Tiếng gõ cửa ở trong phòng ngủ an tĩnh cực kỳ vang dội, Lãnh Thiên Cuồng
trước tiên mở mắt, rồi lại trong nháy mắt quét đi ánh sáng, trở nên ảm
đạm, không, không thể nào là nha đầu Tuyệt Mị kia, nha đầu kia tính khí
cố chấp ghê gớm, làm sao có thể sẽ đến chủ động tìm hắn đấy. . . . . .
Có lẽ là Lôi Đình không yên lòng lại trở về đi, nghĩ như thế, Lãnh
Thiên Cuồng liền mất đi hơi sức nói chuyện, hắn hiện tại trừ Tuyệt Mị
không muốn gặp bất luận kẻ nào.
"Đương đương đương" tiếng gõ cửa
kiên trì như cũ, cách mỗi giây đều đặn vang lên nhanh chóng, thanh âm
kia giống như đang kiên trì không buông tha cảnh cáo đối phương rõ ràng.
Lúc đầu Lãnh Thiên Cuồng chỉ là nhăn mày lại, cảm thấy thanh âm kia phiền
lòng làm cho người ta cảm thấy vô lực, nhưng sau lại ánh mắt nhưng dần
dần thay đổi, càng ngày càng sáng, sau đó trở nên quỷ dị, hắn hiểu Lôi
Đình, loại phương thức này không phải thuộc về Lôi Đình , mà là thuộc về cô gái tâm tâm niệm niệm trong lòng hắn, hắn cảm thấy lòng của mình bùm bùm nhảy, cũng chậm rãi nhận người, nhưng lúc hắn muốn mở miệng
nói"Mời vào", rồi lại dừng lại, hắn nắm chặt quả đấm, cho dù là tác động vết thương cũng không có cố kỵ.
Hắn đương nhiên là muốn ứng
tiếng , nhưng trong lòng lại có một loại thanh âm khác nói cho hắn biết
chờ đã, trong lòng bắt đầu mà suy đoán cô ấy vì sao tới tìm hắn, là lo
lắng thương thế của hắn, hay là tới tiếp tục nói với hắn những thứ để
cho hắn cảm thấy khổ sở. . . . . .
"Lãnh Thiên Cuồng, nếu như ông không lên tiếng thì vĩnh viễn cũng đừng lên tiếng!" thanh âm Tuyệt Mị ở tại cửa ra vào vang lên, thanh âm kia lạnh có thể chết rét người.
Chỉ là có vài người không thể đối đãi quá dịu dàng, Tuyệt Mị dứt lời, cửa
liền chợt được mở ra, trên người trần truồng của Lãnh Thiên Cuồng quấn
bắng màu trắng, vốn vừa mới đổi, nhưng lúc này lại lộ ra một chút đỏ
tươi, miệng vết thương chắc chắn vừa nứt ra.
Chiều cao Tuyệt mị vừa đúng đến bộ ngực Lãnh Thiên Cuồng , vết màu đỏ tươi hết sức chói mắt.
"Nếu như ông muốn chết, ban đầu tôi sẽ không lãng phí thời gian để cho người ta tới cứu ông!" tức giận hình như vẫn đè nén bị kích lên, thanh âm trừ lạnh lẽo còn nhiều hỏa khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo, hình dung từ
này mặc dù rất mâu thuẫn, nhưng hình dung tình huống trước mặt này lại
hình như rất thỏa đáng, lửa mãnh liệt hơi lạnh, lại đốt người vừa lại
khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
Lãnh Thiên Cuồng không tức giận,
ngược lại có chút cảm thấy vui mừng, mặc dù giọng của Tuyệt Mị rất lạnh, nhưng lại mang theo quan tâm rất rõ ràng, hơn nữa, bộ dạng Tuyệt Mị bốc lửa hình như rất đáng yêu, hắn cứ như lần đầu tiên thấy, Tuyệt Mị khang khác như vậy.
Có chút kích động, Lãnh Thiên Cuồng hung hăng ôm lấy cô gái trước mặt.
"Đừng động, để cho ta ôm một cái, cầu xin con." Lãnh Thiên Cuồng khàn giọng
nói, tại một khắc này, xin cho hắn phóng túng một chút đi, để cho hắn
cảm thụ mùi của cô một chút.
"Đừng như vậy, vết thương của ông
đang chảy máu." thanh âm của Tuyệt Mị từ trong ngực Lãnh Thiên Cuồng
vang lên, lành lạnh nhưng có chút nhiệt độ, một chút ít hỏa khí.
"Không có việc gì, nó muốn chảy thì cho nó chảy đi, chảy khô cũng không khổ sở như vậy nữa." Nếu như trận bắn nhau lúc ấy để cho hắn chết, có lẽ hắn
cũng sẽ không khổ sở như vậy, không, nỗi khổ sở của hắn không đáng kể
chút nào, hắn thật ra là sợ, là sợ hãi, hắn sợ cô gái hắn yêu thương
nhất bị thương , hắn sợ mình có một ngày không chịu nổi phần đau này, sẽ bảo vệ không ngừng phần bí mật này.
