không hỏi thêm gì nữa.
. . . . . .
"Tuyệt Mị, Lãnh Tuyệt Mị, tại sao mấy tối liền em không trở về nhà trọ, tôi đã đợi em suốt mấy ngày nay, em đã đi đâu?" Liên tiếp mấy ngày, Tư Đình Nhiễn đều ở trước cửa phòng Tuyệt Mị mà chờ cô, không màng trời tối đợi cho đến khi trời sáng, cũng không thấy bóng dáng của Tuyệt Mị, rốt cuộc nhịn không được đành đứng bên ngoài phòng học của Tuyệt Mị chờ cô ra.
Tuyệt Mị ngước nhìn khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của người con trai trước mặt, lạnh lùng nheo mắt lại, cũng không nói câu nào làm hắn cảm thấy rét lạnh.
"Được rồi, được rồi, đừng nổi giận, không phải tôi oán em, tôi, tôi chỉ lo lắng cho em thôi." Lãnh khí Tuyệt Mị khiến Tư Đình Nhiễn lạnh cả người, hắn cũng hiểu sự vội vàng của mình đã xúc phạm đến đời tư của Tuyệt Mị, không những bất cẩn mà còn không phải phép.
"Nhớ, tôi không hy vọng có thêm lần nào nữa." Tuyệt Mị mở miệng, giọng nói rất lạnh lùng.
Tư Đình Nhiễn vội vàng gật đầu, thở hắt ra từng hơi từng hơi một.
"Tôi sẽ không, em đừng tức giận. Bây giờ đã tan lớp, chúng ta cùng nhau đi ăn tối có được hay không?" Tư Đình Nhiễn uất ức nói.
"Tôi muốn về nhà."
"Về nhà? Ở xa như vậy, trong nhà có chuyện gì ư, có cần tôi tiễn em về nhà hay không?" Vừa nghe Tuyệt Mị nói muốn về nhà, Tư Đình Nhiễn đầy kinh ngạc hỏi, mặc dù chưa từng đến nhà Tuyệt Mị, nhưng hắn biết nó ở đâu, hắn cũng chưa biết Tuyệt Mị nói nhà ở đây, chứ không phải nói căn nhà kia.
"Tôi dọn nhà." Tuyệt Mị vừa nói vừa chạy ra ngoài.
"Dọn nhà? Dời đi đâu?" Đầu óc Tư Đình Nhiễn liền biến chuyển, đem việc Tuyệt Mị chuyển nhà và việc mấy ngày nay cô không có ở đây xâu chuỗi lại, ắt hẳn nguyên nhân là do dọn nhà đi nơi khác, nên liên tiếp mấy ngày liền Tuyệt Mị mới có thời gian rãnh trở về nhà trọ.
"Gần đây."
"Này, vậy tôi có thể tới được không?" Tư Đình Nhiễn hỏi rất mong đợi.
"Không tiện." Tuyệt Mị trực tiếp cự tuyệt, trong nháy mắt gương mặt Tư Đình Nhiễn liền suy sụp, nhưng hắn vẫn nén lại, máy móc nói: "Vậy hãy để tôi tiễn em về nhà."
Ngược lại lần này Tuyệt Mị không cự tuyệt, vì cô chưa kịp nói gì thêm đã bị một đám người chặn lại.
"Hai người chính là Tư Đình Nhiễn và Lãnh Tuyệt Mị?" Hơn mười người vây Tư Đình Nhiễn và Lãnh Tuyệt Mị vào giữa, người nói chuyện đoán chừng chính là kẻ cầm đầu, một người thanh niên mặc trang phục rách rưới (*). Ở trong sân trường, dựa vào trang phục cũng có thể nhận biết được địa vị của người này, không mặc đồng phục đi học tuyệt đối không giống với người mặc đồng phục theo quy định.
(*) #editor: nguyên bản để là “ăn mày”, ta thấy kì kì nên đổi thành “rách rưới” thấy hợp lý hơn, chắc ngụ ý tác giả ám chỉ người ăn mặc theo phong cách hip-hop, dân chơi lâu lâu rách vài chỗ.
Khí chất kia, tư thế kia, quả thật giống hệt đại tỷ xã hội đen!
Mọi người sửng sốt, nhất là khi tên cầm đầu chỉ vào Tuyệt Mị định nói điều gì đó, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, liền trơ mắt nhìn Tuyệt Mị bất thình lình vọt tới!
Trước khi một cước đá tới, mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì tên cầm đầu đã ăn ngay một cước của Tuyệt Mị bay thẳng ra ngoài, sau đó...
Hai phút sau, đám người chặn Tuyệt Mị cũng ngã sõng soài trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.