Giống như là hiện tại, hắn
lmuốn lớn tiếng nói cho cô biết, hắn yêu cô. . . . . . Nhưng là, hắn
không thể, hắn không thể ích kỷ phá hủy tương lai của cô, loại yêu cấm
kỵ này là không được cho phép, hắn có thể không quan tâm, nhưng là
không thể không quan tâm ảnh hưởng tới cô.
Đúng vậy a, nếu như
khổ sở để cho một mình hắn khổ sở là tốt lắm rồi, cho nên vết thương
cũng làm cho một mình hắn gánh chịu, hắn yêu cô, hắn nguyện ý bảo vệ cô
cả đời, cho đến khi cô tìm được hạnh phúc thuộc về mình, có lẽ khi đó
hắn sẽ rất đau rất đau, nhưng mà, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt, nhìn cô
hạnh phúc hắn liền thỏa mãn, dù là đau lòng chết cũng cam nguyện, hắn
ích kỷ cả đời, cuồng ngạo không muốn làm cho cuộc sống của mình bị bất
luận kẻ nào khống chế, cũng chưa bao giờ sẽ đi quan tâm ý tưởng những
người khác , nhưng vào giờ phút này, hắn thật sự nguyện ý được yêu vô tư một chút, có lẽ, đây cũng là một loại ích kỷ, nếu như hắn thật khiến
cuộc sống Tuyệt Mị của hắn bị hủy đi, hắn sẽ khổ sở hơn, chỉ có cô hạnh
phúc, hắn có được chút an ủi.
"Nha đầu, ta đưa con ra khỏi nước,
nơi này không an toàn, hơn nữa giáo dục nước ngoài cũng tiến bộ hơn
trong này, đối với tương lai phát triển của con mới rất có lợi!" Từng
chữ từng câu, Lãnh Thiên Cuồng cảm giác lòng của mình cũng theo những
lời này mà đau đơn, nhưng tình cảm bây giờ của hắn quá kịch liệt, nếu
như không để cho cô rời đi, hắn thật sợ mình không nhịn được nói ra.
An tĩnh, Tuyệt Mị như cũ bị Lãnh Thiên Cuồng ôm vào trong ngực, không có
giãy giụa, cũng không có phản ứng, Lãnh Thiên Cuồng không dám động, câu
kia khiến Tuyệt Mị rời đi cơ hồ đã tiêu hao hết hơi sức hắn đang có, hắn đã không có hơi sức để nói lời thừa thải nữa.
Hơn nữa, trong
lòng của hắn thậm chí còn có một tia mâu thuẫn mong đợi, hắn hi vọng
người trong ngực có thể cự tuyệt, nếu như cô không muốn, vậy hắn có lẽ
có thể danh chính ngôn thuận giữ cô lại, lời hồi nãy hắn hắn vừa nói
trong nháy mắt cũng đã hối hận!
Người trong ngực rốt cuộc động
đậy, cực kì nhẹ..., Lãnh Thiên cuồng không dám dùng sức, chỉ có thể trơ
mắt nhìn Tuyệt Mị rời đi ngực của hắn, dùng cái loại ánh mắt lạnh nhạt
khác thường đó nhìn hắn. . . . . .
Sau đó, Tuyệt Mị cười, cái loại cười rất nhẹ.
"Đúng vậy a, ông nói rất có đạo lý, vậy thì mời ông thủ tục cho tôi đi, tất
cả cũng khỏi cần hỏi tôi, tôi tin tưởng ông sẽ vì tôi lựa chọn nơi tốt , khi nào đi nhớ nói trước một ngày cho tôi biết." Dứt lời, Tuyệt Mị liền quay người sang, biến mất ở trước mắt Lãnh Thiên Cuồng .
Lãnh
Thiên Cuồng đưa tay ra rồi vô lực rũ xuống, trên mặt lộ ra một ti phức
tạp khổ sở, mâu thuẫn, hối tiếc, hắn thống hận mình vô lực lúc này ,
nếu như có thể, hắn thật nghĩ hung hăng ôm lấy cô lần nữa, nhưng hắn
không thể, bởi vì là do hắn đẩy cô đi, mà lý do lại buồn cười nhất chính là vì tốt cho cô. . . . . .
"Nha đầu, ta cũng không biết lựa
chọn lúc này của ta là đúng hay sai, nếu như có thể, ta sao lại nguyện ý để cho con rời đi, trên cái thế giới này nếu như còn có người ta không
thể bỏ đi, đó nhất định là con, ngày trước, lúc ta chưa có tình cảm với
con, ta biết ngay con là tồn tại quan trọng nhất cả đời ta, ta không thể mất đi con, nhưng mà bây giờ, ha ha ha, ta thế nhưng tự tay đẩy con ra, tự tay đẩy con ra. . . . . ."
Đang khóc phải không, thanh âm
nghẹn ngào của người đàn ông kia cảm giác tràn đầy bi thống, trong đó nụ cười nhẹ ấy lại xen lẫn mấy phần cô đơn, tiếng cười ấy, so với thanh âm khóc còn làm cho người ta cảm thấy bi thương!